Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 30: Bị thương...




“Lăng nha đầu, bệnh của hoàng nhi có tốt hơn chút nào không?” Vũ Văn Long lo lắng nhìn hài tử đang nhắm chặt hai mắt, nằm ở trên giường.

“Hoàng Thượng, bệnh này của sư đệ tới thật hung mãnh, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng thúc thủ vô sách.” Lăng Nặc đương nhiên sẽ không đem tình hình thực tế nói cho Vũ Văn Long.

“Ai, không biết hoàng nhi đến bao giờ mới khỏi bệnh đây!” Hoàng hậu đứng ở một bên lau nước mắt nói.

“Hoàng nhi chúng ta nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.” Vũ Văn Long đem ái thê ôm vào trong ngực an ủi.

“Thái y nói như thế nào a?” Vũ Văn Long hỏi.

“Thái y nói cũng không có gặp qua chứng bệnh như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy phương pháp ứng đối.” Hoàng hậu nói.

“Ai,” Vũ Văn Long ngưng trọng thở dài lắc đầu.

“Được rồi, chúng ta nhiều người như vậy vây quanh ở nơi này cũng không tốt cho hoàng nhi dưỡng bệnh. Rời đi đi, để Lăng nha đầu lại chiếu cố hoàng nhi là được rồi.” Vũ Văn Long cho mọi người trong phòng rời đi.

“Lăng nha đầu, hoàng nhi liền giao cho ngươi chiếu cố. Cần dược liệu gì cứ việc mở miệng, trẫm nhất định vì hoàng nhi tìm đến chữa bệnh.” Vũ Văn Long lại nhìn thoáng qua Vũ Văn Hiên, đối Lăng Nặc nói.

“Hoàng Thượng yên tâm, dân nữ nhất định sẽ cố hết sức chữa khỏi bệnh cho điện hạ.” Lăng Nặc thật sự cam đoan.

“Ân, làm phiền! Đều đi xuống đi, Tâm nhi chúng ta cũng đi thôi, nơi này có lăng nha đầu rồi.” Vũ Văn Long thật sự đau lòng ái thê mình đã khóc đến sưng đỏ hai mắt.

“Ân” Hoàng hậu ngoan ngoãn cùng Vũ Văn Long ly khai.

“Được rồi, đừng giả nữa! Đều đi rồi.” Lăng Nặc ngồi xuống bàn, rót chén nước uống một ngụm.

“Hô, thực mệt a! Sư tỷ, ta phái người đi đã có tin tức truyền về chưa?” Vũ Văn Hiên ngồi dậy hoạt động tay chân.

“Nga, đây là ta không lâu nhận được bồ câu đưa tin.” Lăng Nặc đem tin tức thu được đưa cho Vũ Văn Hiên.

“Hảo. Vũ Văn Hạo lão hồ li này rốt cục kiềm chế không được. Trên thư này nói mấy ngày nay Vũ Văn Hạo nhập rất nhiều binh khí cùng lương thảo. Binh khí, lương thảo Vũ Văn hạo vì che dấu tránh để người khác biết đều tạm đặt ở trong lương khố huyện Minh Quang. Ha ha, thật sự là quá tốt, chỉ cần tìm được sổ sách hắn mua binh khí lương thảo kia là có thể đem hắn trị tội.” Vũ Văn Hiên nhìn tờ giấy trong tay mừng như điên đứng lên.

“Kia kế tiếp ngươi tính làm sao bây giờ a?”

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Xem ra ta phải lẻn vào phủ đệ Vũ Văn Hạo điều tra một chút.” Vũ Văn Hiên cau mày nói.

Vào đêm sau, Vũ Văn Hiên thay y phục dạ hành tránh thoát thị vệ trong cung, vụng trộm chạy tới vương phủ Vũ Văn Hạo. Tuy là một cái tiểu vương phủ nhưng thủ vệ sâm nghiêm, trình độ cũng không kém hoàng cung. Vũ Văn Hiên lẻn đến thư phòng Vũ Văn Hạo, nhìn thấy trong thư phòng hắn đèn còn sáng, có bóng người chớp động, định là Vũ Văn Hạo còn tại thư phòng. Vũ Văn Hiên thả người nhảy lên đỉnh, học theo trong TV, đem ngói mái nhà dở lên, hướng vào bên trong xem xét. Vũ Văn Hạo quả nhiên ở đây, hơn nữa bên người hắn còn có một cái hắc y nhân.

