Y Đạo Quan Đồ

Chương 56: Con tin




Tần Thanh lúc này mới ý thức được vị trước mắt mình này căn bản là một tên lọc lõi, xem ra cái gọi là quan uy của mình đối với hắn chẳng có một chút uy hiếp nào. Tần Thanh cầm lấy túi văn kiện trên bàn hời hợt nói: “Không nhọc ngươi quan tâm, lúc cuối khoá ta sẽ đem viết tình hình thực tế vào.” Ngữ khí tuy rằng vẫn bình tĩnh nhưng trong đó lại tràn ngập vẻ uy hiếp.

Trương Dương biết thừa cái gọi là tình hình thực tế của hắn, chẳng phải là lấy công báo thù tư thì là gì. Nhưng trước mặt Tần Thanh hắn cũng không dám làm gì quá đáng quá, dù sao người ta cũng là cán bộ chính thức, hiện còn đang giữ chức bí thư Đoàn, đơn giản là lấy chức vụ ra so sánh với mình vẫn còn lớn hơn không ít. Tần Thanh bắt đầu vùi đầu vào xem văn kiện chẳng để ý gì tới hắn nữa, Trương Dương cũng chỉ có thể thành thành thật thật đúng đó, ngực minh bạch rằng đây hẳn là quả phụ Tần kia gây khó dễ cho mình đây.

Trương Dương tiến lên một bước nói: “Tần bí thư, ta có thể đi chứ?”

Tần Thanh vẫn không để ý tới hắn.

Trương Dương trong lòng bắt đầu phát hoả, không phải chỉ là một nhân viên thôi sao, không biết là dựa vào cái gì mà lại ra vẻ như thế chứ. Hắn tiến tới sát bàn làm việc của Tần Thanh, làm một việc ngoài dự đoán là cầm lấy cổ tay của nàng, bàn tay chạm vào chỗ da thịt man mát để bắt mạch. Tần Thanh giật mình, không ngờ thằng nhãi này cư nhiên lại lớn mật như thế, đang muốn quát lớn lên thì Trương Dương bỏ tay nàng ra, rồi thong thả nói: “Tần bí thư! Xin thứ lỗi cho ta mạo muội! hẳn là ngươi kinh nguyệt không đều, bệnh mắc cũng chừng nửa năm, mạch tượng nhỏ và yếu, có dấu hiệu của bệnh thiếu máu a!”

Khuôn mặt của Tần Thanh trong nháy mắt trở lên đỏ bừng, từ trước đến giờ trong ký ức của nàng còn chưa gặp một kẻ nào cuồng rỡ đến như Trương Dương, nhưng trong lòng nàng cũng không thể không nhận thức được rằng lời Trương Dương nói địch thị là bệnh tình của mình, gần đây nàng có đi khám vài nơi kết quả cũng đều như vậy nhưng điề trị không nổi. Đôi mắt lộ ra một tia hàn quang lạnh tới thấu xương chằm chằm nhìn Trương Dương khiến cho nội tâm Trương Dương cũng chột dạ một chút, lần này đùa hơi quá, xem chừng khó đối phó với tiểu quả phụ này rồi.

Nhưng mà dù sao Tần Thanh cũng là một nữ nhân thành thục, nhanh chóng đè nén phẫn nộ trong lòng xuống, thấp giọng nói với Trương Dương: “Trương Dương, ta cũng từng nghe nói về ngươi, nhưng bất luận trước đây ngươi thế nào, ta hy vọng trong thời gian tại trường Đảng này, ngươi có thể dùng thân phận và nguyện vọng của mình với tư cách một người Đảng viên.”

Trương Dương lúc này mới yên tâm, năng lực khống chế cảm xúc của Quả phụ Thanh này quả thật rất tốt a. Ngẫm lại lời nàng ta nói xem ra cũng có chút ý tứ sâu xa. ‘Nghe nói về ta?” Nhưng là nghe về mạt nào đây mới được chứ.

“Ngươi đi đi! Viết kiểm điểm chuyện hôm nay giao lên đây cho ta. Chuẩn bị một chút để mai bắt đầu học! Tần Thanh hạ lệnh trục khách.

Trương Dương rời đi rồi ngay một chút sau đó hắn lại tới đưa bản kiểm điểm cho Tần Thanh rồi đi ra luôn. Lúc Tần Thanh cầm bản kiểm điểm lên đọc thì hắn đã đi ra ngoài rồi, nàng thấy trên tờ bản kiểm điểm viết: thông thảo hai lượng, cù mạch ba lươgnj, ích mẫu thảo hai lượng, ý mễ năm lượng, sài hồ hai lượng, đào nhân hai lượng, mã tiên thảo hai lượng, khương bán hạ hai lượng, vương bất lưu hành tam lượng, bạch thược năm lượng...

Đôi mắt của Tần Thanh trợn ngược lên, thực sự là không cách nào hình dung ra nổi. Cái bản kiểm điểm thế này là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến giờ nàng trông thấy. Càng tức giận hơn là ở cuối thằng nhãi này còn chốt thêm một câu rồng bay phượng múa: Nếu không muốn uống thuốc, trực tiếp gặp mặt, nan ngôn chi ẩn, nhất châm liễu chi ( việc khó nói, một châm khỏi!)

Tần Thanh cắn cắn môi, đem bản kiểm điểm này của hắn vò nát rồi đáp ra cửa. Vừa lúc ấy đệ đệ của nàng là Tần Bạch tiến vào, ngạc nhiên nhặt cái mảnh giấy kia lên, vừa định giở ra xem thì lại bị Tần Thanh đoạt lấy: “Đưa đây!”

Tần Bạch cười nói: “Chị à! Chị làm cái gì vậy? Có chuyện gì sao?”

Tần Thanh đem cục giấy nhét vào túi sau đó đạm nhiên cười hỏi: “Cào có chuyện gì. Được rồi! Ngươi tới trường Đảng làm cái gì?”

“Vừa tiện ghé ngang qua! Trưa nay ta và bố làm con gà mái hầm cách thuỷ! Cùng về ăn trưa đi!” Tần bạch trả lời.

Tần Thanh gật đầu, sau đó cùng Tần Bạch rời đi. Tới bãi đỗ xe, Tần Bạch bỗng để ý thấy một cái xe jeep đang khỏi động chuẩn bị chạy, hắn vội vàng lao đến chặn lại, giận giữ hét lên: “Ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu nào!”

Trương DƯơng cũng hơi sửng sốt, trên đời này sao lại có chuyện hết lần này đến lần khác trùng hợp như vật chứ. Tần bạch này chính là viên cảnh sát giao thông ngày hôm qua ngăn cản Trương Dương.

Trương Dương thấy Tần Bạch, đành bất đắc dĩ mở cửa xe bước xuống, cười nói: “Ô! Hai an hem ta thật là có duyên a! Thật không thể ngờ lại có thể gặp nhau tại trường Đảng đây. Ta là Trương Dương!” Hắn chủ động vươn tay ra.

