Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 47




Hắn ta đột nhiên dừng lại.

Theo logic của câu nói, hắn ta nên tự gọi mình là "ba ba", nhưng hắn ta lại muốn người khác "để ta" gọi... Nói như thế nào nhỉ?

Có vẻ hơi biến thái.

Dị năng giả mất kiểm soát: "..."

Cái quái gì vậy? Sao ta lại nói lắp?

Là lỗi của ta, hay là lỗi của thế giới này?

Hắn ta hắng giọng, tiếp tục nói: "Nếu không, tối nay đừng hòng ai chạy thoát, tất cả đều phải c.h.ế.t cho ta."

Văn Vũ ra hiệu cho Ứng Chuẩn buông cô xuống, thản nhiên bước tới, "Được rồi, chuyện nhỏ như vậy, anh cứ gọi đi."

Đối phương cười lạnh một tiếng, "Ba ba! Người tiếp theo!"

Suốt cả đêm, quân dân căn cứ 168 xếp hàng trật tự, lần lượt tiến lên để cho đối phương gọi "ba ba".

Cho đến khi bé gái ba tuổi cuối cùng rụt rè hoàn thành nhiệm vụ, dị năng giả có tinh thần không ổn định mới thỏa mãn thở dài một hơi, "Các ba ba thân yêu, tạm biệt."

Mọi người đồng loạt vẫy tay chào hắn ta, tiễn biệt bóng lưng lắc m.ô.n.g rời đi của hắn ta.

Văn Vũ nhìn chằm chằm vào giao diện bài viết của chương 19, sau khi xác nhận logic cốt truyện đã tự động sửa chữa, tên nguy hiểm này đã chạy thẳng đến rừng nguyên sinh ở biên giới, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Cô thử click vào "Chương tiếp theo", nhưng làm mới thất bại.

"Nini, căn cứ đã vượt qua đêm nay an toàn, vậy dị năng tiên đoán của tôi sẽ biến mất sao?"

「Sẽ không, những chương sau tác giả đã đặt chế độ đăng định giờ, sẽ cập nhật vào lúc chín giờ sáng mỗi ngày, ký chủ làm mới đúng giờ là được. Ngoài ra——」

「Chúc mừng ký chủ đã xoay chuyển thành công vận mệnh bị diệt vong của căn cứ, thưởng 10 điểm cống hiến mạt thế.」

Văn Vũ không nỡ làm hại những con thú phun gạch đáng yêu, chăm chỉ kia, đang đau đầu không biết đi đâu đánh quái để kiếm điểm cống hiến, không ngờ lại được như ý nguyện, một lúc đã có thêm nhiều điểm như vậy.

Nếu hệ thống có thực thể, cô nhất định sẽ nhịn không được hôn nó một cái.

Hệ thống cảm nhận được cảm xúc của cô, hơi ngượng ngùng, một lúc sau mới dè dặt nhắc nhở: 「Ký chủ, việc căn cứ bị diệt vong liên quan đến mạch truyện chính về sau, tác giả không thể dễ dàng bỏ qua. Cô ấy có thể tìm cách đưa cốt truyện trở lại quỹ đạo trong nội dung tiếp theo, ký chủ phải cẩn thận.」

Liên quan đến mạch truyện chính gì?

Chẳng lẽ là để cho các căn cứ cứu viện không còn một ai, quốc gia chỉ còn trên danh nghĩa, để cho nam nữ chính có lý do hợp lý để bá chủ sao?

Văn Vũ nắm chặt tay, "Có một số thứ là giới hạn, nếu cô ấy thật sự làm như vậy, cho dù bị phát hiện, bị xoá sổ, tôi cũng phải đấu tranh đến cùng."

Bình minh ló dạng, xua tan bóng tối, mặt đất lại tràn đầy sức sống.

Lớp sương mù bao phủ tinh cầu Alpha từ màu xám đen chuyển sang màu xám nhạt, độc tính giảm mạnh, động thực vật biến dị không còn tiến hóa nữa. Con người hít phải sương mù sẽ bị ốm, nhưng sẽ không biến thành xác sống nữa.

"Quả nhiên, sau khi cuộc sống chạm đáy, mỗi ngày sau này sẽ chỉ tốt đẹp hơn." Tư lệnh Ôn thầm cảm khái, đeo khẩu trang phòng độc, tự mình tham gia vào công việc xây dựng căn cứ.

Ngôi nhà là chấp niệm bẩm sinh của mỗi người dân Tứ Quý, dường như đó chính là nơi gửi gắm của gia đình.

Có đủ gạch và kỹ thuật xây nhà, cuộc sống của mọi người bỗng chốc lại có hy vọng.

Sáng sớm, Du Bất Tuyên đã lái chiếc xe lửa bảy toa của mình, chở số gạch đá mà thú phun gạch sản xuất ra đến khắp mọi nơi trên cả nước.

Tất nhiên, khác với lần tặng bông miễn phí trước đó, lần này là nơi nào bàn bạc trao đổi tài nguyên được thì chở đến nơi đó.

Không chỉ giới hạn ở các căn cứ cứu viện, các nơi trú ẩn bằng lòng dùng lương thực, đạn dược để đổi, người di cư dùng tin tức có giá trị để đổi, hình thức giao dịch rất đa dạng.

Đối với những người thật sự khó khăn nhưng có nhu cầu, Tư lệnh Ôn còn đặc biệt cho phép những người này dùng sức lao động để "trả tiền", ví dụ như tiếp tục sản xuất khẩu trang phòng độc cho căn cứ 168.

Xe chở gạch đá đi, xe chở tài nguyên về.

Người dân trong căn cứ vui vẻ ra mặt.

Văn Vũ ngủ nướng một giấc thật ngon, sau khi thức dậy từ căn nhà gạch mà người dân trong căn cứ ưu tiên xây cho cô, cô rửa mặt sơ qua, vừa lướt bài đăng trên diễn đàn, vừa nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

9 giờ sáng, đúng giờ làm mới giao diện bài viết.

"Chương 20: Tuyết rơi giữa sa mạc", ngay từ đầu đã là nữ chính đang phát triển sự nghiệp.

Vì vườn thuốc trong không gian thu hoạch khá tốt, mỗi lần cho dù chỉ lấy ra một phần mười, trong tay nữ chính cũng tích trữ được rất nhiều dược liệu.

Vừa hay hiện tại có không ít nơi trú ẩn bị tàn phá nặng nề, rất nhiều người bị thương cần được điều trị khẩn cấp, cô ta bèn nhân cơ hội này "thích hợp" làm việc thiện, thông qua diễn đàn để kết giao với những nơi trú ẩn khác ở gần đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.