Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 131: Được cứu trợ




Editor: Aubrey.

Trọng Tôn Thụy rất lo lắng nhìn gian phòng của Hoắc Tiểu Hàn: “Gia gia! Hai ngày nay Tiểu Hàn ca ca không chịu ăn cơm, không biết đang làm gì a?”

Nghĩ đến sau này Nguyên An Bình không còn trở về nữa, đôi mắt của Trọng Tôn Thụy cũng nhịn không được đỏ lên.

Trong lòng Trọng Tôn Liên Giác cũng rất đau khổ, ông vỗ vỗ vai của tôn tử: “Ta đi gọi y ra ăn cơm, không ăn không uống như vậy, làm sao mà chịu nổi.”

Vừa đến trước cửa phòng, Trọng Tôn Liên Giác liền thấy Hoắc Tiểu Hàn đi ra, sắc mặt thoạt nhìn rất không tốt, nhưng tinh thần đã đỡ hơn hai ngày trước rất nhiều.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy Trọng Tôn Liên Giác, cố nén nước mắt nói: “Tiên sinh! Để cho người lo lắng nhiều rồi.”

Trông bộ dạng y như vậy, Trọng Tôn Liên Giác cũng yên tâm không ít: “Không có chuyện gì, sau này ngươi đừng hành hạ thân thể của mình như vậy nữa, nếu để An Bình biết, nhất định sẽ không thể an lòng.”

Hoắc Tiểu Hàn cố nén nước mắt gật đầu: “Ta biết, tiên sinh! Hai vị thị vệ kia còn ở đây không?”

“Vẫn còn, bọn họ vốn muốn rời đi, nhưng ta lại mời bọn họ ở lại thêm một ngày.” Ông cũng muốn biết rõ rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, bởi vì vẫn chưa tìm được thi thể, nên trong lòng ông vẫn còn một tia hi vọng.

“Tiên sinh! Ta muốn đi tìm An Bình ca, bọn họ không phải nói không tìm được thi thể của hắn sao? An Bình ca có lẽ vẫn còn sống, và đang chờ chúng ta đến cứu hắn.” Hai ngày nay, Hoắc Tiểu Hàn đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ đến mình sẽ đi theo Nguyên An Bình. Nhưng khi y nghĩ đến thi thể của Nguyên An Bình vẫn chưa được tìm ra, trong lòng liền dâng lên một chút hy vọng, y khóc không thành tiếng mà nói: “Cho dù… Cho dù An Bình ca không còn, ta cũng phải đến tìm hắn… Làm cho hắn… Làm cho hắn một cái mồ yên mả đẹp.”

“Hảo! Vậy ta sẽ đi tìm với ngươi.” Trọng Tôn Liên Giác an ủi: “An Bình đứa nhỏ này có phúc tướng, hắn chắc chắn vẫn còn sống.”

Tiểu tử kia, thường ngày gian mãnh như vậy, làm sao có khả năng lại dễ dàng bị ông trời thu mệnh như vậy?

Hoắc Tiểu Hàn cự tuyệt: “Tiên sinh! Ta sẽ tự mình đi, trường học là tâm huyết của An Bình ca, còn cần ngài phải ở lại bảo hộ.”

Ông suy nghĩ một chút, sau đó liền đáp: “Hảo!”

Hai người thị vệ nghe nói Hoắc Tiểu Hàn muốn đi tìm người, trước đó Vương gia cũng đã dặn dò, phải hậu đãi người nhà của Nguyên An Bình, nên bọn họ liền quyết định mang Hoắc Tiểu Hàn đi đến Bình Sa thành.

Sau khi Lý Tự biết tin Hoắc Tiểu Hàn dự định đi tìm Nguyên An Bình, liền dồn dập biểu thị nhóc cũng muốn đi theo: “Tiểu Hàn! Bọn ta cũng muốn đi, thêm một người là tăng thêm một phần lực, chúng ta nhất định sẽ đem An Bình ca trở về, cho bọn ta đi với!”