Tần bạch lạnh lùng nhìn hắn.

Tần Thanh phía sau đã đi tới nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Bạch, có chuyện gì thế?”

Tần Bạch lúc này mứoi đem chuyện Trương Dương ngày ngày hôm qua chống đối thi hành công vụ ra kể lại. Trương Dương hiểu rõ hai người là tỷ đệ, hẳn là tình cảm không tồi. Hắn không khỏi thầm than mình xui xẻo, thế nào lại dây dưa, mạo phạm với cả hai chị em nhà người ta. Đang lo lắng làm sao mà thoát thân cho ổn thì nghe giọng Tần Thanh nói: “Quên đi! Hắn là một đồng sự của ta!”

Tần Bạch nghe tỉ tỉ nói vậy cũng đành thôi, trong bụng vẫn có chút không cam lòng cau mày nhìn Trương Dương: “Sau này đừng có vi phạm nữa a!”

“Vâng! Vâng!” Trương đại quan nhân lập tức bày tỏ thái độ thành khẩn.

Tần Thanh quay lại nhìn Trương Dương một cái đầy khó hiểu, sau đó mới cùng Tần bạch đi tới chiếc xe cảnh sát kia. Thấy hai người họ rời đi rồi, Tưởng Dương lúc này mứoi khởi động lại ô tô, trong lòng thầm nghĩ dùng xe công làm việc tư thì có tính là vị phạm không nhi? Kẻ hói đầu đừng cười lão hoà thượng chứ, hai tỷ đệ các ngươi như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Bởi vì nhà ở tại khu vực thị uỷ đại viên vẫn còn đang sửa sang trang hoàng, nên Lý Trường vũ tạm thời ở tại khu phía nam là Phong Hoa Viên, khoảng cách từ đó tới trường Đảng cũng không xa. Trương Dương chạy thẳng xe jeep đến Phong Hoa Viên, Tô lão thái nhờ hắn mang tới cho Lý Trường Vũ một ít táo đỏ với đậu phộng gì đó, mặc dù chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của người ta. Trương Dương thì mang tới cho hắn một số sơn trân khá là quý như thạch nhjĩ, khẩu ma, tiên duẩn…

Mang theo hai túi linh tinh đi tới phòng Lý Trường Vụ trên lầu ba, Trương Dương ấn chuộng gọi cửa. Đợi gần nửa ngày mới có người rra mở cửa, chính là lão bà của Lý Trường Vũ- Chu Hồng Mai. Trương Dương thấy nàng lập tức minh bạch ngay tại sao Lý Trường Vũ kia lại mạo hiểm phiêu lưu cùng Cát Xuân Lệ. Diện mạo của Chu Hồng Mai thật sự khiến cho người ta không khen nổi, thân hình thì đẫy đà, lông mi trang điểm rất đậm, mũi gãy môi dày, trông thực sự là quê một cục. Nhưng cách ăn mặc thì có thể thấy là rất quý tộc, trên vổ là một cái dậy chuyền vàng, tay đeo hẳn hai chiếc nhẫn vàng. Môi tô son đỏ, lại vẫn còn đang cắn hạt dưa. Bà ta ngạc nhiên nhìn Trương Dương hỏi: “Ngươi tìm ai?”

“Là cô Chu phải không ạ? Lý bí thư có nhà chứ ạ? Ta là Trương Dương từ huyện Xuân Dương tới!” Bởi vì Trương Dương trước khí tới có liên hệ với Lý Trường Vũ, nên biết là hắn đang ở nhà.

Chu Hồng Mai nhìn hai cái túi da trên tay Trương Dương, trên mặt hiện ra vẻ khinh thường. Từ lúc tới Giang Thành con mụ này đã ngay lập tức ra vẻ với người tới từ Xuân Dương, nhất lại là cái loại dế chũi cầm hai cái bao như Trương Dương bây giờ. Đang định làm khó Trương Dương mấy câu thì tiếng Lý Trường Vũ từ bên trong truyền ra: “Trương Dương a! Vào đi!”

Trương Dương nghe vậy vui cười hớn hở bước vào, vừa bước được một bước đã bị CHu Hồng Mai ngăn cản: “Đổi giày!”

Trương Dương trong lòng thầm chửi con mẹ này, mụ cắn hạt dưa vãi đầy ra nhà, đằng nào chả phải dọn, có thêm chút bụi cứ như chết ngay không bằng. Nhưng mà người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Trương đại quan nhân đành nén giận tháo giầy ra đi đôi dép lê vào.

Lý Trường Vũ lúc này từ trong phòng làm việc đi ra cười nói: “Tới đây cứ như tới nhà! Làm sao còn phải đổi giày cái gì!”

“Không sao không sao! Nếu không thay sẽ làm bẩn sàn nhà a!”

Lý Trường Vũ nghe cái lời của hắn cũng nhận ra, nhìn đầy sàn nhà toàn là hạt dưa. Không khỏi trừng mắt nhìn CHu Hồng Mai. Cái nữ nhân này từ trước tới giờ luôn tính toán như thế, không chỉ rất tính toán mà còn lười biếng nữa.

Chu Hồng Mai vẫn hồn nhiên không để ý mà tiếp tục cắn hạt dưa.

Trương Dương đem hai túi đặt ở góc nhà nói: “bác Tô bảo ta mang cho ngài ít hoa quả dưới đó, một ít khác là ta mang đặc sản địa phương từ dưới xã Hắc Giả Sơn lên!”

Chu Hồng Mai nghe vậy nhíu mày, không nhịn được mở mồm: “Mấy thứ này ở đâu mà chả có, túi lớn túi nhở như thể đến, người ta trông thấy lại không hay!”

Lý Trường Vũ nghe vậy bực mình không nhịn nổi nữa quát: “Nhanh đi pha trà đi!”

Chu Hồng Mai bực tức đi vào bếp, Lý Trường Vũ có phần xấu hổ nhìn Trương Dương cười, mang hắn đi tới phòng làm việc.

Đây là một căn hộ chung cư một nhà có ba phòng, điều kiện cũng tạm có thể thông qua.

Trương Dương đầu tiên đem chuyện sắp xảy ra dưới huyện hội báo cho Lý Trường Vũ, sau đó trọng tâm câu chuyện hướng vào chuyện đầu tư An lão tiên sinh. Lý Trường Vũ nghe thấy căn cứ vào tình hình cũng bắt dự tính, trên mặt lộ ra vẻ ưng ý, tươi cười nói: “Không ngờ ban kế hoạch đầu tư các ngươi làm ăn cũng nhanh nhỉ.”

