Yêu Chiều Vô Hạn Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi

Chương 12: 71 chúng ta hãy nói về một cái gì đó khách quan hệ







7.1: Chúng ta hãy nói về một cái gì đó khácLần trước Ngải Thành Quốc vì chuyện lậu thuế mà suýt bị bắt, vẫn là đi khắp nơi nương nhờ quan hệ mới đem việc này lắng xuống.Cộng thêm vợ ông ta vừa mới qua đời, thi thể còn chưa lạnh đã vội vội vàng vàng cưới Tiểu Tam về nhà, hai chuyện này được lan truyền rộng rãi trong giới thượng lưu.Đoàn Hồng Huyên từ đầu đến cuối luôn cảm thấy, gia đình có ảnh hưởng rất lớn tới con người ta, cho nên cảm thấy, con gái của Ngải gia nhân phẩm cũng không tốt đẹp gì.Nghe lời giải thích của hắn, cô rất hiểu gật gật đầu nói: “Tôi biết.”Tiếp đó, cười cay đắng.Cô cũng thấy bất lực khi sống trong một gia đình đáng xấu hổ như vậy.Đặc biệt là nghĩ đến bộ dạng nịnh nọt của Ngải Thành Quốc, cô thật sự hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.Ánh mắt hướng ra ngoài cửa xe, cô lại không còn tâm trạng để mà thưởng thức những cây ngô đồng pháp cao lớn tinh khiết bên đường, trong đầu tràn đầy suy nghĩ cách ứng phó với người nhà.Mẹ kế chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.Cô thở dài một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về đôi mắt thâm thúy mê người của Đoàn Hồng Huyên, nhã nhặn cười: “Anh Đoàn, dừng ở đây đi, không làm phiền anh nữa. Hôm nay, may nhờ có anh giúp.”Hắn đã nói đến nước này, nghĩ hẳn cũng không muốn cùng cô, con gái của Ngải gia tiến thêm bất cứ quan hệ nào.Há liệu, Đoàn Hồng Huyên môi mỏng khẽ động, lạnh lùng thổ ra hai từ : “Địa chỉ.”Cái gì“………”Ngải Tử Lam ngây ra chút, ý hắn là, muốn đưa cô về tận nơi, không phải là hắn không muốn tiến thêm quan hệ với Ngải gia bọn họ sao?Thấy cô không nói, Đoàn Hồng Huyên nghiêng mắt liếc tới, ánh mắt sâu thẳm tựa biển khơi kia, khiến tim Ngải Tử Lam lỡ nhịp.Không thể không nói, người đàn ông này, quả thật có sức mê người.Cô vội vàng thu ánh mắt lại, “Vậy đưa tôi trở về s đi, ngày mai khai giảng rồi, về nhà hay không cũng không hề gì.”Đoàn Hồng Huyên lại bắt gặp sự mất mát trong câu nói của cô, lặng lẽ thu ánh mắt, trong con mắt thâm sâu, xẹt qua một tia thương tiếc.Trước khi ba sắp xếp cuộc hẹn hò cho hắn, có người đã giúp hắn nghe ngóng thông tin về Ngải gia.So với Ngải Tử Kỳ của ngôi trường quý tộc đắt giá kia, lý lịch của Ngải Tử Lam rõ ràng có nhiều cái thú vị hơn.Ở tuổi 21, cô là sinh viên nổi tiếng khoa thiết kế s, một năm đã tốt nghiệp rồi.Cô bình thường đều sống trong ký túc xá, chỉ có cuối tuần được nghỉ cô mới về nhà.Hắn bẻ tay lái, đôi mắt đen tập trung nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: “Con gái của Ngải Thị, không học quản lý kinh doanh, lại học thiết kế. Ba cô không vì chuyện này mà tức giận sao?”Hắn chỉ vô tình nói một câu, trong ánh mắt của Ngải Tử Lam đột nhiên lại có chút ngượng ngùng.Không phải là cô không muốn học kinh doanh, mà là, Ngải Thành Quốc vốn không muốn cho cô tiếp quản Ngải Thị, mẹ kế lại rót vào tai ông ta, ban đầu khi cô chọn chuyên ngành, Ngải Thành Quốc đặc biệt nhắc nhở cô: Ngải gia đã có Ngải Tử Kỳ học kinh doanh rồi, không cần phải xuất hiện thêm cô học kinh doanh nữa.Cô biết, cô sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Ngải gia.Để sau khi bị đuổi đi, có thể tự mưu sinh được, cô không thể không chọn thiết kế, thứ mà cô am hiểu tường tận và yêu thích.Thấy được sự lạ thường của cô, Đoàn Hồng Huyên ánh mắt sầm xuống, hay là Ngải Thành Quốc vô tâm căn bản không muốn cho cô bước chân vào Ngải Thị, cho nên cô mới chọn thiết kế, ngành hoàn toàn không liên quan đến kinh doanh.A, người trưởng bối này cũng thật là, thiên vị đến cùng cực rồi.Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt hắn nhìn Ngải Tử Lam, lại càng dịu dàng hơn.“Thật ngại quá, tôi có chút chuyện phải đi trước trước đây.”Ngải Tử Lam cố nén sự chua xót, nở ra nụ cười miễn cưỡng.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.