Yêu Cả Đời

Chương 24: Lạt mềm buộc chặt




Bữa tiệc hoa lệ, huyên náo đối với Khả Ly mà nói chỉ là một sự tra tấn, người muốn gặp thì đã nhìn thấy, người không muốn gặp cũng nhìn thấy, cô cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không thể dung nhập vào những bữa tiệc xa hoa như vậy được.

Cô chỉ là vịt con xấu xí, cũng chỉ là một người đứng xem, thật ra thì ngay cả một người đứng xem cô cũng không muốn làm, cô thầm nghĩ rời xa tất cả những thứ này, trở về tỏ ấm nhỏ bé của cô, chăm sóc mẹ và con trai, cứ sống một cuộc sống bình thản như vậy là được.

Lâm Ngọc Liên tuyệt không câu nệ, ở trường hợp như vậy vẫn sắc bén tự nhiên như thường, không có dáng vẻ muốn rời đi trước chút nào. Khả Ly nhìn bà ấy tự nhiên hào phóng chuyện trò vui vẻ, nghĩ rằng nhất định bà ấy cũng có xuất thân đại gia, chẳng qua bà ấy vẫn chưa từng để lộ bối cảnh của mình mà thôi.

Cô không biết mình nên đi hay nên ở lại chờ Lâm Ngọc Liên cùng đi, chỉ là trường hợp này khiến cô hơi cảm thấy ngạt thở, hơn nữa cô còn muốn trốn tránh Mạnh Khả Tình, may mà Mạnh Khả Tình từ lúc đó vẫn qua lại ở chỗ những người nổi tiếng kia, vẫn chưa chú ý đến những người quản lý cùng nhân viên công ty các cô.

Bữa tiệc vui vẻ, tuy rằng trên danh nghĩa là ăn mừng kỷ niệm 1 năm ngày thành lập Nghệ Tinh, trên thực tế lại biến thành sân khấu biểu diễn, giống như một sân khấu kịch hoa lệ đẹp đẽ không cần đạo diễn.

Khả Ly cảm thấy đó cũng không phải là sân khấu của mình, căn bản không có nhân vật thuộc về cô, cô cảm thấy ngực khó chịu, bởi vậy đi tới ban công không người. Trời đêm mát mẻ thật không dễ dàng bình ổn lại nỗi lòng khẩn trương của cô, lại bị người tới cắt đứt.

"Sao lại trốn ở đây, không đi khiêu vũ sao?" Là Lưu Dũng Cương, tổng giám bộ phận Marketing của Nghệ Tinh, 35 tuổi, cũng coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khuôn mặt binh thường, mặt tròn có vẻ rất điềm đạm, chính là ánh mắt hơi nhỏ chút, lúc cười rộ lên liền biến thành một đường thẳng.

Khả Ly thấy anh ta tới gần, một cỗ mùi rượu ập thẳng đến, nhìn kỹ thấy khuôn mặt anh ta đỏ ửng hẳn là đã uống nhiều rượu rồi, cô không dấu vết luiì lại một bước nói : "Tôi không biết khiêu vũ, cho nên đi ra hít thở không khí một chút."

"Đêm nay rất nhiều ngôi sao. . . . . ." Anh ta nói tiếp, trên mặt lộ nụ cười thần bí, lại chỉ nói một nửa rồi ngừng lại .

Khả Ly trả lời đơn giản: "Đúng vậy."

"Nhưng tôi cảm thấy, những ngôi sao được cho là xinhd đẹp này còn không xinh đẹp bằng Mạnh tiểu thư." Hóa ra là vì khen cô, đáng tiếc cô cũng không thích lời khen như vậy.

Khả Ly miễn cưỡng mỉm cười nói: "Lưu Tổng quá khen!"

"Mạnh tiểu thư thật sự không nghĩ tới việc chuyển tới bộ phận Marketing của chúng tôi sao? Bằng tài năng của Mạnh tiểu thư, ở bộ phận Marketing nhất định có thể biểu hiện tài năng, bộ phận tài vụ thật sự rất cứng nhắc." Anh ta còn không chịu từ bỏ làm thuyết khách, vừa rồi trên bàn ăn bên kia đã nửa đùa nửa thật thuyết phục rất lâu rồi.

