Yến Kinh Khuê Sát

Chương 56: 56: Hồng Nhạn Tổn Thương 2





Xà nhà từ đường cao như vậy, cho dù muốn tự mình treo cổ, như thế nào cũng không leo lên đó được.
Nhưng Ngô Vi lại nói sau khi xảy ra chuyện vẫn không cho người tùy ý ra vào, nếu hiện trường không có thang, như vậy người chết hẳn sẽ không thể leo lên trên đó tự sát chết.
Nếu không phải tự sát, cũng có khả năng bị siết cổ.
Nhưng Hình Cửu Niên kinh nghiệm phong phú, hắn chỉ xem xét đơn giản như vậy, lập tức đã có thể phân biệt ra người chết rốt cuộc vì sao mà chết.
Khi ánh mắt mọi người ở đây rơi xuống người Hình Cửu Niên, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng kẽo kẹt.
Trong lòng Tạ Cát Tường nảy lên một cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy thân ảnh đỏ thẫm trên đỉnh đầu, lắc lư càng nhanh hơn, tựa như sắp sửa cuốn theo cơn gió thổi qua, bay xuống nhân gian.
Từ đường u ám, người chết mặc áo cưới đỏ thẫm, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười quỷ dị, đều làm người nhìn thấy phát rét trong lòng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Triệu Thụy cau mày nhìn chằm chằm xà nhà, một lát sau mới nói: “Không sợ, có con chuột đang gặm dây lụa đỏ cột vào xà nhà thôi.”
Trong từ đường chỉ có ánh nến, lại không có cửa sổ lấy sáng, lúc này mới có vẻ âm trầm đáng sợ.
Mọi người theo Triệu Thụy nói nhìn lại, cẩn thận tìm nửa ngày, mới mơ hồ nhìn thấy bóng hình thật nhỏ của con chuột, không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Thụy hỏi Hình Cửu Niên: “Nếu buông người xuống, kiểm tra thi thể có trở ngại không?”
Hình Cửu Niên ngửa cổ dùng sức nhìn một lát, mới nói: “Buông xuống đi, cứ như vậy mới không có biện pháp kiểm tra thi thể.”
Chờ hắn gật đầu, Triệu Thụy mới phái người mang thang tới, thật cẩn thận tháo dây lụa đỏ quấn lấy cổ thi thể, chậm rãi buông thi thể xuống.
Đợi người được buông xuống, Tạ Cát Tường mới phát hiện người chết cũng không phải trời sinh mặt trắng, mà đã bị người tô một lớp son phấn thật dày, che giấu sắc mặt vốn có.
Hơn nữa áo cưới đỏ thẫm, đôi môi đỏ với nụ cười quỷ dị, hết thảy đều có vẻ hết sức rợn người, người chết này, giống như cố ý làm cho người khác sợ hãi, làm sao để dọa người sợ thì cứ làm ra hết.
Thừa dịp Hình Cửu Niên kiểm tra sơ bộ, Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cùng nhau dò hỏi Ngô Vi.
“Ngô trưởng thôn, ngươi có quen biết người chết không? Phải chăng là người của Ngũ Lí Bảo?”
Ánh mắt Ngô Vi đảo qua mặt người chết, hắn tựa hồ có chút do dự, nhưng sau một hồi đắn đo, hắn vẫn cho đáp án khẳng định.

“Triệu đại nhân, người chết hẳn là người của thôn Ngũ Lí Bảo, nàng là Chu thị, tức phụ của lão nhị nhà Ngô Trường Phát.”
Mặt người chết trang điểm quá dày, lại là một tức phụ trẻ, bởi vậy Ngô trưởng thôn cũng phải nhìn nửa ngày mới nhận ra người.
Nhưng hắn nói, lại khiến Triệu Thụy và Tạ Cát Tường rất kinh ngạc: “Nàng đã thành thân?”
Ngô Vi khẳng định gật đầu: “Đúng là như thế, ta nhớ Ngô Chu thị được gả từ Tứ Lí Hán tới đây vào ba năm trước, thành thân với Ngô Đại Lượng đã được ba năm, không có sai.”
Tạ Cát Tường có chút chần chờ nói: “Không biết thôn trưởng còn nhớ, áo cưới nàng mặc lúc gả cho Ngô Đại Lượng, có phải là bộ này hay không?”
Nàng vốn còn cho rằng thôn trưởng sẽ không nhớ rõ chuyện năm đó, ai ngờ Ngô Vi rất kiên định lắc lắc đầu: “Không phải bộ này.”
Nói đến nơi đây, hắn thấy vẻ mặt Tạ Cát Tường đầy kinh ngạc, lập tức bổ sung một câu: “Người nông thôn chúng ta, làm sao có cơ hội phô trương như vậy, có thể mặc vào một bộ cát phục màu đỏ cũng xem như rất giàu có rồi.

