Thành phố A trước mắt tiêu diệt được Mặc Long Bang, bang hội tội phạm lớn nhất nước, cũng tiêu diệt thành công bang chủ Mặc Long Bang Mộ Thành cùng vợ của hắn là Lý Vân. Tin tức này truyền ra, liền náo động hết tất cả truyền thông trong cả nước, phóng viên ngày nào cũng túc trực ngay cửa lớn trụ sở cảnh sát thành phố A, là muốn phòng vấn tình hình lúc đó và các tình huống xử lý như thế nào, nhưng là chỉ thấy một đám phóng viên, tôi đẩy anh, anh đẩy tôi, thỉnh thoảng xảy ra Lăng Ba Vi Bộ, hay hoặc giả là Hàng Long Thập Bát Chưởng, tự nhiên mỗi người trở thành cao thủ võ lâm, mạo hiểm tính mạng của mình, mạo hiểm luôn tính mạng của người đồng hành, mạo hiểm chen chúc trong đống thịt người kia, liều mạng tiến lên phía trước mà đi. Làm cho cục trưởng từ trong xe muốn đi xuống thấy cảnh tượng như vậy mà cảm thấy một trận ác hàn, thậm chí có điểm không dám xuống xe. Đan đại cục trưởng vẻ mặt nghiêm túc xuống xe, đồng thời xuống xe còn có Tiêu Quốc Bình cùng mấy nhân viên trọng yếu khác, Tiêu Quốc Bình không biết vì cái gì mà mời mình ngồi lên xe, cũng không biết vì cái gì mà chính mình cũng được phỏng vấn.
Sau khi xuống xe, Đan Sùng đứng ở phía trước, theo phía sau là Tiêu Quốc Bình cùng với mấy nhân viên cảnh vụ trọng yếu, các phóng viên nhìn thấy dàn trận như thế này, cũng thu liễm đi nhiều, không vội tiến lên phía trước chen chúc, dù sao người cũng sẽ không chạy trốn. Đan Sùng hướng các phóng viên nói: "Hành động lần này, có thể được gọi là kế hoạch đại toàn thắng, tuy rằng tổn thất không ít tinh anh, cũng có rất nhiều người bị thương, nhưng là vì thế chúng ta mới có thể tiêu diệt được đoàn thể tội phạm của Mặc Long Bang, tuyến này chúng ta đã theo đuổi đã lâu, trong quá trình đó cũng đã tổn thất rất nhiều huynh đệ, nhưng chúng ta là vì chính nghĩa mà hy sinh, đương nhiên!"
Tiêu Quốc Bình đứng ở phía sau lẳng lặng nghe Đan Sùng phát biểu, nhưng là trong lòng vẫn luôn nghĩ đến tiểu cô nương kia, từ sau khi vụ án kết thúc, mỗi khi nhớ đến ánh mắt cùng lời nói của tiểu cô nương kia, cả người luôn là rét run, buổi tối khi ngủ cũng thường thường nằm mơ, thậm chí có một lần bóp cổ vợ mình hô lên là không nên có con! Không nên có con mà bừng tỉnh! Hắn tuy cảm thấy cảnh sát là chính nghĩa, nhưng là tiểu hài tử kia có gì sai, vì sao lại phải làm một tiểu hài tử mới mấy tuổi đầu phải gánh vác chuyện này, phải chứng kiến cảnh bắn nhau máu chảy đầm đìa, cho dù đứa nhỏ kia khác với mọi người, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, mất đi cha mẹ, không ai chiếu cố, nàng sẽ như thế nào? Hết thảy hết thảy, trong đầu Tiêu Quốc Bình vang lên tiếng vọng, bỗng thấy cái microphone đưa tới bên miệng, mới kịp phản ứng.
Một phóng viên hỏi hắn: "Nghe Đan cục trưởng nói lần chiến đấu này ngài là binh lính xuất sắc nhất, có đúng thật ngài thành công trong việc công kích Mộ Thành cùng vợ của hắn không? Có thể miêu tả một chút là ông như thế nào đột nhập được vào trong vòng vây, và hiện trường lúc đó tình huống như thế nào?"
