Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 121: Sự ra đi của Mộ Thiên Vẫn và Minh Sát




Tôi trầm mặc. Qua một lát, đứng bật dậy lạnh giọng nói, “Hà Lẫm nghe lệnh”

Hà Lẫm cúi đầu, “Nghe Giáo chủ phân phó”

“Trong vòng nửa tháng, sắp xếp tốt mọi việc trong giáo cho ta, người nên phân bổ đi thì phân bổ đi, từ lớn đến nhỏ đều phát ít tiền thưởng, người bị thương thì đưa đến y quán lân cận để chữa trị, nói các môn các phái tự dẫn đệ tử của mình về, giáo ta không cần nữa”

“Giáo chủ…” Hà Lẫm lắp bắp.

“Tĩnh Đoan Vương đã đến cầu hòa, còn cần những người đó làm gì ?” Tôi liếc nhìn lão, nói tiếp, “Sau khi thu xếp mọi thứ, trong vòng một tháng chiêu cáo giang hồ, giáo ta tuyên bố giải tán”

“Cái gì ! Giáo chủ…Cái này…” Hà Lẫm kinh ngạc nói, giọng nói trở nên run rẩy, không biết là vui mừng, hối tiếc, bi thương, hay là đáng tiếc. Tin tức đến quá đột ngột khiến hắn trở tay không kịp, tạm thời không thể tiếp nhận được.

“Chỉ cần nói ngươi làm được hay không !” Tôi sắc bén nói.

Hà Lẫm không còn do dự nữa, “Giáo chủ, thuộc hạ nghe lệnh !”

Tôi cười khẽ, tiếng cười dần dần lớn hơn, cảm giác như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng đã truyền đạt được mệnh lệnh này.

“Ngươi lui xuống đi. Nhớ lấy, nửa tháng này, cục diện hỗn loạn này ngươi thu dọn cho tốt” Tôi bình tĩnh nói.

“Dạ” Hà Lẫm nói, lại có chút không nỡ, “Nhưng, Giáo chủ người…”

“Quyết định này có lẽ quá hoang đường. Bản thân ta cũng cảm thấy rất khó chấp nhận” Tôi cười nhạt, “Có điều…đã là những gì bản thân ta nghĩ, ta cũng là dựa vào nội tâm mình mà làm. Có lẽ, Ma giáo giải tán, đối với cả thiên hạ đều tốt”

Hà Lẫm đột ngột quỳ xuống, “Cảm tạ Giáo chủ ! Ma tính của Giáo chủ đã biến mất, là một chuyện đáng vui mừng”

“Thật không ? Người đứng dậy đi” Tôi nói, “Đều giao cho ngươi cả. Cũng thông báo cho Tĩnh Đoan Vương một tiếng”

Hà Lẫm đứng dậy, “Vậy…Thuộc hạ cáo lui…” Lão lưu luyến vạn phần quay người đi, lại giống như nghĩ đến cái gì, xoay người lại hỏi, “Vậy những đồ dùng của giáo ta thì thế nào ?”

Tôi suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói, “Không cần giữ lại bất cứ gì cả”

“Dạ, Giáo chủ” Hà Lẫm nói.

“Hà Trưởng lão, cực khổ cho ngươi” Tôi thành thực nói với lão. “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ không xuất hiện ở đây nữa. Nhớ cho kĩ”

“Hà Lẫm ghi nhớ” Lão cáo lui. Khi lão vừa mới rời đi, tôi dường như nghe được tiếng nức nở như có như không.

Cửa để mở, Hà Lẫm đi quá vội vã, có lẽ đã vô tình không chú ý, cho nên không có đóng. Gió thổi vào, bạch y tung bay.

“Minh Sát” Tôi thấp giọng nói.

Khí tức quen thuộc truyền tới, Minh Sát từ phía sau đi tới. Hắn hoài nghi nhìn tôi, trong đôi mắt đỏ có một tia mừng rỡ,cũng có ngạc nhiên.

“Thiên Vẫn, đây là quyết định của nàng ?”

“Phải” Tôi nói, “Muội đã nghĩ rất lâu, có lẽ là bắt đầu từ khi muội là Mộ Thiên Vẫn tàn nhẫn kia thì đã nghĩ rồi, muội luôn cảm thấy, đây chính là kết cuộc tốt nhất. ‘Bạch y Tu La’, hãy để nàng vĩnh viễn trở thành truyền thuyết ! Người khác đều nói tà không thể thắng chính, muội luôn cho rằng ở trong tay của muội, tà vẫn có thể thắng chính, hơn nữa, muội đích thực có thể làm được. Nhưng, trong lòng mỗi một người còn có ‘chính’ không thể đánh thắng được, cho dù muội thành quỷ, cũng không cách gì có thể sống cả đời trong những ngày tháng như vậy, lạnh lùng nhìn cái chết của người khác”

Minh Sát không ngắt lời tôi, hắn chỉ yên lặng lắng nghe, trên gương mặt tuấn mỹ không có chút phản đối nào.

“Nàng đúng là rất khác với lúc trước, Thiên Vẫn” Minh Sát nói, “Ngay từ khi bắt đầu, ta không nên dạy nàng võ công, mang nàng đến với giết chóc. Khi đó trong lòng ta chỉ muốn báo thù những kẻ ta không vừa ý, đến cuối cùng, ta lại vô cùng hối hận. Nếu là vậy, nàng không cần phải làm ‘Bạch y Tu La’, không làm Giáo chủ Ma giáo nữa, ta rất vui”

“Đây là những gì huynh nghĩ sao ?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười thích thú. Trong mơ màng, giống như đã trở về với tuổi mười sáu trước kia, cùng bố mẹ nói cười, lên kế hoạch cho tương lai của mình.

Tôi vươn tay ra, “Chúng ta đi. Nơi này không còn là nơi thuộc về chúng ta nữa”

“Đi đâu ?” Hắn hỏi tôi, vươn tay ôm lấy tôi. Tay hắn lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay lại có chút ấm áp.

“Đi đâu cũng được. Chỉ cần ở bên cạnh huynh”

Khóe môi Minh Sát khẽ động, nhưng cuối cùng không nói gì cả. Hắn quay đầu, chăm chú nhìn tôi, nhẹ nhàng cười. Dung nhan tuấn mỹ như thần tiên trong chớp mắt như đưa tôi vào cõi mộng.

“Được”

Trong chớp mắt, hắn có một ảo giác, giống như đã vén được một tấm rèm nặng nề lên, lại nhìn thấy hắn của mười lăm năm trước, chưa từng nhìn thấy lòng người độc ác trong giang hồ, không có nồng nặc mùi máu tanh, cuộc sống như vậy, thoái mái mà vui vẻ.

Cùng nắm tay nhau, đi đến bạc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.