Gió thổi nhè nhẹ trên mặt, thật thoải mái. . . rất dễ chịu. . . Mộ Kiệt mở mắt ra, đập vào mắt chính là một mảnh trắng xóa. Bầu trời màu trắng, mây màu trắng, mắt nhìn đến đâu, cũng chỉ một mảnh trắng xóa. Chậm rãi đứng dậy, không mục đích đi tới. Mặt đất dưới chân rất mềm, giống như đang đi trên kẹo bông gòn, Mộ Kiệt yêu cái loại cảm giác hư vô mờ mịt này. Nàng biết rõ, đây nhất định không phải thế giới thật sự, chẳng lẽ đang ở trong mộng sao?
Không biết đã đi bao lâu, mơ hồ nghe được một thanh âm. "Mộ Kiệt! Mộ Kiệt! Chị hãy tỉnh lại! Em muốn chị tỉnh lại nhìn em!" Tựa hồ là ai đó đang kêu tên của mình, trong đầu tự nhiên hiện lên một cái tên —— Tiêu Nhược Thiên! Mộ Kiệt nở ra một nụ cười yếu ớt, nữ nhân này thiệt là, ta chỉ vừa mới ly khai một lúc, liền muốn vội vã như thế gặp lại ta sao? "Mộ Kiệt ——!" Tiếng nói của Tiêu Nhược Thiên lại một lần nữa vang lên, Mộ Kiệt nhíu mày. Chắc là sốt ruột lắm a? Thanh âm như thế nào lại kỳ quái đến vậy? Là đang khóc sao? Tại sao phải khóc? Mộ Kiệt chạy nhanh lên phía trước, nàng muốn lập tức nhìn thấy Tiêu Nhược Thiên, dù chỉ một giây cũng không đợi được.
Ngẩng đầu nhìn về bốn phía, thấy cảnh sắc chung quanh vẫn không thay đổi, Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất thở lấy từng ngụm. Nàng tựa hồ hoài nghi mình xuất hiện ảo giác. Vì cái gì? Vì cái gì chạy không ra được? Tại sao vẫn mãi là chỗ này? Đây là lần đầu tiên Mộ Kiệt cảm thấy vô lực đến vậy, cái không gian này tựa hồ nhưng một cái động không đáy, tựa hồ không có điểm cuối cùng. "A. . .!" Bỗng nhiên cảm giác trên người một hồi nóng rát đau nhức, làm cho Mộ Kiệt không nhịn được kêu lên. Nàng đột nhiên thoáng một phát mở mắt, trong tầm mắt xuất hiện một người. Cho dù là không nhìn rõ hình dạng, lại cảm thấy dị thường thân thiết. Sau đó. . . cái khuôn mặt đó chảy xuống những giọt nước mắt, "BA~" một tiếng rơi xuống mặt Mộ Kiệt.
Cảm giác được tay mình đang bị gắt gao nắm chặt, cảm nhận được hơi ấm trên tay đối phương truyền tới. Mộ Kiệt thừa nhận loại cảm giác này không tệ, lưu luyến rút tay ra. Nhẹ nhàng xoa lấy gương mặt đang gần trong gang tấc, tinh tế vuốt ve theo hình dáng khuôn mặt, giống như là đang vuốt ve trân bảo. Chạm lên đôi lông mày dài nhỏ xinh đẹp, bờ môi hơi mỏng, khuôn mặt trơn mềm. Không giống mộng, vô cùng hoàn mỹ, không giống sự thật, vô cùng tàn khốc, chỉ là một loại cảm giác chân thật phát ta từ nội tâm, đó là một cảm giác an tâm do tiếp xúc da thịt, giờ này khắc này, Mộ Kiệt rốt cục cũng có thể nhìn rõ người trước mắt mình.
"Tiêu Nhược Thiên. . . Đừng khóc."
Tiêu Nhược Thiên nghe xong câu nói của Mộ Kiệt hơi sửng sốt một chút, nàng như thế nào cũng không nghĩ câu đầu tiên sau khi Mộ Kiệt tỉnh lại là như vậy. Từ cái ngày đó về sau, Mộ Kiệt đã hôn mê suốt hai ngày, mà ngay cả bác sĩ cũng không thể tìm ra nguyên nhân tại sao Mộ Kiệt lại hôn mê. Vết thương trên người không có gì nghiêm trọng, nhưng lại bị hôn mê. Ngay tại sáng sớm hôm qua, bác sĩ nói với Tiêu Nhược Thiên, nếu như tối nay Mộ Kiệt vẫn chưa tỉnh, thì có thể cả đời này không thể tỉnh lại. Có trời biết, sau một lần chịu đả kích sinh ly tử biệt về sau, Tiêu Nhược Thiên căn bản không cách nào nữa tiếp nhận đả kích như vậy nữa. "Cái gì gọi là nếu không tỉnh lại? Tại sao lại không thể tỉnh! Anh không phải là bác sĩ sao? Anh cứu nàng a! Anh phải làm cho nàng tỉnh lại!" Tiêu Nhược Thiên hô hào giống như điên.
"Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, chúng ta cũng bất lực, có khả năng là não bộ của người bệnh đã bị kích thích, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng có thể là do thần kinh não bộ bị hư hại. Loại tình huống này, có lẽ nên tìm người quan trọng nhất của bệnh nhân, cùng người bệnh nói chuyện, không chừng sẽ có một tia hy vọng". Cứ như vậy, Tiêu Nhược Thiên một mực ở bên cạnh Mộ Kiệt, không ngừng cùng Mộ Kiệt nói chuyện. Suốt một ngày, không ăn không uống, sắc mặt so với Mộ Kiệt đang nằm trên giường bệnh còn kém hơn
Dù cho như vậy, Mộ Kiệt vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tiêu Nhược Thiên rốt cục không khống chế được. Nàng lớn tiếng hô hào tên của Mộ Kiệt, dùng sức đánh vào thân thể gầy yếu của Mộ Kiệt. Tựa hồ giống như điên, cho dù bác sĩ cùng y tá tới ngăn, Tiêu Nhược Thiên vẫn giống như điên gào thét. "BA~!" một tiếng, khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên xuất hiện dấu năm đầu ngón tay đỏ rực, nàng bụm mặt lạnh lùng nhìn Diệp Nhiễm. Trong mắt có một tia khó hiểu, nhưng mà đa phần lại là phẫn nộ.
"Tiêu Nhược Thiên, em tỉnh táo lại đi, cho dù em hô thế nào, Mộ Kiệt cũng sẽ không tỉnh lại, em như vậy, sẽ chỉ làm nàng càng khó chịu!" Nói xong, liền hung hăng đóng sập cửa mà đi. Mà Tiêu Nhược Thiên cuối cùng cũng cắt đứt được mớ dây rối rắm, ngơ ngác ngồi ở trên ghế.
Tiêu Nhược Thiên cầm lấy cánh tay của Mộ Kiệt đang vuốt mặt của mình, nhẹ nhàng đặt lại trên người Mộ Kiệt. Đầu dần dần tiến sát lại mặt Mộ Kiệt, tại bên tai Mộ Kiệt nhẹ nhàng nói: "Về sau không được làm em sợ như vậy nữa biết không?" Không đợi Mộ Kiệt trả lời, Tiêu Nhược Thiên liền hôn lên đôi môi hơi khô của Mộ Kiệt. Nụ hôn này không mang theo tia ôn nhu, mà là cực kỳ mãnh liệt. Tiêu Nhược Thiên dùng sức gặm lấy bờ môi của Mộ Kiệt, làm cho Mộ Kiệt cảm thấy có một chút đau, nhưng rồi lại sa vào không cách nào kiềm chế được, bắt đầu không tự chủ đáp lại. Có lẽ là trải qua sinh ly tử biệt, Tiêu Nhược Thiên gắt gao ôm lấy Mộ Kiệt, sợ chỉ không chú ý một chút, người này lại sẽ rời bỏ chính mình. Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, Mộ Kiệt tuy cách một lớp quần áo, nhưng vẫn cảm nhận được độ ấm trên người Tiêu Nhược Thiên. Thời gian dần qua, tay của Tiêu Nhược Thiên liền không an phận, nàng từ từ đưa tay vào trong quần áo của Mộ Kiệt. Bệnh gì, thân thể cái gì, đều đi gặp quỷ hết đi! Hiện tại thầm nghĩ tiếp xúc, thầm nghĩ chạm vào, thầm nghĩ sẽ hảo hảo yêu nữ nhân này.
