Y Sam

Chương 29




Quan Sam gần đây có hơi mệt mỏi, có thể là do cảm cúm, không thể nào phấn chấn tinh thần nổi.

Trước mặt xuất hiện tách café, cô ngước mắt, nhận lấy ly cafe, ngoài cười nhưng lòng không người: "Sao rảnh rỗi như vậy hả ngài quyền vương."

Cao Trạm soái khí mê người ngồi đối diện Quan Sam cười, chép miệng một cái nói với cô: "Đặc biệt mua café cho chị đấy, đồ uống hảo hạng, khẩu vị chị thích."

"Vẫn chưa từ bỏ ý định à?" Quan Sam uống một hớp, nhiệt độ phù hợp, đôi mắt lại liếc nhìn về hướng Cao Trạm.

"Hết hy vọng rồi." Cao Trạm âm thầm lắc đầu: "Sao tôi có thể giành người phụ nữ của anh trai tôi được chứ? Tục ngữ nói đúng, anh em như thể tay chân, phụ nữ như thể..."

Ánh mắt sắc lẻm giết người của Quan Sam khiến Cao Trạm không khỏi ngậm miệng.

"Haizz, đi thôi." Quan Sam đặt ly café xuống, mắt nhìn vào màn hình máy tính, miệng tiếp tục nói: "Anh của cậu cũng là anh trai của tôi, không nói sạo đâu."

Cao Trạm nghe mà ù ù cạc cạc, cậu tới gần phía trước, ngực đèn vào cạnh bàn muốn nghiêng người về phía trước, giọng nói hưng phấn khó giải thích: "Là ý gì? Anh tôi từ chối chị? Muốn làm anh em kết nghĩa với chị?

Quan Sam liền lấy một hộp khăn giấy ném về phía Cao Trạm: "Có phải hay không thì tôi với cậu cũng đều tôn trọng anh ấy?

"Đúng." Cao Trạm gật gật đầu: "Không trở thành người yêu thì làm anh em cũng không tệ."

"Cút." Quan Sam trừng mắt nhìn Cao Trạm, quẳng ra một chữ, không để ý đến cậu nữa.

Cao Trạm thấy tâm trạng Quan Sam có vẻ thật sự không tốt, không mở miệng đùa giỡn nữa, nhưng vẫn dáng vẻ bà tám như cũ hỏi cô: "Kể nghe một chút đi, hai người rốt cuộc là như thế nào? Tôi với anh ấy hai ngày trước còn nhắc tới chị cũng đâu thấy nói gì."

"Kể ra rất dài dòng." Quan Sam ngước mắt nhìn Cao Trạm: "Nói tóm tại, tôi với anh cậu không có gì với nhau hết."

"Ây da bà cô của tôi ơi, chị nói cho rõ ràng được không, sao chị lại cứ lấp lửng như thế, cả người tôi khó chịu quá này." Cao Trạm nhanh chóng thở dài năn nỉ Quan Sam.

"Khó chịu thì uống thuốc đi." Quan Sam thấy Bạch Hạo ở bên ngoài, gọi với ra ngoài cửa: "Bạch Hạo, vào đi."

Bạch Hạo nghe được đi đến, nhìn thấy Cao Trạm đang ở đây, dùng ánh mắt ngờ vực đảo qua đảo lại quan sát hai người.

Quan Sam nhìn chằm chằm Bạch Hạo, hỏi cậu: "Đẹp không? Nhìn đã chưa?"

"Đã rồi ạ." Bạch Hạo cười haha: "Cô giáo Quan, cô tìm em có việc à?"

"Giường 6 làm phẫu thuật, có triệu chứng gì bất thường không?" Quan Sam hỏi Bạch Hạo.

Bạch Hạo gật đầu: "Đã kiểm tra rồi, hết thuốc tế, tình trạng cũng không tệ lắm."

"Uhm." Quan Sam đứng dậy: "Đi thôi, đi thăm bệnh một chút."

"Dạ." Bạch Hạo liếc qua Cao Trạm, theo Quan Sam đi ra ngoài.

Đi tới cửa, Quan Sam quay đầu lại nhìn về phía Cao Trạm: "Cậu còn chưa đi đi, tí nữa ra căn tin ăn à?

Cao Trạm nghe thấy liền đứng dậy, trợn mắt nhìn Quan Sam: "Đi lượn một lúc xem căn tin có món gì ngon."

Cao Trạm rời đi trước, Bạch Hạo nhìn bóng lưng Cao Trạm, thấp giọng hỏi Quan Sam: "Cô với quyền vương không có chuyện gì chứ?"

Quan Sam không giải thích, mắt nhìn về phía Bạch Hạo: "Tôi có chuyện với ai cũng không thể nào có chuyện với cậu ta đâu! Đi thôi."

...

Nhanh chóng đến giờ tan làm, Lâm Tâm gọi điện thoại, Quan Sam nghĩ chắc do chị dâu ở cữ nhất định đang rất chán đây mà?