Nhìn những học sinh trong phòng nước mắt lưng tròng, Hoắc Tiểu Hàn cố gắng nuốt nước mắt: “Ta biết tâm ý của các ngươi, An Bình ca sau khi biết chắc chắn cũng rất cao hứng. Nhưng các ngươi vẫn nên ở lại đi, giúp An Bình ca bảo vệ tốt trường học của hắn, chờ hắn trở về.”

Lý Tự cầu khẩn nói: “Ta biết không có cách nào mang nhiều người cùng đi, vậy chúng ta sẽ chọn ra hai người, như thế nào? Chỉ hai người thôi, cho bọn ta tận lực thể hiện tâm ý có được không?”

Hoắc Tiểu Hàn biết những hài tử này cũng rất đau lòng, thấy bọn họ đều đang trơ mắt nhìn mình, cuối cùng y cũng chỉ có thể đáp ứng.

Chờ cho bọn nhỏ đều rời đi, Hoắc Tiểu Hàn liền lấy ra chiếc hộp mà trước lúc đi, Nguyên An Bình đã giao cho y bảo quản. Nhớ đến biểu tình trước khi hắn rời đi, y dùng tay sờ lên hộp, nước mắt lại chảy xuống. Y quyết định đem chiếc hộp này giao cho Trọng Tôn tiên sinh, nếu như Nguyên An Bình thật sự đã chết rồi, y tìm được thi thể của hắn xong, cũng sẽ đi theo hắn. Mà số tiền trong hộp cùng toàn bộ khế đất sẽ cho hai ông cháu Trọng Tôn một đời không lo cơm no áo ấm, y không còn tư cách để quản nữa.

Hoắc Tiểu Hàn đem hộp giao cho Trọng Tôn Liên Giác: “Tiên sinh! Đây là chiếc hộp mà trước khi đi, An Bình ca giao cho ta bảo quản, bên trong có một ngàn lượng bạc, còn có một ít khế đất. Ta phải đến Bình Sa thành, vật này xin giao cho ngài bảo quản.”

Trọng Tôn Liên Giác có chút bận tâm: “Ngươi sẽ không làm chuyện gì ngốc chứ?”

Hoắc Tiểu Hàn liền vội vàng phủ nhận: “Sẽ không, làm sao có thể chứ? Ta còn muốn đưa An Bình ca trở về mà.”

Trọng Tôn Liên Giác căn bản không tin: “Tiểu Hàn! Ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện gì ngốc nghếch, An Bình chắc chắn cũng hi vọng ngươi sẽ hảo hảo sống tiếp. Ngươi cũng đừng quá nản lòng, An Bình nhất định vẫn còn sống, không tìm được thi thể của hắn, liền chứng minh hắn vẫn còn sống.”

“Tiên sinh! Ngài đừng lo lắng, ta sẽ không làm việc gì ngốc đâu.”

Trọng Tôn Liên Giác vẫn như cũ không yên lòng: “Ngươi xuất môn ở bên ngoài cần phải mang theo nhiều tiền một chút, số tiền này ngươi cầm. Còn có số kim ngân do Thụy Vương ban thưởng, ngươi cũng đem theo đi.”

Thụy Vương ban thưởng không ít thứ, nhưng những thứ đó đều khiến cho người ta nhớ đến cái chết của Nguyên An Bình, mà cũng không thể cự tuyệt, cho nên vẫn luôn để ở trong phòng, không ai động tới: “Mang nhiều tiền một chút, đến lúc đó tìm thêm nhiều nhân thủ đến hỗ trợ giúp ngươi.”

Hoắc Tiểu Hàn bị câu nói sau cùng đánh động tâm lý, nhân thủ càng nhiều, cơ hội tìm được người cũng càng lớn, y liền không tiếp tục từ chối nữa.

Thời điểm ra sân, y liền nhìn thấy Nguyên Căn Thịnh mang theo nhi tử tới đây.

Thời gian qua, trong thôn nói bóng nói gió, Nguyên Căn Thịnh cũng nghe được không ít. Từ khi biết tin Nguyên An Bình qua đời, khiến cho Nguyên Căn Thịnh đối với Hoắc Tiểu Hàn có hơi bất mãn một chút. Nhưng hắn cũng biết, lúc này Hoắc Tiểu Hàn hẳn là người thương tâm nhất, nên hắn không thể trách móc Hoắc Tiểu Hàn, chỉ là về mặt thái độ, ít nhiều gì cũng sẽ mang theo một chút xa cách cùng oán khí.

