Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 1




Tháng tư mùi thơm hoa cỏ bay khắp nơi, chính là thời điểm thích hợp gieo trồng.

Lau mồ hôi trên trán một phen, Vạn Thường Thanh nhịn không được nhìn vào trong nhà, sáng nay khi ra ngoài sắc mặt vợ hơi không tốt, cũng không biết có phải muốn sinh hay không.

Trong lòng lo lắng cho thê tử, công việc trong tay cũng không hề ngừng lại, một bó mạ to trong tay không lâu sau đã được sắp xếp để trong ruộng nước.

“Thường Thanh huynh đệ, Thường Thanh huynh đệ, ngươi nhanh về nhà đi, vợ ngươi muốn sinh, vợ ta nói nhìn bụng nàng khẳng định sẽ sinh ra một tiểu tử béo mập!” Vương Qúy miệng hô nhưng trên mặt vẫn cười hì hì như trước, thời điểm hắn nói chuyện cũng đã cởi giày, đem ống tay áo cùng ống quần xắn lên.

“Ngươi nhanh về nhà đi, ở đây cũng không còn nhiều việc, ta giúp ngươi làm, nhớ rõ khi đầy tháng con trai nhớ mời ta uống rượu.” Vương Qúy cùng Vạn Thường Thanh là huynh đệ cùng nhau ra ngoài buôn bán, giao tình của hai người rất sâu, Vạn Thường Thanh cũng không nói nhiều với hắn, đơn giản nói lời cảm ơn liền nhanh chóng chạy về nhà.

Vạn Thường Thanh năm nay hai mươi tám tuổi, tuổi tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, hắn thành thân đã mười năm, lúc trước đã sinh hai nữ nhi, hiện giờ thai thứ ba ngóng trông là một nam tử, nếu không sẽ không thể ăn nói với cha mẹ, thê tử khẳng định cũng phải chịu tội.

Thời điểm Vạn Thường Thanh vội vàng chạy về nhà, trong viện đã đứng đầy người, hai nữ nhi còn có cha mẹ, thậm chí ngay cả đệ đệ thê tử cũng đã đến đây.

Nhìn thấy trên tay cậu em vợ Uông Viễn mang theo đồ, Vạn Thường Thanh cười cảm kích với người này, liền chăm chú nhìn phòng sinh.

“Cha, nương lúc này khẳng định có thể sinh ra đệ đệ.” Vạn Xuân Hoa là trưởng nữ của Vạn gia, qua mấy tháng nửa là mười hai tuổi, tuổi còn nhỏ mà đã hiểu chuyện, vừa nhìn thấy cha mình liền chạy tới nói những lời may mắn.

Trong thôn vợ chồng sau ba mươi tuổi không hề có đứa nhỏ được sinh ra, Vạn Thường Thanh sắp đến ba mươi, thai này mọi người đều cho rằng là thai cuối cùng, cho nên rất hồi hộp.

Trong phòng rốt cục truyền tới tiếng trẻ con khóc, mọi người hầu như cùng nhau phản ứng, thế nhưng e ngại tập tục Vạn Thường Thanh cùng Uông Viễn không thể tiến vào nhà trước, nhưng Vạn Xuân Hoa hai ba bước đã chạy vào.

Vừa vào cửa trong lòng Vạn Xuân Hoa liền hồi hộp, dự cảm không tốt truyền tới. Nhìn thấy vẻ mặt nương bình tĩnh, bá mẫu bên cạnh hơi thất vọng, nàng biết nương lúc này lại sinh ra muội muội.

“Nương…..” chậm rãi đi tới bên giường, Xuân Hoa muốn an ủi nương, còn không đợi nàng mở miệng, nương của nàng đã mở miệng trước: “Hoa nhi, mau nhìn đệ đệ, ngươi xem hắn lớn lên giống ai? Nương cảm thấy hắn thật ra càng giống ngươi.”

