Ngày hôm qua lúc Triệu Đông Hải về nhà có nhắc tới tài nấu ăn của Giang Mật tốt, muốn bỏ tiền ra thuê Giang Mật đứng bếp, khi đó cô ta còn tưởng rằng Triệu Đông Hải muốn nhục nhã Giang Mật.Thì ra không phải là như vậy……Trái tim của Giang Điềm giống như bị một bàn tay bóp chặt, không ngừng chảy ra nước chua chát.Cô ta áp xuống sự chua xót trong lòng, nhớ lại chuyện chính sự mà mẹ Triệu dặn dò mình, phải tiếp đãi vợ và con gái của thư ký Lâm thật tốt.Giang Điềm nhìn về phía cổng lớn, mẹ Lâm và Lâm Quế Phương đang đứng ở chỗ đó.Cô ta cố gắng nở một nụ cười: “Bác Lâm, trong nhà sắp chuẩn bị xong đồ ăn rồi, bác và a Phương đi vào trong phòng ngồi trước nhé?”Mẹ Lâm xem hết tuồng kịch vừa rồi từ đầu tới cuối, cực kỳ nhạy bén mà nắm bắt được trọng điểm từ trong lời nói của Giang Mật: Cả nhà này đều không phải là hạng người lương thiện.Bà lôi kéo Lâm Quế Phương lui hai bước về phía sau, giống như muốn phân rõ giới hạn với Triệu gia vậy.“Không cần, hôm nay chúng tôi tìm tới Giang thôn trưởng để nói chuyện thôi”.Mẹ Lâm tỏ ra xa lạ khách khí, từ bỏ suy nghĩ muốn làm thân thích với Triệu gia.Mẹ Giang biết được thân phận của hai mẹ con này, sửa sang lại tóc mai và quần áo hơi loạn của mình, không được tự nhiên nói: “Chị dâu, khiến cho chị chê cười rồi, chị mau vào trong phòng ngồi đi”.Thật ra mẹ Lâm mới là người phải ngượng ngùng, bà ấy nói tìm Giang Xuân Sinh trò chuyện chỉ là cái cớ để từ chối Giang Điềm thôi.
Mẹ Giang cũng hiểu rõ chuyện này trong lòng, lại hạ bậc thang cho bà bước xuống, trong lòng bà cũng có vài phần cảm kích.Hai mẹ con đi vào phòng, người đàn ông trong phòng đứng lên.“Chị dâu, hai người cứ ngồi tùy tiện đi”.
Nụ cười của Giang Xuân Sinh có điểm ngượng ngùng, không nghĩ tới hai người này lại tiến vào: “Ngọc Phượng, bà đi pha trà đi”.Phụ nữ cãi nhau, đánh nhau, nếu như đàn ông ra mặt thì sẽ bị người khác chê cười.
Qua cửa sổ ông thấy nhà mình đánh thắng nên không cho đàn ông trong nhà đi ra ngoài, miễn cho vợ và con gái mình đánh không đã ghiền, như vậy thì sẽ không phát tiết được sự tức giận trong lòng.Ông nhìn sang Tiêu Lệ một cái, con rể vẫn luôn thất thần, câu được câu không trò chuyện, đôi mắt thỉnh thoảng lại quan sát tình huống bên ngoài cửa sổ, giống như là chỉ cần nhìn thấy vợ mình bị thiệt thòi là sẽ lập tức lao ra ngoài vậy.“Không cần khách khí”.
Mẹ Lâm giữ chặt lấy mẹ Giang, bảo bà ấy không cần bận việc: “Chúng tôi tới chỗ này để xử lý chút việc, chờ một lúc nữa liền đi luôn, mọi người không cần mất công thu xếp”.“Hai mẹ con ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi”.
Mẹ Giang nhiệt tình giữ lại.Mẹ Lâm không còn mặt mũi ở lại, đang muốn từ chối.“Người trong thôn không muốn đắc tội chúng tôi, cũng không muốn đắc tội với Triệu gia.
Mật Mật bị đám oan gia kia đạp lên bùn, không có ai đứng ra đòi lại công bằng cho con bé”.
Mẹ Giang lôi kéo mẹ Lâm ngồi xuống ghế: “Phương nha đầu rất trượng nghĩa, ra mặt giúp Mật Mật nhà tôi.
Mặc kệ nói thế nào thì hai mẹ con cũng ở lại ăn bữa cơm rồi hãy đi, nếu không thì chính là xem thường nhà tôi”.“Người nhà quê chúng tôi nhiệt tình hiếu khách.” Giang Xuân Sinh lấy chén rượu trên bàn ra: “Chị dâu, chị đừng khách khí”..