Hoắc Tiểu Hàn cũng biết lời đồn của người trong thôn, nhưng y cũng không có tâm tư để ý đến mấy chuyện đó. Nếu như Nguyên An Bình còn sống thì tốt rồi, nhưng nếu Nguyên An Bình đã chết, vậy thì y cũng không sống được, nên cũng không muốn quan tâm đến thiên hạ nữa.

“Ta nghe nói ngươi muốn đi tìm An Bình, để Đại Trụ và Tiểu Thạch Đầu đi cùng với ngươi đi.” Nghĩ đến cháu trai, trong lòng Nguyên Căn Thịnh liền tràn đầy chua xót.

Hoắc Tiểu Hàn tất nhiên không tiện cự tuyệt, liền đáp ứng cùng đi.

Thời điểm khởi hành, trong thôn có không ít người đến tiễn đưa, tuy rằng trong lòng bọn họ cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn có lẽ là nguyên nhân gây ra cái chết của Nguyên An Bình. Nhưng vào lúc này, bọn họ lại hi vọng Hoắc Tiểu Hàn có thể đem người trở về, không phải vẫn chưa tìm được thi thể sao? Rất có thể người vẫn còn sống.

Hoắc Hương Hương đứng từ xa xa nhìn bọn họ, âm thầm cười nhạo: “Thật là mơ mộng hảo huyền, đã rớt xuống vách núi rồi thì làm gì còn cơ hội sống sót?! Hoắc Tiểu Hàn quả nhiên chẳng được tốt số một chút nào.”

Nguyên An Bình nhìn từng ký hiệu trên giấy, thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng. Thời gian càng dài, khiến cho hắn càng thất vọng, ánh mắt mờ mịt nhìn đến sơn cảnh ở bên ngoài: “Lẽ nào ta thật sự phải chết ở đây?”

Xé tờ giấy cuối cùng, Nguyên An Bình lại nhìn chiếc máy bay giấy đã được gấp xong trên tay: “Đây là hy vọng cuối cùng, nếu như vẫn không được…” Hắn cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thời khắc tử vong đến.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Lưu Vượng là thôn dân của Lưu gia trại, bởi vì sinh sống ở trong núi nên bọn họ không có ruộng đất gì, thường ngày cũng chỉ có thể dựa vào việc săn thú và đốn củi mà sinh hoạt. Cuộc sống sinh hoạt vô cùng kham khổ, căn bản không có cách nào so sánh với các thôn dân ở trên đồng bằng.

Ngày đó, Lưu Vượng vẫn như thường lệ xuất môn đốn củi, trong lúc đang đuổi theo một con hoẵng chạy vào trong rừng. Khi hắn dùng một mũi tên bắn ngã con hoẵng kia, liền vui vẻ tiến lên đi nhặt con mồi. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy phía trước có một nhánh cây đang kẹp một thứ gì đó rất kỳ lạ, đó chính là máy bay giấy của Nguyên An Bình.

Lưu Vượng hiếu kỳ, liền đi đến trèo lên thân cây lấy máy bay giấy xuống: “Thì ra là giấy a, gấp thành cái gì quái lạ thế này? Dường như còn có chữ viết.”

Chỉ là, hắn không biết chữ nên cũng không biết trong đây viết cái gì, nhưng cũng cảm thấy thứ này rất thú vị. Hắn sẽ cầm tờ giấy này mang về cho tiểu tử trong nhà chơi, chỉ là trong lòng cũng có chút tiếc nuối, bởi vì tiểu tử nhà hắn không có cơ hội được đi học chữ.

Từ khi đến Bình Sa thành, Hoắc Tiểu Hàn liền bắt đầu vó ngựa không ngừng chạy vào trong núi tìm kiếm, y đã ngẩn người ở trong núi gần một tháng rồi. Hơn nữa, ngọn núi này cũng rất lớn, lại không biết Nguyên An Bình rơi xuống vách núi cụ thể là ở chỗ nào, y chỉ có thể không ngừng tìm kiếm trong mờ mịt, thời gian càng dài, trong lòng cũng càng lo lắng.

