Ý Loạn Tình Mê

Chương 63




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lạc Lạc

Edit Lạc Lạc























Mọi người sôi nổi chúc mừng trước tuyên bố ngay tại chỗ Chúng ta chứng kin Dao Dao lớn lên từng ngày khi kt hôn phải có bao lì xì sáu chữ số mới được

Mọi người sôi nổi chúc mừng trước, tuyên bố ngay tại chỗ: “Chúng ta chứng kiến Dao Dao lớn lên từng ngày, khi kết hôn phải có bao lì xì sáu chữ số mới được.”

Còn có người hào hứng hỏi: “Hoắc tổng, thời gian cụ thể của hôn lễ đã được ấn định chưa? Chúng tôi sắp xếp công việc trước, hôm đó chúng tôi nhất định phải đến!”

Rất nhiều người phụ họa, nói rằng công việc là chuyện nhỏ, hôn lễ của Dao Dao mới là chuyện lớn.

Có người xung phong nhận việc, “Hiện trường hôn lễ kiểu Trung Quốc cứ giao cho tôi, em gái tôi có một công ty tiệc cưới tại gia, đứng đầu thủ đô, rất nhiều hôn lễ của các ngôi sao nổi tiếng đều do bọn họ lên kế hoạch và bố trí.”

Cố Diễm cười nói: “Tới lúc đó sẽ cho anh nghỉ nửa tháng.”

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ vô cùng sôi nổi, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt đen kịt của bà Lộ.

Bà Lộ trợn tròn mắt đầy giận dữ, thầm mắng Hoắc Viễn Chu sao lại có thể không biết xấu hổ như thế.

Bà Lộ định bỏ đi nhưng bị Cố Diễm ngăn lại, anh khoác tay lên vai bà, “Nhìn những nhân viên đắc lực lại nhiệt tình với hôn sự của con gái yêu quý của chị như thế, có phải rất có cảm giác đạt được thành tựu không?”

Bà Lộ chọc khuỷu tay vào người anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Diễm, đồ khốn nhà em, Hoắc Viễn Chu mang lại cho em bao nhiêu lợi ích mà em có thể ăn cây táo rào cây sung giúp cậu ta nói tốt như thế!”

Cố Diễm mỉm cười: “Một chút cũng không, người làm cậu như em còn phải cho vào không ít, trước tinh thần không biết xấu hổ của cậu ta, em đều sẽ ủng hộ!”

Bà Lộ giẫm lên chân anh, “Mấy người điên hết rồi! Đều bị cậu ta tẩy não rồi!”

Hàn huyên được khoảng mười phút, có người vô tình nhìn thấy vẻ mặt không vui của bà Lộ, vội vàng ra hiệu cho bọn họ giải tán, “Hôm nào chúng ta lại tìm thời gian khác để bàn về hôn sự của Dao Dao, bây giờ Cố tổng bận đi xem phim rồi, đến trễ sẽ không hay lắm, chúng ta cứ vây quanh Hoắc tổng như thế này Cố tổng sẽ không vui đâu.”

Bà Lộ: “……” Hóa ra bọn họ cho rằng bà sợ bị trễ phim nên mặt mới đen, lúc này càng khó nói hơn.

Đợi mọi người giải tán, bà Lộ chỉ tay vào Hoắc Viễn Chu, “Cậu chỉ bằng bộ mặt dày này của cậu, hoàn toàn có thể lên trời hái trăng, xuống biển bắt cá, ngay cả cá mập nhìn thấy cậu cũng phải đeo mặt nạ khí vào mà bỏ chạy! Cậu khá lắm!”

Bà còn dựng ngón tay cái lên với anh.

Hoắc Viễn Chu không nổi giận, bước qua và nắm lấy cánh tay bà, “Mẹ, nhận được lời khen của mẹ thật sự cũng không dễ dàng gì, đi thôi, chúng ta đi xem phim nào.”

