Yên Chi Thượng Hoa

Chương 7




Oản Oản đang bất động thanh sắc vụng trộm đánh giá người khác, tất nhiên cũng không ngăn cản được người khác vụng trộm đánh giá nàng. Chỉ thấy trong bốn vị cô nương kia, một người mặc trang phục màu xanh ngọc, là một thiếu nữ hơi nhỏ tuổi, đang len lén kéo thiếu nữ mặc áo vàng bên cạnh, vừa liếc trộm Oản Oản, vừa nhỏ giọng nói gì đó. Oản Oản cười thầm, lại làm bộ không biết, nhưng thiếu nữ áo vàng kia, lại lôi kéo thiếu nữ áo xanh ngọc, đưa ánh mắt ra hiệu, thiếu nữ kia lập tức liền không dám nói nữa.

“Oản Oản, ngươi lại đây, nói nửa ngày cũng chưa giới thiệu cho ngươi.” Dường như mới nhớ tới Oản Oản không biết những người trong phòng, Lan phu nhân nhiệt tình nắm tay Oản Oản nói: “Vị này là Linh phu nhân của Quy Hỉ Viên, cũng là chị em tốt của ta, hôm nay bà ta cũng mang người mới, đợi lát nữa chúng ta cùng đi qua, làm quen một chút cũng tốt.”

Oản Oản giả vờ thẹn thùng đứng dậy thi lễ với Linh phu nhân một cái, trên đường đến nàng có nghe Tử Hộ nói qua quy củ của Phố Hoa: vào ngày Chợ Hoa, nếu phu nhân nào có ý muốn giao hảo, thì trước tiên một mình đến chào hỏi phu nhân khác, không mang theo cô nương, chờ song phương giao hảo, lại gọi cô nương đến gặp nhau, một lát Đấu Hoa, sẽ ở chung một chỗ, coi như là kết liên minh. Nhưng nếu là cố ý khiêu khích, bên kia sẽ mang theo cô nương đắc ý nhất đi giẫm lên địa bàn của người khác. Đương nhiên, oan gia nên giải không nên kết, bình thường các phu nhân ở lầu ba sẽ không làm chuyện hẹp hòi như vậy.

“Bốn người này, chắc ngươi cũng chưa gặp qua, các nàng ở tại Thưởng Thu viện, lại không cùng một sư phụ với ngươi.” Lan phu nhân cười vẫy tay gọi bốn vị cô nương kia giới thiệu.

Lúc này Oản Oản mới ngẩng đầu cẩn thận quan sát bốn vị cô nương kia, trong Tầm Hương lâu, đại khái phân thành ba viện, nơi cao cấp nhất chính là Lâm Hà viện nơi Oản Oản đang ở, tọa lạc tại nơi sâu nhất trong lâu, người bên trong bình thường đều là những cô nương nổi tiếng nhất và Thanh quan nhân có tiềm năng nhất. Kém một chút là Thưởng Thu viện, ở bên trong là những cô nương nhan sắc tương đối và phần lớn Thanh quan nhân. Kém nhất và cũng ở gần đại sảnh nhất, là Hàm Tu viện, bên trong phần lớn đều là cô nương không quá xinh đẹp, ở đại sảnh mời chào khách nhân. Đương nhiên còn có Đông Hàn viện được người gọi là “Lãnh cung”, nơi đó toàn người già yếu bệnh tàn, căn bản là không có khách, cái này thì không đề cập tới.

Mà bốn vị trước mặt Oản Oản, đều đến từ Thưởng Thu viện, mặc dù nhan sắc hơi kém Oản Oản một bậc, nhưng cũng có chút đặc điểm rất khá, ví như vị cô nương áo vàng kia, đoan trang thanh nhã, thật giống như khuê các nhà ai, không có một tia lỗ mãng, chắc hẳn có một vài nam nhân thanh cao, tự xưng ta là chính nhân quân tử, vừa gặp sẽ thích; lại ví như thiếu nữ áo xanh ngọc bích vừa mới nhìn lén mình kia, thật thà đáng yêu, như là không có tâm cơ, chắc chắn cũng sẽ khiến một vài nam nhân thích ngây thơ tuyển chọn.