Thị vệ Thụy Vương phủ thấy Hoắc Tiểu Hàn xém chút nữa đã té xuống, liền vội vàng kéo y lại, sau đó liền đề nghị: “Hoắc tiểu ca! Dừng lại nghỉ ngơi một chút đi.”

“Tiểu Hàn! Ngươi nghỉ một lát đi.” Đại Trụ trông thấy bộ dạng mệt mỏi của Hoắc Tiểu Hàn, cũng kiến nghị y nên nghỉ ngơi một chút.

Suốt một tháng qua, những gì mà hắn chứng kiến, Đại Trụ cảm thấy đường đệ có thể cưới được một tức phụ như Hoắc Tiểu Hàn, coi như cũng đáng giá. Điều khiến cho hắn lo lắng chính là, nếu như Nguyên An Bình thật sự đã chết, sợ là Hoắc Tiểu Hàn cũng sống không nổi.

Hoắc Tiểu Hàn dừng lại uống một hớp nước, sau đó lại sững sờ nhìn về phía trước: “An Bình ca! Rốt cuộc ngươi đang ở nơi nào…”

Mắt thấy trời đã sắp tối, ban đêm trong núi rất không an toàn, thị vệ liền kiến nghị nói: “Phụ cận có một sơn trại, chúng ta đi đến đó ở một đêm đi.”

Đoàn người tiến vào Lưu gia trại.

Sau khi Lưu Vượng về nhà, vừa nhìn thấy nhi tử, hắn liền đem máy bay giấy đưa cho bé: “Vật này là ta nhặt được ở trong núi, nhưng thật tiếc là ở trong trại của chúng ta không có ai biết chữ. Nếu không, ta còn có thể tìm người xem xem bên trong viết cái gì.”

Lưu Hướng Phi tiếp nhận máy bay giấy: “Cha! Cái này làm bằng giấy sao?”

Thường ngày, bọn họ đều không có cơ hội được dùng giấy, chỉ có tiểu tử nhà họ Vương là được dùng đến: “Con đi cho Lưu Thành bọn họ xem.”

Tuy rằng bé không biết đây là vật gì, nhưng khi bé có được một thứ mà người khác không có, phàm là tiểu hài tử, đều thích đem đi khoe khoang với các tiểu đồng bọn.

Sau khi Hoắc Tiểu Hàn bọn họ tìm trưởng thôn dâng lộ phí xong, trưởng thôn liền an bài chỗ ở cho bọn họ.

Trong lòng Đại Trụ có chút ngột ngạt, liền quyết định đi ra ngoài đổi không khí một chút. Tìm gần một tháng, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào, trong lòng của hắn, có lẽ Nguyên An Bình đã lành ít dữ nhiều.

Tản mạn không mục đích một vòng quanh sơn trại, hắn nghĩ nếu tìm được thi thể của Nguyên An Bình, nên làm sao để ngăn cản việc Hoắc Tiểu Hàn tự sát. Vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ, hắn bỗng nghe thấy tiếng ồn ào của đám trẻ con, hắn theo tiếng vang nhìn lại, liền thấy trong đó có một hài tử đang cầm máy bay giấy giơ lên cao.

“Máy bay giấy?!” Đại Trụ hết sức kinh ngạc, hắn biết máy bay giấy, Nguyên An Bình đã từng dạy cho những hài tử trong thôn gấp, đệ đệ của hắn Nguyên Đại Hà cũng có một cái, luôn xem như bảo bối: “Trong một sơn trại hẻo lánh như thế này, làm sao có thể có thứ đó? Chẳng lẽ…”

Nghĩ đến một khả năng, hắn liền vội vàng chạy tới: “Vật này cho ta xem một chút.”

Lưu Hướng Phi đoạt lại máy bay giấy, tự nhiên có một nam nhân xa lạ đến đoạt máy bay giấy của bé, bé làm sao có khả năng nguyện ý cho hắn: “Không cho ngươi, đừng hòng cướp đồ của ta.”

