Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 13: Tạ lão gia tử




Nói ngắn lại, chính là bà ta muốn phá hủy thanh danh của Tạ Uẩn, để xem sau này ai còn dám lấy việc bà ta bất công ra để nói.

Tạ Uẩn làm sao có thể để bà ta thực hiện mưu đồ thành công, phản bác nói: " Nương đã không biết xấu hổ nói ra thì ta cũng ngại nhận. Đồ Lý gia bồi thường nhiều ít thế nào, mọi người ai cũng không rõ ràng lắm, nhưng khi đưa tới tay ta thì chỉ có năm vạn lượng. Có người còn nói nương trời sinh tính tham lam, không biết thì còn tưởng rằng tam ca ta đê tiện vô sỉ, ngay cả đồ bồi thường lễ hỏi của đệ đệ mà cũng muốn chiếm tiện nghi..."

Lời này của Tạ Uẩn tương đối ác độc, cơ hồ là chỉ vào mũi Bạch Ngọc mà mắng bà ta tham lam.

" Ngươi..." Bạch Ngọc vừa thẹn lại vừa bực. Bà ta quả thật muốn giáo huấn thằng con này một chút, nhưng thế nào bà ta cũng không nghĩ tới, Tạ Uẩn lại không thèm bận tâm thể diện như vậy, cái này làm sao ngày sau bà ta có thể gặp người được đây: " Ô ô ô...Ngươi cái đồ bất hiếu, cái thằng ngỗ nghịch, đồ Lý gia bồi thường, chẳng lẽ ta còn hiếm lạ hay sao, là do ngươi không biết cố gắng, suốt ngày chỉ biết phá sản. Ta nếu không giúp ngươi cầm, sợ là không biết lại đi tiện nghi cho tiểu tiện nhân nào đó..."

Tiểu tiện nhân là chỉ Lý Nguyệt Liên, nguyên chủ đã từng đưa cho ả không ít tài nguyên tu luyện.

Tạ Uẩn nhướng mày, nhàn nhạt nói: " Ý tốt của nương ta nhận, bất quá, hiện giờ nhi tử đã thành thân, sẽ không đi tiện nghi tiện nhân nào đó, đồ của ta nương có thể trả lại cho ta."

Nếu bà đã nói hỗ trợ bảo quản, vậy thì giờ trả lại cho ta đi. Tạ Uẩn vốn không thèm so đo tính toán, nhưng ai ngờ, Bạch Ngọc lại tự mình đưa lên cửa, hắn cũng sẽ không thèm khách khí.

Bạch Ngọc bị hắn chọc cho tức chết, đứa con này quả nhiên đã xa cách với bà ta. Bạch Ngọc ẩn ẩn có chút hối hận, bà ta cứ cho rằng, sở dĩ Tạ Uẩn nháo với bà ta, bất quá là muốn đạt được chút chỗ tốt, khẳng định sẽ không xé rách mặt. Dù sao, đứa con trai này đã vừa béo vừa phế lại còn không có tiền đồ, nếu thật sự xé rách mặt với bà ta, ở Tạ gia này làm gì còn chốn cho hắn nương thân nữa, ai ngờ...

Bạch Ngọc thương tâm nói: " Ngươi...ngươi đây là chê ta xen vào việc người khác sao?"

Tạ Uẩn gật đầu: " Nương biết là tốt rồi."

Bạch Ngọc lại khóc, hắn muốn lấy đồ về, bà ta làm sao bỏ ra được, liền nói sang chuyện khác: " Ô ô ô...hảo tâm xem như vứt bỏ, chính ngươi ngỗ nghịch bất hiếu, còn dám oán trách nương bất công. Nếu như nương bất công, làm sao còn cho ngươi bạc, chẳng lẽ năm vạn lượng ngân phiếu mà cũng không cho nổi ngươi sao?"

Lời này tương đối dẫn dắt khiến người phải nghĩ sâu xa, Bạch Ngọc đã khóc thảm như vậy, Tạ Uẩn còn thờ ơ. Tam phu nhân tuy rằng có chút bất công, nhưng dựa theo tính tình của Tạ Uẩn, lời nói của tam phu nhân hình như có chút đạo lý. Vì thế, tâm tư của mọi người vừa chuyển giờ lại chuyển.