"Đa tạ ý tốt của Lưu Tổng, Khả Ly không sở trường giao thiệp với người khác, cho nên không thể đảm nhiệm." Khả Ly vừa nói vừa lui, lại phát hiện đã muốn nhanh đến góc tường rồi.

"Mạnh tiểu thư thật sự là quá khiêm tốn rồi, vì sao Mạnh tiểu thư không chịu cho Dũng Cương một cơ hội chứ?" Thấy Khả Ly đang không ngừng né tránh, Lưu Dũng Cương rốt cục không e dè bắt được tay của Khả Ly vội vàng nói, "Thật ra tôi vẫn luôn thích em, từ sau khi gặp em lúc phỏng vấn vẫn luôn nhớ đến em. . . . . ."

"A! Anh. . . . . ." Khả Ly thật sự không tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, muốn bỏ tay anh ta ra lại bị anh ta nắm chặt, đành phải khẽ thỉnh cầu, "Lưu Tổng, anh nhất định là say quá rồi, anh vẫn nên nhanh đi về đi thôi, tôi cũng cần phải đi rồi."

"Không không không! Đừng đi! Tôi nói đều là sự thật, Khả Ly, em thật xinh đẹp, em theo tôi đi, theo tôi sẽ không cần đi làm vất vả như vậy nữa. . . . . ." Lưu Dũng Cương không biết sống chết nói.

Vốn đang không muốn trở mặt với anh ta Khả Ly vừa nghe anh ta nói như vậy, nhất thời cảm thấy hết sức tức giận, một câu cũng không muốn nói ra sức bỏ tay anh ta ra muốn quay lại sảnh chính bữa tiệc, lại bị anh ta dễ dàng lôi kéo lại.

"Anh! Buông tay! Xin anh buông tay!" Khả Ly vô cùng tức giận, nhưng vẫn không thể hét ầm lên hay nói ra lời ác độc, cô không muốn khiến cho người khác chú ý, tại trường hợp như này, còn có những người cô không cách nào đối mặt.

Lưu Dũng Cương cũng không rõ là say thật hay vẫn là mượn rượu giả điên, vẫn đang không biết xấu hổ thuyết phục, thậm chí muốn ôm Khả Ly.

Khả Ly tức giận, nhưng lại không biết thế nào cho phải, chỉ có thể thấp giọng khuyên can cùng yên lặng kháng cự, may mà, cứu tinh xuất hiện.

Khả Ly chỉ cảm thấy hoa mắt, đã bị một người đàn ông cao lớn kéo vào trong lòng, Lưu Dũng Cương cũng bị người tới đẩy lui về phía sau mấy bước, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Không nghe thấy cô ấy nói không sao? Vị tiên sinh này chắc là uống quá nhiều, cần Lam mỗ gọi người giúp anh tỉnh rượu sao?"

Là Lam Tuấn Kiệt, không nghĩ tới anh ấy sẽ ra tay cứu cô, với địa vị của anh ấy, anh nên ở phía sau mấy bồn hoa cảnh kia chứ, Khả Ly ngẩng đầu nhìn anh, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng dửng dưng đó, ánh mắt trào phúng nhìn Lưu Dũng Cương.

Kỳ quái là Lưu Dũng Cương nhìn thấy anh lại một câu cũng không dám nhiều lời, lẩm bẩm nói thật xin lỗi, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

"Cám ơn anh!" Thấy Lưu Dũng Cương đã đi, Khả Ly vội vàng rời khỏi người Lam Tuấn Kiệt.

Lam Tuấn Kiệt cũng không rời đi ngay, ngược lại có chút hứng thú liếc nhìn cô một cái, cô gái nhỏ này phải là bạn tốt mà Mỹ An thường xuyên nhắc tới, thấy cô lập tức tránh ra tạo khoảng cách với anh, hơn nữa ánh mắt của cô nhìn anh ngoại trừ cảm kích cũng không có cảm xúc nào khác, làm cho anh không khỏi có ấn tượng tốt, quả thật là một cô gái có chút không giống người thường, không phải có một đứa con mới vài tuổi sao? Vì sao vẫn có thể giữ được khí chất trong sáng như vậy đây, hoàn toàn giống một cô bé.