Đại Trụ thấy đứa trẻ này cứ nhất quyết không cho, liền vội vàng giải thích: “Ta không cướp đồ của ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết máy bay giấy này là từ đâu có được hay không?”

Lưu Hướng Phi thấy hắn không phải muốn cướp đồ của mình, liền yên tâm: “Đây là cha ta nhặt về cho ta.”

Vừa nghe là nhặt được, Đại Trụ liền muốn nhìn một chút: “Có thể cho ta xem một chút được không?”

Thấy đứa trẻ này không vui, hắn liền lấy ra một miếng đồng đưa cho bé: “Chỉ cần cho ta xem một chút là được.” Lúc nãy hắn có nhìn một chút, phát hiện trên đó có chữ viết.

Vừa nhìn thấy tiền, Lưu Hướng Phi liền sợ ngây người, nghĩ cũng không nghĩ, bé lập tức đoạt lấy, rồi đưa máy bay giấy cho Đại Trụ.

Đại Trụ mở máy bay giấy ra, hắn không nhận thức được bao nhiêu chữ, nhưng chữ của Nguyên An Bình thì hắn vẫn nhận ra. Trong lòng cực kỳ kích động, liền lập tức cầm tờ giấy này nhanh chóng chạy về, vừa chạy đến nơi, trong thanh âm của hắn còn mang theo sự mừng rỡ khó có thể ức chế: “Tiểu Hàn! Tiểu Hàn! An Bình có tin tức, An Bình có tin tức rồi!”

Hoắc Tiểu Hàn vốn đang ở trong phòng nhìn lên trần nhà ngẩn người, bỗng nghe thấy âm thanh của Đại Trụ, đầu tiên là sững sờ, sau khi xác định mình không nghe lầm, y liền vội vàng chạy ra ngoài: “Đại Trụ ca! Ngươi nói có thật không?!”

Những người khác nghe thấy âm thanh của Đại Trụ cũng chạy ra ngoài xem tình hình, Đại Trụ cao hứng cầm tờ giấy đưa cho Hoắc Tiểu Hàn xem: “Trên đây có tên của An Bình, ngươi xem đi.”

Hoắc Tiểu Hàn lập tức tiếp nhận, sau khi đọc xong nội dung trên giấy, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống: “Ta biết mà, ta biết nhất định hắn sẽ không chết!”

Sau đó, y liền vô cùng sốt ruột nói: “Chúng ta nhanh chóng đi tìm hắn đi, An Bình ca còn sống, chúng ta không thể ở đây tiếp tục kéo dài thời gian nữa.”

Thị vệ vội vàng ngăn cản y: “Ta biết ngươi rất gấp, nhưng bây giờ trời tối rồi, cho dù muốn tìm người cũng không có cách nào tìm được.”

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy nội dung viết trên giấy, hắn không hề lạc quan như Hoắc Tiểu Hàn. Khoảng thời gian Nguyên An Bình mất tích đã hơn hai tháng rồi, không ăn không uống gì, cho dù tìm được, hẳn cũng chỉ là cái xác. Đương nhiên, loại suy đoán này hắn không dám nói ra, nếu không sẽ kích động Hoắc Tiểu Hàn.

Mọi người nghe vậy cũng chỉ có thể bình tĩnh chịu đựng thêm một chút, thị vệ nhờ trưởng thôn giúp hắn tìm Lưu Vượng, hi vọng ngày hôm sau đối phương có thể dẫn bọn họ đi đến chỗ máy bay giấy rơi xuống.

Buổi tối, thị vệ nói với đồng bạn suy đoán của bản thân, một người khác lại nói rằng: “Nói không chừng, rất có thể hắn vẫn còn sống, dù sao tờ giấy kia thoạt nhìn vẫn còn rất mới. Hơn nữa, chất lượng của tờ giấy đó cũng rất không tồi.”

Hoắc Tiểu Hàn căn bản ngủ không được, vừa nghĩ tới Nguyên An Bình còn sống, y liền có chút không thể tiếp tục nhẫn nại. Y hận không thể lập tức chạy ra ngoài tìm người, y sợ để lâu, lỡ như người không cứu kịp thì làm sao bây giờ? Điều này làm cho y trong một đêm vẫn không thể chợp mắt.

