Mộ Kiệt gọi điện thoại cho trợ lý, để giúp nàng tra ra bệnh viện của Tiêu Nhược Thiên. Một Mộ Kiệt đã mất tích hai tháng đột nhiên gọi điện thoại tới, trợ lý cũng không cảm thấy kinh ngạc. Trợ lý này là do Diệp Nhiễm tuyển cho Mộ Kiệt, nên dĩ nhiên cũng biết được được thân phận của Mộ Kiệt, làm việc rất hiệu xuất, lập tức tra ra bệnh viện nơi Tiêu Nhược Thiên đang nằm. Mộ Kiệt liền cúp điện thoại rồi lập tức tiến đến bệnh viện. Đều nói, chờ đợi làm cuộc đời thêm già đi. Trước kia chờ đến thời điểm báo thù, một ngày, một tháng, thậm chí một năm, Mộ Kiệt cũng cảm thấy không thành vấn đề, nhưng giờ này khắc này, có lẽ chỉ 0,01s, Mộ Kiệt đều không muốn chờ đợi thêm nữa. Nàng muốn lập tức gặp Tiêu Nhược Thiên, nàng muốn lập tức xuất hiện trước mặt người đó. Không cần gì hơn, chỉ cần ôm nàng, hung hăng ôm nữ nhân kia.
Tiêu Nhược Thiên xếp đồ vào trong túi xách, cởi bỏ y phục bệnh nhân, mặc lại y phục của mình. Thu thập hành lý đâu vào đấy xong. Phó Lăng Giang nhìn khuôn mặt không biểu tình của Tiêu Nhược Thiên, nội tâm khó chịu nói không nên lời. Nguyên nhân? Không cần nghĩ cũng biết, đều là vì nữ nhân tên gọi Mộ Kiệt kia. Mặc dù Phó Lăng Giang chỉ thấy Mộ Kiệt một lần, nhưng trong lòng lưu lại ấn tượng sâu đậm. Phó Lăng Giang từ trong nội tâm cảm thấy nữ nhân Mộ Kiệt kia, tuy là rất xinh đẹp, nhưng bản chất bên trong lại là một người rất lạnh lùng, một chút cũng không xứng với con gái của mình. Bất kể là hành vi hay tính cách, hai người đều hoàn toàn trái ngược nhau. Mẫu người con gái mình thích, Phó Lăng Giang vẫn luôn biết rõ, hiển nhiên Mộ Kiệt không phải là mẫu người Tiêu Nhược Thiên thích. Điều này càng làm cho Phó Lăng Giang nghĩ mãi vẫn không thông, con gái mình, rất xinh đẹp, phẩm chất cũng không tệ, thích ai không thích, lại đi thích loại nữ nhân như vậy. Hơn nữa nữ nhân này giống như là hoàn toàn không quan tâm để ý gì với con gái mình, thử hỏi là một người mẹ, chứng kiến con của mình bị người khác biến thành giẻ lau, không thèm để ý tới, trong lòng sao mà cao hứng được đây? Phó Lăng Giang muốn mở miệng, nhưng rồi không biết nên nói cái gì, đành phải giấu lại trong lòng.
Tiêu Nhược Thiên thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của mẹ mình, đã sớm đoán biết được nàng muốn nói cái gì. Nhưng là, hiện tại Tiêu Nhược Thiên không cách nào chấp nhận được người khác nói Mộ Kiệt không tốt. Có lẽ sẽ có chút bất hiếu a, bất quá Tiêu Nhược Thiên cũng là không muốn chính miệng mẹ mình nói gì không tốt về Mộ Kiệt, chán ghét thì mặc chán ghét, dù sao mẹ cũng biết chuyện Mộ Kiệt mất tích. "Mẹ, thu thập xong, chúng ta đi thôi! Cái mùi thuốc sát trùng của bệnh viện con ngửi đủ rồi!" Tiêu Nhược Thiên miễn cưỡng cười, nàng không muốn mẹ mình nhìn ra thêm chuyện gì nữa. Bởi vì Tiêu Nhược Thiên thật sự không muốn nghe, mỗi lần mẹ của mình nói đến Mộ Kiệt, như là hung hăng đâm vào chỗ đau của mình. Mộ Kiệt. . . Mộ Kiệt. . . Lại một lần nữa nhớ đến. Đã hơn hai tháng, Hoa tỷ vẫn chưa điều tra được chút manh mối gì, cảnh sát vẫn giữ nguyên lập trường không can thiệp vào việc này, Tiêu Nhược Thiên biết rõ năng lực của mình, đi tìm Mộ Kiệt, chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Ngày đó, Hoa tỷ khuyên nhủ Tiêu Nhược Thiên buông bỏ. Tiêu Nhược Thiên lại đem tay Hoa tỷ đặt lên ngực mình, rồi nói: "Hoa tỷ, tôi cũng muốn buông bỏ, nhưng là tại đây nó không chịu đáp ứng, nàng nói cho biết, nàng cần Mộ Kiệt, nếu không có Mộ Kiệt, nàng sẽ chết." Hoa tỷ nghe những lời Tiêu Nhược Thiên nói xong mà ngây ngẩn cả người.