Lúc này Tiêu Quốc Bình cũng có thể như một khúc gỗ gật đầu, dù sao đây cũng là sự thật, dù bất đắc dĩ thế nào, cũng là sự thật, là hắn bức tử Mộ Thành, giết chết Lý Vân, cho dù là vì cô bé kia, nhưng dù sao cũng là giết người. Đôi khi Tiêu Quốc Bình thậm chí nghĩ như thế này, cảnh sát điểm tốt duy nhất chính là giết người mà không cần chịu trách nhiệm, lại có thể lấy lý do đường hoàng, chúng ta là vì cứu người, thật không? Thật là vì cứu người? Vẫn là mặt khác...
Trên đường quay về cục cảnh sát, Đan Sùng cười với Tiêu Quốc Bình nói: "Quốc Bình a, tuổi ta cũng không còn trẻ rồi, cũng nên lo chuyện về hưu, nghe nói trong nhà của anh đều rất mong đợi biểu hiện của anh, ta và cha anh năm xưa cũng là chiến hữu, ta và hắn, đều hy vọng anh có triển vọng, và thật không phụ lòng a, chờ sau hai năm nữa ta về hưu, chức cục trưởng này sẽ là của anh!" Nói xong liền cứ thế cười rồi rời đi, còn lại Tiêu Quốc Bình cùng mấy vị cảnh sát đứng đó, lúc này Tiểu Trần vỗ vỗ vai của Tiêu Quốc Bình, "Đang nghĩ gì thế? Không yên lòng? Hay là vui đến phá hư rồi? Hay là muốn lập tức trở thành cục trưởng, chao ôi, đến lúc đó đừng có quên người bạn thân này a, mà còn chuyện tiểu cô nương kia đã tìm được chưa a? Hay là bị người khác mang đi? Ôi chao? Này? Nói chuyện a?"
Tiêu Quốc Bình nghe Tiểu Trần ở bên tai chíu cha chíu chít nước miếng phun loạn ra, trong lòng phiền muốn chết, đầu đau như muốn nứt, xoay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái rồi rời đi. Tiểu Trần bĩu môi, nói với người bên cạnh: "Kao, kéo cái gì mà kéo a, bộ không phải là do dựa vào quan hệ của cha mình nên mới được thăng chức sao, tưởng mình giỏi lắm sao?" Người ngoài nghe xong lời nói đó, ôi chao, bộ không phải là ngươi ghen ghét sao? Nếu anh cũng có cha làm tướng quân, thì anh cũng là cùng cục trưởng có quan hệ a? Có một số người, tôi là ghen tỵ không đến, tôi liền yên ngoan làm một tiểu cảnh sát, đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga a.
Tiêu Quốc Bình hồn hồn ngạc ngạc ở cục cảnh sát ngây người một ngày, bởi vì đã phá án và bắt giam Mặc Long Bang, cho nên cục cảnh sát có hai ngày nhàn rỗi, nhưng hắn ngược lại hy vọng mình có thể bận rộn. Thậm chí càng bận rộn càng tốt, như thế hắn mới quên đi được tiểu cô nương kia. Về đến nhà, thấy vợ mình là Phó Lăng Giang đang nấu cơm, hắn thay đồ. Trực tiếp thẳng người ngả xuống ghế salon, Phó Lăng Giang làm cơm xong, ba món một canh, bày ra trên bàn, gọi Tiêu Quốc Bình vào ăn cơm, lại thấy bộ dạng hắn phờ phạt nằm ở ghế salon, "Có chuyện gì sao? Không phải là đã phá xong án rồi à? Sao lại còn phờ phạt như thế? Có phải hay không dạo này quá mệt mỏi? Hãy nghỉ ngơi một chút đi."
