Yến Dương

Chương 5




Sau khi gặp Trần Nghiên Huy, Yến Dương đã trút bỏ được triệt để gánh nặng cuối cùng, lần nữa trở lại cuộc sống của chính mình. 

Thời gian trôi qua, nhoáng cái đã đến kỳ nghỉ hè nghiên cứu sinh năm hai. Lần nữa tựu trường thì đã cận kề đợt tuyển dụng mùa thu, để tìm được một công việc tốt, nhiều người bắt đầu tìm công việc thực tập làm đẹp hồ sơ lý lịch của mình.

Yến Dương cũng gia nhập vào đội quân tìm công việc thực tập.

Cô học chuyên ngành quản lý, nghe thì có vẻ cao sang, nhưng thực tế nó đã ngày càng có xu hướng trở thành chuyên ngành việc gì cũng có thể làm được. May là có tấm biển vàng của Yên Đại nên lúc cô tìm công việc thực tập không hề khó khăn, sau vài ngày nộp hồ sơ liền nhận được hồi âm, còn là một công ty công nghệ trực tuyến có tiếng trong thành phố.

Nhờ trình độ học vấn nổi trội, điều kiện ngoại hình xuất sắc, lại thêm sự chuẩn bị đầy đủ, Yến Dương rất thuận lợi vượt qua vòng phỏng vấn, trở thành thực tập sinh bên lập kế hoạch dự án. Vào ngày chính thức đi làm hôm ấy, Yến Dương còn có chút mong chờ. Nhưng đợi đến khi thực tập được gần hai tuần, sự tươi mới ban đầu dần phai mờ đi, cô cảm thấy có chút không thích ứng.

Để tăng thêm giá trị cho kỳ thực tập này, Yến Dương chủ yếu nộp hồ sơ vào một số công ty có tiếng. Công ty lớn có chỗ tốt của công ty lớn, điều kiện mềm và cứng đưa ra đều phải cao hơn so với các doanh nghiệp vừa và nhỏ một bậc. Nhưng công ty lớn cũng có những tệ nạn riêng, chẳng hạn như quy trình rườm rà, quan hệ giữa các đồng nghiệp xa cách lạnh nhạt.

Đối với Yến Dương, những thứ này không được coi là thói xấu, khiến cô khó có thể chịu đựng được nhất là cấp trên của cô, người được gọi là tiền bối chỉ đạo thực tập sinh, Hàn Bình.

Khi đó Hàn Bình này được tổ trưởng phân qua hướng dẫn cô, nói là tiền bối chỉ đạo, nhưng Yến Dương đã xem anh ta như một người thầy mà đối đãi, vô cùng tôn trọng. Lúc đầu Hàn Bình còn khá thu liễm, sau khi đôi bên dần dần quen thuộc rồi, những động tác, cử chỉ nhỏ của anh ta bắt đầu tăng lên.

Thường xuyên mượn chuyện bàn giao công việc mà cúi người từ phía sau lưng cô đưa tay ra nắm lấy tay cô. Thỉnh thoảng còn xoa đầu cô, giả bộ thản nhiên không để ý. Lần nào Yến Dương cũng rất nghiêm túc né tránh, còn nhắc nhở anh ta vài lần, nhưng Hàn Bình vẫn không coi ra gì. Điều này khiến Yến Dương nổi lên sự nghi ngờ… Lẽ nào thực sự là cô phản ứng thái quá rồi sao?

Để không gây ra rắc rối thị phi, Yến Dương đã nhẫn nhịn một thời gian, cho đến khi có một lần Hàn Bình tham gia bữa ăn xã giao trở về, mượn có hơi rượu đi nhéo mặt cô. Lần này Yến Dương thực sự tức giận, vẻ mặt cô lạnh lùng đứng đó nhìn anh ta. Có lẽ vì cảm nhận rõ được sự phẫn nộ của cô nên sau đó Hàn Bình liền thu liễm lại. 

Quấy rối tình dục nơi công sở có thể nói là một chủ đề không còn mới mẻ gì nữa rồi, ai cũng không xa lạ. Nhưng Yến Dương không nghĩ tới, trong lần thực tập chính thức đầu tiên cô đã gặp phải chuyện như vậy, điều này khiến cô tức giận, đồng thời có chút cảm giác thất bại. Tại sao khi đó lại nhất quyết chọn công ty lớn chứ, ngoài nhìn trúng danh tiếng ra, quan trọng nhất là cô tin vào quy tắc của nó. Thế nhưng khi cô phản ánh việc này với tổ trưởng hết lần này đến lần khác, người phụ nữ gần bốn mươi tuổi ấy mặc dù trên mặt đều cười híp mắt nói sẽ giải quyết, nhưng vẫn thầm để mặc không quản. 

Trong lòng Yến Dương nghi hoặc, cho rằng trong lòng cô ta có nỗi khổ riêng, hoặc phía sau Hàn Bình có bối cảnh gì đó, cho đến một ngày cô vô tình nhìn thấy một tin nhắn cô ta gửi tới trên điện thoại của Hàn Bình… 

“Tối nay đến chỗ anh hay chỗ em?”