"Chẳng lẽ nếu nàng đã chết, em cũng muốn đi theo nàng sao? Em có hiểu không? Đã hai tháng vẫn không tìm được người, em hẳn biết rõ hàm nghĩa của nó? Mặt khác, em nói những tên sát thủ kia, em biết họ là người nào sao?" Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy hốc mắt Hoa tỷ có chút đỏ lên, trong nội tâm cũng có chút khó chịu. Chính là từ khi biết Hoa tỷ, mình đã gây cho nàng biết bao nhiêu phiền toái, lần này lại nợ Hoa tỷ thêm một lần, Mộ Kiệt, chờ ngươi trở về, hai chúng ta phải thật hảo hảo cảm ơn Hoa tỷ.
"Em không biết sao? Vậy để tôi cho em biết, bọn hắn chính là 5 người lợi hại nhất trong "Giản", 5 người kia, quả thật không khác gì những cổ máy giết người, bọn hắn chưa bao giờ đem mạng người đặt vào mắt, giết người với bọn họ mà nói, giống như chỉ là một trò chơi đơn giản. Ngày đó em chạm mặt 3 người, em có thể còn sống trở về, đã là kỳ tích, em nghĩ kỳ tích sẽ lần nữa lặp lại sao?"
Tiêu Nhược Thiên nghe được "Giản", tâm thoáng đập nhanh một phát. Đến Tiêu Nhược Thiên, cũng đã từng nghe qua cái tên "Giản" này, là cảnh sát, hắc đạo, thậm chí đến cả chính phủ cũng không thể quản được tổ chức sát thủ kia. Không ai biết rõ nội tình của "Giản", càng không biết lão đại của chính thức của "Giản" là ai. Chỉ biết là "Giản" trước kia là làm việc cho Mặc Long Bang tổ chức hắc đạo lớn nhất Trung Quốc, về sau Mặc Long Bang bị cảnh sát thánh phố A tiêu diệt, không còn thấy xuất hiện nữa. "Giản" cũng theo đó mà biến mất. Đa số mọi người đều cho rằng "Giản" đã giải tán, nhưng chỉ cần là người có chút địa vị đều biết, Giản thoát ly Mặc Long Bang, trở thành một tổ chức độc lập. Cảnh sát lẫn Chính phủ đều biết Giản trong bóng tối lấy giết người làm mua bán, người bọn hắn giết, lớn có lãnh đạo quốc gia, nhỏ có vô lại đầu đường. Chỉ cần có người đặt tiền, mặc kệ người đó khó giết đến bao nhiêu, bọn hắn đều có thể giải quyết hết, đó chính là "Giản". Mà chỗ đáng sợ nhất của "Giản", chính là bọn hắn luôn sinh hoạt bình thường trong xã hội, không chỉ ở trong tổ chức sát thủ, cũng không chỉ là những quái vật giết người. Bọn hắn vẫn sinh hoạt như người bình thường, mỗi ngày đi làm, công tác. Bọn hắn có thể là giáo viên, có thể là quản lý, có thể là ông chủ, có thể là minh tinh, thậm chí có thể là cảnh sát. Bọn hắn mỗi ngày đều sinh hoạt với mọi người chung quanh, một giây sau, mình có thể bị giết chết.
