Yên Chi Trảm

Chương 28: Phá kén thành trùng 1




Nhìn bóng dáng Doãn Trường Ninh phe phẩy roi cùng Quản Phong biến mất ở giữa trời chiều, Thất Thất lại cảm thấy kỳ quái, mình vừa mới có việc, Doãn Trường Ninh thằng nhãi này sẽ hiện thân, có phải Doãn Trường Ninh không phải đối với việc mình cứu hắn không thèm để ý hay không, mà là lo lắng chính mình, mấy ngày nay đều để cho người ta lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng, Thất Thất nghĩ đến cử chỉ mấy ngày nay ra một thân mồ hôi lạnh, nàng dường như còn từng lớn tiếng mắng chửi Doãn Trường Ninh, lại còn là mắng chửi cực kỳ ác độc!

Thất Thất phục hồi tinh thần lại, sắc trời đã muốn khuya, sợ Lưu quản sự tìm nàng phiền phức, nàng vội dắt Tứ Bảo đi vào trong chuồng, mới vừa đến chuồng, quả nhiên roi da của Lưu quản sự lập tức liền tiếp đón lại đây, miệng còn hùng hùng hổ hổ nói:“Làm cái gì trễ như vậy mới về, có phải ngươi muốn trộm ngựa hay không, nói cho ngươi biết Tôn Tiểu Lăng, ngươi mà có ý niệm này trong đầu, gia gia ta đem mười cái đầu ngón tay ngươi toàn bộ chặt hết!”

Thất Thất vì tránh phải chịu roi, cúi đầu không nâng cũng không trả lời, tùy cho Lưu quản sự kia phát giận đủ, mới tính là qua cửa, Thất Thất đi đến trước nồi cơm, tại đây trong chuồng ngựa, thân phận của phân làm thấp nhất, bình thường đều phải chờ mọi người ăn xong rồi mới có thể được đến phiên nàng, việc này Thất Thất cũng không để ý, nàng cả đầu đều là làm thế nào mới có thể đối phó những người đó, làm thế nào mới có thể báo thù này, nếu không phải thấy người khác ăn cơm, nàng cũng không biết cái gì kêu là đói.

Cạo đáy nồi nửa ngày, múc nửa bát cháo rau dại, bưng bát cháo lạnh kia, Thất Thất ngồi xổm xuống một góc, lại nghe vài tên binh lính quản ngựa đang nhỏ giọng nói thầm, trong đó một người nói:“Ngày hôm qua không phải mới truyền lệnh, tam quân hồi triều sao, hôm nay làm thế nào lại thành đợi mệnh!”

Một người khác nhân tiện nói:“Thật sự là hy vọng trở về, ta đi đã ba năm, lúc nam hạ, vợ ta vừa mới vào nhà!”

Lại có một người nói:“Aiz, một người phụ nữ khiến cho ngươi không có chí khí như vậy, vào Đồng thành kia nơi nơi phồn hoa, muốn cái dạng gì mà không có, không có kiến thức!”

Liền lại có người nói:“Có phải đánh hạ Đồng thành mới tính thật sự chiến thắng hay không?”

Thất Thất nghe xong trong lòng một trận mừng thầm, nếu quân đội Đại Chu thật sự không đánh nữa, như vậy bị cho là thắng, khải hoàn, chiếu theo tình hình bản thân trước mắt, khẳng định là không dễ dàng đào thoát, tám chín phần mười sẽ bị cùng nhau mang về Đại Chu quốc. Lần sau quân đội Đại Chu Nam chinh, sẽ là đời nào năm nào tháng nào, ai cũng không thể biết, hơn nữa lần sau Nam chinh ai có thể cam đoan nhất định sẽ mang theo nàng, nếu là như thế này, nàng tới đời nào năm nào tháng nào mới có cơ hội tìm phụ hoàng mẹ cả của nàng báo thù? Nếu quân đội Đại Chu một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đánh tiếp vào, Tô Thất Thất cho rằng như vậy cơ hội của mình mới nhiều chút, lại thêm nếu có thể lăn lộn đến bên người Doãn Trường Ninh, nói không chừng có thể vui sướng đầm đìa báo thù rửa hận!