Bà Lộ nheo mắt, cảm thấy bản thân như sắp sụp đổ, bà tránh khỏi cánh tay đang giữ tay bà lại của Hoắc Viễn Chu, “Mấy người tha cho tôi đi, tôi không xem phim đâu, mấy người đi xem đi, mấy người đi xem đi.”

Bà xoa lên huyệt thái dương, “Mấy người cút nhanh cho tôi!”

Lộ Dao cười thầm, nhưng vẫn giả vờ bình thản, “Mẹ, mẹ thật sự không đi à? Con và Hoắc Viễn Chu đi nhé?”

Đầu bà Lộ như muốn nổ tung, bà xua tay, “Không đi không đi, mấy người muốn cút chỗ nào thì cút đi! Tôi mặc kệ! Tôi không quản được!”

Cả đời bà chưa bao giờ gặp phải kẻ nào vô lại không có giới hạn như Hoắc Viễn Chu.

Nước quá trong ắt không có cá, nhân chí tiện tắc vô địch.

Đây chính là lời miêu tả chân thật dành cho Hoắc Viễn Chu, bà không thể chống đỡ được, cũng không có nhiều sức lực để dây dưa với anh.

Lộ Dao cố kìm nén nỗi phấn khích, kéo Hoắc Viễn Chu đi, sau đó quay đầu lại nói với Cố Diễm: “Cậu, chút nữa cậu đưa mẹ con về nhà nhé.”

Đến lầu dưới, Lộ Dao không thể kìm nén nỗi phấn khích trong lòng, cô bám lấy cổ Hoắc Viễn Chu, “Anh nghe thấy không, mẹ em nói là không bao giờ quản chúng ta nữa, điều đó có nghĩa là bà ấy đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi đúng không?”

Hoắc Viễn Chu mơn trớn má cô, “Đồng ý thì vẫn chưa, nhưng ít ra cũng không phản đối quyết liệt nữa.” Sau đó hỏi cô, “Em phải đi cùng Bàng Lâm Bân cả tuần luôn sao?”

Lộ Dao gật đầu: “Chú Bàng đã nói như thế, cụ thể thì phải đợi ngày mai ông ấy đến rồi mới nói tiếp, sáng mai em phải ra sân bay đón ông ấy.”

Hoắc Viễn Chu trầm ngâm, “Vậy cuối tuần sau chúng ta đi du lịch.”

Lộ Dao đột nhiên kéo cổ anh xuống, hôn chụt lên má anh thật mạnh, vô cùng phấn khích, “Thật tốt khi có bạn trai làm phó tổng, có thể không cần làm việc mỗi ngày.”

Hoắc Viễn Chu nói: “Trước khi tốt nghiệp em có thể làm loạn, nhưng sau này sẽ không thể đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày như thế được nữa.”

Lộ Dao gật đầu dạ vâng cho có lệ, sau đó hỏi anh: “Chúng ta đi du lịch ở đâu? Trong nước hay ngoài nước?”

Hoắc Viễn Chu: “Về quê anh, mùa này là thời điểm thích hợp để đi du lịch.”

Lộ Dao thì thầm: “Nhân tiện lãnh chứng luôn đúng không? Miễn cho đêm dài lắm mộng. Thái độ của mẹ em thỉnh thoảng chính là một quả bom, có lẽ một ngày nào đó sẽ phát nổ ngay tại chỗ, khiến chúng ta nổ tung và rồi sẽ đường ai nấy đi.”

Hoắc Viễn Chu dịu dàng vuốt ve lên mái tóc mềm mại của cô, “Trước khi đi du lịch chúng ta còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Lộ Dao cười hỏi: “Chuyện gì quan trọng? Xem phim à?”

Hoắc Viễn Chu lắc đầu.

Lộ Dao: “Còn quan trọng hơn xem phim nữa sao? Chuyện gì thế?”

Hoắc Viễn Chu: “Lấy sổ hộ khẩu của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.