Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 26




Cô độc trong gia đình này, chỉ có cô, một người vợ giả dối được kết hôn theo thỏa thuận.

Trong phòng làm việc của Thẩm Tế Xuyên ở sân trước, ông cụ thu lại vẻ tức giận trên mặt, lông mày và ánh mắt dịu lại, vô cùng hứng thú hỏi Thẩm Diên Phi phía sau.

“Thế nào? Hiệu quả tốt chứ? Buổi chiều ông đặc biệt gọi bọn họ về, làm như cháu sắp xếp, nhớ kỹ vai diễn của mình, không cho phép tại chỗ xảy ra sơ suất.  Cháu đừng lo lắng, họ đều là những người có thâm niên trong lĩnh vực kinh doanh, từng theo học diễn xuất, Thời Niệm nhất định không nhìn ra cái gì.”

“Nhưng tại sao cháu lại quyết định làm như vậy?” Thẩm Tế Xuyên chống gậy gõ xuống đất, lại hỏi: “Người đều cưới về rồi, không nói thẳng với con bé sao? Vào nhà họ Thẩm, người trong nhà đều hoan nghênh không phải tốt hơn sao?”

Thẩm Diên Phi nghịch chiếc bật lửa cũ bằng bạc trong tay, đầu ngón tay thỉnh thoảng mài qua bánh xe cát, phát ra tiếng vang rất nhỏ, anh cười cười: “Lúc cháu dỗ người ta kết hôn, cách nói chính là muốn đối phó với bức hôn trong nhà, mời cô ấy cùng cháu giả bộ thành vợ chồng ân ái, biểu tình với gia đình. Nếu tình hình thay đổi ngay sau khi được phép gặp phụ huynh, cô ấy không phải sẽ muốn chạy trốn sao?”

“Vì vậy, vở kịch này phải được thực hiện” bật lửa đốt lên một đám lửa, lại dập tắt, giọng nói của anh mềm mại: “Cũng chỉ có lúc diễn, cô ấy mới tự nguyện ở gần cháu như vậy, hơn nữa, nếu người nhà họ Thẩm không xấu, thì có lý do gì khiến cho cô ấy đau lòng vì cháu chứ.”

Trong thư phòng đốt đàn hương, làn khói mỏng cuộn lên, che nửa khuôn mặt Thẩm Diên  Phi, làm mờ đi gợn sóng.

Thẩm Tế Xuyên im lặng vài giây, từ vài câu nói của anh thì hiểu được tình hình  tình cảm của hai vợ chồng nhỏ bây giờ, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, chuyển đề tài hỏi anh: “Gần đây vết thương của cháu thế nào rồi, có còn tái phát hay không?”

Thẩm Diên Phi nhanh nhẹn nói: “Không có, sớm tốt rồi.”

Thẩm Tế Xuyên bất mãn cau mày: “Có hay không? Ông không biết sao? Cháu giấu ông như vậy có ích lợi gì chứ?”

Ông nhịn một chút, vẫn là nói ra: “Năm đó, cháu vì con bé, độ tuổi tốt đẹp thiếu chút nữa tự đặt mình vào đó, kết quả con bé hoàn toàn không biết gì cả, nhiều năm như vậy chỉ coi cháu trở thành người xa lạ, nếu không phải nhà họ Khương đột nhiên xảy ra chuyện, tháng sau con bé có thể sẽ trở thành vợ người khác! Cháu thực sự chịu đựng được khi thấy con bé kết hôn hay sao? Thời điểm cháu về nước thì phải giành lấy, với tính cách của cháu thì có gì đáng sợ chứ?”

Thẩm Diên Phi giơ tay phủ một đống tro tàn lên đàn hương, đầu ngón tay đều bị phỏng nhưng anh lại rút ra.

“Sao lại không sợ” anh thấp giọng nói: “Cháu sợ nhất khi cô ấy khóc.”

Cuối cùng, chính những người đó đã khiến cô phải khóc, anh thà kìm nén mọi dục vọng và chiếm hữu, nhìn cô hạnh phúc từ xa, gặp mặt mà không hề quen biết, cho đến cuối cùng cũng người có được cô, nhưng lại coi cô như một người có thể tùy tiện bắt nạt và trêu đều.

Báu vật mà anh không dám chạm vào đã bị ném vào vũng bùn và bị chà đạp.

Khi chứng kiến sự thật cuộc đời cô, anh giống như mất đi lý trí, bất kể dùng thủ đoạn vô đạo đức gì, chỉ cần có thể cướp cô về. 

Về phần quá khứ, vết thương cũng tốt thời gian cũng tốt, đều không đáng để nhắc tới, cô vĩnh viễn không cần phải biết.

Thẩm Tế Xuyên bất đắc dĩ thở dài, không cần hỏi nhiều nữa, ông cũng hiểu được suy nghĩ của Thẩm Diên Phi nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, Diên Phi đã trải qua những khổ sở kia, ông cũng khó chối tội.