Tạ Uẩn nhíu mày, hắn đối với mấy nữ nhân càn quấy không hề có một chút hảo cảm. Liếc mắt nhìn đám người xung quanh đang xem náo nhiệt, nhàn nhạt nói: " Nương, người cũng đừng khóc nữa, khó trách cha không thích người. Cái bộ dạng khóc sướt mướt đen đủi này của người, đổi là ta cũng thấy phiền chán. Không thích trả thì khỏi trả đi, nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì, dù sao đây cũng đâu phải lần đầu nương lấy đồ của ta đi trợ cấp cho người khác."

Lời này của Tạ Uẩn vô cùng bất hiếu, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều có chút khác thường. Dù sao thì, Bạch Ngọc tuy không phải thứ gì tốt, nhưng tốt xấu gì cũng đã sinh ra Tạ Uẩn. Ngay cả mẹ ruột mà hắn còn không hiếu thuận, sau này ai còn dám cùng hắn kết giao. Cố tình, ngay tại thời điểm mọi người còn đang suy tư, thế mà có người gật đầu tán đồng. Lần này, ai cũng không còn tâm tư so xem Tạ Uẩn như thế nào, mà đổi lại là bộ dáng khϊế͙p͙ sợ.

" Đúng vậy, mụ đàn bà thối chỉ biết khóc khóc khóc, nhìn thôi là hết muốn ăn uống. Đen đủi, khóc cái lông a, chẳng lẽ lão tử còn bạc đãi bà ta." Tạ tam lão gia lần đầu cảm thấy, Tạ Uẩn nói rất có đạo lý, đứa con trai này không hổ là con của lão, thế mà lại nói trúng phóc suy nghĩ trong lòng lão bao lâu nay.

Bạch Ngọc lung lay sắp đổ, lần này đúng là không còn một xíu mặt mũi nào nữa. Tạ Uẩn mắng bà ta, thì còn có thể nói hắn bất hiếu. Tạ tam lão gia mắng bà, thì bà chỉ có thể căng da đầu mà nhịn.

Người chung quanh đều lộ vẻ khϊế͙p͙ sợ nhìn qua, không còn lời gì để nói, tạ tam lão gia là trưởng bối, nào còn có phần cho tiểu bối bọn họ nghi ngờ.

Tạ Tây Kinh bị người vây xem quả thực không được tự nhiên, liền phồng cổ lên mà quát: " Nhìn mà cái gì mà nhìn, chẳng lẽ ta còn nói sai sao, đúng là cái đồ chỉ thích gây rối, suốt ngày chỉ biết ham món lợi nhỏ, tóc dài kiến thức ngắn, không..."

Tạ tam gia còn đang muốn nói tiếp, Tạ Sóc bối rối, Bạch Ngọc chính là mẹ ruột của hắn, thanh danh của Bạch Ngọc hỏng rồi, hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng: " Cha...nương cũng đã theo người vài chục năm, sao người có thể nói bà như vậy."

Bạch Ngọc rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng, mắt trông mong nhìn về phía Tạ Sóc. Trong lòng cuối cùng cũng có chút an ủi, vẫn là đứa con này đau lòng bà ta.

Tạ tam lão gia ngậm miệng không nói, mặt mũi của Tạ Sóc, lão vẫn phải cho, lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Bạch Ngọc một cái, trở về liền thu thập mụ, mụ đàn bà thối, một ngày không gây chuyện là bà ta ăn cơm không ngon sao. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, là Bạch Ngọc tự tìm tra trước, Tạ Uẩn chống đối mẹ tuy rằng có sai, nhưng mà....

Tạ tam lão gia lúc này quả thực rất bất công, lão cảm thấy đứa con trai này nói ra lời ra trong tâm khảm lão. Vì thế, Tạ Uẩn không sai, sai đều là Bạch Ngọc, mụ đàn bà kia không biết phân biệt trường hợp mà hồ nháo, đúng là quá mất mặt xấu hổ.

Tạ tam lão gia quay đầu, tán thưởng nhìn Tạ Uẩn liếc mắt một cái. Nói chứ, đứa con trai này gầy xuống, quả thật có vài phần phong phạm của lão, đều hơi béo giống nhau, đều phúc hậu như nhau, tính cách cũng ngay thẳng như nhau. Tạ tam lão gia càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng, cười ha hả hướng Tạ Uẩn gật gật đầu.

Khóe miệng Tạ Uẩn run rẩy, trong lòng mạc danh sinh ra một loại cảm giác quỷ dị, lão cha tiện nghi này không phải là uống lộn thuốc đi.

Tạ Sóc thấy thế, trong lòng có chút tức giận, cái tên mập mạp chết tiệt, thế mà có thể lôi kéo được cha. Nhìn cái dáng vẻ này trong những ngày gã không ở nhà, có lẽ đã xảy ra không ít chuyện.