"Chị dâu ạ." Từ trước đến giờ Quan Sam gọi Lâm Tâm đều rất gãy gọn, sang sảng mạnh mẽ.

"Tan làm thì qua đây ăn cơm chứ hả?" Lâm Tâm ở đầu dây bên kia mời mọc Quan Sam.

Quan Sam nở nụ cười: "Được ạ, dù sao em cũng là người cô đơn, đến làm trò, vui đùa cùng hai bạn nhỏ một chút cũng tốt."

Lâm Tâm cũng cười theo: "Vậy tan làm thì em qua đây luôn nhé."

"Vâng ạ."

Cúp điện thoại, Quan Sam liền chuẩn bị thay quần áo thì cửa phòng có tiếng gõ.

"Vào đi." Quan Sam đưa lưng về phía cửa, khoác áo khoác vào.

"Xin lỗi, anh không biết em..." Giọng Chu Tử Thần vang lên ở sau lưng.

Quan Sam xoay người nhìn Chu Tử Thần đưa lưng về phía cô, không khỏi cười một tiếng: "Đâu phải em không có mặc quần áo, anh sợ cái gì chứ?"

Chu Tử Thần nghe được liền xoay người nhìn lại, Quan Sam phong thái nhanh nhẹn đang đứng ở đằng kia cười nhẹ nhìn anh, lúm đồng tiền trên gương mặt không sâu.

"Tan làm hả?" Chu Tử Thần hỏi.

Quan Sam nhìn người mình, nhún nhún vai: "Rõ như ban ngày."

"Có rảnh không?"

"Anh có chuyện gì à?"

"Mời em ăn cơm."

Quan Sam khoát khoá tay: "Không cần đâu."

Chu Tử Thần lại không đồng ý: "Cần chứ, anh không muốn nợ ân tình."

"Thật sự không cần đâu." Quan Sam dọn đồ vào túi xách, cầm di động trên bàn, đi đến trước mặt Chu Tử Thần, nói với anh: "Chúng ta không phải là đàn anh đàn em sao? Giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."

Quan Sam nói xong đi tới cửa, Chu Tử Thần nắm lại giữ chặt: "Anh rất thật lòng muốn cảm ơn em mà một cơ hội cũng không cho được à?"

"Thật ra, em đã có hẹn rồi." Quan Sam nhìn Chu Tử Thần nhếch nhếch miệng, gật đầu.

"Kiếm cớ kiểu này em không thấy rất dở à?" Chu Tử Thần không buông tay: "Ăn một bữa cơm cũng không tốn thời gian của em mấy đâu."

Quan Sam thấy Chu Tử Thần chấp nhất thì dở khóc dở cười: "Đàn anh, em thật sự có hẹm mà."

"Anh hẹn em rất nhiều lần rồi, em lúc nào cũng kiếm đủ loại lý do, lần này anh sẽ không tin nữa đâu." Chu Tử Thần rất nghiêm túc nhiệt tình với chuyện này.

Quan Sam thầm thở dài, anh ấy nói đúng, mấy lần trước Chu Tử Thần hẹn cô, cô đúng là có tìm lý do từ chối, vốn tưởng rằng việc này đến đấy là chấm dứt, ai biết được cô đã xem nhẹ sự nhẫn nại của Chu Tử Thần, thật đúng là kiểu tính cách không đạt được mục đích không bỏ qua.

"Được rồi!" Quan Sam thoả hiệp: "Nhưng mà địa điểm do em chọn nhé."

"Đương nhiên là được." Chu Tử Thần gật đầu.

Quan Sam không còn gì để nói, nở nụ cười, sau đó nhìn cánh tay mình, thuận theo bàn tay kia nhìn về phía chủ nhân của nó: "Vậy anh có thể buông tay ra được chưa?"

Chu Tử Thần vừa nghe vội vàng buông tay: "Ngại quá."

...

Đến nhà Lâm Tâm, hai bên thấy nhau đều rơi vào trạng thái mơ hồ, duy chỉ có kẻ đầu sỏ gây chuyện tỉnh bơ đứng ở đằng kia nhìn mọi người mắt to trừng mắt nhỏ.

Hứa Biệt quan sát Chu Tử Thần thật lâu, lúc này mới hỏi: "Cậu đây là?"

"À, đồng nghiệp ở bệnh viện, cũng là đàn anh, Chu Tử Thần." Quan Sam giới thiệu, sau đó nhìn về phía Chu Tử Thần giới thiệu Hứa Biệt: "Đại ca của em, Hứa Biệt."

"Xin chào." Hai người nắm tay nhau chào hỏi.

Hứa Biệt là chủ nhà nên rất tự nhiên mời Chu Tử Thần vào trong ngồi, còn Quan Sam thì đi thẳng đến phòng ngủ tìm Lâm Tâm với cục cưng nhỏ."