Vì đang mặc quần áo bệnh nhân, nên Mộ Kiệt không có mặc nội y. Tay của Tiêu Nhược Thiên liền trực tiếp chạm vào cái khỏa tròn trước ngực, đỉnh đã sớm vương cao do nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi. Dùng ngón tay nhẹ nhàng xoay vòng, thỉnh thoảng ấn nhẹ vào hạt đậu đỏ ở giữa. "Ân.. ." Mộ Kiệt không khỏi phát ra một tiếng xốp giòn. Dù cho đã động tình, nhưng là Mộ Kiệt vẫn còn xót lại một tia lý trí. Nàng dùng tay đẩy lấy bả vai của Tiêu Nhược Thiên, ý đồ đem đẩy ra, nhưng như thế cũng không còn một điểm khí lực. Ngược lại càng làm cho người bên trên tùy ý cướp đoạt.
"Ân. . . ah. . . Tiêu. . . Nhược Thiên. . . dừng lại! Không được! Đây là. . .ah. . ." Tiêu Nhược Thiên nghe lời nói của Mộ Kiệt, không những không có ý dừng, mà tay lại càng thêm làm càng. Tay của nàng, đã trượt vào giữa hai chân Mộ Kiệt, cách một lớp quần lót mỏng, vuốt ve nơi ấm áp giữa hai chân. Hiển nhiên tại lúc này, lời cự tuyệt của Mộ Kiệt, lại bị Tiêu Nhược Thiên tự nhiên hiểu rằng —— muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
Tay Tiêu Nhược Thiên dần dần xâm nhập đến mép quần lót, ý đồ muốn tiến vào hoa viên bên trong. Nhưng mà đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, từ cửa vào bốn người, vốn đang cười cười nói chuyện phiếm, nhưng khi nhìn đến một màn trong phòng bệnh, liền hóa đá cả rồi. Mà hai người trên giường, cũng tự nhiên phát hiện Diệp Nhiễm, Hoa tỷ, Thẩm Diệp Mân cùng với Dạ Vi tiến vào. Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát sững sờ ngay tại chỗ, tay đặt trong quần Mộ Kiệt cũng quên lấy ra. Mấy người nhìn xem một màn xấu hổ này, trong phòng lập tức trở nên yên lặng như tờ.
Diệp Nhiễm sững sờ nhìn Mộ Kiệt dưới thân Tiêu Nhược Thiên, trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên một tia ửng hồng, bờ môi hé mở, ánh mắt không còn trống rỗng như lúc thường, lại càng thêm mê ly. Quần áo trước ngực đã bị Tiêu Nhược Thiên cởi bỏ một nửa, bởi vì cơ thể Tiêu Nhược Thiên ở trên người Mộ Kiệt, nên chỉ có thể nhìn thấy được bả vai mượt mà, cùng với phần da thịt tái nhợt mềm mại. Diệp Nhiễm chỉ cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, máu trong người theo đó mà cũng sôi sục. Nữ nhân mình đã tưởng niệm vô số lần, hiện tại đang bị nữ nhân khác áp dưới người, mặc kệ cho người ta cần thì người ta cứ lấy. Dù cho đã nói với chính mình, phải buông bỏ cái tình yêu này. Nhưng là tâm Diệp Nhiễm vẫn rất đau, nàng nắm chặt tay, cho dù móng tay cắm sâu vào da thịt, cũng không thấy đau nhức.
Mà bên kia, Thẩm Diệp Mân cũng đang lạnh lùng nhìn xem hai người trên giường, nàng nhìn Tiêu Nhược Thiên đang nằm trên người Mộ Kiệt. Chỉ cảm thấy khó chịu nói không nên lời, nữ nhân ngày trước ở dưới người mình hờn dỗi, lại có một ngày nằm trên người người khác. Chẵng lẽ đã thật sự quên mình rồi sao? Không còn yêu mình nữa sao? Thẩm Diệp Mân kỳ thật đúng là một nữ nhân ích kỷ, nàng từ bỏ người khác. Lại hy vọng người khác vẫn yêu mình. Giống như là Phật tổ sát hại nhân loại, nhưng vẫn luôn hy vọng bọn hắn hướng mình cúng bái. Thẩm Diệp Mân là ích kỷ đấy, không chỉ nói hiện tại nàng còn yêu Tiêu Nhược Thiên, cho dù nàng không còn yêu. Nàng cũng không cho phép Tiêu Nhược Thiên yêu mến ai ngoại trừ mình.
