Xuyên Vào Tiểu Thuyết Bẻ Cong Nam Chính

Chương 7




Sau khi bác sĩ và mọi người ra khỏi phòng thì anh ngồi suy nghĩ:" Vậy rốt cuộc đó là giấc mơ hay là sự thật?? Nếu là sự thật thì những người đó là ai, tại sao họ có thể giả dạng thành các thành viên gia đình của anh y như đúc được chứ??. Vậy nếu là mơ thì tại sao anh lại cảm thấy nó chân thật đến mức anh tưởng nó là sự thật được??". Đang lúc anh miên man suy nghĩ thì đầu của anh bỗng nhiên đau đến mức mà anh không thể suy nghĩ được, không biết tự lúc nào cô xuất hiện hỏi anh:

- Anh bị sao vậy?? Anh lại đau đầu nữa sao?? Anh uống thuốc đi đỡ đau đầu.

Anh nghe vậy nhưng lại không muốn uống bởi vì trong lòng anh đang nghi hoặc, mặc dù nghĩ nó chỉ là giấc mơ nhưng sự nghi ngờ đó anh không thể nào đè ép nó xuống được. Thấy anh không chịu uống cô cũng không tỏ ra khó chịu, bởi cô biết anh vừa trải qua việc gì và cũng may mọi người tới kịp mới có thể cứu anh thoát khỏi nó. Anh không chịu uống thì cô đành phải dùng cách này, cô quay đầu anh lại bắt anh nhìn vào mắt của mình. Không biết vì sao khi nhìn vào mắt của cô thì có một ma lực nào đó khiến anh nghe theo lời cô nói, anh uống hết ly thuốc ấy. Khi anh uống xong anh cảm thấy cơn đau đầu của mình dịu xuống, cảm giác thoải mái nó dâng lên trong lòng của anh đè ép đi sự khó chịu. Thấy anh uống cạn ly nước ấy, cô mỉm cười hài lòng dù ly nước ấy không giúp được gì nhiều cho anh nhưng ít nhất có thể khiến anh cảm thấy dễ chịu và ít bị mang áp lực do cô ta gây ra. Mẹ anh vào phòng và nói:

- Con đó có nghe thấy bác sĩ nói gì chưa?? Lo mà nghỉ ngơi cho tốt vào đi, đừng có suy nghĩ nhiều nó làm cho đầu óc của mình mệt thêm đó. Nghe chưa??.

Thấy dáng vẻ bá đạo của mẹ anh, biết mẹ lo cho mình anh liền gật đầu vâng lời. Không biết vì sao anh lại nghĩ giấc mơ đó là thật nữa, bởi anh thấy mẹ mình vẫn bình thường mà, cái cảm giác mà mẹ mang lại cho mình vẫn như ngày nào đâu có khác lạ như trong giấc mơ đó đâu. Đúng là dạo này anh suy nghĩ nhiều quá đâm ra mơ tào lao, đã lại còn nghi ngờ người nhà của mình nữa, anh cảm thấy xấu hổ quá.

Mẹ anh nói tiếp:

- Đừng có gật đầu cho có không. Mà con còn phải làm theo nghe chưa. Giờ nghỉ ngơi đi để mai còn đi chơi nữa.

Sau khi mẹ và cô ra khỏi phòng anh quyết định không suy nghĩ nữa và bỏ cái giấc mơ kia ra khỏi đầu và quyết định đánh một giấc thật sâu để lấy tinh thần để ngày mai đi chơi.

