Yên Chi Trảm

Chương 22: Đầu cơ chưa thành 1




Thất Thất mặc dù chưa từng giống như các cô gái khác vậy quá để ý dung mạo của mình, nhưng trải qua việc bị làm nhục lớn như vậy lại thành bộ dáng trước mắt này, cho dù tính cách có lỗ mãng, trên tinh thần cũng chịu không nổi.

Tuy nhiên ở chuồng ngựa làm việc đều là đàn ông, mặt khác có mấy bà lão nấu cơm cho mọi người, phụ nữ lấy thể lực làm việc chỉ mình Thất Thất một cái, mỗi ngày mệt như bùn nhão, cho dù thương tâm muốn chết, nhưng công việc thể năng nặng nề làm cho Thất Thất cũng không rảnh rỗi không hơi sức đi tìm chết, cái xác không hồn mà sống, tinh thần Thất Thất lại ở một loại biên giới sụp đổ, loại trạng thái này vẫn liên tục đến lúc phù thũng trên mặt Thất Thất giảm đi phân nửa.

Thất Thất bưng cháo rau dại ngồi xổm một bên, hai ngày này vết sưng trên mặt dường như bớt chút, không có khó chịu như những ngày trước, vừa thay đổi lại giống như nổi lên nếp nhăn, ngẫu nhiên ở nước sông nhìn thấy chính mặt mình, khuôn mặt trước kia được coi như trắng trẻo trơn mềm trở nên nhăn dúm dó còn cực kỳ đen, chẳng lẽ về sau thật sự cùng mặt mỗ mỗ y hệt, ngẫm lại vẻ mặt đầy nếp may của mỗ mỗ kia, Thất Thất còn có chút sợ hãi, nhưng nàng lại vô lực ngăn cản loại biến hóa này, trừ bỏ lo sợ nghi hoặc cũng chỉ có thể lo sợ nghi hoặc.

Thất Thất ở chuồng ngựa làm việc, mặc dù cùng với đàn ông làm chuyện tình giống nhau, vất vả có thể hộc máu, nhưng ở mặt ăn uống nàng tính ra không đặc biệt hà khắc, cùng đàn ông nơi này giống nhau có thể ăn cơm no, Đại Chu là người phương Bắc, thích mì phở, đương nhiên nàng không có khả năng cùng binh lính Đại Chu này giống nhau ăn bánh bao trắng, Thất Thất tính ra không kén chọn, chủ yếu là không được chọn, đa số thời điểm đều là ăn không đủ no, thức ăn ở chuồng, nàng cho rằng không tệ.

Cắn bánh bột ngô, Thất Thất gặp qua có rất nhiều chiến mã tốt cũng được cho ăn cái này, hơn nữa lượng thức ăn so với dành cho nàng đầy đủ hơn nhiều lắm, hiện tại biết việc cắt cỏ, cũng là cho mấy con chiến mã tốt béo phì thể tráng bổ sung thức ăn đêm, bản thân mình ăn còn không bằng mấy con ngựa này, ngựa này chỉ để ý ăn uống đi dạo, mình thì phải lấy bọn nó lên làm ‘mã gia gia’ hầu hạ, hơi có sơ xuất, không thể thiếu chính là một hồi roi da thăm hỏi, Thất Thất thường hận những con ngựa này, quản sự kia cứ nói ánh mắt Thất Thất nhìn ngựa không tốt!

Chỗ quân nhân ở dán ra thông cáo, có người xem trở về nhỏ giọng nói:“Trên đó đang tìm người biết giải độc nhện!”

Thất Thất vừa nghe buồn rầu trở thành hư không, bánh ngô cắn nhanh hơn, lại nghe một người trả lời:“Nghe nói là một đại nhân vật trúng độc!”

Có người khác còn nhỏ tiếng nói:“Đại quân chợt lui mười dặm, sẽ không phải là Doãn đại tướng quân đi, ngựa của hắn đã lâu không từng cưỡi!”