Yến Dương đã không được tính là người chưa trải sự đời nữa rồi, ngay khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn này, cô liền hiểu ra. Vào ngày hè oi bức, đứng dưới trời nắng chói chang, nhưng cô lại toát một thân mồ hôi lạnh.

Đến hiện tại, Yến Dương đã hoàn toàn thất vọng về công ty này rồi.

Chẳng trách danh tiếng của công ty này trong xã hội mấy năm gần đây ngày càng kém, cũng không phải là không có nguyên nhân. Chỉ tại cô ban đầu đã bị sự nổi tiếng hào nhoáng trên bề mặt che mờ đi đôi mắt mà không nghiêm túc phân biệt.

May mà cô hiểu một đạo lý… Dừng lại đúng lúc.

Ngày hôm sau đi làm, Yến Dương liền xin từ chức với tổ trưởng.

Tổ trưởng không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ mỉm cười một cái, nói với cô: “Tháng này còn hai ngày nữa, cô kiên trì một chút, làm nốt rồi hãng đi, như vậy có thể lấy được hết tiền thưởng chuyên cần.”

Thưởng chuyên cần gì đó Yến Dương không hề quan tâm. Nhưng trong tay cô vẫn còn công việc chưa bàn giao xong, vậy nên cô liền đồng ý.

Thật không ngờ, sự kiên trì này lại gây ra chuyện.

Chập tối, vừa đến giờ tan làm Yến Dương liền rời đi. Khi bước đến cửa thang máy, cô tình cờ gặp tổ trưởng.

Đối với người phụ nữ này, Yến Dương có thể nói là hoàn toàn không có hảo cảm, sau khi vội vàng chào hỏi, cô định rời đi. Không ngờ tổ trưởng lại kéo cô lại, hỏi: “Tối nay không có sắp xếp nào khác chứ?”

Nhìn đôi tay sơn móng màu đỏ tươi đang tóm chặt lấy cánh tay mình, Yến Dương cau mày lại, nói: “Không có.”

Tổ trưởng nở nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tối nay có một bữa ăn xã giao, cô đi cùng tôi đi.”

Yến Dương: “Tổ trưởng, không cần thiết đâu. Ngày kia tôi nghỉ rồi.”

“Là dự án lúc trước cô vẫn luôn chuẩn bị kia, nếu tối nay thuận lợi thì có thể ký hợp đồng rồi, cô không muốn đi xem chút à?”

Muốn, đương nhiên rất muốn. chỉ là…

“Đi thôi, xe đang đợi chúng ta ở dưới lầu rồi, giám đốc và phó tổng Tôn đều ở đó đấy.” Nhìn ra sự do dự của cô, tổ trưởng kéo cô vào thang máy.

Chuyện đến hiện tại đã không tiện từ chối nữa rồi. Yến Dương nghĩ nghĩ, nói: “Tôi có thể đến bữa ăn, nhưng nói trước, tôi sẽ không uống rượu.”

Giữa hàng lông mày của cô gái lộ ra một nét lạnh lùng khiến sắc đẹp tuyệt mỹ kia trông có chút cao không thể với tới. Trong lòng Vưu Hồng hơi gai mắt, không biết cô lấy đâu ra kiểu cách lớn như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn híp mắt cười: “Biết rồi, có giám đốc Trương và phó tổng Tôn ở đó, uống rượu gì đó nào đến lượt chúng ta chứ.”

Yến Dương: “Vậy thì tốt.”

Bởi vì không đợi được nữa nên hai vị lãnh đạo đã đi trước, Vưu Hồng đích thân lái xe đưa Yến Dương đến nhà hàng. 

Địa điểm là một nơi rất sang trọng, khi vừa bước xuống xe và nhìn thấy tấm biển kia, Yến Dương liền sững sờ… Đó là nhà hàng mà cô và Vệ Minh Thận từng đến vài lần.

Vì khẩu vị của cô nặng, thích ăn cay nên Vệ Minh Thận đã bảo thư ký tìm kiếm rất nhiều nhà hàng có món ăn Tứ Xuyên chính thống ở Yên Thành, sau đó đưa cô đi thử từng cái, cuối cùng nhận định mùi vị của nhà hàng này là ngon nhất. Kể từ đó, hai người thường xuyên lui tới đây. Cô vẫn nhớ mình đã từng bất chấp hình tượng mà ngồi ăn ngấu nghiến trước mặt anh như thế nào. Vệ Minh Thận ở một bên uống trà, nhìn cô rồi khẽ cười.

“Vốn còn tưởng là một bông hoa hồng nhỏ, không ngờ lại là một trái ớt con.”

Tổ tiên của Vệ Minh Thận là người Hoài Dương, khẩu vị rất thanh đạm. Mỗi lần đến những nhà hàng như này, anh chỉ có thể ăn rất ít. Nhưng anh vẫn kiên trì thuận theo khẩu vị của cô, điều này không thể nói là không tri kỷ nữa rồi. Chỉ là khẩu vị đến cùng vẫn có sự khác biệt, cho dù có thể chiều theo nhất thời, nhưng về lâu dài thì vẫn sẽ không tốt cho tiêu hóa.