Phó Lăng Giang nhìn Tiêu Quốc Bình đau lòng hỏi. Tiêu Quốc Bình cũng kịp phản ứng, hắn cảm thấy không nên để cho vợ mình phải lo lắng, nên nói là không có việc gì, chính là gần đây áp lực quá lớn, đúng rồi, con đâu? Hắn nói sang chuyện khác, hỏi con đâu. Phó Lăng Giang cười cười, chỉ vào đầu hắn: "Anh a, vội đến nỗi con mình mà cũng quên, nàng ngày hôm nay qua ở nhà ba mẹ ở a, ba mẹ càng ngày càng thích tên tiểu tử này, lúc nào cũng muốn em ôm Tiểu Thiên qua chơi, mỗi lần qua đều mua cả đống đồ chơi, tiếp tục như vậy, thì con chúng ta chắc sẽ bị chìu đến hư,"
Tiêu Quốc Bình nhìn Phó Lăng Giang, cảm giác có chút không yên tâm, từ khi nàng theo mình, không phải là thấp thỏm lo lắng, thì cũng chính là bận việc nhà, cả người đều gầy đi, ngay cả lúc nàng sinh con, mình cũng không ở bên nữ nhân này, nhưng là nàng cũng không nửa câu oán trách. "Em chỉ có một mình lại còn phải đi làm, lại phải vướng bận con nhỏ, thật sự quá mệt mỏi, bằng không cứ để con ở nhà ba mẹ anh đi, nhờ bọn họ chiếu cố, cũng đúng lúc làm cho Lão Nhị có một người bạn, anh có thể an tâm công tác." Phó Lăng Giang suy nghĩ rồi chấp thuận, mình cũng là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa, lúc có ca phẫu thuật thời gian uống nước còn không có, đừng nói đến chăm con nhỏ, nhưng là mướn bảo mẫu cũng lo lắng, không bằng về ở với ba mẹ mình, đây cũng là biện pháp.
Buổi tối, hai vợ chồng sau khi tắm xong, nằm ở trên giường, Tiêu Quốc Bình chẳng biết tại sao, sau khi tắt đèn, liền nhớ đến ánh mắt, khuôn mặt, còn có câu nói kia, tổng hội phóng đại vô số lần hiện lên trước mắt mình, đúng vậy, hắn thừa nhận, hắn bị một con nhóc 4 tuổi hù sợ, lời nói của tiểu cô nương như ghé vào lỗ tai hắn mà nói, hắn dùng hai tay ra sức ngăn chặn tiếng nói đó, lớn tiếng kêu nó biến mất đi, sợ tới mức Phó Lăng Giang phải vội vàng đánh thức hắn, đem hắn ôm vào ngực. Tiêu Quốc Bình so với Phó Lăng Giang nhỏ tuổi hơn, trước khi kết hôn, Phó Lăng Giang luôn cho rằng Tiêu Quốc Bình là tiểu quỷ. Nàng nhẹ nhàng ở bên tai Tiêu Quốc Bình nói: "Quốc Bình, không có việc gì, không có việc gì, sẽ không ai hại em, cũng không ai có thể tổn hại đến con chúng ta, anh sao vậy? Lại gặp ác mộng sao? Em là vợ của anh, có chuyện gì thì cứ nói với em được không? Em không muốn anh tự mình gánh lấy."
Vì thế Tiêu Quốc Bình liền đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra, sau khi nói ra, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn được một ít. Quay đầu nhìn lại Phó Lăng Giang, thấy cặp mắt như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó bên tai lại nghe được lời nói, giống như bóng đè lên lỗ tai hắn.
"Quốc Bình, từ chức đi, đừng làm cảnh sát nữa. Anh biết không? Em thật sự vô cùng lo lắng cho anh, mỗi lần anh làm nhiệm vụ thì có khi an toàn trở ra, nhưng cũng có khi bị thương, em thật sự rất sợ, sợ một ngày nào đó sẽ không thấy anh trở về nữa, anh từ chức được không? Đừng làm nữa!" Nói xong, Tiêu Quốc Bình liền cảm thấy những giọt nước ấm nóng rơi trên mặt, trên cổ mình. Này là lần đầu tiên Phó Lăng Giang hướng hắn đưa ra yêu cầu, cũng là lần đầu tiên vì công việc của mình mà rơi lệ, hắn cảm thấy thật sự có lỗi với nữ nhân này, nhưng là, hắn từ nhỏ đã bị cha mình huấn luyện để lớn lên trở thành cảnh sát, vẫn cho là cảnh sát chính là tượng trưng cho chính nghĩa, cho đến khi chuyện này xảy ra, hắn chậm rãi ngồi xuống, châm điếu thuốc, chậm trãi hút một hơi.
