Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 6




Ban ngày Vạn cha đi lên trấn trên, sau khi hắn trở về, Vạn nương cũng không giấu giếm đem mọi chuyện kể hết với hắn từ đầu tới cuối.

“Nương muốn tới ở thì ở đi, mấy năm nay chúng ta cũng không chăm sóc nàng được mấy ngày, nàng đã lớn tuổi như vậy bọn ta cũng không chăm sóc được vài năm, có một số việc cũng đừng so đo.” Nương mình bất công Vạn Thường Thanh đương nhiên biết, chỉ là biết thì biết, hắn dù sao cũng là phận làm con, hơn nữa khi cha còn sống đối với hắn vẫn rất tốt, cha đã dặn dò phải chăm sóc nương thật tốt, hắn đương nhiên phải nghe lời.

Biết ngay trượng phu hơn nửa sẽ vì lí do này mà không thể từ chối, Vạn nương tức giận liếc hắn một cái, mới bất đắc dĩ giải thích: “Ta cũng không phải không muốn đón người lại đây, nhưng mà tình huống hiện tại không cho phép? Mắt thấy Nguyệt nhi sắp lập gia đình, lỡ như….. dù sao nếu đem người đón tới đây ta sẽ không đồng ý, ngươi nếu không vui ngươi liền đem mẹ con ta đuổi ra khỏi cửa đi!”

“Ngươi đang nói mê sảng gì vậy?” Vạn cha nghe thê tử nói như vậy, thật sự hơi tức giận, ngày thường hắn cũng không phải là người nghiêm túc, chuyện trong nhà cũng là do Vạn nương quyết định, nhưng hắn mỗi lần thật sự tức giận, Vạn nương vẫn là sợ hãi.

Thấy bản mặt của người này, rõ ràng là đang tức giận, Vạn nương chỉ có thể nhanh chóng nói thêm: “Ta nói bậy, ngươi đừng tức giận. Ý của ta là…. Nếu không chúng ta thúc đẩy chuyện hôn sự của Nguyệt nhi trước đi? Đợi cho Nguyệt nhi xuất giá liền đem nương đón tới đây, như vậy là được rồi.”

Tuổi Vạn bà vốn cũng lớn, lúc này té một cái ban đầu nghĩ còn không có việc gì, thế nhưng qua vài ngày cũng không thấy tốt lên, hơn nữa hôm nay sau khi nhìn thấy, Vạn nương liền phát hiện tinh thần của lão nhân ra giống như là bị rút hết, cả người đều không có sinh khí, nhìn thấy….. sợ là ngày không còn nhiều lắm.

Quy củ nhà nông bọn họ tuy rằng không nhiều như  nhà quan lại, không cần phải giữ đạo hiếu với lão nhân trong nhà ba năm, chỉ một năm ngắn ngủi mà thôi, nhưng Nguyệt nhi của nàng cũng sắp mười bảy, cũng không thể đợi nữa.

Thái độ của thê tử như thế, vẻ mặt của Vạn cha cũng dịu đi, buổi tối đi ngủ cũng suy nghĩ kỹ lại một phen,  cách một ngày liền đi Trương gia, nói muốn đem chuyện hôn nhân đẩy nhanh một chút, sau khi về nhà lại gặp mặt đại ca mình, xem như có ăn ý với nhau, hai nhà cũng không nhắc lại chuyện chuyển nơi ở cho Vạn bà.

Từ sau khi Vạn bà té bị thương, trong nhà mời thầy thuốc hai lần, nhưng mỗi lần đều không nói gì chỉ nói tĩnh dưỡng tốt là được, trong lòng mọi người cũng đã đoán được, xem ra lão nhân gia quả thật đã lớn tuổi, cũng không phải bị thương nghiêm trọng gì, vì thế cũng không quá để ý.