Vậy nên, việc anh và cô xa nhau cũng là điều tất yếu đi.

Sau khi hồi thần lại, Yến Dương mới biết mình lại đang nhớ đến Vệ Minh Thận rồi. Đôi mắt sáng ngời ảm đạm đi trong giây lát, rồi lại lần nữa trở nên trong veo.

Quả nhiên, đúng như Vưu Hồng nói, bữa ăn tối này vẫn khá thanh tịnh. Yến Dương chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở một bên làm bình hoa là được, việc tiếp rượu đã có người khác lo.

Món ăn tối nay cũng không tệ, nhưng Yến Dương rất ít động đũa. Chỉ gắp vài miếng bánh nếp đường mật lên ăn, nhai kỹ xong từ từ nuốt xuống.

Qua ba tuần rượu, mọi người đều thả lỏng thoải mái, bắt đầu nói chuyện riêng và cười đùa. Ngồi ở đây hầu hết đều là đàn ông, chủ đề khó tránh khỏi mang theo chút sắc tình, Yến Dương không quá muốn nghe nên mượn cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí.

Không dễ dàng gì mới hoà hoãn được chút, đang định quay về thì cô gặp phó tổng Tôn một thân đầy mùi rượu từ trong phòng bao đi ra.

Vị phó tổng Tôn này Yến Dương chỉ có duyên gặp hai lần, một lần là ở cuộc họp toàn thể nhân viên, một lần là trong thang máy tầng dưới. Lần nào cũng được mọi người vây quanh, trông rất có khí thế, vậy nên ấn tượng để lại cho Yến Dương cũng cực kỳ nhạt.

Suy cho cùng đã là người sắp nghỉ việc, Yến Dương cũng không tỏ vẻ ân cần niềm nở quá, chỉ ngoan ngoãn tránh sang một bên để ông ta đi qua trước. Không ngờ phó tổng Tôn lại dừng lại, nheo mắt nhìn cô cười.

“Cô chính là Yến Dương dưới quyền của tiểu Vưu hả?”

“Vâng.”

Yến Dương bình tĩnh đáp, lông mày khẽ nhăn lại vì mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. Cô đã cố gắng kiềm chế bản thân hết mức rồi, nhưng vẫn bị phó tổng Tôn nhìn ra. 

Nếu là trước kia, khi bị một thực tập sinh nhỏ bé ghét bỏ, ông ta nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ. Nhưng vào lúc này, cô gái trước mặt không chỉ đơn thuần là một thực tập sinh, mà còn là một người đẹp, một mỹ nhân khiến người ta động lòng.

Người đẹp cau mày sao có thể khiến người ta phản cảm chứ, còn hận không thể lập tức moi tim mình ra dâng lên mới đúng. 

Trước sự mê hoặc của sắc đẹp, phó tổng Tôn đã mắc phải sai lầm mà tất cả đàn ông đều mắc phải, ông ta kích động lao tới, tóm lấy tay Yến Dương.

Yến Dương không ngờ phó tổng Tôn sẽ làm ra chuyện như vậy ở nơi đông người, tức khắc có chút kinh hãi như bị doạ tới.

Nhưng rất nhanh cô đã trấn tĩnh lại, thấp giọng gắt gỏng nói: “Ông buông tay ra!”

Phó tổng Tôn không hề để tâm, nhìn thấy tia sợ hãi vô tình lộ ra trong đôi mắt đen láy của cô, lòng ông ta càng thêm ngứa ngáy. Loại phụ nữ có vẻ ngoài hung dữ bên trong nhu mì này khiến người ta thương yêu nhất, bởi vì nếu cô đã có thể thỏa mãn khoái cảm của người đàn ông cậy mạnh bức hiếp, thì sẽ không thực sự khó có được như thế. Chẳng hạn như lúc này, ông ta chỉ cần dùng chút sức là có thể ôm cô vào lòng.

Yến Dương đã cảm nhận được khí thế nhất định phải có được của người đàn ông, trong lòng cô cuối cùng cũng dâng lên một tia hoang mang rối loạn.

“Ông còn không buông tay là tôi gọi người đấy!”

Yến Dương vẫn đang cố gắng nhân nhượng để khỏi phiền phức, nhưng người đàn ông nào có mắc vào cái bẫy này của cô, ông ta trực tiếp đưa tay lên muốn sờ ngực cô.

Yến Dương hoảng sợ, giơ tay lên định tát ông ta một cái. 

Nhưng chưa đợi cô kịp hành động, một cánh tay đã vươn ra từ phía sau kìm chặt lấy bàn tay định làm việc xấu của phó tổng Tôn.

Yến Dương quay đầu lại, trong lúc hoang mang không biết phải làm thế nào, cô nhìn thấy một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn. 

Vệ Minh Thận. 

Tác giả có điều muốn nói:

Chương này chú Vệ chỉ lộ mặt ra chút thôi, chương sau gặp lại~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.