“Nương? Nương! Là đệ đệ? Là đệ đệ ! » lập tức nín khóc mỉm cười, Xuân Hòa còn không kịp nhìn đệ đệ trong lòng nương, liền cao hứng chạy ra ngoài, miệng kêu nương sinh đệ đệ.

Thanh âm Xuân Hoa rất nhanh được mọi người nghe được, cũng tới giờ phút này, mọi người ở bên ngoài mới có thể cười.

Nghe tiếng cười náo nhiệt bên ngoài, còn có tiếng bước chân càng ngày càng gần, Uông Tú Tú nằm ở trên giường nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tẩu tử Trương thị, lại vùi đầu hôn đứa nhỏ trong ngực, liền đem đứa nhỏ đưa qua.

Mặc kệ thế nào, lát nữa mẹ chồng lại đây, khẳng định là muốn nhìn đứa nhỏ trước.

Quan hệ của Uông Tú Tú cùng tẩu tử không tồi, nàng đem đứa nhỏ giao cho tẩu tử mà không phải đợi cho mẹ chồng tiến vào, để cho mẹ chồng ôm đương nhiên là có lý do của nàng.

Sau khi mẹ chồng tiến vào, Trương thị cũng không buông tay mà nhẹ nhàng vạch ra chăn nhỏ.

« ồ ! thật đúng là một tiểu…. hừ ! » chưa nói hết lời, Vạn bà đột nhiên thay đổi sắc mặt, trực tiếp đem chăn nhỏ vừa mới vạch ra ném đi, tay vừa mới chạm vào chăn nhỏ cũng ghét bỏ lắc lắc !

Nhìn thấy động tác của mẹ chồng, mi Uông Tú Tú cũng không hề nhăn lại, nhưng tẩu tử Trương thị đứng ở một bên lại không nhìn được, nhanh chóng an ủi nói : « Tú Tú, ngươi đừng để ý, nương luôn luôn là như vậy ngươi không phải không biết. » Trương thị dứt lời, Uông Tú Tú giơ tay ý bảo đưa đứa nhỏ cho nàng, một lần nữa đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng, như là biết sẽ không có ai quấy rầy, mình cũng nhẹ nhàng nằm xuống, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười ôn nhu từ từ nói : « Ca nhi không phải là con sao ? Vài ngày trước đó không phải tam thiếu gia Cao gia không phải đã thành thân sao ? tam thiếu gia cũng chỉ là một tiểu ca nhi. Tiểu ca nhi nhà khác có thể lấy vợ, nhà ta đương nhiên là có thể lấy. »

« Haiz…. Đúng vậy. » ca nhi cùng tiểu tử sao có thể giống nhau ? nhưng thời điểm này Trương thị cũng không tiện nói gì, nói vài câu râu ria liền rời đi.

Thời điểm Vạn bà nổi giận đi ra ngoài, miệng nói mát : « Cho nàng ăn ngon ngủ kĩ mấy tháng, lại sinh ra thứ lỗ vốn ! » Vạn bà vừa nói ra, ai lại không biết sao lại như thế, nhưng lời nàng nói thực khó nghe, Uông Viễn chịu không nổi tỉ tỉ bị mắng như vậy, trực tiếp nói lại : « Tỷ ta dù có ăn uống cũng là do tỷ phu ta cho, lại không chiếm một văn tiền của người ngoài ! » Vạn gia đã ở riêng, vả lại lão Vạn gia đều theo con lớn nhất, chuyện này ai cũng biết.

« Nàng phí phạm bạc của con ta còn không để ý sao ? hừ ! còn ăn thịt gà uống canh gà ? ăn nhiều cũng lãng phí mà thôi ! » Không dám đối diện với Uông Viễn, nhưng Vạn bà vẫn phỉ nhổ con gà mái trong tay Uông Viễn, mới chịu rời đi.

« Ngươi ! hừ ! » Dù sao cũng là mẹ chồng của tỷ tỷ mình, Uông Viễn cũng không thể đắc tội quá mức, hắn cũng không có đuổi theo nói cái gì, cách cửa kêu tỷ tỷ mình một tiếng rồi vào phòng.