___Sáng ngày hôm sau____

Xe ô tô từ từ lăn bánh ra khỏi biệt thự, chạy khoảng 3 tiếng đồng hồ thì xe tới khu nghỉ dưỡng vui chơi. Vì ở khu này nhà anh đã bao hết nên khi tới nơi, thay vì nó ồn ào náo nhiệt như mọi ngày thì nó lại yên tĩnh, yên ắng thích hợp cho những người đi tu í lộn nghỉ dưỡng. Chơi tới khi trời khuya thì cả nhà mới về mặc dù khu vui chơi nghỉ dưỡng hôm nay nó yên tĩnh nhưng vẫn mang cho anh cái không khí yên ấm, hạnh phúc bên gia đình. Bỗng ba anh nói:

- Con nhớ về sau làm việc gì thì phải suy xét trước sao, không được dễ dàng tin người, đặc biệt là cô gái thiện lương, có vẻ ngoài như thiên sứ vì chưa chắc người ta thiện lương gì đâu. Nhưng người bạn nối khố của con thì có thể tin tưởng, và đặc biệt không được hiểu lầm người bạn ấy của con. Nghe chưa.

Anh vâng lời, kì thật lời ba anh dặn anh đã nhớ hết rồi vì ba anh dặn tới 2 lần rồi mà. Nhưng kì lạ ở chỗ tại sao không dặn là đặc biệt cả trai lẫn gái mà chỉ có con gái thôi?? Đâu phải lúc nào con gái cũng lừa mình mà con trai cũng được mà, hay là ba anh có ẩn ý gì?? Vả lại người bạn nối khố?? Anh đâu có người bạn nối khố nào chứ?? Ai, không lẽ Diệp An Thần nhưng chuyện xuyên thư đó không phải chỉ là giấc mơ thôi sao??. Đang lúc anh đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nhiên ba anh la lên:

- Thôi chết, xe mất lái rồi.

Nghe vậy cả nhà hoảng sợ, nhìn phía trước chính là vực thẳm, ba anh hét:

- Tiểu Thiên nghe lời ba dặn nghe chưa. Em đẩy con ra mau.

Mẹ của anh ở bên cạnh anh nghe vậy liền định đẩy anh ra khỏi xe nhưng anh thân là con trai không lẽ sức còn yếu hơn đàn bà con gái sao?? Tất nhiên là không, nên anh không chịu giữ tay mẹ anh lại:

- Con không đi. Có chết thì cùng chết.

Nghe anh nói vậy, cô liền nói:

- Anh nghe lời ba đi, nhảy xuống xe mau.

Nghe vậy, anh quát:

- Tại sao em không nhảy, mà anh lại phải nhảy??. Không nói nhiều anh không nhảy, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.

Nhưng không biết từ khi nào ba anh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh anh, đột nhiên mở cửa xe đẩy anh ra. Bởi vì không kịp đề phòng nên anh bị đẩy ra khỏi xe, lúc anh vừa bị đẩy ra khỏi xe xong thì cũng là lúc xe lao xuống vực thẳm mang theo gia đình anh xuống cùng. Đùng xe nổ khi chạm xuống đáy của vực thẳm:

- Khônggggg.

Nước mắt anh rơi xuống, đau lắm có cái đau nào bằng cái đau khi chính mắt mình nhìn thấy gia đình mình chết mà nhởn nhơ được không??. Anh chạy tới vực thẳm và cúi xuống nhìn nhưng vì vực thẳm quá sâu nên anh không thể nhìn thấy gì dưới đáy chỉ có thể thấy khói bốc lên. Anh quyết định nhảy xuống, gia đình không còn, anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?? Khi anh nhảy xuống thì bỗng nhiên có bóng người kéo tay anh lại, anh nghe thấy tiếng thét:

- Thiên Thiên, bộ cậu điên hả?? Muốn chết hay sao mà lại nhảy từ tầng 6 nhảy xuống vậy.

Nghe thấy cậu hét, anh như người lạc trong mê cung tìm thấy đường ra. Anh hoàn hồn lại thì thấy cậu đang kéo tay mình lên, còn mình thì đang treo lơ lửng giữa không trung. Nhưng nghĩ đến cái chết của gia đình mình thì anh không muốn sống nữa, anh từ từ rút tay mình lại, nhưng cậu không cho. Cậu hét:

- Thiên Thiên; cậu điên hả?? Nếu cậu chết thì tớ phải làm sao?? Còn gia đình cậu nữa??.