"Không cần cảm ơn, cô là bạn tốt của Mỹ An đúng không?" Đánh giá một phen Lam Tuấn Kiệt mới chậm rãi mở miệng.

Khả Ly mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, không nghĩ tới Lam tiên sinh biết, là Mỹ An nói đi." Nha đầu kia nói nhiều, bất quá Khả Ly không nghĩ tới cô ấy sẽ nói về mình với Lam Tuấn Kiệt, vậy quan hệ của bọn họ cũng không coi là rất kém.

"Không nên một mình đi đến một nơi vắng vẻ, trường hợp này có quá nhiều ngụy quân tử!"

" Ách ~~~ phải" Mặt Khả Ly ửng hồng lên, thuận miệng đáp, cô cũng không biết nên nói gì với anh ta ngoài lời cám ơn, đành phải nhìn chằm chằm mặt đất.

Lam Tuấn Kiệt thấy dáng vẻ câu nệ của cô ánh mắt ngược lại lại ôn hòa hơn, ngẩng đầu nhìn về sảnh chính của bữa tiệc, đột nhiên phát hiện cái bóng dáng màu đen kia đang tìm anh khắp nơi, ánh mắt lập tức lại sa sầm xuống.

"Mạnh tiểu thư muốn nán lại một lát hay là đi vào?"

"A, vẫn là vào đi thôi, tôi cũng phải đi rồi, Lam tiên sinh nếu không ngại có thể gọi tôi Khả Ly." Khả Ly chân thành nói, cô cũng không hiểu, vì sao đối mặt Lam Tuấn Kiệt trong lòng cũng không thấy khẩn trương, ngược lại có cảm giác hơi yên tâm, giống như đối diện với một người bạn cũ vậy.

Lam Tuấn Kiệt gật đầu nói: "Được, Khả Ly, cô cũng có thể gọi tôi là Tuấn Kiệt, chúng ta cùng vào đi thôi, nếu cô muốn rời đi bây giờ, tôi có thể tiễn cô một đoạn."

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, anh là nhân vật chính của buổi tối hôm nay, không thể đi sớm như vậy rồi ."

"Không cần khách khí, cô không phải là bạn tốt của Mỹ An sao."

Những lời này nghe qua, Lam Tuấn Kiệt chính là bởi vì Hứa Mỹ An, cho nên mới đối với cô như vậy, trên thực tế Khả Ly cũng cảm thấy như vậy, nếu không phải bởi vì Mỹ An, với tính tình đó của Lam Tuấn Kiệt, phỏng chừng sẽ không quản một việc không đâu như vừa rồi.

Hai người nói chuyện thoải mái, sóng vai đi trở lại sảnh chính của bữa tiệc, vừa vặn gặp phải Hứa Mỹ An đang tìm Lam Tuấn Kiệt khắp nơi, Mỹ An thấy hai người bọn họ đồng thời xuất hiện vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng cũng khôi phục lại rất nhanh.

"Khả Ly, sao bạn lại cùng một chỗ với anh ta ?" Hứa Mỹ An hào phóng đi tới trực tiếp hỏi Khả Ly.

"Vừa lúc ở ban công gặp bạn của cô, trước kia nghe cô nói còn chưa tin, hóa ra Khả Ly thực sự so với cô nói còn đẹp hơn ôn nhu hơn, loại người nóng tính như cô cũng chỉ có cô gái tốt tính như Khả Ly mới chịu được thôi!" Không đợi Khả Ly nói nguyên nhân, Lam Tuấn Kiệt đã nói tiếp ngay, vừa nói còn vừa dịu dàng nhìn Khả Ly vài lần.

Hứa Mỹ An nhìn bộ dáng của anh ta, trong lòng có cảm giác buồn bực không nói nên lời, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, nghẹ lời trong giây lát mới gấp giọng nói: "Khả Ly tốt tôi là rõ ràng nhất, không cần anh phải nói, còn anh, loại người thối tha như anh chỉ sợ cũng chỉ có Khả Ly mới chịu được."