Lúc Tiêu Quốc Bình đem thư từ chức đưa đến trước bàn làm việc của Đan Sùng, Đan Sùng kinh ngạc đến nói không ra lời, hắn thẳng ngoắc nhìn chằm chằm vào Tiêu Quốc Bình, ý muốn nhìn ra suy nghĩ của hắn. "Anh đã nghĩ kỹ chưa? Vì sao lại từ chức? Anh biết không? Ta đã hướng thượng cấp tiến cử anh, chỉ cần ta vừa về hưu, anh liền sẽ trở thành cục trưởng cục cảnh sát này, văn phòng sẽ là của anh, anh sẽ trở thành cục trưởng trẻ nhất của thành phố A, nhưng vì sao anh hiện tại lại từ chức? Vì cái gì? Chẳng lẽ phụ thân anh đồng ý sao? Anh từ chức rồi sẽ làm cái gì?"
Tiêu Quốc Bình thản nhiên nói: "Tôi đã nghĩ kỹ. Tôi muốn từ chức để làm một thầy giáo dạy thể dục, không bao giờ làm cảnh sát nữa, cám ơn anh Đan cục trưởng, tôi biết anh đối với tôi kỳ vọng rất cao, nhưng là việc này không ai có thể ngăn cản tôi, từ chức chính là quyết định của tôi. Cho dù cha tôi không đồng ý, tôi cũng nhất định từ chức, cho nên, thật xin lỗi."
Nói xong liền đem huy hiệu cảnh sát cùng súng đặt lên bàn, rồi xoay đi đến phía cửa. Lại nghe thấy "Anh chẳng lẽ từ chức là vì tiểu hài tử kia? Như thế nào? Sợ sao? Tiểu hài tử kia nói muốn trở về báo thù, khiến anh sợ? Mộ Thành cùng vợ của hắn bị người trong Hắc Long Bang bày kế giết hại, anh cho rằng bọn hắn sẽ bỏ qua một tiểu hài tử bốn tuổi miệng còn hôi sữa kia sao? Có thể đã sớm bị giết, anh một đại nam nhân, như thế nào lại để một đứa nhóc miệng còn hôi sữa kia hù cho hoảng sợ?"
Nghe được tiểu cô nương kia sớm đã chết rồi, Tiêu Quốc Bình lại càng không ngăn được đau đớn trong lòng, quay đầu lại hô to, các người là biết nàng sẽ chết? Vì sao không cứu nàng? Nàng chỉ là một đứa bé mà thôi, các người lại có thể tuyệt tình mặc kệ sự sống chết của nàng như thế?
Đan Sùng biểu tình trên mặt đọng lại, "Nếu cứu nàng, liền khó bảo toàn tiểu cô nương kia sau khi lớn lên sẽ không làm chuyện bất lợi cho xã hội, tại sao lại không làm cho bọn hắc đạo tự giết lẫn nhau? Đây không phải là tốt hơn sao? Quốc Bình, khuyết điểm duy nhất của anh chính là rất mềm lòng, làm cảnh sát không chấp nhận cái gọi là mềm lòng, một nam nhân nếu yếu lòng, thì có thể làm nên cái đại sự gì!" Tiêu Quốc Bình lạnh lùng cười. Đây chính là nụ cười khinh bỉ, là khinh thường, là hối hận:
"Nếu làm cảnh sát chính nghĩa chính là cái loại này, thì tôi đây không nên giữ lấy cái danh hiệu cảnh sát này!" Nói xong liền không chùn bước bỏ đi.