“Vương gia, vạn sự đã muốn sẵn sàng vì sao vương gia còn án binh bất động?”

“Trong cung có tin tức gì không? nhất là tiểu tử Vũ Văn Hiên kia.” Vũ Văn Hạo lo lắng hỏi.

“Vũ Văn Hiên hiện tại thân nhiễm bệnh nặng, theo nhóm thái y nói đã muốn lâm vào hôn mê. Chỉ sợ mệnh hắn không giữ được lâu nữa.” Hắc y nhân đem tin tức ở trong cung dọ thám được nói cho Vũ Văn Hạo.

“Tiểu tử kia quỷ kế đa đoan còn không biết hắn có phải thật sự sinh bệnh hay không đâu. Hắn thực sự là cái tên khó giải quyết. Bổn vương nhiều lần phái người đi ám sát Thu Hàm, đều bị tiểu tử  đó phái người giải quyết hết. Theo bổn vương thấy tiểu tử kia đã đối ta nổi lên lòng nghi ngờ. Nếu bổn vương không có đoán sai, phỏng chừng hắn đã muốn thu thập được tội chứng của bổn vương.” Vũ Văn Hạo bưng lên trà trên bàn uống một ngụm.

“Nếu tam điện hạ vướng bận như vậy không bằng để cho thuộc hạ ra tay đi?”

“Ai, không thể. Nếu là hắn có chuyện gì, chọc giận Vũ Văn Long kia sẽ có thêm phiền phức cho ta.” Vũ Văn Hạo đánh gãy lời nói của hắc y nhân.

“Kia hiện tại chúng ta liền như vậy án binh bất động sao?” Hắc y nhân không hiểu Vũ Văn Hạo rốt cuộc nghĩ như thế nào.

“Bổn vương không có hoàn toàn chuẩn bị xong, nếu là tùy tiện xuất thủ chắc chắn sắp thành lại bại.”

Ai, ngươi này Vũ Văn Hạo cũng thật là. Làm một vương gia có tiền cùng với gia đình sinh sống yên ổn thì tốt rồi. Không nên trăm phương ngàn kế đi mưu đoạt cái ngôi vị hoàng đế kia. Cũng biết cái vị trí kia là bao nhiêu huyết lệ chồng chất lên, vương quyền đương nhiên tốt, nhưng nhất vô tình cũng là đế vương gia a. Vũ Văn Hiên thở dài cảm khái.

“Ai?” Hắc y nhân phát hiện Vũ Văn Hiên. Xong rồi bị phát hiện phải chạy nhanh. Vũ Văn Hiên phi thân bỏ chạy, Hắc y nhân đuổi theo sát ở phía sau.

“Lớn mật tặc nhân thế nhưng dám lẻn vào vương phủ.” Hắc y nhân đem tên trong tay áo bắn về phía Vũ Văn Hiên. Ba mũi tên cùng phát ra, Vũ Văn Hiên tránh thoát hai cái nhưng không có tránh được cái cuối cùng, bị tên bắn trúng đầu vai.

“Con mẹ nó! Thật sự là xui xẻo cái gì cũng không có tra được, còn bị người kia bắn tên trúng.” Vũ Văn Hiên cố sức phóng qua đầu tường, nơi đó có con ngựa để sẵn ngoài tường, vội ngồi lên lưng ngựa chạy như bay đi.

“Cạch” một tiếng mở cửa phòng.

“Hiên nhi, ngươi làm sao?” Lăng nặc luôn luôn tại trong phòng chờ nàng, nhìn thấy nàng bị thương tiến lên đỡ lấy.

“Ta bị người dùng tên đâm, mau giúp ta xử lý miệng vết thương.” Vũ Văn Hiên được Lăng Nặc giúp đỡ nằm úp sấp đến trên giường, rồi sau đó chuẩn bị tốt các loại dược phẩm.