"Cậu đừng để ý đến nó, nó là như vậy đấy, cứ điên điên khùng khùng." Hứa Biệt nói với Chu Tử Thần.

Chu Tử Thần gật gật đầu, trái lại không tưởng tượng nổi tình huống bây giờ, rõ ràng là anh mời Quan Sam ăn cơm, như thế nào mà lại đến chỗ này chứ, hoàn toàn cảm thấy có một thứ cảm giác khác lạ.

"Em không nghĩ đến bác sĩ Quan nói đi ăn cơm lại là nhà của anh Hứa." Chu Tử Thần vội vàng giải thích một chút.

"Tôi cũng vậy, không nghĩ là tiểu muội nhà chúng tôi lại dẫn bạn khác giới về nhà." Hứa Biệt nhìn Chu Tử Thần, bắt đầu tiến vào chủ đều chính: "À này, cậu bao nhiêu tuổi? Ở khoa nào? Cha mẹ cậu làm gì, nhà cậu ở đâu?"

Chu Tử Thần ở bên này bị Hứa Biệt tra hỏi, bên kia Quan Sam trong phòng của Lâm Tâm đùa giỡn với cô nhóc: "Lại dài hơn rồi, giống lão đại hơn một chút, có phúc khí."

"Vậy em thì sao?" Lâm Tâm cười nhìn Quan Sam: "Nghe nói em dẫn bạn về đây, bạn trai hả?"

Quan Sam trêu chọc bé con, nghe Lâm Tâm nói như thế cũng không ngẩng đầu: "Đồng nghiệp cùng bệnh viện, lúc trước có giúp đỡ anh ấy, sống chết muốn mời em ăn cơm cho nên liền dẫn luôn tới đây luôn."

"Chỉ đơn giản như vậy thôi?" Lâm Tâm có chút không tin.

"Đúng vậy." Quan Sam đứng dậy, đi đến bên giường Lâm Tâm ngồi xuống, bất chợt chuyển sang nghiêm túc: "Chị dâu, nếu như lúc trước chị không ở bên lão đại, chị có chọn người khác không?"

"Sẽ không." Lâm Tâm không hề nghĩ ngợi nhanh chóng nói ra, sau đó bỗng dưng cười một tiếng, cười đến là ngọt ngào: "Đại ca em cũng đâu phải kiểu người dễ buông tay, em không biết được người cố gắng từ trước cho đến nay đều là anh ấy."

Quan Sam khẽ gật đầu, cô đương nhiên biết rõ, năm đó cô nhiệt tình thức tỉnh Lâm Tâm thì bây giờ mới thành chị dâu của mình.

Nhưng câu kia thật sự nói rất đúng, người trong cuộc thì u mê, có một số việc làm người ngoài cuộc thì nhìn rõ vấn đề nhưng đến khi việc đó rơi trên đầu mình thì lại không tỏ.

Lâm Tâm thấy Quan Sam không nỏi lời nào, trực giác của phụ nữ làm cho cô cảm thấy tiểu muội có chuyện phiền lòng, vì vậy cô mở miệng hỏi: "Sao thế? Phiền não chuyện tình cảm? Không phải là vì vị đồng nghiệp em dẫn đến đây chứ hả?"

"Đương nhiên không phải rồi." Quan Sam phủ nhận một cách bình tĩnh, không có kích động, chứng tỏ cô nàng không chột dạ, hơn nữa cũng không sợ người khác hiểu lầm.

"Vậy đó là ai?" Lâm Tâm cực kì vui vẻ, kể từ khi làm mẹ lại càng hiền dịu xinh đẹp.

Quan Sam hơi ngứa mũi, cô lắc lắc đầu: "Được rồi, chị dâu nghỉ ngơi cho tốt đi, em có hơi cảm, ra ngoài đây."

Lâm Tâm nhìn bóng lưng của Quan Sam, âm thầm cười, tiểu muội nhất định là có biến.

Quan Sam đi xuống lầu, người mới đến vừa đi tới phòng khách liền sững sờ, này sao cái người đang ngồi trên ghế sofa lại đến đây đúng hôm nay thế?

"Tiểu muội, dẫn bạn trai đến à?" Tứ ca Phó Tử Hiên vừa nhìn thấy Quan Sam là trêu ghẹo.

Quan Sam liếc đối phương một cái, nhìn thấy Chu Tử Thần ngồi ở đó đang mắt to trừng mắt nhỏ với người nào đấy, thuận theo nhìn sang, Quan Sam túng quẫn tại chỗ, ai có thể nói cho cô biết tại sao Mạnh Khâm cũng tới không vậy?

p/s: Không biết có còn ai theo dõi truyện nữa không:) Đợt trước mình vừa lười vừa bận mà nhìn chung lười nhiều hơn bận nên giờ mới ngoi lên. Sr vì để mọi người chờ lâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.