Nhắc tới ban kế hoạch đầu tư, Trương Dương không khỏi không nhắc tới Lý Trường Vũ đi rồi, tân nhiệm bí thư huyện uỷ kia làm việc cũng khá là mờ ám. Lý Trường VŨ chăm chú nghe sau đó khoé miệng nở một nụ cười nhàn nhạt: “Một cán bộ kỳ cựu, làm việc bao nhiêu năm như thế. Vậy mà xử lý tình huống lại hẹn hẹn như thế!” Hắn tuy rằng đã ở Giang Thành, thế nhưng cũng vẫn quan tâm tới những chuyện phát sinh ở Xuân Dương. Cho dù Trương Dương không nói, hắn cũng đã biết những sự tình phát sinh tại ban kế hoạch đầu tư, hắn đối với phương pháp xử lý của Trương Dương hết sức ưng ý, cư nhiên không có xin sự giúp đỡ cho chính bản thân, lại có lại nhàng đem Tống Thụ Thành lật đổ, nắm toàn bộ quyền hành trong tay. Điều này chứng tỏ khả năng chính trị của Trương Dương càng ngày càng thành thục. Lợi dụng An lão tiên sinh gây áp lực cho huyện Xuân Dương là một chiêu tuyệt đối diệu, hiện tại ngay cả toàn bộ Giang Thành đều chú ý đến vụ đầu từ lớn này, mà sự tín nhiệm của An lão tiên sinh với Trương DƯơng là không thể nghi ngờ. Dương Thủ Nghĩa kia muốn đối phó với Trương Dương thì chỉ có nước rước nhục vào thân, Trương Dương chỉ cần ôm chặt lấy ngọn núi An lão tiên sinh này thì trong huyện Xuân Dương chẳng ai có thể uy hiếp được tới hắn.

Lý Trường Vũ nói: “Nhất định phải làm tốt những vấn đề nền tảng. Chỉ có khởi đầu thuận lơi, việc đầu tư mới có thể tiến hành thuận lời. Có vấn đề gì khó khắn cứ trực tiếp báp cho ta, ta sẽ tận lực hỗ trợ ngươi.” Nhưng lời này cơi như cấp cho Trương Dương một viên thuốc an thần, ngươi không cần để ý những chuyện khác, chỉ cần công việc đầu tư tiến hành tốt, những chuyện khác ta sẽ lo liệu.

Chu Hồng Mai đi pha trà mãi không thấy mang lại, Lý Trường Vũ đành tự thân động thủ, oán niệm trong lòng đối với mụ vợ này nhanh chóng dâng lên đến tận cổ. Lý Trường Vũ quan tâm hỏi công việc của Trương Dương tại trường Đảng thế nào. Trương Dương nói chẳng có vấn đề gì, chuyện Tần THanh hắn cũng chỉ nói bóng nói gió: “Tần Thanh kia cũng còn rất trẻ a! Thế mà đã là cán bộ chính thức rồi!”

Nhưng lời này của Trương Dương lại làm cho Lý Trường Vũ có chút cảnh giác, thằng nhãi này tìm mình chả lẽ lại muốn thăng quan a? Hắn đạm nhiên cười nói: “Bằng cấp cùng năng lực của Tần bí thư ai ai cũng rõ. Một cán bộ trẻ tuổi như vậy phóng nhãn nhìn ra cả nước cũng không nhiều a!”

Trương Dương có chút không phục: “Nói thế nào cũng chỉ là một nữ nhân, sớm muộn gì cũng phải kết hôn sinh con, đến lúc đó con đường làm quan khẳng định là bị ảnh hưởng không ít.”

Lý Trường Vũ lại cười: “Trên quan trường, có rất nhiều phụ nữ mạnh mẽ hi sinh hạnh phục gia đình cùng tình cảm cá nhân. Có cả những phụ nữ cả đời không kết hôn.”

Trương Dương nói: “Bất quá Tần Thanh này thực sự là rất đẹp a! Một nữ cán bộ đẹp như vậy hẳn là hiếm vô cùng. Đứng sau nàng ta là ai vậy?”

Lý Trường Vũ lập tức hiểu được ý tứ của tiểu tử này, thì ra là hắn cho rằng người ta dựa vào sắc đẹp để leo lên, ngươi cho là ai cũng như ngươi tưởng sao. Lý Trường Vũ không nhịn được nhắc nhở hắn: “Học tập tại trường Đảng là một quá trình để đề cao nhận thức, có nhiều cơ hội gặp gỡ làm quen với đồng nghiệp cùng các giáo viên. Đây cũng là một cơ hội ngoại giao rất otts. Công tác trọng diểm trước mắt của ngươi là ban kế hoạch đầu tư. Công ty điện ảnh Long Thịnh là một cái thí nghiệm cảu An lão tiên sinh, nhất định phải cấp cho lão một kết quả để lão cảm thấy hài lòng. Không nên quên rằng dù đã có thoả thuận nhưng cũng chỉ alf thoả thuận miệng chứ chưa có chính thức kí hợp đồng, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai xót.

Trương Dương nghiêm túc gật đầu.

Lý Trường Vũ sau khí tiễn Trương Dương rời khỏi, quay về thấy Chu Hồng Mai vẫn đang ngồi đó cắn hạt dưa, không nhịn được cau mày nói: “Bà cũng nên dọn dẹp cái nhà đi!”

“Dù sao cuối tuần cũng lại chuyển nhà rồi. Dọn dẹp cái gì. Hơn nữa tới đây cũng toàn kẻ nhà quê, có dọn sạch cũng lại bị họ làm bẩn ra thôi!”

Lý Trường Vũ cau mặt lạnh lùng nói: “Ta chính là người nhà quê đó!” Nói xong hắn đi vào phòng làm việc đống cửa cái rầm.

Duyên phận con người với con người đã định trước xem chừng ra có trốn cũng không thoát được, lúc Trương Dương trông thấy Tả Hiểu Tình trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác như vậy. Trường Đảng cùng bệnh viện nhân dân số 1 nằm ngay cạnh nhau, Trương Dương ngay ngày đầu tiên tới đây đã có ý nghĩ có nên chạy tới tìm Tả Hiểu Tình hay không, nhưng vẫn là có chút ngại nên thôi. Từ nhà Lý Trường Vũ đi ra, trời đã bắt đầu tí tách mưa, Trương Dương mở nhạc, vênh váo chạy trên đường cái, lúc ngang qua cửa bệnh viên nhân dân số 1, bởi vì phóng xe nhanh cho nên lúc ngang qua một vũng nước làm cho nước bắn tung toé lên, trúng ngay một cô gái đang đi trên đường làm cô ta kinh hô lên một tiếng. Trương Dương nhìn qua kính chiếu hậu thì trông thấy khuôn mặt của Tả Hiểu Tình, giật mình một cái rồi phanh gấp.

Tả Hiểu Tình mặc một cái áo mưa màu hồng, bởi vì trời mưa không lớn cho nên nàng cũng không có trùm cái mũ áo mưa lên mà chỉ đội mũ bình thường. bị nước tạt ướt hết cả người lẫn mặt mũi, thực sự là nhếch nhách đến cực điêm, phẫn nộ kêu lên: “Này! Ngươi đi xe cái kiêu gì thế?”