Nghĩ đến cuộc đối thoại ngày đó của bọn hắn, cùng với thân thủ hơn người, còn có lúc sắp đối mặt với cái chết, một thái độ bất cần, Mộ Kiệt lại bị rơi vào tay bọn hắn? Sẽ thế nào đây? Cái chữ kia. . . Tiêu Nhược Thiên thật sự không dám nghĩ đến, càng không muốn nghĩ đến. Nếu như cả đời này Mộ Kiệt không trở về, Tiêu Nhược Thiên rất có thể sẽ tiếp tục lừa gạt mình, tự nói với mình Mộ Kiệt còn sống, chỉ là sống ở một chỗ rất xa chỗ của mình, rồi một ngày nào đó nàng sẽ trở về. "Bọn hắn tìm Mộ Kiệt làm gì? Sẽ không đâu! Vì sao lại có người muốn giết Mộ Kiệt? Tôi không tin!" Tiêu Nhược Thiên không khống chế được thét lên.
Hoa tỷ ôm Tiêu Nhược Thiên, vuốt đầu của nàng, làm cho nàng dần dần an tĩnh lại.
"Dùng năng lực của tôi, có thể tra được Giản là tốt lắm rồi, còn sâu hơn thì ta không thể nữa, chỉ là tôi biết, những người kia muốn giết nàng, tuyệt không phải vì thân phận họa sĩ của nàng."
"Nói vậy? Vậy nàng còn có thân phận khác?"
"Ân, rất có thể, nàng không có khả năng chỉ đơn thuần là một họa sĩ. Một họa sĩ thì làm sao bị nhiều người theo giết như vậy, thậm chí còn phái người lợi hại nhất của "Giản" ra tay, Mộ Kiệt, nhất định không đơn giản."
"Hoa tỷ. . . Thực xin lỗi." Tiêu Nhược Thiên lau khô nước mắt trên mặt, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Đồ ngốc, cám ơn gì chứ, ai bảo tôi là tỷ tỷ của em đây? Muốn khóc thì cứ khóc a, lúc đang buồn, không nên gượng cười." Cảm giác được người trong ngực đang run rẩy, nghe tiếng khóc nho nhỏ của Tiêu Nhược Thiên, Hoa tỷ thở dài.
Tiêu Nhược Thiên nghĩ đến những lời nói của Hoa tỷ, nghĩ đến những vết sẹo đáng sợ trên người Mộ Kiệt, nghĩ đến tổn thương phổi của Mộ Kiệt, nghĩ đến cái bộ dáng nổ súng giết người của Mộ Kiệt, nghĩ đến thân thủ Mộ Kiệt, hết thảy hết thảy, tựa hồ như là đang ám chỉ gì đó. Mộ Kiệt ngươi thật sự không phải là một người đơn giản sao? Hai người chúng ta khoảng cách có vẻ ngắn, có lẽ chỉ cách nhau một bước, nhưng thật sự rất xa vời.
"Xin hỏi, Tiêu Nhược Thiên ở phòng bệnh nào?" Y tá ngước nhìn nữ nhân trước mắt, trong nháy mắt liền ngây người. Nữ nhân trước mắt này, mang giày cao gót, so với chính mình chắc cao hơn cả cái đầu, cho dù cởi bỏ đôi giày ra, chắc cũng cao hơn 1m75 a? Y tá không thể không ngưỡng mộ nữ nhân có thần thái vội vàng này. Người này rõ ràng rất sốt ruột, trên mặt tái nhợt đến không có một chút sắc huyết, tóc đen dài bị tóc thổi bay có hơi chút mất trật tự, nhưng vẫn là rất đẹp. Giờ này khắc này, nữ nhân lạnh buốt này đang nắm lấy tay mình, ngón tay thon dài, mu bàn tay không có một điểm thịt, sao lại gầy đến dạng này đây?
Trong lúc y tá đang nhìn ngắm Mộ Kiệt, lại làm cho Mộ Kiệt có chút không kiên nhận, hỏi lại: "Tiêu Nhược Thiên đang ở phòng bệnh nào?" Nghe được âm thanh lạnh lùng của Mộ Kiệt, y tá lập tức hồi thần. Sau đó xoay người lại nhìn ghi chép nằm viện, "Nàng ở phòng 17 lầu 9, hôm nay vừa vặn ra viện." Mộ Kiệt nghe được chữ ra viện, tim thả lỏng xuống, vậy là thương thế của nàng đã tốt hơn rồi.