Những năm rời đi này, ngày đêm Thẩm Diệp Mân đều muốn Tiêu Nhược Thiên. Nghĩ đến cảnh lúc 2 người gặp lại nhau. Nghĩ đến lúc Tiêu Nhược Thiên khóc chạy về trong ngực của mình, khóc lóc nàng nhớ mình như thế nào. Thẩm Diệp Mân vì muốn sớm trở về bên cạnh Tiêu Nhược Thiên, đã lập sẵn rất nhiều kế hoạch, lúc giết chồng mình cùng cả nhà về sau, rất nhanh tiếp quản mọi chuyện. Đem mọi chuyện từ 10 năm mới có thể hoàn thành, rút ngắn lại còn 4 năm. 4 năm này, không ai biết nàng chịu bao đau khổ, lòng của nàng lạnh bao nhiêu.
Thẩm Diệp Mân phái người ở Trung Quốc giám sát nhất cử nhất động của Tiêu Nhược Thiên, nàng biết rõ từ khi mình rời đi Tiêu Nhược Thiên đổi rất nhiều bạn gái. Cái này lại không làm cho Thẩm Diệp Mân tức giận, ngược lại càng làm nàng thêm hưng phấn. Bởi vì nàng biết rõ, Tiêu Nhược Thiên đây chính là trả thù mình. Nàng căn bản đối với những nữ nhân kia không động tình thật, chỉ là vui đùa mà thôi. Tiêu Nhược Thiên sở tác sở vi, tuy không lúc nào bảy tỏ nàng còn yêu mình, hận minh. Nhưng những nữ nhân xinh đẹp kia, vẫn thủy chung là vật thay thế cho mình mà thôi.
Nhưng mà ngày hôm đó, Tiêu Nhược Thiên đụng phải Mộ Kiệt. Thậm chí đã yêu Mộ Kiệt, Thẩm Diệp Mân cảm giác được Tiêu Nhược Thiên lần này là rất nghiêm túc. Mộ Kiệt cùng với mình ngoại hình là hoàn toàn khác nhau, vì vậy, lần đầu tiên, Thẩm Diệp Mân đã có chút ít kinh hoảng cùng sợ hãi. Nàng vận dụng rất nhiều người tra thân phận Mộ Kiệt, lần đầu tiên không tra được gì. Cái này làm cho Thẩm Diệp Mân sinh ra hứng thú lớn với Mộ Kiệt, nàng càng bỏ ra nhiều tài lực, nhân lực đi điều tra. Có đôi khi Thẩm Diệp Mân thậm chí cười nhạo chính mình, vì một tiểu hài tử miệng còn hôi sữa mà tốn sưcmột.
Mà kết quả điều tra, chứng minh Mộ Kiệt cũng không phải là một nhân vật bình thường. Nhìn xem tư liệu của Mộ Kiệt, khóe miệng Thẩm Diệp Mân câu dẫn ra một nụ cười nhạt. Nhưng mà khi lật đến cuối, nụ cười nhạt biến thành cười to. Thẩm Diệp Mân nhìn chằm chằm vào tờ tài liệu cuối cùng ánh mắt dần dần trở nên lạnh, trong miệng thì thào nhớ kỹ: "Mộ Thành. . .Tiêu Quốc Bình. . . Thật sự là rất thú vị."
Ngoại trừ Dạ Vi, không ai phát hiện Thẩm Diệp Mân dị thường. Ai cũng còn còn hóa đá tại chỗ, nhìn hai người trong cuộc bị bắt J.
Hoa tỷ vẫn là người phản ứng kịp thời nhất, nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi nói:
"Thiên Thiên ah! Chỉ mới sáng mà đã. . .kịch liệt như vậy rồi à? Mộ tiểu thư không phải vừa mới tỉnh lại sao? Em. . . sao lại áp xấu người ta?" Đúng như nghĩa đen của từ, chỉ là nói áp xấu, hoàn toàn là đề cập tới vấn đề thể chất. Mà Tiêu Nhược Thiên thì lại nghĩ đến ý nghĩa đen tối, sâu xa. Chỉ thấy khuôn mặt Tiêu Nhược Thiên như tốc độ ánh sáng đỏ lên, rất giống như một trái cà chua. Vội vàng hấp tấp rút tay từ trong quần Mộ Kiệt ra, giúp Mộ Kiệt sửa sang lại tốt quần áo trước ngược. Rồi lại giúp Mộ Kiệt đắp kín mền, mới chậm rãi từ trên giường đi xuống.
Dạ Vi thủy chung mỉm cười nhìn xem một màn này, ánh mắt xéo qua ngắm đến khuôn mặt âm trầm của Thẩm Diệp Mân, cười càng thêm tùy ý. Nếu như không phải sợ Thẩm Diệp Mân thẹn quá hoá giận, nàng thật sự chính là bày trò trêu ghẹo hai người.