Trương Dương mở cửa xe nhảy xuống, trên mặt tươi cười: “Thực sự là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a! Thế nào lại là ngươi!”

Tả hiểu TÌnh sửng sốt, nàng thế nào cũng không thể ngờ Trương Dươgn lại có thể xuất hiện ở đây. Một thời gian không gặp, tiểu tử này ngăm đen hơn một ít, tóc cắt nagứn gọn gàng, trông rất khoẻ mạnh. Hắn mặc một cái áo sơmi đen, quần jean xanh, giày da đen. Khí chất so với trước đây đúng là có vẻ tăng thêm đẳng cấp. Tả hiểu Tình vốn tưởng rằng đã có thể quên lãng thằng nhóc này, thế nhưng vừa trông thấy cái bản mặt vô tâm của hắn tươi cười, tất cả những chuyện cũ trong lòng nháy mắt lại hiện về đầy đủ. Bỗng nhiên nàng cảm thấy sống mũi cay cay, vành mắt hơi đỏ lên, không nói được một lời nào, cứ thể đi thẳng về phía trước. Trương Dương có chút mơ hồ, nha đầu kia tự nhiên lại làm sao không biết, cư nhiên lam như mình là người xa lạ không băng. Hắn nghĩ một chút rồi lên xe, không nhanh không chậm đi theo nàng.

Tả Hiểu Tình rốt cuộc cũng dừng lại, đứng ở ven đường, khuôn mặt xinh đẹp lanh như băng nhìn Trương Dương đi tới, nàng cắn cắn môi dưới nói với hắn: “Trương Dương! Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao! Ngươi không nên tới tìm ta, ta mà cũng không muốn gặp lại ngươi!”

Trương Dương nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, Tả Hiểu Tình nhìn ánh ămts nóng rực của hắn bôngx cảm thấy một trận hoảng loạn, nàng tựa hồ cảm giác được cái gì, đôi mắt vội quay đi lảng tránh ánh mắt của hắn. Trương Dương bỗng nhiên nắm lấy bàn tay nàng rồi kéo nàng vào lòng, cúi đầu xuôgns hôn lên đôi môi ướt lạnh của Tả Hiểu TÌnh. Trong khoảnh khác, đầu óc Tả Hiểu Tình trở lên trống rỗng, trong nội tâm như cảm giác có một dòng điện chạy qua. Nàng cố sức chống cự lại, thế nhưng nhanh chóng phát hiện ra bản thân vô pháp giãy giụa được khỏi hai cánh tay của hắn. Đôi môi non mềm bị hắn mở ra, đầu lưỡi nóng rực cửa hắn cuốn lấy lưỡi của nàng, triền miên quấn chặt lấy nhau. Thân thể Tả Hiểu Tình như bị điện giật không ngừng run run. Mãi sau tay nàng rốt cuộc cũng ôm lấy lưng hắn, mũi chân kiễng lên hôn đáp trả lại hắn.

Nhưng ngọt ngào qua đi, những giọt nước mưa ướt lạnh nhanh chóng khiến cho ý thức mê loạn của Tả Hiểu Tình thanh tỉnh lại. Nàng ra sức giãy ra khỏi hai cánh tay của hắn, vung tay lên hung hăng tát hắn một cái, lui lui bước trên mắt long lanh ánh lệ lắc lắc đầu: “Xin lỗi! Thực sự xin lỗi…” Rồi bưng mặt chạy đi.

Trương Dương xoa xoa bên má bị ăn một tát đang nóng rực lên, trong lòng thật sự là buồn bực tới cực điểm, hắn có thể cảm giác được chắc chắn là Tả Hiểu Tình có thích mình, nhưng lại không thể lý giải vì sao nàng lại như thế.

Ngẩng đầu lên đã thấy một thân ảnh quen thuộc luất khuất trong dược điếm đối diện bên đường, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng hắn cũng có thể kết luận thân ảnh vừa lẩn mất đó chính là bí thư Tần Thanh.

Trương Dương đương nhiên không có nhìn nhầm, Tần Thanh đang bốc thuốc trong hiệu thuốc đông y Vân Nam thì thấy một màn Trương Dương hôn Tả Hiểu Tình, sau đó lại thấy hắn bị cô gái cho một bạt tai đau điếng. Tần Thanh trầm trồ khen ngợi, thằng nhãi này thật xứng đáng bị như vậy. cư nhiên dám trên đường là cưỡng hôn con gái nhà người ta, quả là tác phong của mấy kẻ lưu manh. Vừa phát hiện thấy ánh mắt Trương Dương nhìn về bên này, nàng vội vội vàng vàng trốn vào phía trong.

Lúc trốn vào trong rồi nàng không khỏi tự hỏi chính mình tự nhiên sao lại vậy? Có cái gì mà phải sợ hắn? Ánh mắt nhìn lên gói thuốc trên tay mới nhớ tới thang thuốc hắn đưa cho.

Nhìn qua của sổ thấy Trương Dương đã rời đi, lòng thầm nghĩ chắc là hắn không có trông thấy mình. Tần Thanh lúc này mới thở dài một hơi, vừa bước ra cửa đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên: “Thuốc bốc đủ chứ?”

Tần Than giật mình rơi cả gói thuốc trên tay. Vẫn là Trương Dương nhanh tay đỡ lấy rồi cười nói: “Quả đúng là tần bí thư ở đây! Ta nhìn không có nhầm a!”

Tần THanh trừng mắt liếc hắn, tiểu tử này nguyên lại không có rời đi mà chạy đến ngay bênh cạnh dược điếm đứng, thực sự là xảo trá âm hiểm mà. Nhìn gói thuốc Trương DƯơng cầm trên tay, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh không khỏi nóng lên, bất quá nàng thân là bí thư Đoàn uỷ, năng lực khống chế cảm xúc đương nhiên hơn xa người thường, mặc dù trong lòng đang xấu hổ, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ cao cao tại thượng: “Tiểu Trương a, ngươi ở chỗ này làm gì thế?” Những lời này là ám chỉ, ta không có vạch trần chuyện ngươi sàm sờ con gái người ta bị ăn tát, thì ngươi cũng đừng có nói chuyện ta đi bốc thuốc, chúng ta cả hai bình an vô sự.

Trương Dương trả gói thuốc lại cho Tần Thanh, cười nói: “Tần bí thư, trời mưa quá! Để ta tiễn ngươi về a!”

Tần Thanh dù sao cũng đang muốn quay trở lại trường Đảng, đi nhờ xe hắn cũng chẳng có trái nguyên tác nào cả, liền đồng ý. Lên xe rồi, Trương Dương khởi động máy mấy lần mà không được, đành cười trừ xấu hổ nói: “Để ta kiểm tra!”

Trương Dương tuy rằng đã theo Đỗ Vũ Phong học sơ qua một chút sửa xe, thế nhưng chưa có gặp qua vấn đề gì lớn cho nên sau khi xuống kiểm ta linh tunh mấy thứ, lên xe thử lại vẫn không được.

