Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 39




Khương Thời Niệm cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, cân nhắc câu từ, lý lẽ mà cô tự cho là đúng tình hợp lý nhất đã bị vài từ đơn giản của Thẩm Diên Phi đào ra nội tình sau đó trực tiếp chọc thẳng vào cốt lõi sâu nhất.

Cô cũng có thể phủ nhận nhưng lời đã đến bên miệng rồi lại không nói ra được. Rõ ràng cứ khi ở trước mặt Thẩm Diên Phi, bản thân cô giống như trong suốt vậy, dù có dùng mọi cách để che đậy đi chăng nữa cũng không thể trốn thoát được cái liếc nhìn tùy ý của anh.

Trốn anh mặc dù không phải là toàn bộ nguyên nhân nhưng nó đúng là sự thật.

Cô muốn tạm thời trốn tránh, muốn để bản thân điều chỉnh tốt tâm trạng rồi mới đối mặt với anh.

Nói dối Thẩm Diên Phi cũng không có tác dụng, ngược lại cái cảm giác tội lỗi ấy như ngày một thêm nặng.

Khương Thời Niệm biết bởi vì vấn đề của cô mà nhịp sống bình thường của ông chủ Thẩm đã bị chậm trễ, đêm tân hôn, anh không làm đến bước cuối cùng, còn vì cô mà hạ mình đến mức ấy cũng đủ chu đáo lắm rồi.

Chuyện giường chiếu vợ chồng, đối với anh mà nói vốn dĩ là yêu cầu hợp lẽ thường nhưng cô lại cầu xin anh như vậy.

Cô cảm thấy rất có lỗi.

Trước khi lên máy bay, Khương Thời Niệm còn nói nhỏ một câu: “Thực sự là vì công việc mà, em sẽ tranh thủ làm xong việc sớm một chút, trước khi quay về em sẽ báo lại với anh, anh không cần… Bị ảnh hưởng bởi vì chuyện của em, đợi sau khi quay lại, chuyện gì cần phối hợp em đều sẽ phối hợp với anh.”

Trong phòng khách của biệt thự Vọng Nguyệt Loan, Thẩm Diên Phi nắm chặt chiếc điện thoại màn hình đã tối đen trong tay rồi chậm rãi ngồi xuống sô pha, anh dựa lưng về phía sau, khóe mắt liếc nhìn quà và bánh kem anh mang về cho Niệm Niệm đang đặt ở góc tường. Anh nhắm mắt lại, lông mi đen nhánh hạ thấp xuống, che phủ đi nét lạnh lùng trong đôi mắt.

Lặng lẽ đợi chờ thêm mười mấy phút, sau khi chắc chắn rằng cô đã lên máy bay, sẽ không gọi điện thoại cho anh nữa, anh mới ném chiếc điện thoại đã nóng ran ra, hai tay day day vùng xương mày đau nhức.

Mấy ngày trời chưa được chợp mắt, lúc này sự mệt mỏi gia tăng gấp bội rồi kéo đến, nhân cơ hội hành hạ thân thể anh.

Cảm giác đau đớn giống như trái tim bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, theo hô hấp dần dần hồi phục lại, nỗi đau cũng như được giảm bớt, con dao đâm vào cũng từ từ được rút ra mang theo máu và thịt vụn.

Có lẽ đây là cảnh tượng giống như anh đã từng mơ thấy rất nhiều lần, anh cho rằng mình đã có được cô kết quả còn chưa đợi đến khi tỉnh mộng, những ngọt ngào ấy đã tan biến như khói mây. Cô biến mất để lại cho anh căn phòng lạnh lẽo trống vắng, anh vừa ngoảnh đầu lại đã thấy cô trong lòng người khác, lạnh lùng nhìn anh.

Cho nên hôm nay, lúc về đến nhà, anh giống như tỉnh lại từ giấc mộng, đến cả dấu vết của cô cũng không tìm thấy, cảm giác không trọng lượng được tích lũy quá nhiều đồng thời đè ép xuống, đập tan sự bình tĩnh giả tưởng của anh.