Vạn bà dĩ vãng yêu thương nhất chính là chắt trai của mình Lâm Tử, nhưng khi nàng bị ốm không dậy nổi ngược lại là Vạn Xuân Phong thường xuyên chạy tới trước giường bệnh của nàng nhất.

“Bà, ta cầm lê đến cho ngươi, ngươi kêu đại tẩu lột vỏ cho ngươi ăn.” Vạn Xuân Phong biết bà không thích hắn, cho nên mỗi lần tới đây chỉ đứng một chút liền lập tức đi ngay, lần này cầm đồ tới thời gian đứng ngốc càng ngắn, buông đồ vật liền chuẩn bị chạy lấy người.

Mắt thấy tôn tử muốn đi, Vạn bà liền nhanh chóng gọi người lại, còn kêu người ta đến bên giường ngồi xuống. trong dĩ vãng Vạn Xuân Phong không cùng bà thân thiết như vậy, thái độ hiện giờ của bà hắn hơi không quen, thế nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.

“Xuân Phong, bà biết Nguyệt nhi muốn xuất giá, ngươi có biết cha nương ngươi chuẩn bị của hồi môn như thế nào không?” Vạn bà nửa nằm, nói chuyện liền nắm lấy bàn tay của tôn tử, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ, bộ dáng rất là thân thiết cùng sủng nịnh. Dĩ vãng Vạn Xuân Phong không thích bà bởi vì bà cũng không thích hắn, hiện giờ bà thích hắn trong lòng hắn vui mừng còn kiên nhẫn cùng người nói chuyện.

“Bà, ta không biết chuẩn bị cái gì, thế nhưng quần áo tân nương của nhị tỉ là do mẫu thân làm, những chuyện khác ta cũng không biết, thế nhưng cha nói so với đại tỷ, hẳn là giống như đại tỷ…. a đau!” trên mu bàn tay truyền tới đau  nhức, Vạn Xuân Phong nhanh chóng thu lại bàn tay, nhìn thấy một miếng da trên mu bàn tay bị nhéo hồng thầm chí còn rách da, Vạn Xuân Phong đau tới mức nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hắn không biết mình nói sai cái gì, cũng không biết bà sao lại đột nhiên đổi sắc mặt nhéo hắn, hắn chỉ biết hiện tại một chút áy náy trong lòng hắn đã bị đau nhức trên mu bàn tay thay thế, hắn khóc nhưng thân thể thoải mái chạy ra khỏi phòng bà mình.

Vạn Xuân Phong chạy đi, Vạn bà không thể đứng dậy, cũng không với tới đồ vật gì để ném, chỉ có thể dùng sức vung tay đập vào ván giường, miệng mắng: “Đứa con bất hiểu, tên phá gia này!” tiểu nhi tử của mình hiện giờ trong nhà có bao nhiêu tiền, Vạn bà không biết, nhưng không cần biết hắn có bao nhiêu của cải, đều phải để cho người Vạn gia, không thể tiện nghi cho người ngoài.

Thời điểm Vạn Xuân Hoa xuất giá, trong nhà chuẩn bị cho nàng nhiều đồ trang sức xinh đẹp, thậm chí còn đặt mua gia cụ, còn chuẩn bị hiện ngân, trước sau ít nhất phải mất bảy tám mươi lượng bạc!

Lúc ầy biết đứa con chuẩn bị nhiều đồ cưới như vậy cho nữ nhi, việc hôn nhân cũng lo liệu xong, Vạn bà ngoại trừ phát tiết tính tình một chút cũng không làm được gì, cho nên lúc này đây nàng biết Vạn Thu Nguyệt sắp lập gia đình, nên nhanh chóng hỏi thăm đồ cưới của Vạn Thu Nguyệt.

“Không có thiên lý! Không có thiên lý mà!” Ở trong mắt Vạn bà, gả nữ nhân vốn nên đòi thật nhiều sính lễ, nhưng nhà bọn họ thì ngược lại, chỉ cần một ít sính lễ liền gả ra ngoài, đây là mua bán lỗ vốn! rất hồ đồ, lão nhị thật sự là rất hồ đồ!