Thất Thất càng cao hứng, trong lòng bắt đầu tính toán lên: Thì ra cái con rùa đá cực kỳ hung hãn kia là Doãn đại tướng quân, hắn chỉ cần dám sống lại, chính mình sẽ nghĩ biện pháp ở trên người con ngựa kia động tay chân, sẽ đem hắn ngã ngựa chết, bản thân mình không cẩn thận từng bị nhện độc cắn qua, cái loại đau đớn này là nói không ra được mùi vị, dù sao bị cắn nàng liền quyết định một khắc cũng không muốn sống nữa, cũng may mỗ mỗ rất nhanh liền phối thuốc giải cho nàng, mỗ mỗ nói cho nàng, con nhện độc này mười ngày đầu là đau, nếu giải không được, sẽ toàn thân cứng ngắc, tươi sống chết đói chết đau, nghĩ tên kia không chết tử tế được, Thất Thất mấy ngày này vẫn bị vây trong hưng phấn. Hưng phấn rất nhiều, Thất Thất lại nghĩ đến nếu người đàn ông kia bị độc chết, có thể hay không làm lợi cho vài người khốn kiếp ở Đại Kỳ quốc cùng tên Tam hoàng tử kia, mình về sau dùng cái phương pháp gì trả thù lại bọn họ đây, người trúng độc trước mắt này, chính mình nếu giải độc cho người đàn ông kia, không phải vừa vặn cho mình một cái cơ hội để tiếp cận.

Suy nghĩ một hồi lâu, Thất Thất buông bát đũa đi đến nơi dán thông cáo giả vờ nhìn thoáng qua mới nói:“Ai nha, thứ này thực độc, ta đã bị cắn qua!”

Lưu quản sự vừa nghe Thất Thất xưng “Ta” Đang muốn vung roi, nhưng lại nghe được nàng bị cắn qua, lập tức cảm thấy tiền cảnh một mảnh sáng ngời, bước lên phía trước nói:“Vậy ngươi làm như thế nào chữa khỏi!”

Thất Thất thuận miệng liền thổi phồng:“Trước kia sống trong nhà, còn rất nhiều loại này, đều dùng một phương thuốc dân gian điều trị, uống hai ngày thuốc là khỏe rồi!”

Lưu quản sự vừa nghe càng cao hứng hỏi:“Ngươi còn nhớ rõ không?”

Thất Thất cào cào tóc nói:“Dường như còn nhớ được một ít!”

Lưu quản sự nhân tiện nói:“Ngươi đem phương thuốc viết ra!”

Thất Thất lắc đầu nói:“Ta không biết viết chữ!”

Lưu quản sự vừa nghe liền nổi giận mắng:“Ngươi dám nói hươu nói vượn, thân phận của ngươi là thiên kim Thái Thường tự làm sao có thể không biết chữ!”

Bên cạnh có một binh lính nghe xong nhân tiện nói:“Lưu quản sự, người Đại Kỳ quốc giảo hoạt vô thường, ngươi xem mấy người phụ nữ hoàng tộc đáp ứng đưa tới này, mấy người là thật!”

Thất Thất cực kỳ muốn biết tiền căn hậu quả của chuyện hòa thân, người nọ lại không tiếp tục nói, Lưu quản sự vừa nghe binh lính kia nói cũng có đạo lý, lại nghiêm túc hỏi lại:“Ngươi có thật nhớ rõ phương thuốc hay không!”

Thất Thất run lên một chút lui về phía sau một bước, mới khiếp vía thốt:“Chỉ nhớ rõ một bộ phận!”

Quản Phong vừa nghe có người từng trúng nhện Hồng Lang còn được chữa khỏi, có chút ngạc nhiên, bởi vì đó là một loại nhện cực độc, vốn sinh trưởng ở phía nam, độc của nó không phải làm cho người ta lập tức bị mất mạng, mà là đau thương mười ngày, sau đó cả người cứng ngắc, ý nghĩ thanh tỉnh, cuối cùng tươi sống đau nhức mà chết, đói chết, máu của nó cũng là một loại thuốc thúc tình vô cùng tốt, nhưng Quản Phong không có nghe nói qua người nào có thể giải được loại độc này, nhưng Doãn Trường Ninh trúng độc đã muốn hơn hai mươi ngày, lúc này Quản Phong không thể không tìm loạn thần y để chạy chữa, chẳng quản Thất Thất hết sức khiêm tốn xưng nàng chỉ nhớ rõ một tiểu bộ phận, vẫn là bị người đưa đến trước mặt Quản Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.