“Hảo.” Lăng Nặc cởi áo nàng, lộ ra toàn bộ phía sau lưng, tên cắm ở vai. Lăng Nặc nhìn kỹ mũi tên.

“Hoàn hảo trên tên không có độc, ta muốn rút tên ra, kiên nhẫn một chút!” Lăng Nặc cầm mũi tên.

“Tê, đợi đã. Lấy rượu mạnh đến, tên rút ra sau đó dùng rượu tẩy trừ xuống miệng vết thương tránh nhiễm trùng, ta không muốn chuyện này lộ ra ngoài.” Vũ Văn Hiên chịu đựng đau.

“Nga.” Lăng Nặc cho người lấy đến rượu mạnh.

“Sư đệ, ta phải rút tên , ngươi chịu đựng a!”

“Ân, nhanh lên đi. Ngươi xem ta đều đau đến ra một đầu mồ hôi lạnh.” Vũ Văn Hiên cắn gối đầu nói. Lăng Nặc cầm tên dùng sức rút ra.

“A, đau quá!” Vũ Văn Hiên tay nắm chặt chăn, mặt đầy mồ hôi.

“Tê, một tên này ta sớm muộn gì cũng đòi lại!” Vũ Văn Hiên oán hận nói. Miệng vết thương bị dính rượu mạnh, bị khăn lau sát lại càng đau hơn.

“Trước dưỡng thương tốt đi rồi lại đi đòi nợ.” Lăng Nặc nhìn vết thương trên lưng nàng, nước mắt đều nhanh đi ra.

Vũ Văn Hiên không để ý trên lưng đau đớn, miệng vết thương còn đang chảy máu, giãy dụa ngồi dậy.

“Ngươi ngồi dậy làm gì? Ta còn chưa có bôi cho ngươi kim sang dược đâu.” Lăng Nặc vừa đem khăn mặt có dính máu đến bồn nước tẩy một chút, xoay người liền thấy nàng ngồi dậy.

“Sư tỷ, ta không có gì, cứ bôi dược đi!”

“Ân.” Lăng Nặc cầm lấy kim sang dược rắc vào miệng vết thương.

“Tê” Miệng vết thương dính vào kim sang dược liền đau, Vũ Văn Hiên phải hấp một ngụm khí lạnh. Lăng Nặc cầm trong tay băng gạc, băng bó miệng vết thương cho nàng.

“Này quần áo phải nhanh xử lý. Sư tỷ quần áo này phải đem đốt đi, để cho không có người tra được dấu vết để lại.”

“Ân, yên tâm đi, ta sẽ xử lý. Chỉ là thương này một hai ngày cũng không khỏi hẳn, ngươi vẫn là thành thật một chút đi!” Lăng Nặc điểm vài cái lên trán nàng.

“Đã biết, vẫn là sư tỷ đau lòng ta.” Vũ Văn Hiên bắt lấy tay Lăng Nặc đang điểm trên trán chính mình lại bắt đầu giở trò.

“Hừ, ngươi tiểu tử này một bụng tâm địa gian xảo. Ngươi nói, Thu cô nương ngày đó mới buổi sáng như thế nào lại theo ngươi trong phòng đi ra?” Lăng nặc chất vấn nàng.

“Ách, ngày đó ta cùng Thu Hàm thức đêm trò chuyện mà thôi.”

“Lừa ai a, trò chuyện có thể làm cho Thu cô nương đàm quần áo không chỉnh sao?” Lăng Nặc mày liễu dựng thẳng trừng mắt nhìn Vũ Văn Hiên.

“Ha ha, kỳ thật, cũng không có gì. Ta chỉ là lôi kéo Thu Hàm theo giúp ta trò chuyện mà thôi. Nàng mệt mỏi ta để cho nàng ở trong phòng ta ngủ lại. Ta cam đoan chúng ta thật sự không có gì a!” Vũ Văn Hiên giơ tay lên bảo đảm.

“Tốt lắm, ta lại không trách ngươi cái gì. Quần áo đều dính máu, ta đi lấy một bộ sạch sẽ đến.” Lăng Nặc liếc mắt nàng một cái, đi đến ngăn tủ lấy đồ.