Thẩm Tế Xuyên suy nghĩ một lúc lâu, nhịn không được hỏi: “Hiện tại toàn bộ nhà họ Thẩm là do cháu nắm quyền, cháu bắt bọn họ diễn trò, người nào dám không liều mạng, ngược lại cái này có thể yên tâm, nhưng về sau thì sao? Lỡ khi đến cuối cùng Thời Niệm cũng không động tình với cháu, con bé muốn rời đi, cháu sẽ làm sao?”

Điếu thuốc của Thẩm Diên Phi không châm lửa, anh bẻ nó ném vào thùng rác, đáy mắt sương mù dày đặc nổi lên một nụ cười: “Ông nội, ông có thể đừng bằng mong cháu chết được không?”

Thừa dịp Thẩm Diên Phi nói chuyện với ông cụ, Khương Thời Niệm đã quen thuộc với tòa nhà nhỏ này không đụng lung tung, chỉ đi khắp nơi một chút. Cuối cùng cô đứng trên sân thượng nhỏ trong phòng ngủ chính tầng ba, đẩy cửa sổ lớn chạm trổ ra nhìn xuống.

Nàng nhạy bén phát hiện ngoài cửa sân hình như có hai bóng dáng lén lút, cô còn chưa kịp hoảng hốt đã thấy Thẩm Diên  Phi đi vào, anh tựa hồ không phát hiện ra có người ở đó.

Khương Thời Niệm lập tức muốn quay người xuống lầu đón anh, Thẩm Diên Phi lại ngẩng đầu gọi cô: “Niệm Niệm.”

Khương Thời Niệm quay lại cửa sổ, nghiêng người ra ngoài một chút và hỏi anh.

Thẩm Diên Phi bình tĩnh cong môi: “Em đợi ở đó, đừng nhúc nhích.”

Khương Thời Niệm không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn, đáy lòng cô như có một cái búa nhỏ không biết tên gõ xuống, lỗ tai đột nhiên trở nên nhạy cảm, nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Diên Phi đi lên cầu thang gỗ, đi về phía cô.

Thẩm Diên Phi vừa vào cửa liền cởi áo khoác khoác lên cánh tay, trực tiếp đi đến bên cạnh Khương Thời Niệm, không thương lượng mà che mặt cô,nhẹ nhàng hỏi: “Không lạnh sao?”

Khương Thời Niệm thực không biết xấu hổ mà hắt hơi một cái.

Cô che giấu xoa xoa chóp mũi, hỏi chuyện mình quan tâm nhất trước tiên: “Ông nội nói với anh chuyện gì vậy? Hôm nay chúng ta biểu hiện được hay không? Không có chỗ nào lộ đúng không?”

Thẩm Diên Phi cố ý không đáp, từ từ đánh giá phản ứng của cô.

Khương Thời Niệm hết cách với anh, lại đổi câu hỏi khác: “Hôm nay trong nhà nhiều người như vậy, sao lại không thấy cha mẹ của anh? Bây giờ họ không có ở trong nước sao?”

Thẩm Diên Phi dựa lưng vào cửa sổ, mép cửa sổ đặt ở thắt lưng, sau đó không sao cả nói: “Đúng là ba tôi ở nước ngoài dưỡng bệnh, không thể về được, còn mẹ tôi, từ nhỏ đã không gặp qua.”

Khương Thời Niệm cứng lại, cô giật mình phát hiện cô lại đụng phải đề tài riêng tư của anh, hơn nữa so với dự đoán của cô còn tệ hơn, anh chị em khác, tốt xấu gì cũng có cha mẹ ở bên cạnh giúp đỡ, Thẩm Diên Phi thật sự chỉ có một mình.

Thẩm Diên Phi tiếp tục trả lời câu hỏi lúc trước của cô: “Bên ông nội —”

Anh không nói nữa.

Khương Thời Niệm quả thực gấp muốn chết, không khỏi nắm lấy cổ tay áo anh, anh cụp mắt nhìn thoáng qua, mới thản nhiên tiếp tục: “Ông cụ có con mắt độc địa, ông ấy nói rằng tôi đã lừa dối ông ấy bằng cách kết hợp với em. Đó không phải là tình cảm thực sự, ông ấy sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Ông ấy còn uy hiếp tôi rằng ông sẽ giúp đỡ chú hai và những người khác và chống lại tôi.”

Khương Thời Niệm sợ ngây người: “Tại sao? Bị lộ ở đâu vậy?”

Thẩm Diên Phi dùng ánh mắt của anh quét qua mặt cô, nghiêm túc nói: “Em không biết sao? Lần đó em trốn tôi, cả nhà đều thấy, suýt chút nữa đã tiêu tan mọi nỗ lực trước đó.”