Càng không cần phải nói nàng còn mang mũ phượng, nội tử năm đó gả cho ta, trong nhà cũng chuẩn bị không nổi một cái mũ phượng như thế này đâu.”
Ngô thị là dòng tộc lớn ở Ngũ Lí Bảo, Ngô Vi lại là hương hiền, ngoại trừ cần mẫn trên đồng ruộng, khẳng định còn có mua bán khác, nhưng bọn hắn dù sao cũng là nông hộ bình thường, người trong nhà lại nhiều, xác thật sẽ không xa hoa lãng phí vì một hôn sự.
Nói vậy, mũ phượng khăn choàng của người chết Ngô Chu thị từ đâu mà có? Nếu hung thủ cố ý cho nàng ăn mặc chỉnh tề, vậy thì lại có ý gì?
Tạ Cát Tường nhíu mày suy tư, chớp mắt trong lòng có rất nhiều suy đoán.
Bộ mũ phượng khăn choàng này, Tạ Cát Tường nhìn một hồi, kỳ thật có chút quen thuộc.
Nàng cúi đầu suy tư, đột nhiên nhớ tới trước kia khi còn ở nhà, đại nha đầu Hồng Thiều bên cạnh mẫu thân xuất giá, hình như mẫu thân cũng tặng nàng mũ phượng khăn choàng như vậy trong đồ hồi môn, nguyên liệu cùng tay nghề tuy không phải rất tốt, nhưng cũng đủ thể diện, lúc ấy Hồng Thiều cũng cảm động rơi nước mắt, sau đó hồi phủ vấn an mẫu thân, cũng cảm niệm bộ áo cưới rất quý giá của nàng.
Tạ Cát Tường phân thần nhìn lại người chết, nhưng trong từ đường quá mức tối tăm, khiến nàng không cách nào nhìn rõ hoa văn trên thân áo cưới.
Đúng lúc này, Triệu Thụy mở miệng hỏi Ngô Vi: “Ngô trưởng thôn, xin hỏi quan hệ của vị Ngô Chu thị này với người trong thôn như thế nào? Có người nào có xích mích với nàng không? Thậm chí còn kết thù riêng?”
Ngô Vi hiển nhiên không thân với Ngô Chu thị, thôn bọn họ từ trên xuống dưới gần một ngàn người, nếu ai ai cũng quen biết, vậy hắn đã sớm thi đậu tú tài, còn ở trong thôn này làm trưởng thôn chi nữa?
Bất quá người không thân, nhưng chuyện trong nhà thật ra hắn cũng biết chút ít.
Ngô Vi hơi trầm ngâm một lát, nói: “Ngô Chu thị này tính tình đanh đá, sau khi gả lại đây cũng không phải dễ sống cùng hàng xóm, ước chừng rất nhiều tức phụ trẻ tuổi đều không hoà thuận với nàng, bất quá quan hệ giữa những người trong nhà bọn họ thật không tồi, trước đó tẩu tử nàng đẻ non bị tổn thương thân thể, nàng cũng chủ động nói về sau đưa một hài tử qua làm con thừa tự, để đại bá và tẩu tử dưỡng già.”