Thẩm Diên Phi nới lỏng cà vạt, chờ sự phập phồng của lồng ngực giảm bớt rồi mới mở mắt ra, anh nhìn chiếc đồng hồ cát bằng đồng thau trên bàn cạnh sô pha.

Cát trong đồng hồ đã ngừng chảy, cát trắng trong lớp thủy tinh tập trung xuống đáy bình.

Thẩm Diên Phi cụp mắt.

Anh biết rõ đêm tân hôn ấy là anh quá nóng vội, anh động lòng đố kỵ, không kiềm chế được sự tham lam của mình, anh muốn thân cận với cô hơn. Cô còn chưa chuẩn bị tốt mà anh đã vượt qua giới hạn của cô nhưng anh lại không hề hối hận.

Nghĩ cho thấu đáo thì cái giới hạn ấy anh buộc phải vượt qua, phải làm cô thích ứng và chấp nhận sớm một chút thì mới có thể phá bỏ được càng nhiều.

Chỉ là anh chậm một bước rồi. Vì để có thể nghỉ tuần trăng mật, tất cả tinh thần và sức lực của anh đều đổ dồn cho công việc nên không biết tin tức cô đã mua vé máy bay, để một mình cô đi mất.

Thẩm Diên Phi thuận tay nhấc chiếc đồng hồ cát lên, những ngón tay thon dài nắm chặt lấy nó, đôi mắt anh tối đen, sự lạnh lẽo của đồng thau như thấm vào từng đốt xương sau đó lại được nhiệt độ cơ thể làm ấm lên.

Anh hiểu rồi.

Niệm Niệm đã bao bọc bản thân quá kín kẽ.

Giống như anh nhìn thấy khi trước, cô tự nhốt mình trong cái kén được bao bọc chằng chịt qua bao nhiêu năm tháng, cô phải cố gắng lắm mới có thể phá ra một khe nứt nhỏ để ánh sáng mà cô nên có chiếu vào.

Phản kháng lại nhà họ Khương, đoạn tuyệt quan hệ rồi gom góp dũng khí kết hôn với anh, trước sự phải trái rõ ràng, cô sẽ dũng cảm phá bỏ xiềng xích nhưng khi đối diện với tình cảm hay dục vọng riêng tư cô sẽ theo thói quen khép lại khe hở tự mình vạch ra, bởi từ nhỏ đến lớn phải chịu quá nhiều tổn thương sâu đậm, nó như ám vào tâm trí cô để cô tự nhốt mình.

Lúc anh hôn cô, cô có động tình, mặt cũng đỏ lên, hô hấp trở nên gấp gáp, cô còn biết nhắm mắt để hôn sâu. Thế nhưng đợi đến khi tách ra, cô lại lập tức trốn vào trong cái bóng tối “Khương Ngưng” giả dối đó, cô liên tục cân nhắc liệu có phải bản thân cô đã thất lễ không, có phải cô không hề biết giữ mình, rụt rè không.

Đêm tân hôn hôm đó, anh làm vậy với cô, cô vừa hoang mang vừa kinh ngạc, có lẽ căn bản cô cũng không phát hiện ra khi ấy bản thân cô đã trầm mê tới mức độ nào. Cô thà rằng cắn chặt lấy tay mình để đè nén âm thanh sung sướng trong cổ họng  chứ không để nó phát ra dù chỉ là một chút.

Cho đến tận hôm nay Niệm Niệm cũng chưa từng chân chính nhìn nhận lại bản thân, đối với dục vọng của thân thể, cô cảm thấy xấu hổ thậm chí là ghê tởm, vì thế cô giải quyết nó bằng cách trốn tránh.

