Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 31: Tranh luận




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Ôn Luân lần này trở về, như trước cùng Đại Hùng hai người ở trong viện của lão Huyện Bá.

Lúc này đây ngược lại còn biết, sân lúc trước Ôn Luân trụ, bị lão Tam lão Tứ đổi thành thư phòng. Nghe nói, vì thế Ôn Bảo Thục còn náo loạn một hồi.

Ôn Luân nhìn hạ nhân báo tin, mí mắt cũng không nâng. Những cái đó là thị thị phi phi của nguyên thân, cậu luôn cảm thấy cách mình một tầng. Nguyên thân là bị đệ đệ muội muội hại chết, cậu ngược lại cũng muốn tìm bọn họ phiền toái, nhưng cậu cũng không thể đem ba con tiểu ác quỷ này đánh bộp bộp được. Một đoạn thời gian trước, cậu thật vất vả đều nhắm mắt làm ngơ, cố tình lúc này bọn họ chưa từ bỏ ý định đến tìm tồn tại cảm. Sách, còn tưởng rằng cậu là nguyên thân con mọt sách kia sao?

Ôn Luân cùng Đại Hùng không nói lời nào, hạ nhân kia tự giác không thú vị, ngược lại yên tĩnh, hầu hạ rửa mặt dùng cơm.

Chờ đến trong phòng chỉ dư lại hai người bọn họ, kết quả miệng còn chưa mở ra, đã có người tới thỉnh: “Đại thiếu gia, phu gia, phu nhân cho mời.”

Đại Hùng nhăn mày, đối với hạ nhân trừng mắt liếc một cái. Tuy nói hiện tại mới giữa trưa, nhưng bọn họ một đường từ phủ thành lại đây, về tình về lý như thế nào cũng nên nghỉ ngơi một ngày. Sự tình gì gấp như vậy, cần phải vội vàng hiện tại liền nói?

Hạ nhân kia ngẩng đầu, thấy ánh mắt Đại Hùng, nhất thời hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, lại vẫn kiên trì đứng ở cạnh cửa chờ.

Ôn Luân kéo kéo khóe miệng: “Đi thôi.” Cậu xuyên qua đến hôm nay, hoặc nhiều hoặc ít cũng đã hiểu được một ít giá trị quan của thời đại này, hoặc là nói là giá trị quan của cái gia đình này. Một thứ tử, chỉ sợ địa vị cũng chỉ cao hơn hạ nhân một ít mà thôi. Chẳng sợ nguyên thân đã từng bị tử nữ con vợ cả hại chết, nhưng bọn họ trong lòng không có áy náy gì, càng thêm không có bị trừng phạt gì.

Đại Hùng bị Ôn Luân kéo, chỉ có thể bước theo đi ra: “Trong chốc lát đừng sợ.”

Ôn Luân âm thầm phiên cái xem thường, cậu lúc nào thì sợ?

Đại Hùng thấy tức phụ không lên tiếng, cường điệu một câu: “Mọi việc có ta ở đây.”

Ôn Luân giương mắt nhìn qua, vỗ vỗ tay gấu của y: “Ta không sao. Sớm một chút giải quyết, chúng ta ngày mai còn muốn đi mua con lừa đâu!”

Long Châu huyện có mã thị, chủ yếu bán đại gia súc, ngẫu nhiên còn có thể nhìn ngựa đến từ Long Môn Quan tới. Phủ thành có rất nhiều nhân gia nhà giàu, phái người ở trong này giữ lấy hảo ngựa. Mã thị phát triển đến nay, chất lượng so với phủ thành tốt hơn nhiều lắm, giá cả còn rất tiện nghi.

Hạ nhân ở phía trước dẫn đường khóe miệng hung hăng kéo. Trong phủ Huyện Bá, đại thiếu gia địa vị tuy rằng không cao, nhưng được công nhận là chủ nhân dễ hầu hạ nhất, là nhân vật phong cảnh tế nguyệt, lúc nào thì có thể nghiêm trang chững chạc mà nói mua con lừa loại này tục vật? Từ trong lời nói của bọn họ, đối phu nhân lại nửa câu đều không đề cập tới, này thật sự là… Chẳng lẽ mua con lừa, có thể so sánh với phu nhân còn trọng yếu hơn?