Nghe như vậy, phỏng chừng Ngô Chu thị thật ra cũng không phải người xấu.
Trong một cái thôn dân cư đông đảo như vậy, nếu tức phụ không đủ đanh đá, rất có khả năng bị hàng xóm khi dễ, cho dù Ngô Chu thị xảy ra tranh chấp cùng người khác, đại khái cũng là chuyện lông gà vỏ tỏi, không đến mức gây hoạ sát thân.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Biết được thân phận Ngô Chu thị, Triệu Thụy cũng đã an bài giáo úy đi theo nhi tử trưởng thôn lấy gia phả Ngô thị đến, bởi vì Cao Tổ Hoàng Hậu cân quắc mà không thua kém tu mi*, nữ giới trong các gia tộc cũng có một vị trí nhỏ, gia phả các tộc đều sẽ ghi chép nữ nhi đã xuất giá cùng con rể và cháu ngoại, kiểm tra gia phả sẽ có thể biết được sự thay đổi của một gia tộc.
*cân quắc mà không thua kém tu mi: đàn bà nhưng không thua đàn ông
Nhưng Triệu Thụy không kiên nhẫn chờ đợi, hắn trực tiếp hỏi Ngô Vi: “Gia đình Ngô gia này tổng cộng có bao nhiêu người?”.


Ngô Vi lập tức nói: “Nhà này có tổng cộng bảy người, Ngô Trường Phát và thê tử Hàn thị, trưởng tử Ngô Đại Quang và thê tử Lý thị, con thứ cũng chính là trượng phu Ngô Đại Lượng của Ngô Chu thị, còn có một tiểu nữ nhi chưa xuất giá.”
Tạ Cát Tường đột nhiên hỏi: “Hai người Ngô Đại Quang và Ngô Đại Lượng đều không có hài tử?”
Ngô Vi nói: “Đúng vậy, vừa rồi ta cũng có nói, trước đó tức phụ Ngô Đại Quang từng mang thai, không cẩn thận đẻ non hỏng mất thân thể, còn bị băng huyết, nghe nói dưỡng nửa năm mới có thể xuống giường, lúc ấy Ngô Chu thị nói với khắp cả thôn, để chữa bệnh cho tẩu tử trong nhà nàng thì cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng được, gia đình rất là hòa thuận.”
Nghe ra liền thấy có chút khác biệt với các chị em dâu khác, nhưng mà cũng không thể nói tỉ mỉ.
Ngô Vi thở dài: “Ngô Trường Phát sống không tệ, trong thôn có chuyện gì hắn đều có thể xuất lực hỗ trợ, không nghĩ tới gia trạch phong thuỷ không tốt, loạn thành cái dạng này.”
Con dâu cả không thể sinh, con dâu thứ lại chết, có thể nói là cả nhà này thực không thuận lợi.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, Triệu Thụy liền nói: “Phiền Ngô trưởng thôn, manh mối ngài cung cấp rất hữu dụng, sau này chúng ta có khả năng sẽ thăm viếng khắp thôn, nếu có thôn dân kinh hoảng, nhờ thôn trưởng ra mặt trấn an.”
Ngô Vi bình thường giao tiếp với phó chỉ huy sứ Hộ Thành Tư, đó là vị quan thất phẩm, Triệu Thụy dù chưa mặc quan phục, nhưng hắn lại biết Đại Lý Tự thiếu khanh là quan tứ phẩm, thân phận hắn kém không chỉ có chút xíu.
Hiện tại Triệu Thụy khách khí như vậy, Ngô Vi lập tức liền thân thiện: “Nói vậy làm gì, các đại nhân cứ bận việc, đừng làm hỏng bài vị trong từ đường thôn chúng ta là được rồi, thảo dân lập tức đi nói với mọi người trong thôn, để bọn họ biết cái gì thì cứ nói hết ra.”
Triệu Thụy gật gật đầu, Ngô Vi lập tức tinh thần phấn chấn đi ra ngoài.
“Thôn bọn họ có người chết, còn hắn lại rất cao hứng.”
Triệu Thụy thấy vẻ mặt không thể hiểu nỗi của Tạ Cát Tường, không khỏi nhướng mày: “Quan trường là như thế, tuy hắn chỉ là một thôn trưởng, không phải chức quan có phẩm cấp, nhưng cũng coi là người đứng đầu một thôn, có thể quen biết một Đại Lý Tự tả thiếu khanh như ta, đương nhiên cao hứng.”
Lời này nói ra, cũng quá là tự luyến.
Nhưng Tạ Cát Tường vẫn bị hắn chọc cười, nhếch môi lắc lắc đầu: “Hây dza, vẫn là Triệu thế tử chúng ta mặt mũi lớn.”
Hai người bất quá chỉ chọc qua chọc lại hai ba câu, liền thu hồi nụ cười trên mặt, cùng nhau đi đến bên cạnh người chết.
Đi đến gần, trước tiên Tạ Cát Tường nhìn đến chính là chân người chết.
Trên chân người chết mang một đôi giày thêu đỏ tươi.
Đôi giày này mới tinh, mặt giày là vải lụa màu đỏ, mặt trên thêu uyên ương hồ điệp, tinh xảo lại khéo léo.
Tạ Cát Tường chú ý tới, đế đôi giày này có màu trắng sạch sẽ, chứng tỏ đôi giày người chết mang, căn bản chưa từng được đi đường.
Triệu Thụy theo ánh mắt Tạ Cát Tường nhìn qua, cũng nhìn chằm chằm đôi giày kia.

