Yêu Cô Gái 300 Tuổi

Chương 37






"Em a! Aizz! Thật là không nể nang bằng hữu gì hết! Không thể nhẹ tay hơn một chút sao? Hoặc là báo trước để anh biết cũng được! Chấp pháp mà không nể nang ân tình gì hết!"
"Ngươi đang nói cái gì vậy?" – Nàng dùng gương mặt ngây thơ nhìn anh, chỉ chỉ vào đầu anh: "Nơi này bị đụng hỏng rồi sao?"
"Aizz! Còn giả bộ! Nói với anh là thiên sứ không nói dối, nhưng thiên sứ thật biết diễn kịch mà! Được rồi, được rồi! Anh tha thứ cho em.

Nhưng em cũng có thể nói cho anh biết, sau này anh còn phải chịu đựng bao nhiêu loại giày vò nữa không?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì? Ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành dạng này?"
"Bị tông xe đó! Em còn không hiểu hả nhóc? Aizz! Thật tình anh cũng không hiểu, rõ ràng anh không nhìn thấy phía trước có bất kỳ chiếc xe nào đến, không lẽ có người cường tráng đụng từ phía sau đụng tới ư?"
"Tai nạn xe ở đâu? Không có khả năng, không có vụ tai nạn xe nào mà ta không quản! Mấy ngày trước, phiên trực của ta, vụ này không có ghi trong danh sách!"
"Không phải bị tông xe, chẳng lẽ là do con người làm?" – Lâm Tổ Ninh thấy nàng giấu diếm chân tướng, có chút tức giận.
"Thật sự không phải ta làm!" – Nàng cố gắng biện bạch, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
"Được rồi, được rồi!"

"Ngươi không tin ta sao?" – Nàng nhìn anh chằm chằm.
"Thiên thượng nhân gian, bóng tối đều như nhau!"
"Ngươi thật sự không chịu tin tưởng ta!"
Khuôn mặt trong suốt như ngọc bích của nàng run lên bần bật, một giọt nước mắt hóa thành châu ngọc từ hốc mắt rơi xuống, tách tách, rớt xuống mặt đất.

So với chuyển động của kim giây còn tinh xảo hơn mấy lần.
"Đây chính là thói hư tật xấu mà ta không thích nhất của con người, vu khống!"
Không ngờ nàng lại có thể tức giận như vậy.

Nàng xinh đẹp tựa như một kẻ cuồng si mang đầy thù hận.

Nữ nhân xinh đẹp, ngay cả khi phẫn nộ cũng có mị lực mê người như thế!
Bóng lá cây ngoài cửa sổ liên tục kêu vù vù, màn cửa vội kéo ra, cùng mái tóc như tơ lụa của nàng phóng tới.
"Tạm biệt! Không! Ta không nguyện ý gặp lại ngươi nữa!" – Lời của nàng vừa dứt đã cấp tốc bay theo cơn gió: "Xem ngươi tự cho mình là đúng đi! Trước giờ ngươi vẫn không biết, ta vì ngươi đã làm những gì.."
"Thật xin lỗi.." – Lâm Tổ Ninh ý thức được tình huống trở nên nghiêm trọng, muốn mở miệng xin lỗi nhưng nàng đã mất dạng không thấy bóng.
Nàng cũng không nghe thấy lời hối lỗi của anh.
"Anh nói cho em biết, anh xin lỗi..

Anh..

anh chỉ nói đùa một chút với em thôi!" – Lâm Tổ Ninh cố hết sức chống đỡ thân thể, cong cong vẹo vẹo bước tới cửa sổ, đối diện với một trận gió lớn nổi lên.
Không biết nàng đã đi nơi nào.
Ngoài cửa sổ, lá xanh phảng phất như bị một ngoại lực cường đại đánh tới, đột nhiên đều tức giận rơi đầy xuống đất.

"Anh không cố ý.."
Tiếng gõ của từ hành lang truyền tới, lập tức, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra.
"Tôi có thể vào không?"
Lâm Tổ Ninh quay đầu lại, thấy chính là Hạ Nhã.