Ở trong lòng Ôn Luân cùng Đại Hùng, hạ nhân phỏng đoán chính là sự thật.

Cho nên, Lưu thị đang cùng Đại Hùng vị này tân phu gia khách sáo hàn huyên qua đi, mệnh lệnh của bà nghe vào tai họ liền phá lệ vớ vẩn.

Ôn Luân ánh mắt đều nở nụ cười: “Mẫu thân có mệnh, đại lang không dám không từ. Chỉ là…”

Lưu thị nghe được Ôn Luân nói, sắc mặt vừa mới hiền lành một ít, chợt nghe đến biến chuyển, không khỏi nghiêm sắc mặt: “Chỉ là cái gì?”

“Chính là nhị đệ học vấn thật sự là…” Ôn Luân lắc lắc đầu, “Ta sợ nhị đệ ở trước mặt tiên sinh không chiếm được tốt, ngược lại hạ xuống ấn tượng xấu, liền mất nhiều hơn được.”

“Đại lang, ngươi có ý kiến cứ việc nói, nhị đệ ngươi học vấn làm sao vậy?” Ở trong lòng nương, con trai của mình luôn là ngàn hảo vạn hảo. Ôn Thành học vấn so ra kém Ôn Luân, nhưng mà ở trong thị trấn cũng không tính kém, như thế nào liền hạ xuống ấn tượng xấu?

Đại Hùng đối với Ôn Thành đã muốn giơ chân hừ hừ, Ôn Thành lập tức liền am thuần. Y nhìn qua Lưu thị, trực tiếp nói rằng: “Nhạc mẫu, lời này vốn không nên là ta nói. Chỉ là chúng ta ở phủ thành mấy ngày nay, nghe nói những hành vi của nhị đệ, thật sự là… Còn để cho chúng ta làm người hay không?”

Lưu thị đối con mình tóm lại vẫn là biết một ít, nhưng không nghĩ tới sẽ bị tân phu gia không chút khách khí mà chỉ ra như vậy, lập tức trên mặt liền khó coi.

Đại Hùng cũng mặc kệ, nói cũng là càng nói càng không khách khí: “Ta xem nhị đệ tuổi cũng không lớn, cả ngày đi theo một đám ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp cũng thôi, còn cả ngày uống hoa tửu đi dạo kỹ viện… tức phụ nhà của ta làm người, ta bản thân rõ ràng, nhưng đổi trong mắt người khác thì sẽ thấy thế nào? Tức phụ ta còn không cần làm người? Hùng gia ta còn có mặt để xấu hổ hay không?”

Lời này, trước cũng nói qua ở Tề quốc tuy rằng không cấm hôn nhân đồng tính, nhưng mà đối với người mang thân phận làm tức phụ, trên đạo đức yêu cầu rất cao, cho dù có ý không tranh thì đó cũng là sự thật. Tiểu thúc tử cả ngày ở bên ngoài ăn uống phiêu đổ, trong lòng người khác có chút ý nghĩ lên không được mặt bàn cũng là bình thường, làm phu gia khẳng định sẽ bị người nhìn thấp một chút. Nếu phu gia cường thế một ít, nói không được liền nháo tới cửa thôi. Nghiêm trọng hơn một chút, bỏ vợ hoặc là đoạn tuyệt lui tới cũng không phải không có.

Đại Hùng nói một đoạn này, khiến Lưu thị trên mặt lúc trắng lúc xanh. Nếu Đại Hùng chỉ là thôn phu, dân trong thôn, nàng lập tức liền muốn sửa trị như thế nào đều được; nhưng Đại Hùng là  Trấn Nam tướng quân… thôn phu trong sơn cốc trên núi, dân trong thôn, như thế nào liền biến thành Trấn Nam tướng quân!

Ôn Thành vốn tưởng rằng lần này để Lưu thị xuất đầu, là chuyện nắm chắc, nhưng không nghĩ tới chuyện sẽ có biến chuyển. Mẹ cả bảo thứ tử làm việc, thứ tử thế nhưng còn dám không theo?