Tạ Cát Tường không màng đến hình tượng, trực tiếp ngồi xổm dưới chân người chết, mang bao tay nhẹ nhàng bóp nắn đôi giày thêu: “Di?”
Thật ra Triệu Thụy không ngồi xổm xuống, hắn đứng bên cạnh Tạ Cát Tường hỏi: “Như thế nào?”
“Đôi giày này quá nhỏ với Ngô Chu thị,” Tạ Cát Tường chỉ vào vị trí mũi giày, “Ngón chân cái của Ngô Chu thị đều cong, thực khó nhét hết bên trong giày.”
Triệu Thụy như suy tư gì nói: “Cho nên hung thủ cũng không biết số đo người chết? Hoặc có thể nói bộ áo cưới này là do đối phương chuẩn bị trước, chỉ vì sau khi giết người để Ngô Chu thị mặc vào.”
Nhưng nói như vậy, vì sao lại muốn thay y phục cho Ngô Chu thị?
Tạ Cát Tường hơi hơi nhăn lại mày: “Áo cưới này, đối với Ngô Chu thị hoặc là đối người chết có ý nghĩa gì?”
Hai người đang nghiên cứu người chết, đột nhiên, bên ngoài từ đường truyền đến tiếng khóc lóc kêu than.
Tiếng khóc của một đám người như tổ ong vò vẽ bị chọc, ầm ầm vang lên.
Triệu Thụy quay đầu lại nhìn qua, Tô Thần bước nhanh vào từ đường, nói với Triệu Thụy: “Đại nhân, người nhà của người chết tới rồi.

Ngoại trừ trượng phu của người chết ra ngoài không có trong thôn, năm người còn lại trong nhà Ngô Trường Phát đều có mặt.”
Triệu Thụy theo khe cửa từ đường Ngô thị nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy thân ảnh xám xanh vây quanh ở cửa, đang thất thanh khóc rống.
Để bọn họ khóc tiếp như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Triệu Thụy thấp giọng hỏi Hình Cửu Niên đang bận rộn: “Hình đại nhân, ngươi còn cần bao lâu nữa?”
Hình Cửu Niên đang chuyên tâm kiểm tra người chết, nghe vậy xua xua tay: “Ngươi dẫn nha đầu đi hỏi thăm thân nhân đi, chỗ ta còn cần ít nhất hai khắc (30) nữa.”
Triệu Thụy thở phào một hơi, chờ Tạ Cát Tường đứng dậy, liền cùng nàng đi ra khỏi từ đường.
Hai người mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy người cả nhà Ngô Trường Phát hoặc đứng hoặc ngồi, trên mặt đều ngấn lệ.
Đặc biệt là một phụ nhân tầm khoảng 40 tuổi, càng khóc đến thở hổn hển, Tạ Cát Tường đoán nàng hẳn là bà bà Hàn thị của Ngô Chu thị.
Triệu Thụy không kiên nhẫn nghe người khác khóc, lại cảm thấy bọn họ sẽ làm phiền Hình Cửu Niên nghiệm thi, liền nhìn thoáng qua Tô Thần.
Tô Thần liền tiến lên một bước, nói: “Các vị hương thân, vị này chính là Triệu đại nhân của Cao Đào Tư chúng ta, phụng mệnh điều tra vụ án Ngô Chu thị, xin các vị bình tĩnh nói chuyện.”
Hắn vừa dứt lời, liền nghe phụ nhân khóc đến nỗi nước mũi nước mắt đầm đìa, đang chùi lau nước mắt, gào rống nói: “Nhất định là tức phụ xui xẻo của Hổ Tử nhà bên cạnh giết Tử Quyên!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.