Tần Thanh buông gói thuốc xuống: “Để ta nhìn qua một chút xem!” Nàng nhìn qua động cơ chính một chút, phát hiện dây nối với bình ắc quy có chút vấn đề, bảo Trương Dương đưa hộp dụng cự sửa, nhanh chóng xử lý xong cái vấn đề con con này. Trở lại xe Trương Dương đưa cái khăn mặt cho nàng, thủ khởi động lại quả nhiên là được, hắn cười nói: “Tần bí thư lợi hại thật a! Còn biết sửa xe nữa cơ đấy!”

Tần Thanh nói: “Hồi còn đi học bên Mĩ cũng có đi xe, nhưng mà vì mua xe cũ nên hỏng hóc thường xuyên, sửa nhiều thành quen thôi.”

Trương Dương nở nụ cười nhìn túi thuốc nói: “Thuốc này đầu tiên phải nhứo giữ lửa, đun lửa nhỏ tầm hai giờ mới có thể phát huy được hết tác dụng của thuốc.”

Tần Thanh thầm mắng thằng nhãi này đúng là vẫn còn muốn đem chuyện mình mua thuốc ra trêu mình. Ngươi đã không cho ta chút mặt mũi thì cũng đừng trách ta. Tần Thanh bâng quơ hỏi: “Nữ hài vừa nãy là bạn gái ngươi a?”

Trương Dương cũng đã sớm biết Tần Thanh đứng đó hẳn là nhìn thấy hết một màn vừa nãy của mình, cho nên cũng chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, thở dài nói: “Ta thật ra cũng muốn vậy, nhưng tiếc là ngươi ta không cho ta cơ hội. Cũng chỉ có thể buông tay thôi. Ta không phải là loại người mặt dày mày dạn.”

Tần Thanh thầm nghĩ trong lòng: “Người ta không muốn nhưng ngươi vẫn cưỡng hôn người ta đó thôi. Đúng là vô lại mà!”

Trương Dương lái xe về trường, lúc tới cửa, tiểu Trần chủ động ra mở cửa cho hắn. Trương Dương đáp một bao A thi mã qua cửa sổ xe cho hắn, đây là một nghệ thuật xã giao a.

Tần Thanh lạnh lùng hình hành đọng của Trương Dương, đánh giá rằng xem chừng tên tiểu tử này nhất định là muốn làm gì bất chính.

Lúc dừng xe, Trương Dương nhận được tín nhắn của Tả Hiểu Tình: “Xin lỗi…Thực sự xin lỗi! Chúng ta có thể làm bằng hữu bình thường được không?”

Trương Dương cười khổ lắc lắc đầu, trong lòng thầm nói ngươi đánh cũng đánh rồi, chúng ta cũng đã đánh mất cơ hội rồi. Ngươi hiện tại còn muốn chúng ta làm bạn sao?

Tần Thanh đẩy cửa xe bước xuống, đợt huấn luyện các thành viên thị uỷ tại trường Đảng lần này do nàng phụ trách, công việc khá bận rộn nên đa phần thời gian đều ở tại trường.

Biểu hiện của Trương Dương những ngày kế tiếp coi như là thành thật, mỗi ngày đều đi học đúng giờ, về đúng giờ. Tả Hiểu Tình cự tuyệt hắn lần này cũng không phải là lần đầu, cho nên chuyện này cũng chẳng làm ảnh hưởng nhiều tới hắn cho lắm. Hôm thứ 4 đang học thì nhận được điện thoại của An Ngữ Thần, biết đội kịch của công ty điện ảnh Long Thịnh đã từ Hồng Kông tới Xuân Dương. An Ngữ Thần Đối với việc hắn không ở Xuân Dương đón tiếp thì thập phần bất mãn, lập tức gọi điện tới thể hiện sự không vừa lòng, mãi tới khi Trương Dương xin lỗi nọ kia, đảm bảo thứ sáu sẽ quay trở lại mới thôi. Vừa quay trở vào lớp thì điện thoại lại rao, lần này là điện thoại của Sở Yên Nhiên gọi đến, cô nàng này hiện vãn đang du lịch vui vẻ tại Hải Nam, chắc còn lâu mới trở lại.

Trương Dương ngày hôm nay thế nào điện thoại lại vang lên không ngừng. Càng đáng buồn chính là vì đi ra đi vào nghe điện mãi khiến cho hình ảnh duy tu của hắn chưa thành thì đã hỏng.

Thế nào ngày hôm nay lại đúng môn mà Tần Thanh đứng lớp, ánh mắt nàng nhìn Trương Dương đã bắt đầu bất thiện. Lúc điện thoại của Trương Dương lại vang lên, nàng ta bực mình cầm viên phấn nhằm đầu Trương Dương mà đáp.

Trương Dương vẫn chẳng thèm để ý mà nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, viên phấn bay trượt qua tai hắn.

Tần Thanh lạnh lùng nói: “Trương Dương, mời đi ra ngoài! Không nên để ảnh hưởng tới những người khác.”

Trương Dương bất đắc dĩ cười xấu hổ đứng dạy, vừa lúc này thì chuông tan giờ cũng reo. Tần Thanh nói với hắn: “Ngươi tới phòng làm việc của ta một chút.”

Tần Thanh thầm đánh giá Trương Dương, phát hiện tiểu tử này căn bản không có chút gì gọi là biết thân biết phận, biết đạo lý cả. Nàng không nhịn được giáo huấn hắn: “Trong giờ học ngươi không biết đổi điện thoại thành chế độ rụng được sao? Ngươi tới từng này tuổi rồi chả nhẽ còn không biết lễ nghĩa phép tắc gì sao?”

Trương Dương cợt nhả: “Tần bí thư! Ta biết sai rồi! Nhưng ngươi đừng có giáo huấn như giáo huấn trẻ cấp một thế chứ!”

“Học sinh cấp một? Ta thấy ngươi chưa chắc đã bằng đâu!” Nghe thấy hắn thừa nhận sai lầm, ngữ khí nàng cũng dịu dần đi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi! Ngươi trở về viết một bản kiếm điểm cho ta.”

Trương Dương móc từ trong túi ra một bản kiểm điểm đã chuẩn bị giao cho nàng.

Tần Thanh ngạc nhiên nhìn hắn, thật không ngờ tiểu tử này đã sớm viết bản kiểm điểm chuẩn bị rồi. Nhưng cân nhắc lại thì thấy không đúng, chỉ trong chớp mắt hắn làm sao có thể viết ra được, cho dù viết trước thì biết viết cái gì, cái này hẳn là hắn đã biết chuẩn bị từ trước. Lật ra xem thì thấy đúng lại là một toa thuốc, trên mặt không khỏi nóng lên. Bất quá có một điều không thể phủ nhận là từ lúc dùng thuốc theo đơn Trương Dương kê cho, bẹnh kinh nguyệt không đều của nàng đã cải thiện rất nhiều, giấc ngủ cũng trở lên tốt hơn. Do đó nên đối với y thuật của Trương Dương nàng cũng sinh ra tín nhiệm. cầm lấy cái toa thuốc kia, nàng trầm ngâm rồi nói: “Ngươi đi ra ngoài đi!”