“Nàng ta tên là Phương Hoa.” Lan phu nhân chỉ vào thiếu nữ áo vàng nói, lại chỉ vào thiếu nữ mặc áo cam thêu chuồn chuồn ngồi thứ ba nói: “Nàng tên là Vinh Ngọc.”

Oản Oản ngồi ngay ngắn, hai tay khép lại, khom người hành lễ với hai người kia, hai người kia tất nhiên cũng đáp lễ theo. Nhìn hai người họ, một người đoan trang, một người dịu dàng, Oản Oản không khỏi say mê, không hổ là Tầm Hương lâu, chẳng những người đẹp, mà tên cũng không giống mấy thứ hoa hòe chim chóc gì đó.

“Đây là Cầm Song.” Lan phu nhân lại chỉ thiếu nữ áo xanh ngọc thêu sóng nước nói, Oản Oản nhìn kỹ, nàng ta chân mày nhếch lên, mang theo tia mê hoặc, thoạt nhìn xinh đẹp, cử chỉ lại nông nổi, trong bụng thầm than.

“Đây là…”

“Ta gọi là Hồng Chúc.” Thiếu nữ áo xanh ngọc kia còn chưa chờ Lan phu nhân lên tiếng, liền cười hì hì nói với Oản Oản.

“Nhìn bộ dạng nhoi nhoi như khỉ của ngươi…” Lan phu nhân chẳng những không tức giận, ngược lại chỉ vào nàng cười không ngừng.

Hồng Chúc kia cũng có thói quen biết làm nũng, bước vài bước lại gần, ôm lấy cánh tay Lan phu nhân lắc lắc nói: “Phu nhân, không phải là ta khó được nhìn thấy một muội muội xinh đẹp như vậy sao, chỉ sợ phu nhân lọt mất ta, ta đã có thể lỡ mất cơ hội giao hảo với mỹ nhân rồi.”

“Ngươi đó, nói ngươi cái gì cũng tốt, nôn nôn nóng nóng, mồm miệng lại nhanh nhảu.” Lan phu nhân chỉ chỉ lên trán Hồng Chúc, cười nói.

Oản Oản cười lấy lòng, cũng không nói gì, xem ra Hồng Chúc tuy rằng mặt ngoài ngây thơ, nhưng trên thực tế cũng không thật sự là người chính trực, cũng biết mưu tính, bằng không cũng sẽ không được Lan phu nhân coi trọng như thế.

“Oản Oản muội muội, không muốn nói chuyện với ta sao?” thấy Oản Oản chỉ cười không nói, Hồng Chúc ra vẻ buồn khổ, cắn cắn môi dưới nói.

Hàng mi cong của Oản Oản chớp chớp vài cái, cong môi nói: “Muội muội ta thật đúng là có một thắc mắc.”

“Nói mau nói mau.” Hồng Chúc thuận thế nghiêng người sang, rất tự nhiên mà kéo cánh tay Oản Oản cười nói.

Oản Oản đè nén xúc động muốn rút tay ra, nhàn nhạt cười nói: “Tỷ tỷ đã gọi là Hồng Chúc (nến đỏ), vì sao trên người lại mặc y phục xanh? Chẳng lẽ nhũ danh gọi là Lục Chúc (nến xanh) sao?”

Dứt lời, mấy người chung quanh đều bật cười, thậm chí Lan phu nhân cười chảy cả nước mắt, giơ tay chỉ chỉ Oản Oản không ngừng nói: “Ngươi cái… Ngươi cái con quỷ ranh ma này.”

Hồng Chúc bị mọi người cười, mặt hơi phiếm hồng, chu đôi môi hồng phấn không thuận theo nói: “Muội muội thật đúng là, cư nhiên lại trêu ghẹo ta, tuy người ta tên là Hồng Chúc, nhưng người ta không thích áo hồng, chỉ thích áo xanh thôi.”

“Vậy liền đổi tên kêu Lục Trúc Tử (cây trúc xanh) đi, phát âm cũng không sai biệt lắm.” Oản Oản bĩu môi, vô tội nói. Mọi người lại một trận cười to, lúc này Hồng Chúc không còn lôi kéo tay Oản Oản nữa, ngược lại xấu hổ rúc vào làm ổ trong lòng Lan phu nhân.