Anh đương nhiên có thể tiếp tục chinh phục cô bằng những công kích mà chính anh cũng thấy ghê tởm để làm mối quan hệ vợ chồng trở thành sự thật, anh tin rằng Niệm Niệm sẽ nằm im tiếp nhận rồi những ngày tháng sau này cô ấy sẽ làm một bà Thẩm thỏa mãn mọi nhu cầu của anh, nhẫn nhịn để không bộc lộ ra tất cả sự khó chịu, sau đó ẩn mình sâu hơn?

Cô giống như chạy từ trong cái lồng nhỏ của cô vào cái lồng khác lớn hơn.

Cô sẽ nghe lời, nhẫn nhịn, ngoan ngoãn, phục tùng.

Anh đau lòng, anh không muốn mọi chuyện sẽ như vậy.

Anh càng không thể trở thành nhà tù của cô.

Ở trong cái thứ như nhà tù này cô không chịu đựng đến trầm cảm thì cũng sẽ chạy trốn thôi.

Cái anh muốn là Niệm Niệm hoàn toàn cởi bỏ cái kén, nhìn thẳng vào lòng mình, lấy trái tim mà cô vẫn luôn đóng chặt ra, chủ động có dục vọng với anh, không nhịn được mà mở miệng cầu xin anh. Chỉ khi cô phá vỡ giới hạn cuối cùng của bản thân mới có thể thực sự đối diện với tình cảm.

Dù cho cô có dục trước rồi mới có tình với anh cũng không sao, anh cam tâm tình nguyện.

Anh sẽ lột bỏ cô từng tầng từng tầng một.

Thẩm Diên Phi cầm điện thoại lên gọi cho trợ lý: “Hành trình tuần trăng mật lúc trước bỏ hết đi, đặt cho tôi vé máy bay đến Vân Nam.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Diên Phi chậm rãi ngồi xuống, lật ngược chiếc đồng hồ cát trong tay lại rồi đặt lên bàn trà.

Một tiếng cạch vang lên nhẹ nhàng.

Trong đôi mắt tối đen của anh phản chiếu hình ảnh cát trắng thuận theo cái lỗ nhỏ ở giữa rồi từ từ chảy xuống dưới.

Lần tính giờ mới lại bắt đầu.



Vé máy bay của Khương Thời Niệm là vé phổ thông do đài lý (1) thống nhất đặt trước, cô ngồi gần cửa sổ, sau khi ngồi xuống tự nhiên cô lại mở lịch sử cuộc gọi của cô với anh rồi ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào cô ấn vào hộp trò chuyện trên wechat với anh rồi kéo lên xem cuộc đối thoại gần đâu nhất, ngón tay không cẩn thận chạm trúng vào ảnh đại diện của anh.

Mò vào trang cá nhân của Thẩm Diên Phi, cô lại bị ảnh đại diện của anh thu hút.

Bức ảnh nhỏ nhìn qua chỉ thấy trống không nhưng đến khi phóng to ra sẽ phát hiện dưới góc bên phải là một bức tranh được vẽ bằng phấn lên tường thời còn là học sinh. Bức tranh nhìn không rõ ràng lắm, có lẽ là một cụm hoa màu xanh nước biển.

Nhất thời Khương Thời Niệm hơi thất thần, cô hiếu kỳ sao Thẩm Diên Phi lại dùng kiểu ảnh này, phải chăng là vì nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó? Nhìn bức ảnh thêm vài lần, đột nhiên cô cảm giác thấy chỗ trống bên cạnh có người ngồi xuống, Tần Chi vừa ngồi xuống đã thở dài một hơi rồi vỗ vỗ cánh tay cô: “Tớ sắp mệt chết rồi, cuối cùng cũng đuổi kịp.”

“Sao cậu lại đến đây?” Khương Thời Niệm ngạc nhiên: “Đài lý mời cậu đến quay à? Sao cậu không nói với tớ từ trước?”