Ngươi thông minh nói nói chuyện không cần nhiều lời. lời này của Tần Thanh coi như là nhận lời xin lỗi của Trương Dương, đồng thời cũng coi như là cấp cho hăn một lời cảm ơn của mình.

Trương Dương cũng không có vội vã rời đi, hắn nhẹ giọng nói: “Tần bí thư. Thứu 6 này ta xin phép nghỉ để vê Xuân Dương một chuyến. Công ty điện ảnh Long Thịnh từ HôngKông về Thanh Thai sơn ghi hình. Ta phải về an bài công tác.” Về điểm này hắn không hề nói xạo chút nào.”

Tần Thanh gật đầu nói: “Được rồi! Bất quá chủ nhật phải trở về chuẩn bị cho các buổi học tuần sau!” Sau đó nhìn đồng hồ rồi đứng lên chuẩn bị đi ăn trưa.

Trương Dương thấy vậy mỉm cười nói: “Cũng tới bữa trưa rồi. Ta xin phép được mời Tần bí thư ra ngoài ăn.”

Tần Thanh đạm nhiên nói: “Ta đi nhà hàng ăn!”

“Tốt! Ta cũng đi!” Trương Dương theo Tần Thanh đi tới nhà hàng. Tần Thanh cũng thật bất đắc dĩ, đành dảo bước nhanh lên bỏ lại hắn phía sau. Nàng căn bản là không muốn bị dây dưa với thằng nhãi này đỡ bị người khác nói ra nói vào.

Trương Dương thấy người ta có ý muốn kéo giãn khoảng cách, cũng không dám mặt dày mà tiến tới, đành từ từ đi lại phía sau.

Lúc Tần THanh đi tới căng tin, một gã năm tử trẻ tuổi cao to khôi ngô tiến tới, trong tay cầm một bó hoa mỉm cười: “Tần Thanh!”

Tần Thanh thấy người nọ sắc mặt không khỏi biến đổi, nàng cắn cắn môi nói: “Lê Hạo Huy, ngươi tới trường Đảng?”

Nam tử kia cười rất quỷ dị, tiến sát về phía trước nói: “Tần Thanh! Ta mới trở về! Ta thích ngươi, ta phải bảo vệ ngươi! Không cho kẻ nào khi dễ ngươi.”

Tần Thanh xoay người mốn chạy trốn.

Nam tử tên Lê Hạo Huy thấy Tần Thanh như vậy liền vọt tới túm lấy cổ tay nàng hét lên: “Tần Thanh, ta phải làm thế nào nàng mới hiểu được lòng ta đây?” hắn như bị bệnh tâm thần hét tướng lên khiến cho mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.

Tần Thanh phẫn nộ nói: “Ngươi buông ra!”

Trương Dương đứng xa xa thấy vậy cuống quít bước nhanh tới.

Lê Hạo Huy bỗng nhiên ném bó hoa tươi xuống đất, rút con dao hoa quả giấu sẵn trong người ra, kề dao vào cổ Tần Thanh.

Tất cả mọi người đều không ngờ tới lại xuất hiện màn này.

Lê Hạo Huy túm tóc Tần Thanh giật ngửa mặt nagf lên, dí sát con dao vào cổ nàng, điên cuồng kêu lên: “Ngươi rõ ràng thích ta, vì sao lại không thừa nhận?”

Tần Thanh tuy rằng cận kề sinh tử, thế nhưng nàng vẫn không tỏ ra một chút khủng hoảng nào. Nàng nhẹ giọng nói: “Lê Hạo Huy! Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi biết mình đang làm cái gì không?”

Lê Hạo Huy điên cuồng kêu lên: “Ai cũng không thể ngăn chúng ta cùng một chô. Không ai có thể ngăn cản chúng ta yêu nhau!” Hắn kéo Tần Thanh lùi về phía sau, lúc Trương Dương chạy tới thì Lê Hạo Huy đã kéo Tần Thanh vào bên trong nhà hàng.

Chuyện này nhanh chóng làm cho toàn bộ trường Đảng rúng động, hầu như tất cả mọi người đều lập tức tập trung lại lầu một nhà hàng. Bởi vì không rõ ràng tình hình, nên bảo vệ ngăn cản mọi người tiến gần lại nhà hàng, sau đó gọi diện thoại báo công an. Trương Dương xen lẫn trong đám người, ngửa đầu nhìn lên, lại từ xung quanh nghe biết được Lê Hạo Huy này là một tên tâm thần. Hắn vốn học cùng cấp ba với Tần Thanh, từ khi còn học chung đã thích nàng rồi. Chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hắn đối với Tần Thanh yêu đến điên dại. Mà càng làm cho Trương Dương cảm thấy sợ thằng điên này là lúc Tần Thanh kết hôn, trượng phu của nàng cũng bị tai nan giao thông mà qua đời, mà kẻ gây tai nạn lại chính là Lê Hạo Huy. Nhưng sau giám định kĩ càng đều kết luận là tai nạn ngẫu nhiên, mà sau đó Lê Hạo Huy cũng bị kích thích đến phát điên.

Lúc này cảng sát cũng đã tới, thiết lập vành cảnh gới quanh quanh nhà hàng. Lê Hạo Huy cùng Tần Thanh xuất hiện tại tầng thượng tầng năm của nhà hàng. Hắn một tay gim chặt Tần Thân, mộ tay hươ hươ con dao gào lên: “Tất cả cút hết đi! Ai dám tới gần, ta với nàng ta sẽ nhảy xuống!”

Chu Chiêm Nguyên không biết tự lúc nào đã xuất hiện cạnh Trương Dương, hắn thấp giọng thở dài: “Thật phiền phức a!”

Trương Dương nhìn đám cảnh sát vũ trang súng ống đầy đủ kia, nhịn không được nhíu mày: “Có cái gì mà phiền phức? Phái ra một tay bắn tỉa, một phát là xử xong tên điên này ngay!”

Chu Chiêm Nguyên trợn mắt nhìn Trương Dương một chút, sau đó thấo giọng nói: “Người không biết thật hay vờ không biết thế? Lê Hạo Huy chính là công tử của nhà Lê thị trưởng đó!”

"Lê Quốc Chính?"

Chu Chiêm Nguyên thấy Trương Dương đọc cả tên Lê Quốc Chính ra ngư vậy, không khỏi giật mình mà nhìn xung quanh. Trên quan trường có rất nhiều những điều cấm kỵ. Trương Dương lại thuận miêng mà kêu rõ tên lãnh đạo ra như vậy, rất dễ mang tới những phiền phức không cần thiết.