Vừa nghĩ đến đây, Thất Thất cảm thấy mình còn hẳn là nên thêm sức lực, nhận được Doãn Trường Ninh tán thành…, vì thế nhanh chóng đem nửa bát cháo uống vào trong bụng!

Vốn là một đêm thức dậy hai lần đút thức ăn cho Tứ Bảo, Thất Thất vừa mới chuẩn bị nằm xuống, Lưu quản sự kia vung roi phân phó nàng từ tối nay trở đi, sửa thành một đêm cho ăn ba lượt.

Vì thế cả một đêm, Thất Thất cơ bản đều phải chăm sóc Tứ Bảo, buổi sáng đứng lên đi đường đều có chút suy nhược, nhưng Tứ Bảo đã muốn bào vó ngựa chờ không kịp, Thất Thất chỉ có thể mang theo Tứ Bảo đến bờ sông uống nước.

Đến bờ sông, Thất Thất nhìn nước sông mênh mông, thật hy vọng con vật ăn cỏ cả một đêm kia uống nước sông no chết mới thư thái, nhưng nghĩ đến súc sinh kia mà chết, mình nhất định cũng không thể chết tử tế được, nhịn không được miệng chửi mát,tìm một đoạn đường núi bằng phẳng, mang theo Tứ Bảo cẩn thận đi đến bờ sông, Tứ Bảo kia vừa đến bờ sông liền vui sướng đi uống nước, Thất Thất nhìn Tứ Bảo cao lớn, cũng khó trách bộ dạng so với ngựa bình thường cao lớn hơn nhiều lắm, có thể ăn như vậy, lại tham ăn như vậy, không cao mới là lạ.

Xem Tứ Bảo xong, Thất Thất đem mặt chuyển về hướng nước sông, phát hiện nếp nhăn trên mặt san bằng chút, cả khuôn mặt không còn trắng trẻo bóng loáng như trước kia nữa, nhưng lại so đoạn thời gian trước nhìn bằng phẳng hơn một ít, làn da biến thành đen hơn một ít, đường nét không bằng phẳng; chung quanh con mắt vết sưng còn chưa mất, một đôi mắt to bình thường linh hoạt, hắc bạch phân minh bị chèn thành một cái khe, nhìn giống như mắt không mở ra được; Cả người nhìn qua rất giống một tên xú tiểu tử tướng mạo xấu xí, đen đen nho nhỏ còn có chút không lên được đẳng cấp; Thất Thất chợt nghĩ đến những đặc thù thuộc về phụ nữ này dường như đều biến mất, ngay cả ngực cũng bằng phẳng ra, thậm chí kinh nguyệt cũng có hai tháng không thấy.

Nhớ lại một đêm ô nhục, không làm phụ nữ, Thất Thất ngược lại cầu còn không được, mặc dù nàng bất hạnh có bề ngoài xinh đẹp, nhưng ở Ô Y Hạng có mỗ mỗ biết nuôi độc trùng che chở, người khác rốt cuộc sợ hãi mỗ mỗ nàng hai phần, tuổi tác lại không quá lớn, sự xinh đẹp kia cũng chưa mang đến cho Thất Thất nhiều phiền phức; Không nghĩ tới rời khỏi Ô Y Hạng, rời khỏi che chở của mỗ mỗ, thân xác thối tha này bỗng nhiên mang đến cho mình thương tổn lớn như vậy, Thất Thất từ trong lòng thống hận khuôn mặt này, hiện tại vừa thấy đã không còn, tâm tình của nàng không hiểu ra sao cao hứng lên, càng xem càng thích gương mặt mới làm cho nhiều người phiền chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.