Bất quá, Tạ Sóc cũng không để ý, một tên phế vật mà thôi, cho dù được cha coi trọng thì thế nào. Tạ Sóc không chút nào lo lắng địa vị của mình bị ảnh hưởng, gã chỉ có một chút buồn bực, gã cảm thấy chính mình đã bị mạo phạm.

Kỳ thật, gã tức giận với Tạ Uẩn, chủ yếu là vì cảm thấy Tạ Uẩn thay đổi quá nhiều, vượt qua khỏi khống chế của gã. Thế mà có thể học được cách phản kháng, tuy gã rất chướng mắt đệ đệ này, nhưng gã không chịu được việc đệ đệ bất kính với gã. Gã quả thật rất tức giận, nhưng mà, việc gã tức giận không hề có quan hệ gì tới năm vạn lượng bạc kia. Đang ở phủ thành, gã nào thèm để mắt đến vài ba đồng bạc vụn đó, cố tình là mẫu thân luôn dùng bạc để nói chuyện, làm trò trước mặt đồng học gã, cái này làm cho gã vô cùng mất mặt, gã cảm thấy Bạch Ngọc quá bủn xỉn.

Bạch Ngọc lúc này còn đang cảm động vì nhi tử đứng ra cầu tình giúp bà ta, nào hay biết rằng, Tạ Sóc cũng chán ghét bà ta luôn.

Một hồi tiệc rượu, biến thành một trò khôi hài của tam phòng Tạ gia.

" Tạ tam huynh đệ..." Hồ Bang Chí cười gượng, không nghĩ tới chỉ tham gia một bữa tiệc rượu mà thôi, thế nhưng còn có thể thấy một hồi tuồng gia tộc."

" Ha hả!" Bàng Trung Uy có chút không được tự nhiên, Tạ Sóc ngày thường thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, không nghĩ tới nương của gã là cái dạng này, còn thêm đệ đệ của gã, đúng là một tên không biết hiếu thuận.

Tạ Sóc cười làm lành, vội vàng nói: " Bàng huynh, Hồ huynh, khiến các huynh phải chế giễu, nương của ta...Đệ đệ của ta là bị chiều hư."

Tạ Uẩn cười nhạo: " Tam ca, ngươi đúng là trợn mắt nói mù..."

" Hừ!"

Tạ Uẩn còn chưa nói xong, một tiếng hừ lạnh vang lên, vang vọng khắp đại đường, uy áp của cường giả Võ Sĩ, nháy mắt đè ép lên mỗi người.

Sắc mặt mọi người biến đổi, đại đường nháy mắt an tĩnh lại, Tạ lão gia tử không biết từ khi nào, đã ngồi ở chủ vị. Có điều, sắc mặt của lão ta không hề đẹp chút nào, chán ghét liếc Bạch Ngọc một cái, nói: " Ồn ào nhốn nháo giống cái bộ dáng gì, câm miệng hết cho ta, còn có ngươi, tức phụ lão tam, tiểu thất tuổi cũng lớn, đồ của hắn thì đưa cho hắn bảo quản. Một chút đồ nhỏ nhoi, cũng nháo đến đại đường, đúng là kỳ cục."

Bạch Ngọc vô cùng ủy khuất đáp một tiếng, cho dù lúc này bà ta có rất nhiều bất mãn, nhưng cũng không dám chống đối Tạ lão gia tử.

Trong lòng Tạ Uẩn có chút vui vẻ, tức khắc nở nụ cười, hắn còn đang nghĩ làm thế nào để đòi tiền Bạch Ngọc đây. Không nghĩ tới Tạ lão gia tử một câu liền thu phục được, nhìn bộ dáng khó chịu của Bạch Ngọc, Tạ Uẩn tỏ vẻ vô cùng vui sướиɠ.

Kỳ thật, nếu không có Bạch Ngọc hùng hổ dọa người, hắn hiện giờ chỉ là thế đơn lực mỏng, nếu không tất yếu, hắn quả thật vẫn chưa muốn xé rách mặt với Tạ gia. Bất quá, nếu người khác làm quá mức, hắn cũng sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng. Từ trước đến nay, hắn không phải là người thích ủy khuất bản thân.

Tạ lão gia tử ngược lại nói: "Tiểu thất, hiện giờ ngươi đã thành niên, nên học cách nuôi gia đình. Từ nay về sau, trừ bỏ phân phát mỗi tháng, trong tộc sẽ không cho tài nguyên gì thêm nữa, điểm này ngươi phục hay không phục."