Ngày thứ hai, khi trời vừa rạng sáng, bọn họ liền bắt đầu khởi hành, bởi vì đã có phương hướng nên chuyện tìm người cũng dễ dàng hơn. Còn một người thị vệ khác thì lại xuống núi, tìm thêm người đến phụ một tay.

Thời điểm Nguyên An Bình đang nhìn mặt trời mọc, hắn vẫn chưa biết có rất nhiều quân sĩ đang vào trong núi tìm hắn. Đến khi mặt trời ngã về phía Tây, hắn đột nhiên nghe thấy có một âm thanh đang hô tên của hắn, hắn còn tưởng rằng bởi vì bản thân đang cực kỳ trông mong được người đến cứu mà sinh ra ảo giác, mãi đến khi âm thanh kia cách hắn càng ngày càng gần, hắn liền thò đầu ra, nhìn người nam nhân đang treo trên không trung, hắn lập tức hưng phấn vẫy tay: “Ta ở đây! Ta ở đây!”

Sau khi quân sĩ thấy có người đáp lại, liền biết mình đã tìm đúng chỗ rồi: “Nguyên công tử! Ngươi chờ thêm một chút, ta đi lên trước rồi thả dây thừng xuống.”

“Hảo!” Dù sao hai người cũng không cách bao xa.

Quân sĩ đạp lên vách đá, nói với những quân sĩ ở trên: “Tìm được rồi! Nguyên công tử đang ở dưới đây, các ngươi mau thông báo, nói với những huynh đệ khác là đã tìm được người!”

Hoắc Tiểu Hàn đang ở phụ cận gần đó, vừa nghe thấy có người phát ra tín hiệu, trong lòng y liền vô cùng hồi hộp. Biết người đã tìm được, trong lòng y vừa mừng vừa sợ, chỉ sợ kết quả khiến cho y không thể tiếp thu.

Một quân sĩ nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Hoắc tiểu ca! Chúng ta mau qua đó đi.”

“Hảo!” Hoắc Tiểu Hàn vội vàng đuổi theo, tâm tình của y đã bình tĩnh trở lại, nếu hắn còn sống thì quá tốt, còn nếu như… Chỉ tìm được thi thể thôi, y cũng không có gì tiếc nuối.

Sau khi Nguyên An Bình được người kéo lên núi, liền vô cùng hưng phấn, nhiệt tình tặng cho ba người quân sĩ đã cứu hắn một cái ôm: “Cảm ơn! Cảm ơn! Thật sự vô cùng cảm ơn các ngươi!”

Ba người quân sĩ bị hắn ôm có hơi sửng sốt một chút, nhưng khi nghĩ đến đối phương là vì sống sót sau tai nạn nên có hơi kích động một chút, liền bình tĩnh trở lại. Hơn nữa, tóc tai của hắn rối như tơ vò, râu ria thì xồm xoàm, quần áo bẩn thỉu, cộng với bộ dạng kích động cười lớn này, quả thật rất giống với một tên điên.

Thời điểm Hoắc Tiểu Hàn chạy tới, cảnh tượng mà y nhìn thấy chính là hình ảnh Nguyên An Bình đang hớn hở cười ha ha. Chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra là hắn, Hoắc Tiểu Hàn rưng rưng chạy tới: “An Bình ca!!!”

Nghe thấy âm thanh của Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên An Bình liền vội vàng buông quân sĩ ra, đến khi trong ngực cảm nhận được có một thân ảnh mạnh mẽ lao vào lòng hắn khóc rống, hắn liền đem người ôm thật chặt, nhẹ giọng an ủi: “Không sao rồi, ta vẫn còn ở đây.”

Nghe hắn nói như vậy, Hoắc Tiểu Hàn lại càng cao giọng khóc lớn hơn, giống như là muốn đem hết thảy ngột ngạt cùng sợ hãi, toàn bộ đều phát tiết ra, không bao giờ muốn trải qua những chuyện như vậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.