Ôn Thành không nói chuyện, Ôn Bảo Thục cũng đã kêu lên: “Mẫu thân cho ngươi làm việc, ngươi còn dám tranh luận? Cái gì vậy!”

Ôn Luân đối với Ôn Bảo Thục nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Mẫu thân, muội muội tuổi lớn, còn tiếp tục như vậy, cũng không dễ tìm nhân gia.”

Ôn Bảo Thục nghe vậy, tức giận đến ánh mắt cũng bốc hỏa.

Ôn Vũ Trạch nhanh chóng kéo nàng một phen, thấp giọng khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, đó là Trấn Nam tướng quân.”

Ôn Bảo Thục thấp giọng oán hận nói: “Cái gì Trấn Nam tướng quân, còn không phải trong sơn cốc đi ra.”

Đại Hùng cũng mặc kệ, dằn bát trà thật mạnh, cười lạnh một tiếng: “Hùng mỗ xuất thân kém, khá vậy chưa từng nghe nói qua có nhà nào có quy tắc giống như vậy. Tức phụ, chúng ta đi.”

Ôn Luân giả thành tiểu tức phụ đứng lên, đối với Lưu thị hành lễ, liền đi theo Đại Hùng ra cửa.

Lưu thị nhìn bóng dáng hai người, nháy mắt một hơi nghẹn ở ngực.

Vài tử nữ thấy Lưu thị bưng ngực, ngã ở trên bàn, trong lòng giật mình, nhanh chóng đi lên đỡ, bị Lưu thị đẩy ra.

Lưu thị mãnh liệt đứng lên, vỗ bàn: “Vô liêm sỉ! Tất cả đều là thứ không nên thân!”

Lưu thị bình thường rất ít phát hỏa, cho dù sinh khí, cũng ít có xả giọng. Lần này trực tiếp dọa sợ tử nữ, một đám đều bộp bộp quỳ rạp xuống đất, ngay cả Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh tự giác không phạm sai lầm cũng theo quỳ xuống, trong đầu nghĩ mình gần đây có phạm cái gì sai hay không.

Hạ nhân canh giữ ở môn khẩu, càng sợ tới mức cả bả vai đều rụt lại.

Lưu thị cúi đầu nhìn tử nữ, nghĩ đến lời Đại Hùng nói, trên mặt như bị người tát cho một bàn tay nóng rát: “Đều đi từ đường chép tộc quy cho ta!”

Ôn Cảnh Thịnh cảm thấy có loại huynh tỷ này quả thực nhân sinh đại bất hạnh, cúi đầu đi theo phía sau bọn họ, ánh mắt giận đến đỏ bừng.

Vài người đi rồi, Lưu thị gọi quản gia tiến vào: “Đi điều tra rõ ràng cho ta, nhị lang ở trong phủ thành rốt cuộc làm cái gì.” Nàng đương nhiên sẽ không chỉ bằng lời nói của một bên Đại Hùng liền tin tưởng con mình không đúng. Người trẻ tuổi ở nơi phồn hoa, bị bằng hữu hư hỏng mang đi ra ngoài thêm kiến thức, Lưu thị tin tưởng là có. Nhưng cả ngày đều không làm việc đàng hoàng, nàng tuyệt không tin tưởng đó là con mình!

Ôn Thành muốn làm quan, đối phẩm tính yêu cầu thực nghiêm khắc. Có quan chức thực quyền trong người, lại tập tước, phân lượng này nặng hơn đơn thuần tập tước nhiều lắm. Huyện Bá phủ này, cũng không thể ở đời này liền phải xuống dốc nghèo túng đi.

Quản gia tròng mắt vừa chuyển: “Muốn tiểu nhân đi đem tiểu Phúc gọi tới hay không? Hắn là thư đồng của nhị thiếu gia, hẳn là biết một ít.”

Lưu thị nghĩ nghĩ thấy cũng có đạo lý, khoát tay áo: “Ân, đi đem người mang đến.”

Ôn Thành còn không biết chuyện mình sắp gặp, Ôn Luân ngược lại hiểu rất rõ. Cậu nghe được nha!