Tần Chi uống liền mấy ngụm nước rồi mới giải thích: “Bọn họ trước đài niên đã tới tìm tớ muốn tớ quay tiết mục này, không phải tớ còn bận lo cho hôn lễ của cậu sao nên mới từ chối, ai biết họ đột nhiên nói với tớ là cậu nhận làm MC rồi, vậy nên tớ làm gì còn lý do gì mà từ chối nữa, đành phải vội vàng chạy đuổi theo đây này.”

Cô ấy nói năng hùng hồn nhưng sắc mặt lại có chút không được tự nhiên.

Khương Thời Niệm nhìn ra cô ấy không nói hết sự thật, cô không thể không hỏi: “Ngoại trừ cái này còn có chuyện gì khác?”

Tần Chi sờ mũi, quay đầu trốn tránh, cô ấy vừa động đậy Khương Thời Niệm đã nhìn thấy vết đỏ hồng bị cổ áo che hơn một nửa lộ ra một chút theo động tác của cô ấy.

Khương Thời Niệm gần như che lại vị trí tương tự trên cổ mình theo phản xạ, kéo cổ của chiếc áo len lên cao xong cô mới nhớ ra những dấu vết Thẩm Diên Phi để lại đêm đó đã biến mất rồi…

… Vậy nên cô ấy?!

Khương Thời Niệm kéo tay Tần Chi, lôi cô ấy lại gần một chút, không hỏi han gì mà đợi cô ấy tự mình trung thực thú nhận.

Tần Chi không ngoan cố được nữa, cô ấy cũng không muốn giấu giếm cô, đợi máy bay bay lên ổn định rồi, cô ấy mới thầm thì nói: “Thì là… Cái hôm cậu kết hôn với ông chủ Thẩm ấy, bữa tiệc hôn lễ tối đó tớ gặp đứa con út nhà họ Từ, cậu ta đẹp trai phết, chẳng qua tuổi còn khá nhỏ sau đó uống nhiều rượu quá, tối hôm đó… không về nhà.”

Khương Thời Niệm nghe hiểu ẩn ý sau lời nói này của cô ấy, cô tròn mắt kinh ngạc.

Tai Tần Chi đỏ lên, cô ấy oán giận: “Vốn dĩ chỉ là tình một đêm, sướng xong thì thôi đi, cậu ta lại còn quấn chặt lấy tớ, mấy ngày liền cứ… không an nhàn, nhìn có vẻ như cậu ta muốn tìm đối tượng cố định, tớ không chịu nổi cậu ta cứ suốt ngày đến tìm nên muốn đi tới nơi nào đó trốn, nghe đài lý nói cậu đi ghi hình cho chương trình nên tớ vội vàng xin một vị trí để có thể cùng cậu ra ngoài thả lỏng tâm trạng.

Cô ấy còn quan tâm hỏi: “Có điều cậu có chuyện gì thế? Kỳ nghỉ kết hôn còn chưa kết thúc, vừa mới lấy nhau một tuần đã ra ngoài rồi sao? Ông chủ Thẩm đồng ý hả? Hai người còn chưa đi hưởng tuần trăng mật đúng không?”

Khương Thời Niệm không trả lời kịp, cô còn đang tiêu hóa những chuyện Tần Chi vừa thản nhiên kể lại.

Vậy là trong chính ngày kết hôn của mình, vì cô suýt nữa lên giường với chồng hợp pháp rồi bị dọa sợ đến mức phải chạy đi trốn, còn người bạn thân của cô thì trong tối hôm đó, trực tiếp lên giường cùng với người lần đầu gặp mặt, sau đó hai người này vẫn tiếp tục vui vẻ hoan lạc cả tuần?!

Cảm xúc của Khương Thời Niệm vô cùng phức tạp, cô quay ra nhìn từng đám mây trắng ngoài cửa sổ rồi nhẹ nhàng trả lời Tần Chi: “Anh ấy… không hề không tình nguyện, hơn nữa anh ấy bận lắm, làm sao có thể đi hưởng tuần trăng mật được.”

Lại nói hai người cũng chỉ là vợ chồng plastic, thực sự không cần thiết phải đi hưởng tuần trăng mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.