Trương Dương tuy rằng đã nghe nói qua về Lê Quốc Chính, thế nhưng đối với chuyện của hắn cũng không có nhiều để ý. Bởi vi bí thư thị uỷ Hứa Thường Đức cũng là một nhân vật có thủ đoạn mạnh mẽ, cho nên vô hình chung làm lu mờ đi hình ảnh của thị trưởng Lê Quốc Chính. Người ta thường đồn đại Hứa Thường Đức cùng Lê QUốc CHính không hợp nhau, nguyên nhân căn bản là do Hứa Thường Đức sắp được thăng chức mà không đề cử Lê Quốc Chính vào vị trí cũ của mình.

Minh bạch rõ ràng xuất thân Lê Hạo Huy, Trương Dương cũng có thể khẳng định chắc chắn cảnh sát không nổ súng. Một gã cảnh sát không mang vũ trang tiến lên làm kẻ thương thuyết. Hắn cầm loa bắc lên tận tình khuyên giải Lê Hạo Huy.

Trương Dương cười thầm, khuyên cái con mẹ các người chứ. Hắn là một thằng điên, có thằng điên nào nói đạo lý với người ta không?

Tên kẻ thương thuyết kia mục đích chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của Lê Hạo Huy, trong lúc đó, một vài tên cảnh sát đã lặng lẽ tiến nhập vào trong nhà hàng. Nhưng bọn họ cũng không dám tiến lên sân thương vì sợ gây kích động tới hắn.

Lúc này một chiếc Santân màu đén chạy tới khu vực bên trong giới tuyến. Thị trưởng phu nhân Phùng Ái Liên thất kinh chạy từ trong xe ra ngẩng đàu nhìn lên tầng thượng. Thấy tình cảnh trước mặt sợ đến trắng bệch cả mặt, cả kinh thét lên: “Hạo Huy! Ngươi làm cái gì vậy? Hài tử ngốc này! Tỉnh lại đi!”

Chuyện này gây ra nháo đọng cũng thực sự là quá lơn, Chẳng mấy choc sau, giám đốc công an thành phố Điền Khánh Long cũng đích thân đến đây. Theo hắn còn có cục trưởng phân cục Nam Sơn Lý Đức Chí, Trương Dương từ trong đám người đó nhìn ra còn có một thân ảnh quen thuộc đó là tân nhiệm cục trưởng phân cục Khai Phát Cát Xuân Lệ. Thị cục đang có một cuộc họp, lại trùng hợp thời gian xảy ra vụ việc động trời này, thế là hầu hết các nhân vật chóp bu của công an thành phố đều chạy tới đây. Cát Xuân Lệ theo cấp bậc là đi phía sau tới, nàng cũng lưu ý thấy Trương Dương có lẫn trong đám đông, có chút bất ngờ rồi liên nở một nụ cười kín đáo chào hắn rồi nhanh chóng lướt qua vành đai cảnh giới đi tới chỗ hắn. Trương Dương lễ phép chào nàng một tiếng ‘Cát cục’, Cát Xuân Lệ nhất thời nhíu mày nhìn hắn một cái, Trương Dương lập tức hiểu ra tại đây cac nhân vật quan hàm cao hơn nàng còn nhiều lắn, xưng hô như thế ngược lại rất không hay.

Cát xuân lệ nhỏ giọng nói: "Chuyện gì xảy ra?"

Trương Dương đem sự tình xảy ra từ đầu đến cuối kể cho Cát Xuân Lệ, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn cứ quan sát tình huống phía trên.

Lúc này bốn gã đặc nhiệm cung Phùng Ái Liên đi lên sân thượng, Lê Hạo Huy thấy mẫu thân tay cầm dao hươ hươ về phía họ: “ĐỪng tới đây! Kẻ nào tới gần ta liền nhảy xuống!”

Phùng Ái Liên Vừa khóc vừa hét lên: “Hạo Huy! Ta là mẹ ngươi, là mẹ của ngươi đây!”

Lê Hạo Huy lắc lắc đầu: “Trên đời này ai ta cũng không tin! Ta chỉ tin tưởng Tần Thanh!” Nói xong hắn nhìn Tần Thanh, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu: “Chỉ cần ngươi yêu ta! Đáp ứng kết hôn với ta! Điều gì ta cũng nghe ngươi…”

Nhìn mặt Lê Hạo Huy, từ đáy lòng Tần Thanh sinh ra một cảm giác chán ghét. Biểu tình của nàng càng tỏ ra kiên cường, trong ánh mắt càng lộ ra vẻ tuyệt đối không phục.

Phùng Ái Liên gần như cầu xin kêu lên: “Tần Thanh…” Nếu như không phải liên quan đến sinh tử nhi tử yêu của bà, bà ta tuyệt đối không cúi đầu trước nữ nhân này. Vốn Phùng Ái Liên cho rằng sở dĩ Lê Hạo Huy ra cái bộ dạng này là do Tần Thanh gây ra, tần Thanh là nguyên nhân hại nhi tử của bà. Bây giờ chỉ cần nàng ta nói một câu, giả vờ nói một câu thôi thì chyuện này cũng ó thể giải quyết được. Nhưng từ trong ánh mắt tần THanh khiến bà ta ý thức được nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Đứng dưới lầu quan sát tình huống phía trên, sắc mặt Điền Khánh Long trở lên rất khó coi, hắn nghiên rắng mắng: “Cái con mẹ nó! Làm gì không biết!” Một người hiện là Đoàn thị uỷ bí thư là một cán bộ trẻ tuổi rất được Hứa Thường Đức chú trọng bồi dưỡng, một người là quý công tử của thị trưởng thành phố Lế Quốc Chính, chuyện này thực sự là khó xử lý a. Dựa theo luật, cái kiểu bắt cóc nữ nhân thế này thì thông thường đã sớm phái một tay súng bắn tỉa xử lý xong xuôi rồi. Thế nhưng thân phận của đối tượng lại rất đặc thù khiến cho hắn rất khó xử. Sau một hồi cân nhắc, hắn mới lấy hết dũng khí đưa ra quyết định: “Chuẩn bị tay súng bắn tỉa.”

Mọi người xung quanh đều sửng sốt. Dù sao Điền Khánh Long cũng là Điền Khánh Long, chỉ có hắn mới dám đưa ra những quyết định như vậy. Thế nhưng có một điều ai cũng rõ ràng đó là tuyệt đối sẽ hạ lệnh ko được làm tổn thương tới tính mạng của Lê Hạo Huy kia.

Cát Xuân Lệ chợt phát hiện ra Trương Dương đã lẩn mất tự lúc nào.

Trương Dương đi tới phía Tây của nhà hàng, bởi vì mọi người đều tập trung tại khoảng trống phía trước đại môn để xem náo nhiệt, cho nên tại đây chẳng có một bóng người nào cả. Trương Dương xem xét xung quanh không có ai rôi hắn hít sâu một hơi, dùng chiêu bích hổ du tường nhanh chóng leo lên mái nhà, độ cao như vậy đối với Trương Dương mà nói chẳng có chút khó khăn nào. Hắn leo lên phía sau sân thượng, lộ đầu lên nhìn Lê Hạo Huy đang đứng ở phía bắc sân thượng.