“Ta biết sư tỷ là tốt nhất!” Vũ Văn Hiên giữ chặt tay nàng, nghiêm mặt cười.

“Thật sự là không có biện pháp với ngươi. Mỗi lần nhìn thấy ngươi đối Thu cô nương tốt như vậy trong lòng ta đúng là không được thoải mái. Nhưng làta cũng không biết làm sao. Ai bảo ta thích ngươi, tên hỗn đản này!” Lăng Nặc xoa mặt nàng ai oán nói.

“Sư tỷ, để ngươi chịu ủy khuất. Nhưng là...”

“Đừng nói, ta đều biết.” Lăng Nặc lấy ngón trỏ nhẹ nhàng đè môi nàng, nhìn nàng.

Vũ Văn Hiên một bàn tay đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực. Lăng Nặc ôm lấy thắt lưng Vũ Văn Hiên, dựa vào nàng.

“Hiên nhi!” Lăng Nặc nhẹ nhàng gọi tên của nàng.

“Ân?”

“Hôn ta được không?” Lăng Nặc ở trong lòng Vũ Văn Hiên, đỏ mặt nói rất nhỏ.

“Cái gì?” Tuy rằng tiếng rất nhỏ nhưng Vũ Văn Hiên đã nghe đến. Buông ra nàng, hơi hơi xoay người cùng nàng nhìn thẳng.

“Xem như, ta cái gì cũng chưa nói...” Lăng Nặc nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh Vũ Văn Hiên đang chăm chú nhìn mình.

“Ta đều nghe thấy được a, như thế nào có thể tính chưa nói đâu? Còn nữa Nặc nhi sư tỷ thân ái của ta đưa ra yêu cầu, tiểu đệ sao dám không đáp ứng a!” Vũ Văn Hiên nghiền ngẫm nhìn nàng. Mặt Lăng Nặc đầu tiên là phấn hồng, sau đó biến đỏ thẩm, cuối cùng biến thành giáng hồng, có thể thấy được nàng là có bao nhiêu xấu hổ cùng quẫn bách.

“Ngươi... ngô...” Không đợi nàng nói hết, Vũ Văn Hiên đã muốn khóa lại môi của nàng, đem lời của nàng nuốt vào trong miệng, thật sâu hút lấy hương thơm từ cánh hoa ấy. Lúc Vũ Văn Hiên buông ra nàng, môi Lăng Nặc đã có một chút sưng đỏ.

“Ngươi này bại hoại!” Lăng nặc nhẹ nhàng đánh lên bờ ngực nàng.

“Ta như thế nào lại thành bại hoại?” Vũ Văn Hiên buồn cười hỏi người đang xấu hổ nép vào trong lòng mình.

“Chính là ngươi xấu. Vì cái gì để cho ta nhìn thấy ngươi đối Thu cô nương tốt như vậy?” Lăng nặc nói, trong lời nói tràn ngập vị dấm chua.

“Ha ha, nghe có mùi chua a, thân ái ngươi ghen tị a!” Vũ Văn Hiên trên mặt đều cười như nở hoa. Ghen liền chứng minh nàng là thích chính mình.

“Ta nói ngươi biết về sau ngươi không thể xem nhẹ ta biết không?” Lăng Nặc bá đạo ra mệnh lệnh.

“Ân, ân, ta về sau tuyệt đối sẽ không xem nhẹ thân ái sư tỷ.” Vũ Văn Hiên ôm chặt người trong lòng.

“Hiên nhi, trên người ngươi còn có thương, nhanh nghỉ ngơi đi! Ngày mai ta ở đây giúp ngươi đổi dược.”

“Ân, nghe lời ngươi.” Vũ Văn Hiên lại ở mặt nàng hạ xuống một nụ hôn nói.

Tác giả có lời muốn nói: Trước càng một chút đi, tuy rằng đã muốn tiến vào sứt đầu mẻ trán chiếu cố lục.
****
Không biết tác giả muốn nói gì nên ta để nguyên nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.