Nghe vậy, anh liền ngước lên nhìn cậu:

- Gia đình??

Cậu vội đáp:

- Đúng vậy, ba mẹ cậu mấy ngày nữa là về nước rồi nếu cậu xảy ra chuyện gì thì ba mẹ cậu biết làm sao??.

Là sao?? Không lẽ là mơ??. Thầy giáo A nghe tiếng cậu hét liền đi ra thấy vậy liền vội kêu thầy B ra phụ cậu. Nhìn anh tuy cao gầy nhưng không hề nhẹ phải mất 10 phút đồng hồ mới có thể kéo anh lên. Thầy thấy tình trạng của anh liền cho anh về nghỉ, vì gọi cho người nhà tới đón nên cậu phải đi học.

Về tới nhà anh liền leo lên giường và nghĩ về giấc mơ đó, tổng cộng anh đã mơ 2 giấc mơ rồi, vậy không lẽ cả 2 đều là mơ. Còn việc anh xuyên tiểu thuyết thì là sự thật sao. Mải mê suy nghĩ anh liền mơ màng ngủ thiếp đi. Anh mơ thấy ba anh:

- Con nghe nè 2 giấc mơ hồi nãy đều không có thật, cái chết của gia đình mình đều là mơ hết, nên con đừng suy nghĩ nhiều. Nhưng con còn nhớ lời của kẻ chủ mưu ở giấc mơ lần thứ 1 không?? Con đừng tin vào cô ta, nếu con muốn nhanh chóng gặp lại gia đình thì hãy mau hoàn thành nguyện ước của con đi. Nếu con quá nhớ gia đình thì hãy xem gia đình trong tiểu thuyết của con là ba mẹ đi. Bởi họ cũng sẽ rất yêu thương con.

Khi ba anh nói xong liền từ từ biến mất, anh vội chạy lại với ba nhưng không kịp, bỗng tiếng chuông cửa làm anh tỉnh giấc, anh ngó ra cửa sổ thì thấy cậu vào. Anh bất giác mỉm cười hạnh phúc, anh quyết định nghe lời ba của mình, quyết định tìm hiểu nguyện ước đó của mình là gì?? Anh không hiểu sao anh lại tin vào điều đó vì anh gặp trong giấc mơ của mình mà, nhưng tiềm thức của anh mách bảo anh nên tin vàk điều đó. Cậu vào phòng anh liền hét:

- Hôm nay tớ sẽ ngủ ở nhà cậu, để chăm sóc cho cậu.

Anh nghe vậy liền cười

- Ok nếu cậu muốn ngủ ở đây cũng được. Tại phòng tớ cũng được.

Cậu nghe vậy liền đỏ mặt nói:

- Cậu đừng nghĩ bậy, tớ...tớ ngủ phòng cậu làm gì chứ ><.

Mặc dù nói vậy nhưng cậu vẫn ngủ tại phòng của anh, hôm nay anh đã quá mệt mỏi rồi không muốn nghĩ nhiều nữa. Anh ôm cậu vào lòng, hôn đầu cậu nói:

- Ngủ ngon tiểu Thần của tớ.

___ Ở một nơi nào đó___

"Phụt" máu phun ra từ 3 người bọn họ đã bị trọng thương nhưng vẫn vui vẻ vì đã cứu được anh nhưng giờ bọn họ phải nghĩ dưỡng thôi. Bọn họ mặc dù muốn làm anh tỉnh lúc bọn họ cứu được anh nhưng hiện tại không thể bởi họ làm vậy sẽ tổn thương tới anh.

- --- Ở nơi âm u nào đó ----

" Hừ ngươi cứ đợi đó hôm nay ta không lấy được mạng của ngươi nhưng lần sau ta tuyệt đối không dễ dàng tha cho ngươi đâu." Ả ta cười man rợ nhưng khuôn mặt của cô ta lại đẹp như thiên sứ.

Mọi người có đoán được cô ta là ai không?? Các bạn có tò mò không nếu có thì hãy đón xem truyện của mình nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.