"A! Điểm ấy cô nói đúng rồi, quả thật tôi thích tính cách của Khả Ly, hiện giờ cô gái xinh đẹp nơi nơi đều có, nhưng tính tình trong sáng dáng yêu tốt bụng nhưu Khả Ly lại không có mấy rồi." Lam Tuấn Kiệt vẫn đang ra sức khen ngợi Khả Ly.

Hứa Mỹ An cục kỳ bực bội, trừng trừng anh, lại nhìn Khả Ly một cái, đột nhiên quay người chạy đi mất, Khả Ly muốn đuổi theo, lại bị Lam Tuấn Kiệt một phát bắt được .

Khả Ly yên lặng nhìn anh ta một cái thở dài một tiếng nói : "Trong lòng anh có cô ấy, sao phải khổ mà trêu tức cô ấy như vậy chứ?"

"Cô chẳng qua mới nhìn thấy tôi có một phút đồng hồ lại biết là trong lòng tôi có cô ấy, nhưng cô ấy lại đần độn không biết gì, cô nói tôi nên như thế nào?" Lam Tuấn Kiệt thản nhiên nói.

"Đối với chuyện tình cảm, tôi cũng không biết nhiều hơn anh, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, Mỹ An khẳng định là cũng thích anh, chẳng qua cô ngốc kia quả thật có chút ngốc nên nhất thời không muốn hiểu thôi, một chiêu này của anh hẳn là có thể bức cô ấy lộ tình cảm thật của mình, bất quá anh lôi kéo theo tôi như vậy thật không tốt, ảnh hưởng tới tình cảm chị em của bọn tôi cũng không hay."

"Yên tâm! Tình cảm của Mỹ An đối với cô sâu sắc hơn đối với tôi rất nhiều, nhất định không có việc gì ."

"Tôi rất tin điều đó, tình cảm của chúng tôi vững chắc không thể đánh đổ được, chính là có chút hoài nghi đối với hành động vừa rồi của anh thôi." Vẻ mặt của Khả ly không đồng ý.

"Đừng nóng giận, coi như là giúp tôi một việc tốt đi, giống như tôi vừa giúp cô vậy." Lam Tuấn Kiệt cười nói, anh ta cười rộ lên kỳ thật dáng vẻ cũng tốt hơn hẳn, anh ta cũng rất có năng lực tỏa sáng, vì sao bình thương lại lạnh lùng như thế đây? Chẳng lẽ chỉ là vì xây dựng hình tượng nghệ sỹ? May là phóng viên không được vào hội trường của bữa tiệc, không chụp được vẻ mặt tươi cười của anh ta.

Khả Ly cũng cười, vì có thể thấy được tình yêu đẹp của người bạn tốt, cô cười nháy mắt một cái nói : "Anh thật đúng là, giúp có cái chuyện nhỏ mà đã đòi báo đáp nhanh như vậy rồi!"

"Được, vậy để tôi lại báo đáp lại cô là được, tôi tìm người đưa cô về đi, loại tiệc tùng nhàm chán này không có gì hay mà nán lại cả."

"Cám ơn! Tôi còn phải đi tìm cấp trên của tôi, tôi có thể về cùng bà ấy, hoặc bà ấy chưa về, thì tôi cũng phải nói trước với bà ấy một tiếng, anh mau đi tìm Mỹ An đi!"

"Yên tâm! Cô ấy không chạy xa được. . . . . ." Lam Tuấn Kiệt làm dáng vẻ trong lòng tôi đã biết, làm cho Khả Ly cảm thấy hơi yên tâm, đang muốn tách khỏi anh ta để đi tìm Lâm Ngọc Liên, phía sau truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp.

"Tuấn Kiệt, hóa ra cậu trốn trong góc này, hại mình tìm cậu khắp nơi!"

Khả Ly nhìn lại, thì ra là Phong Chi Thu, vẻ mặt anh tươi cười đi về phía bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.