Bộ dáng hơi khác với hình tượng sáng sủa hào phóng bình thường, lúc này cô có chút sợ hãi, rụt rè đứng một bên.
"Anh đang nói chuyện với ai vậy? Tôi đã đứng ngoài cửa được một lúc, tôi tưởng trong này có người.

Nhưng chỉ nghe được giọng nói của một mình anh!"
"Không có gì." – Lâm Tổ Ninh nặng nề ném thân mình lên giường.

Lúc này anh mới thấy thật sự hoa mắt váng đầu:
"Thật ngại quá, tôi chọn thời điểm không tốt đến nói chuyện với anh.

Tôi không nói thì không được, nếu không lương tâm tôi sẽ hổ thẹn, thế nào cũng ngủ không ngon."
"Hạ tiểu thư đừng để ý, là vận khí của tôi không được tốt." – Lâm Tổ Ninh đánh trống lảng: "Chuyện này tôi cùng người nhà cô không liên quan, gần đây, mệnh tôi đang phạm phải Bạch Hổ tinh!"
"Không! Có liên quan!" – Hạ Nhã ngồi xuống mép giường: "Anh nghe tôi nói! Thật ra, chuyện này tôi phải sớm nói ra, không nên giấu diếm Tiểu Phạm cùng anh.

Lúc trước tôi là một phu nhân chợ đen! Anh hiểu không? Tên đó không chịu thả tôi đi.."
"Cô ư?"
"Ta xem như đủ loại cánh tay đen tối của ngày hôm qua đã chết, nhưng tôi sai rồi..


Tôi nên nói cho mọi người biết!" – Hạ Nhã khẽ khóc nức nở: "Đây không phải là do vận khí của anh có vấn đề! Tuyệt đối là vì tên đó muốn hại anh!"
"Có liên quan gì đến tôi?" – So với việc ăn khổ qua đắng chát, Lâm Tổ Ninh cố gắng cười, nụ cười này còn khó coi hơn: "Nên tìm Tiểu Phạm mà xử lý mới đúng chứ?"
"Vấn đề cũng chính là vận khí của anh!" – Hạ Nhã không có ý tứ nói: "Bọn họ tưởng anh là Tiểu Phạm, đã gắn trong bình xăng xe của anh vài thứ, nhưng tiếc là anh mạng lớn!"
"Thì ra, tôi vẫn còn may mắn!" – Lâm Tổ Ninh nói: "Mọi chuyện phát sinh ra sao? Tại sao tôi lại bị như thế?"
"Cầu xin anh đừng nói cho Tiểu Phạm, Lâm tiên sinh! Tôi không muốn chồng sắp cưới biết về quá khứ của mình!"
"Không thành vấn đề, tôi sẽ giữ mồm giữ miệng như thường."
"Lâm tiên sinh, tôi xin lỗi! Nhưng nhất định anh phải làm được! Tâm nhãn của nam nhân đều thường rất nhỏ mọn, tuy miệng nói là không để ý nhưng trong lòng lại căm hận đến trăm ngàn lỗ thủng."
"Là thế này phải không?" – Lâm Tổ Ninh nhếch miệng cười khổ: "Gặp chuyện nhỏ không chịu động não, thấy đại sự thì lòng dạ hẹp hòi.

Tôi vừa mới dùng lòng dạ hẹp hòi đắc tội một người con gái!"
"Là ai?"
"Không..

Tôi chỉ nói nhảm chút thôi."
"Hạ Mi không phải là một nữ hài thích giận dỗi, nếu có chuyện gì hiểu lầm, tôi sẽ giúp anh nói với nó!" – Hạ Nhã nhân tiện thể hiện tâm ý.
"Cô không cần vì đền bù cho tôi mà lấy em gái mình bồi thường đâu!"
"Anh thật hài hước!"
"Hạ Nhã! Cô có bao giờ nghĩ rằng, sớm muộn cũng sẽ có một ngày phiền phức lại xảy ra trên người Tiểu Phạm hay không?" – Lâm Tổ Ninh không quên nhắc nhở: "Cô trốn tránh vấn đề mãi cũng không được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.