"Nàng hiện tại đi chưa?"
"Có lẽ còn chưa đi. . . xin hỏi. . ." Mộ Kiệt không đợi y tá nói xong, lập tức hướng thang máy chạy tới.
Có lẽ cái này là chuyện thất thố nhất trong cuộc đời Mộ Kiệt. Hoàn toàn không để ý đến hình tượng, nàng mang giày cao gót chạy trong bệnh viện, không chút nào để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thậm chí ánh mắt chán ghét. Kỳ thực cho đến bây giờ nàng chưa bao giờ để ý qua, từ lúc nàng sinh ra tới giờ, luôn một mực làm theo ý của riêng mình. Thang máy không biết xảy ra vấn đề gì, một mực ở trên không chịu đi xuống, trong lòng Mộ Kiệt nóng như lửa đốt, phòng bệnh ở lầu 9, nếu chạy bộ lên cũng không tốn nhiều thời gian. Mộ Kiệt cỡi bỏ giày cao gót, chân trần chạy lên. Cùng lúc đó, Tiêu Nhược Thiên từ thang máy bước ra, làm xong thủ tục xuất viện, cùng Phó Lăng Giang trở về nhà.
Tiêu Nhược Thiên kỳ thật tuyệt không muốn chuyển về nhà cha mẹ, nhưng chỉ vì nữ vương đã lên tiếng. Con mới ra viện, sao có thể ở nhà một mình ? Phải đợi thân thể hoàn toàn hồi phục rồi hãy trở về, nếu không một mình con ở nhà xảy ra chuyện gì thì sao? Nhà của chúng ta chỉ có một đứa con gái là con, con xảy ra chuyện gì, muốn để cho chúng ta kẻ đầu bạc. . . (lược bỏ 3000 chữ). Tóm lại, Tiêu Nhược Thiên không chịu nổi cái bộ dạng Đường Tăng đang tụng kinh kia, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, đáp ứng trở về nhà cha mẹ vài ngày. Bởi vì Mộ Kiệt mất tích, Tiêu Nhược Thiên không cần tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ Mộ Kiệt nữa, chỉ cần vết thương bình phục, tùy lúc có thể trở lại chức vụ. Tiêu Nhược Thiên muốn lợi dụng thân phận cảnh sát, trợ giúp Hoa tỷ tìm kiếm Mộ Kiệt, các người đã không muốn hỗ trợ, tôi đây tự chính mình làm, Tiêu Nhược Thiên là nghĩ như vậy đấy.
Khi Mộ Kiệt bước vào trong phòng bệnh, chỉ còn một gian phòng trống, không một ai trong phòng. Tâm Mộ Kiệt, giống như là đang từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục, cuối cùng là mình vẫn chậm một bước sao? Phải hay không ông trời cũng không tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, không cho tôi gặp mặt em? Mộ Kiệt sững sờ đi ra khỏi phòng bệnh, đi ra bệnh viện. Thậm chí đến giày cũng quên mang vào, cứ như vậy để chân trần đi trên đường. Từng hạt mưa rơi xuống chạm vào người, rơi vào mặt, rồi dần dần chuyển thành con mưa to. Lập tức xuyên qua quần áo Mộ Kiệt, Mộ Kiệt đi giữa đường, nhiều lần xém chút bị xe đụng vào, nàng cũng hoàn toàn không biết. Hết thảy mọi việc trong nháy mắt sụp đổ, muốn gặp. . . muốn gặp nàng. . . Tiêu Nhược Thiên. . .
Mộ Kiệt về tới căn phòng của mình cùng Tiêu Nhược Thiên, không có bóng dáng quen thuộc, không có hương vị quen thuộc, chỉ có dày đặc bụi bặm. Chạm đến từng nơi, cho dù tay bám phải đầy bụi, cũng không chút nào để ý. Từng hình ảnh của hai người trong căn phòng này, dần dần hiện ra. Mộ Kiệt cảm thấy thật khó thở, nàng lảo đảo chạy ra ngoài. Trực giác nói cho nàng biết, nếu mình tiếp tục ở trong phòng đó thêm 1s, nàng sẽ vì hít thở không thông mà chết. Ngồi tại hàng ghế trước cư xá, Mộ Kiệt dùng tay ôm lấy mình, mặc kệ mưa to gió lớn đang giội vào người mình.