Sau khi trưởng bối trong nhà đã đi, Vạn Thường Thanh cũng chuẩn bị ôm thê tử về phòng. Khi sinh sản máu me dơ bẩn, lúc trước Vạn Thường Thanh cũng chuẩn bị phòng sinh sản, hiện giờ đứa nhỏ đã sinh ra nên mang thê tử trở về phòng.

Thời điểm ôm thê tử trở về phòng, hai nữ nhi một mực đi phía sau, trưởng nữ Xuân Hoa ôm tiểu đệ đệ mới sinh ra.

Dọc theo đường đi người một nhà không hề nói chuyện, chỉ cách một bức tường, đi vài bước là có thể đến phòng mà sao cảm thấy thật xa xôi.

« Hai đứa đừng ở trong này, đi giúp cậu làm việc đi. » Sau khi đặt thê tử lên giường, Vạn Thường Thanh lại đem hai nữ nhi đuổi ra ngoài, sau đó mới tự mình ôm đứa nhỏ ngồi bên giường.

Hai tỷ muội liếc nhau, nghĩ cha mẹ có lời muốn nói, liền vội vàng đi ra ngoài, dù sao cậu cũng đến đây, bà cũng không dám làm gì nương.

« Đứa nhỏ lớn lên giống ngươi. » Vươn một bàn tay cách chăn vỗ vỗ nhẹ cánh tay thê tử, sau đó Vạn Thường Thanh cũng không biết nói gì, tâm tư thê tử hắn biết, nàng một lòng muốn sinh con trai may ra còn hãnh diện trước mặt nương, hiện giờ tâm nguyện cũng coi như hoàn thành được một nửa.

« Lớn lên giống ta có gì tốt, là một người không có phúc. » Không có mẹ chồng cùng chị dâu ở đây, thậm chí ngay cả nữ nhi cũng rời đi, hiện giờ đối với người thân mật với mình nhất, Uông Tú Tú cũng hơi không kìm nén được, thanh âm run lên khóc thành tiếng.

« Ngươi làm sao vậy ?! » Thê tử đột nhiên khóc như vậy, Vạn Thường Thanh không có nhỏ nhẹ dỗ dành, thậm chí giọng nói còn mang trách móc, trong khoảng thời gian ngắn làm cho Uông Tú Tú ngây ngẩn cả người, tức thì trên mặt nàng liền tủi thân nặng nề.

Biết thê tử hiểu lầm, Vạn Thường Thanh chỉ có thể nhanh chóng giải thích : « Đứa nhỏ là con ruột của chúng ta, người khác ghét bỏ nhưng ngươi không thể ghét bỏ nó, mà cũng không có đạo lý cha mẹ ruột lại ghét bỏ con mình. Ngươi xem bộ dáng ngươi giống cái gì ? chúng ta lại có thêm một đứa con không phải nên vui vẻ hay sao ? con gái lớn con gái nhỏ cách nhau hai tuổi, nhưng hôm nay đứa nhỏ còn cách nhị tỷ hắn mười tuổi, ban đầu còn tưởng rằng sẽ không có thêm con nữa, hiện giờ mặc kệ hắn là ca nhi hay là tiểu tử đều là ông trời ban ân, ta nên cảm kích mới đúng. »

Trong lòng thất vọng cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất, ban đầu nghĩ thê tử sinh con trai nương sẽ đối với thê tử tốt một chút, lại nghĩ tẩu tử sinh  hai đứa con trai, cũng không thấy nương đối tốt với nàng, có thể thấy sau này thê tử trải qua như thế nào cũng là phải dựa vào mình, cùng sinh tử hay sinh nữ không có quan hệ gì.

Sau khi nghĩ thông suốt, Van Thường Thanh cũng không rối rắm, nhanh chóng an ủi người.