Khương Thời Niệm cắn môi, đương nhiên cô biết phản ứng lúc đó của cô là không đúng, nhưng cô không ngờ rằng ảnh hưởng lại lớn như vậy, hơn nữa tình cảnh của Thẩm Diên Phi đã rất khó khăn, cả nhà đều đối nghịch với anh, muốn đoạt quyền từ trong tay anh, anh chỉ tìm duy nhất cô để giúp đỡ, cô lại còn phản tác dụng.

Cô vô thức nắm lấy cổ tay anh, nóng lòng hỏi: “Vậy làm sao có thể cứu vãn đây? Còn có biện pháp hay không?”

“Còn có một biện pháp, nếu không, em cảm thấy bọn họ tới đây làm gì?” Thẩm Diên Phi hơi nghiêng đầu, bảo Khương Thời Niệm nhìn ra ngoài cửa viện, nhìn về phía hai cái bóng lưng đang run lẩy bẩy ra hiệu “Đó không phải là đến theo dõi sao, đặc biệt muốn xem tôi và em lén lút ở chung như thế nào, rốt cuộc có phải là vợ chồng thật hay không”

Khi đó Khương Thời Niệm mới hiểu ra tại sao Thẩm Diên Phi hoàn toàn phớt lờ họ khi anh bước vào, thì ra là tai mắt của nhà họ Thẩm, cho dù bây giờ có đuổi đi, đoán chừng còn có thể trở lại, đến lúc đó trốn càng bí mật, ngược lại cô và Thẩm Diên Phi đều không có lợi.

Cô thúc giục anh: “Anh cần tôi làm gì? Anh cứ việc nói đi.”

Khương Thời Niệm một lòng muốn bù đắp, không thể dễ dàng tha thứ cho những sai lầm trong nhiệm vụ của cô được.

Bên tai cô có một luồng gió nhẹ, mang theo giọng nói lạnh như băng của Thẩm Diên Phi: “Bà Thẩm tự mình nghĩ xem, sau khi em công khai trốn tránh tôi, cách tốt nhất để bù đắp là gì?”

Khương Thời Niệm ngay lập tức trả lời trong lòng.

Là chủ động.

Chỉ có chủ động nhiệt tình biểu hiện thân mật, cô mới có thể rửa sạch hiềm nghi, làm cho người nhà họ Thẩm tin tưởng, cô thật sự là yêu và là vợ của Thẩm Diên Phi, Thẩm Diên Phi không có khả năng cưới người mà bọn họ chọn.

Cái búa nhỏ đập vào tim, đột nhiên tần số tăng nhanh.

Khương Thời Niệm nắm chặt tay, vùi mặt vào cổ áo anh.

Thẩm Diên Phi không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô,  anh đoán kết quả tốt nhất nên là Niệm Niệm phá vỡ tầng phòng ngự thứ nhất, chủ động ôm anh một cái, cho dù chỉ thoáng qua, cũng đủ rồi.

Khương Thời Niệm cảm giác được hơi thở của mình nóng lên.

Cô cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, xoa xoa mồ hôi mỏng trên ngón tay, ngón tay đan vào nhau rồi lại buông ra.

Không có gì phải hoảng hốt, chỉ là trách nhiệm của cô thôi, cô đã đồng ý cùng anh diễn tập nụ hôn trong hôn lễ, sao bây giờ lại còn ngại ngùng trước một chuyện vặt vãnh như vậy.

Không trả lại những gì cô đã làm sao? Cắn người ta một ngụm không chột dạ à? Có cơ hội bù đắp đã là không tệ rồi, còn không mau hành động.

Khương Thời Niệm tự thôi miên bản thân trong nửa phút, sau đó đột nhiên ngước mắt lên, với tất cả dũng khí mà cô có được, cô kiễng chân, ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng áp đôi môi lạnh giá của mình lên má Thẩm Diên Phi.

Chỉ như là chuồn chuồn đạp nước, nhưng cô như đang nấu dầu trong nồi nóng.

Thẩm Diên Phi sửng sốt, lúc cô sắp dời đi, một tay anh nắm eo cô, mạnh mẽ siết chặt cô vào bên trong.

Khương Thời Niệm không kịp phản ứng, cô đụng phải anh, anh đồng thời quay đầu lại, cô run rẩy thử hôn nhẹ, khó có thể dừng lại, thuận thế áp lên khóe môi hơi nhếch của anh.

Tiếng gió đọng lại, bóng cây lay động trong sân đều trở thành đen trắng bất động, anh cả của nhà họ Thẩm phụ trách tới làm tai mắt ngoài sân suýt nữa bị chết cóng mà khóc.

Trong đầu Khương Thời Niệm vang lên những tiếng gầm gừ phập phồng, cô hé môi và nín thở.

Ngay sau đó, Thẩm Diên Phi quay mặt cô lại, anh nhìn cô thật sâu trong bóng đêm, cố gắng kìm nén quả táo Adam của mình, thấp giọng hỏi.

“Hôn lệch rồi.”

“Hôn lại lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.