Vạn bà ở trong phòng vừa khóc vừa ầm ĩ động tĩnh lớn như vậy, Vạn Xuân Phong còn khóc chạy ra, Lí thị nhanh chóng đi vào phòng, sau khi nàng nghe ngóng, trong lòng cũng lo lắng theo.

Nàng không hiểu được, nhị thúc làm sao mà tài vận lại tới như vậy, sao vận khí lại tốt như vậy, nàng nhớ thời điểm còn nhỏ trong nhà nhị thúc rất khó khăn, cũng không biết làm như thế nào lại phất lên nhanh như vậy.

“Bà, ngài đừng tức giận, đều đã ở riêng, bạc trong nhà nhị thúc chúng ta cũng đâu thể làm gì, chỉ là… chỉ là chuẩn bị nhiều đồ cưới như vậy cho nha đầu quả thật…. lãng phí, cái đó với cho người ngoài cũng không có gì khác nhau.”

“Ta là nương của hắn! mẹ ruột ! chúng ta có thể nói! lần này nói như thế nào cũng không thể để hắn làm như vậy, nhiều bạc như vậy cho người ngoài hắn không đau lòng thì ta đau lòng. Bạc này đều để lại cho Lâm Tử, nếu không thì để lại cho Hoa nhi, bọn họ là nam đinh của Vạn gia, tương lai chính là người dưỡng lão cho hắn, một lão nhân sao có thể dựa vào hai nữ nhi đã xuất giá, cũng một ca nhi không làm nổi chuyện gì được?”

“Bà, ngươi nói thật sao?” Mặc dù trong lòng cũng nghĩ như thế, nhưng Lí thị không có đem lời này nói ra ngoài, hiện giờ lão nhân trong nhà cũng nghĩ như vậy, trong lòng khỏi nói là rất vui mừng, đối với Vạn bà ân cần thêm vài phần.

Sau khi Vạn Xuân Phong khóc chạy về, một câu cũng chưa nói, liền ôm nương mình khóc không ngừng, nhưng kỳ quái sau khi hắn khóc xong tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, bộ dáng kỳ quái mấy ngày nay trong nháy mắt cũng biến mất.

“Nương, bà hỏi ta hai người chuẩn bị đồ cưới cho nhị tỷ là những gì, ta nói cùng đại tỷ giống nhau, nàng liền nhéo ta.” Không biết bà vì sao lại tức giận, nhưng Vạn Xuân Phong cảm thấy nương mình sẽ biết, sau khi khóc xong hắn liền cùng nương nói một câu như vậy.

Thời điểm Vạn Xuân Hoa xuất giá Vạn Xuân Phong đương nhiên là không nhớ, thế nhưng Vạn nương lại nhớ rõ, con trai nói ra lời này nàng đương nhiên hiểu được, vì thế lập tức đem chuyện nói cho trượng phu.

“Ta mặc kệ, dù sao đồ cưới của Thu Nguyệt chỉ có thể nhiều không thể ít!” điều kiện nhà chồng đại nữ nhi rất tốt, mang ít đồ cưới qua cũng không chịu khổ gì, năm đó cũng chỉ là muốn nàng không bị nhà chồng khinh thường mới chuẩn bị nhiều đồ cưới như vậy, hiện giờ nhị nhi nữ xuất giá cho dù là thế nào cũng không thể kém hơn đại nữ nhi được.

“Ngươi cứ yên tâm, ta biết nặng nhẹ.” Việc hôn nhân của nữ nhi là chuyện lớn, Vạn cha đương nhiên là không để cho nữ nhi bị ủy khuất, về phần lão nương….. dù sao hắn bị mắng cũng là chuyện thường, muốn mắng thì cứ mắng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.