« Ngươi, không phải từ trước đến nay vẫn thực thông minh sao, hiện tại chỉ một việc nhỏ như vậy sao lại không nghĩ ra ? ngươi xem Vương gia trong thôn, con nhà bọn họ cũng rất nhiều, nhưng ngươi xem hiện giờ hai lão kia trải qua như thế nào, mấy đứa con ở nhà lớn, lại đưa cha mẹ tới ở nhà tranh cũ nát, vậy con cái có nhiều thì có lợi gì ? nữ nhi chúng ta từ nhỏ đã nghe lời, hiện giờ cũng là đứa nhỏ tốt, ngươi đừng buồn, mọi chuyện đã có ta. » hơn nữa ngươi không phải chỉ có ta. Nghĩ đến trong phòng còn có người vội vàng, trong lòng Vạn Thường Thanh càng yên tâm.

Thời điểm đại nữ nhi của bọn họ sinh ra, trong nhà cũng không được tốt, nhưng bởi vì đứa nhỏ là nữ nhi nên nương không chịu cho bọn họ mượn một chút thức ăn mặn, vẫn là thời điểm đầy tháng người nhà mẹ đẻ thê tử tới, biết tình huống trong nhà, liền cho bọn hắn mấy con gà mập cùng một ít thịt khô, mới không khiến cho thân thể của thê tử mệt mỏi.

Sau đó thời điểm sinh đứa nhỏ thứ hai, A Viễn liền tặng hai con gà, thế nhưng khi đó trong nhà sống không khá giả, cũng không giám phiền toái nhạc gia.

Nhưng hiện giờ…..

Uông Viễn giết con gà mái mang đến, xử lý sạch sẽ rồi đem đi hầm, dặn dò hai cháu ngoại ở đây nhìn nồi và bếp, ngay cả chào hỏi tỷ tỷ cùng tỷ phu cũng không liền trực tiếp chạy về nhà, thế nhưng sau khi hắn trở về liền chạy đến đây, lúc này là mang một xe ngựa tới, trên xe ngựa tất cả đều là đồ bổ dành cho nữ nhân trong tháng.

« A Viễn, ngươi mang nhiều đồ vật đến đây làm gì ? A Hà cũng sắp sinh rồi, ngươi nên ở nhà với nàng mới được, hy vọng nàng thuận lợi sinh ra một tiểu tử béo cho chúng ta, như vậy a cha ở trên trời có linh cũng sẽ yên tâm. »

« Tỷ, ngươi yên tâm đi, nếu không phải A Hà sắp sinh, nàng cũng muốn cùng ta tới nhìn ngươi, ngươi cũng đừng có lo lắng, hơn nữa ! Ta cũng không ghét bỏ hai đứa cháu ngoại xinh đẹp như búp bê này, ai dám khi dễ các nàng ta sẽ không bỏ qua, nữ nhi của ta cũng sẽ như vậy. » Cố ý vô tình liếc mắt nhìn tỷ phu bên cạnh, Uông Viễn vừa đem ánh mắt thu  hồi lại thấy tỷ tỷ  nhìn mình cười bất đắc dĩ.

« Ngươi, đừng lo lắng vớ vẩn nữa, tỷ phu ngươi đối với ta thế nào ngươi không phải không biết, là ta tự mình lẩn quẩn trong lòng, thế nhưng sau khi nghe tỷ phu ngươi nói mấy lời cũng đã thông suốt, sau này sẽ không muốn nhi tử nữa, các ngươi cứ yên tâm đi. » Trượng phu săn sóc, nữ nhi còn nhỏ, người nhà mẹ đẻ cũng có thể cho nàng dựa vào, quả thật không có gì phải lo lắng cả.

Về phần mình bất mãn với mẹ chồng…. Cho dù nàng làm cái gì, cuộc sống của mình tự mình qua, nàng dù sao cũng đã có hai đứa cháu trai, cũng không thấy cháu trai hiếu thuận với nàng, không gặp cuộc sống sẽ càng tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.