Mấy người lại hàn huyên một hồi, Oản Oản coi như là có tiếp xúc một chút với bốn vị mỹ nhân kia, đúng như nàng nghĩ, Phương Hoa chững chạc, Vinh Ngọc dịu dàng, Cầm Song quyến rũ, Hồng Chúc hoạt bát, mặc dù không bì kịp với Thanh quan nhân duyên dáng xinh đẹp của Lâm Hà viện, nhưng có đầy đủ xuân thu, hôm nay mang đến Đấu hoa, chắc hẳn thêm không ít phần thắng.

“Sao Tử Hoàn cô nương vẫn chưa tới?” Linh phu nhân làm như sực nhớ ra, liếc mắt nhìn Oản Oản một cái, rồi hỏi Lan phu nhân.

“Nàng tuổi còn quá nhỏ, vẫn chưa học xong quy củ.” Lan phu nhân nâng chung trà lên, không muốn nhiều lời, Linh phu nhân cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn Oản Oản thêm vài lần.

Oản Oản không thèm để ý quay đầu đi, trong Lâm Hà viện, có ba vị Thanh quan nhân, một là nàng, một là Tử Hoàn, còn một người khác là Bội Dao, trong ba người, nàng lớn tuổi nhất và cũng đến trễ nhất. Bội Dao nghe nói là năm tuổi bị bán vào Tầm Hương lâu, mà Tử Hoàn còn lại là được sinh ra ở Tầm Hương lâu, mẫu thân của nàng ta từng là đầu bài của Tầm Hương lâu, đáng tiếc mất sớm, có thể nói, Tử Hoàn là do một tay Lan phu nhân nuôi dạy, giống như tiểu thư khuê các. Cho nên mặc dù các nàng ở cùng một viện, nàng và Bội Dao coi như cũng nói chuyện vài câu, nhưng Tử Hoàn thì chỉ nhìn từ xa, cũng không ở chung. Dù sao, không thể phủ nhận, trong ba người ở Lâm Hà viện, Tử Hoàn là đẹp nhất.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên trầm mặc, cũng may đúng lúc Giang ma ma đi đến thông báo với mọi người, Chợ Hoa đã chính thức khai trương đấu hoa. Lan phu nhân cùng Linh phu nhân trịnh trọng đứng dậy, cùng đi ra ngoài, Tử Hộ đỡ Oản Oản theo sát sau đó, bốn vị mỹ nhân kia cũng làm bạn theo sau Oản Oản đi ra ngoài.

Đấu hoa ở Chợ Hoa, kỳ thực nói cho dễ nghe, thật sự là như vũ cơ và cầm sư đấu tài nghệ, đương nhiên cũng chỉ có các cô nương “cửa nhỏ nhà nghèo” là đi ra xuất đầu lộ diện, còn giống như lâu của Oản Oản, thì đeo mạng che mặt đứng trên lầu, chỉ để lộ mặt một ít, để cho dân chúng phía dưới có thể liếc nhìn một chút thôi. Nhưng mà, cũng không chỉ mỗi như thế, có một số người cũng không dễ xua đuổi như dân chúng.

“Phu nhân, Lan phu nhân mạnh khỏe.”

Đám người mới ra cửa phòng, cửa phòng bên phải cũng mở ra, ba vị mỹ nhân từ bên trong lần lượt đi ra, người đi đầu đeo mạng che mặt, nhìn dáng người cũng biết, đây là con cờ chính lần này của Quy Hỉ viên.

“So với lần trước gặp mặt, Phẩm Nhan cô nương đã trở nên yểu điệu hơn chút rồi.” Lan phu nhân đối với đối phương không lấy gì làm xa lạ.

“Cũng lớn rồi, năm nay cũng đã mười sáu.” Linh phu nhân đi lên phía trước kéo Phẩm Nhan, các cô nương lại ra mắt chào lẫn nhau.

Oản Oản thở dài, nàng rất không kiên nhẫn với loại giao tiếp này, nhưng cũng không thể tránh được, dù sao mọi người đều là người trong nghề, quan hệ thân thiết thì hơn là trở mặt, chỉ là không nghĩ tới, thanh lâu nơi này lại coi trọng quy củ như vậy, như muốn bắt chước theo các phu nhân tiểu thư quý tộc vậy.