Đại Hùng nhìn Ôn Luân cười tủm tỉm, hiếm lạ đến hận không thể ngay tại chỗ đẩy ngã cậu, nhưng hiện tại chung quanh người nhiều mắt tạp, chỉ có thể đè xuống tâm tư kéo tay nhỏ bé một phen. Tay Ôn Luân bởi vì hàng năm cầm bút, trên tay có bút kiển. Ngón tay Đại Hùng xoa đến xoa đi bút kiển.

Ôn Luân cảm thấy không được tự nhiên, lắc lắc tay, trừng mắt ý bảo: buông tay.

Đại Hùng kéo chết không tha, ánh mắt trừng so Ôn Luân còn lớn hơn: không thể đẩy ngã coi như xong, cả cái tay nhỏ bé cũng không thể kéo sao?

Bình thường mà nói, Hùng Tướng quân uy vũ khí phách của chúng ta chỉ cần trừng mắt, lập tức liền có hiệu quả trấn trạch, lương dân bình thường tới một người dọa nằm úp sấp một người, nhưng mà Ôn Luân thân là tức phụ của Hùng Tướng quân nha, hoàn toàn miễn dịch với hiệu quả uy hiếp này, cậu tiếp tục trừng mắt trở về: buông hay không?

Không buông thì sao nào? Tức phụ liền không nên chiều, muốn lật trời rồi! Đại Hùng trừng càng hung ác, sau đó dần dần dần dần buông tay ra: được rồi, không kéo thì không kéo, buổi tối y không muốn chính mình ngủ một cái ổ chăn đâu.

Hạ nhân đem hai người mang về đến trước sân lão Huyện Bá, sau lưng quần áo đều bị mồ hôi lạnh thấm sũng nước, luôn cảm thấy hai vị sau lưng kia thập phần có quyết đoán.

Đại Hùng cùng Ôn Luân cũng mặc kệ hạ nhân nghĩ như thế nào, lúc đi vào sân, thế nhưng gặp lão Huyện Bá đang ngồi ở trong sân.

Diêu Thanh đang vê con cờ tự hỏi bước đi tiếp theo, thấy hai người tiến vào, liền nhảy xuống ghế đá hành lễ.

Đại Hùng cùng Ôn Luân cũng cấp lão Huyện Bá lễ gặp qua.

Lão Huyện Bá tuổi kỳ thật không lớn, hơn ba mươi còn không đến bốn mươi, lớn lên bộ dáng điển hình bạch diện thư sinh, hàng năm sống an nhàn sung sướng quý khí mười phần.

“Cha thân thể khỏe hơn rồi? Khi nào có thể xuống đất?” Ôn Luân đối với cha tra này chưa nói tới tình cảm, nhưng cậu những ngày này, làm chuyện gì đều được ông trợ giúp rất lớn, tốt xấu cũng nặn ra được hai câu quan tâm.

Lão Huyện Bá nhìn thấu Ôn Luân đối với mình xa cách, trong đầu thở dài, trên mặt vẫn là thập phần thân thiết: “Nhờ có hai người các ngươi đưa tới tiên thảo, đã khá nhiều.”

Phụ tử hai người khô cằn nói hai câu. Lão Huyện Bá rốt cục lộ ra một phần bất đắc dĩ: “Đã lâu không trở lại, ở thêm vài ngày đi.”

Ôn Luân lắc lắc đầu: “Ngày mai đi mã thị, thuận lợi mà nói, ngày kia trở về trên núi.”

Lão Huyện Bá ngẩn ra, thở dài: “Mẫu thân ngươi nơi đó đừng động. Ngươi đã gả ra ngoài, Ôn gia đệ đệ muội muội, không quan hệ với ngươi, biết không?”

Ôn Luân ngẩn ra: “Vâng.” Lời này nói được thật sự rất sáng tỏ! Sáng đến như là không phải lời mà một nhất gia chi chủ nên nói.

Khai chi tán diệp, như tay với chân. Ai cũng muốn giữa huynh đệ tỷ muội có thể giúp đỡ lẫn nhau, lão Huyện Bá như thế nào sẽ nói ra những lời như thế? Ôn Luân vừa muốn hỏi rõ ràng thì đã thấy lão Huyện Bá lại quay đầu dạy Diêu Thanh chơi cờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.