Lúc này Lê Hạo Huy vẫn đang tập trung sự chú ý lên mẫu thân hắn va bốn gã đặc công đứng cạnh, đối với Trương Dương thì đây là một cơ hội tốt. Cự ly tới đó cũng khá xa và lại không thể xuất hiện trực tiếp trên sân thượng, hắn liền dùng hai tay bám vào một thanh ống thoát nước ở phía dưới, nhẹ nhàng di chuyển từ phía tây của nhà hàng ra phí trước đại môn. Cát Xuân Lệ là người đầu tiên phát hiện thấy Trương Dương, nàng không hỏi giật mình kinh ngạc. Điền Khánh Long phát hiện thấy Trương Dương cũng có chút bất ngờ, nhưng hắn nhanh chóng đưa hai tay ra hiệu cho tất cả không được manh động gì, phải giữ trạng thái như không có chuyện gì xảy ra để tránh cho Lê Hạo Huy cảnh giác. Tất cả cảnh sát ở đây, ngay cả Điền Khánh Long thấy màn này đều sợ tới ngay người, Trương Dương chỉ bằng vào lực lượng của hai tay mà nhẹ nhàng nâng trọng lượng của cả cơ thể, rồi còn di chuyện liên tục như thế. Hơn nữa đó là độ cao năm tầng, chẳng những cần lực lượng mà còn phải có kỹ năng, càng cần phải có dũng khí bỏ qua sinh tử, nếu không cẩn thân thất thủ rơi xuống thì thật không dám nghĩ.

Hầu như tất cả mọi người đều ngừng hô hấp chăm chú nhìn một màn mạo hiểm ở trên. Đột nhiên yên tĩnh lại khiến cho Lê Hạo Huy cảm gì được cái gì đó, hắn gào lên: “Không được lại gần đây!” rồi quay đầu lại nhìn một chút tình hình phía dưới. Trương Dương thấy có động tạm thời đình chỉ động tác, treo mình lơ lưng trên không trung.

Điền Khánh Long hơi dơ tay lên, giả như Lê Hạo Huy chó cùng rứt giậu, thì hắn chỉ có thể ra lệnh cho tay súng bắn tỉa hẹ gục Lê Hạo Huy.

Lê Hạo Huy chưa phát hiện ra Trương Dương, hắn gầm rú lên: “Cút hết cho ta! Đều cút hết cho ta! Các ngươi đừng hòng can thệp vào giữa ta cùng Tần Thanh!”

Vẻ mặt dung dung quý phái của Phùng Ái Lên hiện ra vẻ bất lực, bà cắn môi cầu xin: “Tần Thanh…” Hai chân mềm nhũn quỳ xuống. Bà ta hiểu rằng tình huống này chỉ có câu nói cảu Tần Thanh mới có thể ngăn được nhi tử yêu quý của bà.

Ánh mắt Tần Thanh vẫn alnhj lùng mà cao ngạo nhìn Phùng Ái Liên quỳ gối trước đó, trên mặt nàng vẫn chẳng có chút biểu tình thương hại hay cảm thông nào.

Lê Hạo Huy kề dao vào sát cái cổ trắng ngần của nàng, trong mắt léo lên vẻ đau khổ cùng điên cuồng: “Ta biết! Ta biết là nàng yêu ta…”

Trương Dương đã leo tới ngay phía dưới Lê Hạo Huy. Cái ống thoát nước cách mái sân thượng khoảng tầm nửa thước, hai tay Trương Dương gồng lên, cả thân thể búng ngược lên phía trên, tay phải túm ngay lấy tai trái của Lê Hạo Huy, đẩy mạnh một cái khiến cho hắn ngã lộn về phía bên trong. Lê Hạo Huy giật mình, tay phải đẩy Tần Thanh ngã ra phía ngoài. Tần Thanh thét một tiếng chói tai ngã lộn từ tầng năm xuống. Trương Dương phản ứng theo rất nhanh, hắn ngả người về phía sau, hai tay túm đuọc chân trái của Tần Thanh rồi rơi xuống theo. Hai chân hắn ngay lập tức quắp chặt vào cái ống thoát nước ngay phía bên dưới.

Phía dưới lầu truyền đến một trận tiếng kinh hô, lúc Trương Dương túm được Tần Thanh lại mới phát sinh hàng loạt những tiếng hoan hô không ngớt. Từ góc độ của Trương Dương có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh xuân bên trong váy của Tần Thanh. Bên trong chiếc váy màu xám làm đôi tất chân màu đen ôm sát lấy đôi chân đẹp mê người. Bởi vì đây không phải là loại tất chân liền khố, cho nên lộ ra một mảng đùi trắng như tuyết với một chiếc quần lót viền hoa rất đẹp. Trương Dương nhìn vậy khiến cho hắn lập tức trở lên cứng rắn, không thể tưởng tượng được phía trong váy của Đoàn thị uỷ bí thư lại đẹp mê người đến thế. Lúc mọi người cho rằng nguy cơ đã được hoá giải rồi, thì đường ống thoát nước không chịu nổi sức nặng hai người, chỗ gần hai chân Trương Dương quắp lấy bỗng phát sinh gãy vỡ.

Trương đại quan nhân cùng Tần Thanh lần thứ hai té rớt từ không trung xuống, hai tay Trương Dương cố sức đem thân thể Tần Thanh đẩy mạnh lên trên, điều này khiến cho thân thể của hắn rới xuống trước.

Điền Khánh Long từ lâu đã bố trí được đệm khí, Trương đại quan nhân tuy rằng đang ở giữa không trung thế nhưng đã để ý tình huống phía dưới. Hắn là người rơi xuống đem khí trước, ngay sau đó Tần Thanh rơi ngay lên trên người hắn. Trương đại quan nhân tuy rằng một thân cường hãn, nhưng lực đạo của một người rơi từ tầng năm xuống cũng không thể khinh thường. Cả hai người phập phồng nhấp nhô vài rồi mới nằm yên trên cái đem khí được. Tần Thân nằm úp xuống người hắn, tự nhiên bụng cảm nhận được một vật gì vừa cứng vừa nóng, nàng rất nhanh ý thức được đó là cái gì, đỏ mặt, cắn môi, hung hắng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng trong ánh mắt không có chút gì phản cảm. Vài đặc công nhanh chóng tiến lên đỡ bọn họ ra khỏi đẹm khí rồi đưa lên cáng chuyển thẳng tới xe cứu thương.

Trên sân thượng, bốn gã đặc công như lang như hổ đã xúm tới đè Lệ Hạo Huy nằm bẹp xuống đất. Sau đó gắt gao dựng hắn dạy còng tay cẩn thân. Phùng Ái Liên khóc lớn chạy tới ôm chặt lấy hắn. Lê Hao Huy tựa hồ lúc này mới thanh tỉnh được một ít, hắn thất hồn lạc phách kêu lên: “mẹ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.