“Chào Phẩm Nhan tỷ tỷ.” Dù sao bản thân mình nhỏ hơn một tuổi, Oản Oản không thể không tiến lên hành lễ.

“Oản Oản muội muội quả nhiên là vị mỹ nhân, chẳng qua Lan phu nhân bình thường đem muội muội giấu kỹ quá, đến hôm nay chúng ta mới được chiêm ngưỡng đấy.” Phẩm Nhan dĩ nhiên cũng nhìn ra Oản Oản có vị trí quan trọng với Lan phu nhân, vội nhiệt tình tiến lên, lôi kéo Oản Oản hàn huyên nói chuyện.

Cứ như vậy, một nhóm này này lại thêm ba người, tám vị cô nương, hai vị phu nhân, lại thêm tùy tùng, ma ma, một nhóm đông đúc chậm rãi đi đến chính đường, nơi đó có đã có ngăn phòng giành riêng cho các lâu các viện, đến lúc đó mở cửa sổ ra, các cô nương trên lầu đã có thể thưởng thức tài nghệ phía dưới, người dưới lầu cũng có thể ngắm nhìn mỹ nhân trên lầu. Nếu nhà quyền quý nào nhìn trúng một cô nương nào, bất luận là vũ cơ dưới lầu, hay là cô nương trên lầu, sẽ sai hạ nhân nhà mình đến tặng hoa, ai được nhiều hoa, hiển nhiên chính là người được quý nhân coi trọng nhất. Hàng năm, ngoại trừ ở dưới lầu “các bông Hoa” đấu tài nghệ trên đài, thì những “bông hoa xinh đẹp” nửa che nửa lộ trên lầu này là khiến người chú ý nhất.

Vọng Xuân Lâu được xây theo hình chữ U, ngoại đường (phòng ngoài) có sương phòng của ngoại đường, tất nhiên nội viện cũng có sương phòng của nội viện, mặc dù hướng đi ra chính đường khác nhau, nhưng ngoại viện của tầng ba cũng vẫn y theo cấu tạo của Vọng Xuân Lâu, có nghĩa là các cô nương có thể nhìn thấy nhau từ xa.

“Họ là ai?” tù xa, Oản Oản nhìn thấy lầu đối diện, có một vài thiếu niên đi lên, trông cách ăn mặc cũng không giống gia đình bình thường, những người kia, môi hồng răng trắng, gặp nhau cử chỉ ngả ngớn, cảm thấy có vài phần ghi nhớ.

“Thượng Hoa Viện đấy… là nam viện đấy.” Đứng bên cạnh Oản Oản, Phẩm Nhan lớn hơn Oản Oản một tuổi, hơn nữa lại vào sớm hơn nàng nên đối với những nam viện nữ viện thì hiểu rõ hơn.

Oản Oản gật đầu, nữ viện ở phố Hoa gọi chung là Yên Chi Viện, nam viện gọi chung là Thượng Hoa Viện, cũng không biết là nhóm Thượng Hoa Viện nhà ai mà phô trương đến vậy.

Nghĩ thế thôi, Oản Oản vẫn không để trong lòng, nhưng vừa đi được vài bước, liền nghe phía sau một loạt tiếng hút khí, không khỏi kinh ngạc, Phẩm Nhan khó hiểu nhìn qua. Chợt thấy vẻ mặt nàng mê man, Oản Oản lại kéo kéo tay Phẩm Nhan, quay đầu nhìn lại, lúc này, ngay cả Oản Oản cũng ngây ngẩn cả người.

Oản Oản nhón chân nhìn ra xa, không khỏi cảm thán cực kỳ, không biết con cái nhà ai mà anh tuấn kiệt xuất như thế. Chỉ thấy một nhóm bốn người kia, tuổi tác không lớn, cử chỉ lại tao nhã, không giống những người vừa rồi, mà lại giống như công tử quý tộc nhà ai, từ đầu tới chân không có chỗ nào là không hoàn mỹ. Lúc này họ vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng có người cúi đầu nói nhỏ nhẹ, hoặc huých nhau vui đùa ầm ĩ, chợt có một người dừng bước chân, quay đầu nhìn lại. Oản Oản không tự chủ được dõi theo hướng hắn nhìn, nhất thời toàn thân cứng đờ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.