Ánh mắt Tạ Uẩn lóe lóe, trong lòng nháy mắt minh bạch, khó trách trước kia nguyên chủ xui xẻo như vậy, thì ra là thế...

Tạ lão gia tử tính kế cũng thật tốt, bất hoạn bần nhi hoạn bất quân*, từ trước đến giờ nguyên chủ chỉ là một tấm bình phong để ngụy trang. Tài nguyên của Tạ gia nếu chỉ đổ vào một mình Tạ Sóc, cho dù có Tạ Tuyết bảo hộ, đệ tử trong nhà khẳng định sẽ không phục, đầu mâu sẽ chỉ nhắm vào Tạ Sóc. Tình huống bất lợi như vậy khiến gia tộc không thể phát triển, tất nhiên Tạ lão gia tử không hề muốn nhìn thấy tình huống ấy.

* trích trong câu " Bất hoạn bần nhi hoạn bất quân, bất hoạn quả nhi hoạn bất an" (một câu nói của Khổng Tử) nghĩa là: không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng, không sợ ít chỉ sợ không yên.

Nhưng, nhiều thêm một tên phế vật thì khác. Tạ Sóc cùng với Tạ Uẩn đều đồng thời hưởng thụ tài nguyên gia tộc thêm vào. Một là thiên tài, một là phế vật, mọi người có tức giận, thì chỉ biết nhằm vào cái tên phế vật. Hơn nữa, Tạ Uẩn lại là một người con có hiếu, có Bạch Ngọc ở bên tai hắn nhắc đi nhắc lại, tài nguyên của hắn cuối cùng cũng vào tay Tạ Sóc. Như vậy tài nguyên gia tộc cứ đổ vào một mình Tạ Sóc, đồng thời còn không khiến cho người khác phải đố kỵ, oán hận.

Kế hoạch này vô cùng tốt, nguyên chủ bị kéo đến một đống cừu hận. Chẳng qua, thân thể của nguyên chủ đã đổi thành hắn, hết thảy không còn giống như trước nữa. Hắn đã xé rách mặt với Bạch Ngọc, rõ ràng, hiện giờ tài nguyên của hắn sẽ không dễ dàng nhường ra nữa. Một khi đã vậy, làm một phế vật người người đều biết, Tạ gia làm sao có thể giao tài nguyên cho hắn nữa. Cho nên Tạ lão gia tử vừa rồi mới nói lời kia, miễn cho tài nguyên trong nhà rơi vào tay hắn.

Tạ Uẩn cong môi, nhàn nhạt nói: " Phục."

Không phục còn có thể thế nào, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đạo lý này hắn vẫn hiểu rõ. May mắn là từ trước đến giờ, hắn không trông cậy vào Tạ gia quá nhiều.

Tạ lão gia tử vừa lòng cười, cho một cây roi và một trái táo, xem như hắn rất thức thời, chậm rãi nói: " Ngươi nếu đã tấn giai, ngày mai đi trướng phòng lĩnh tài nguyên đi, phần của ngươi, Tạ gia chia không phải ít."

Tạ Uẩn nhếch nhếch môi, chẳng hề để ý mà nói: " Cảm tạ tổ phụ."

Tạ lão gia tử nhíu mày, lão rất bất mãn thái độ của hắn. Bất quá, một tôn tử không nên thân mà thôi, lão cũng không để trong lòng. Quay đầu nhìn về phía Hồ Bang Chí cùng với Bàng Trung Uy, cười nói: " Đệ tử trong nhà hồ nháo, chậm trễ hai vị hiền chất, việc hôm nay..."

Hồ Bang Chí vội vàng nói: " Tạ lão gia tử khách khí, nhà ai mà không có việc phiền não, ngài cứ yên tâm, việc hôm nay tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài."

Tạ lão gia gật gật đầu, tiếp đón mấy tiểu bối, cùng bọn họ nói chuyện nhàn thoại.

Kế tiếp, không có chuyện của Tạ Uẩn gây rối, cũng coi như là khách chủ tẫn hoan, Hồ Bang Chí cùng với Bàng Trung Uy đã sớm được người chúng tinh phủng nguyệt. Hôm nay mở tiệc, nói dễ nghe là giới thiệu cho mấy tiểu bối nhận thức, trêи thực tế, Tạ Uẩn bĩu môi, Tạ lão gia tử đây là quang minh chính đại dẫn mối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.