Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ

Chương 76: Phóng pháo hoa




Ban đêm trăng sáng trời trong, ánh đèn vàng ấm chiếu rọi mặt đường, đã vào mùa đông, vừa ra khỏi nhà Hứa Phán Phán, một trận gió thổi qua lạnh đến Cố Tịnh Nhuyễn phát run, Tạ Tri Ý nhận thấy được cô lạnh lẽo, ôm ôm vai cô làm cô tới gần mình một chút. Cố Tịnh Nhuyễn chắp tay trước ngực, hà hơi vào lòng bàn tay, nhìn nàng hỏi: "Tỷ tỷ, chị chừng nào thì trở về trường?"

"Một lát nữa." Tạ Tri Ý vừa trả lời vừa dùng một cái tay khác nhẹ nhàng xoa bóp tay cô.

"Một lát nữa?" Cố Tịnh Nhuyễn không thể tin được tai mình.

"Ừ, sáng mai có việc, lát nữa phải đi."

"Nhưng hôm nay là ngày em thành niên a tỷ tỷ." Cố Tịnh Nhuyễn chống nạnh hai tay, thở phì phì nhìn nàng.

"Hửm? Không hài lòng quà tặng sao?" Tạ Tri Ý không rõ cô có ý tứ gì.

Cố Tịnh Nhuyễn gằn từng chữ một: "Em, hôm, nay, thành, niên!"

Bản thân đã nói sao có thể quên chứ? Là ai kêu cô nhanh lớn lên?

Tạ Tri Ý đứng yên đấy như là đang tự hỏi.

Cố Tịnh Nhuyễn đoán tỷ tỷ khẳng định không rõ ý cô, trong lòng thở dài, đang chuẩn bị mắng tỷ tỷ là tra nữ thì lại nghe thấy giọng tỷ tỷ: "Hôm nay không được, hôm nào đi."

Cố Tịnh Nhuyễn: ?

Đối diện vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tạ Tri Ý, Cố Tịnh Nhuyễn thoáng chốc như bị bóp nghẹn.

Cầu hôn cũng đã cầu, thuận thế trời gió đêm đen vậy mà không làm gì hết? Không làm gì cũng được đi, vấn đề là ngữ điệu chị ấy sao lại thế này?

Có vẻ vân đạm phong khinh không sao cả.

Hoá ra là cô quá gấp quá chủ động?

Tốt thôi, về sau cô sẽ rụt rè, đem 'hôm nào' biến thành rất nhiều rất nhiều năm về sau.

Đương lúc Cố Tịnh Nhuyễn âm thầm tính toán, Tạ Tri Ý đi tới trước một bước, sau đó thẳng tắp nhìn vào mắt cô, cười xoa xoa đầu cô: "Sáng mai thật sự có việc, đừng giận được không?"

Cố Tịnh Nhuyễn dừng một chút, nhắc nhở mình rằng chính sự quan trọng, cô hẳn là nên học được thông cảm, cô thề là mình tuyệt đối không phải bị sắc đẹp mê hoặc.

Cố Tịnh Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

*

Thời gian từng chút trôi đi, Cố Tịnh Nhuyễn nhìn góc phải bên dưới bảng đen, nhìn số ngày đếm ngược nhỏ dần, trong lòng bắt đầu càng thêm khẩn trương, so với phía trước càng thêm nỗ lực.

Tới lúc nghỉ đông, Cố Tịnh Nhuyễn vì muốn chuẩn bị càng tốt cho kỳ thi, mang theo một xấp đề thi về nhà, mỗi ngày không phải làm bài thì là xem video dạy học trên mạng, đừng nói chúc tết, ngay cả cửa phòng cũng rất ít ra.

Từ khi nghỉ tới nay, tin nhắn mà Tạ Tri Ý nhận được đều biến thành —— "Tỷ tỷ đề này làm như thế nào vậy?", "Tỷ tỷ mau giúp em tính tính câu này", "Tỷ tỷ nghe coi em đọc đúng không"...

Hồi đầu Tạ Tri Ý cảm thấy chăm chỉ tiến tới là chuyện tốt, nhưng lâu dài về sau, đáy lòng nàng cũng nhịn không được chua lên, còn trong tối ngoài sáng mà nhắc nhở Cố Tịnh Nhuyễn là mình ghen tỵ.

Cố Tịnh Nhuyễn một lòng đều nhào vào học tập, không có chú ý tới cảm xúc Tạ Tri Ý biến hoá, thẳng đến có một ngày cô bị Tạ Tri Ý cắt đứt điện thoại.

Nghe thấy tai nghe truyền đến giọng nữ lạnh băng: "Thực xin lỗi, tài khoản mà bạn gọi đang trong cuộc gọi...."

Cố Tịnh Nhuyễn: ?

Lúc này Hứa Phán Phán gọi điện tới, đã rất nhiều ngày hai người không có trò chuyện.

Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa nhấn nghe, bên kia truyền đến giọng châm chọc: "Ố ồ, Cố đại tiểu thư còn biết tiếp điện thoại a."

"Ta hoài nghi ngươi đang châm chọc ta." Cố Tịnh Nhuyễn không khó nghe ra ý tứ, đáp lại một câu.

"Không cần hoài nghi, ta chính là đang châm chọc ngươi."

Cố Tịnh Nhuyễn ờ một tiếng, mở loa ngoài đặt điện thoại di động lên bàn, cúi đầu tìm trong ngăn kéo lấy ra một hộp kẹo, cầm hai viên mở giấy gói bỏ vào miệng, không nghe thấy bên kia nói gì nên cô hỏi: "Ngươi tìm ta có gì không?"

Hứa Phán Phán lặng im cạn lời một hồi mới trả lời: "Ra chơi đốt pháo."

Cố Tịnh Nhuyễn gần như lập tức phản đối: "Ngươi bao lớn rồi, không chơi, ồn ào lắm."

"Vậy phóng pháo hoa?"

"Phóng pháo hoa có gì vui, không chơi."

Cố Tịnh Nhuyễn ngáp một cái, nằm ở trên giường nhìn trần nhà, tự nhiên có hơi mê mang: "Hôm nay mùng mấy?"

"Mùng bốn a đại tỷ." Hứa Phán Phán trả lời, trong giọng còn sót chút giận dỗi.

Mùng bốn? Nhanh như vậy? Cố Tịnh Nhuyễn nhai nhai kẹo, nuốt xuống mới mở miệng trả lời: "Ngươi vừa rồi nói phóng pháo hoa đúng không? Quan Sơn đài thế nào? Buổi tối 7 giờ gặp?"

"Ngươi nói gặp liền gặp? Ta không muốn đi."

"Ôi trời, đi đi mà, ngươi ngẫm lại Quan Sơn đài phóng pháo hoa lãng mạn biết bao nhiêu! Đêm nay khẳng định có rất nhiều sao, lãng mạn lắm đó! Vừa lúc ba mẹ ta đêm nay không ở nhà, chúng ta còn có thể ở đó xem mặt trời mọc."

Hứa Phán Phán lặng hai giây, mới trả lời: "Xem ngươi thành khẩn như vậy, ta miễn cưỡng đồng ý, có điều quên vụ xem mặt trời mọc đi, trời lạnh âm mấy độ, ta còn muốn sống biết chưa."

"Được được được, vậy không xem mặt trời mọc, đi phóng pháo hoa, ok chuẩn bị đi?"

"Từ từ, tỷ tỷ ngươi khẳng định cũng đi đúng không?"

"Đương nhiên rồi, ngươi kêu thêm Tư Ngọc Nhan Nhan."

"Ta biết ngay, may mắn ta còn có hai đứa kia."

Cả hai hàn huyên thêm vài câu rồi cúp máy, chia nhau đi rủ người.

Cô không rõ vừa rồi tại sao Tạ Tri Ý ngắt máy, có thể là đang bận? Để cho an toàn, Cố Tịnh Nhuyễn vẫn là quyết định nhắn tin trước, sau đó lại gọi điện thoại.

Tin nhắn vừa được gửi đi, Tạ Tri Ý liền gọi cho cô.

Cố Tịnh Nhuyễn đi thẳng vào đề, nói muốn đi Quan Sơn đài bắn pháo hoa, như cô suy nghĩ, Tạ Tri Ý đồng ý ngay.

Gần đây hai người đều có vẻ rất bận, lần gặp mặt trước hình như đã cách đây nửa tháng?

Thương lượng xong chuyện phóng pháo hoa, Cố Tịnh Nhuyễn mới hỏi: "Tỷ tỷ, công việc bên kia còn chưa kết thúc sao? Tụi mình giống như đã nửa tháng không gặp?"

Qua vài giây, Cố Tịnh Nhuyễn không nghe Tạ Tri Ý nói gì, còn tưởng rằng mất sóng, alo hai ba tiếng, một lúc lâu mới nghe thấy tiếng Tạ Tri Ý: "Nhuyễn Nhuyễn, năm ngày trước chị đã báo cho em biết, em xem lại lịch sử trò chuyện."

Cố Tịnh Nhuyễn vội vàng mở ra WeChat nhìn xem, mặt nhoáng cái đỏ lên, ấp úng: "Em......"

Cố Tịnh Nhuyễn lúc này mới thấy trong khung chat Tạ Tri Ý nói cho cô nghe một đống chuyện mấy ngày nay, kết quả cô nhắn lại một bức hình —— hình học không gian.

? Cô bị si ngốc sao?

Tạ Tri Ý thở dài: "May mắn em còn nhớ rõ em có bạn gái, còn biết mang bạn gái xem pháo hoa."

Cố Tịnh Nhuyễn cười hai tiếng, không dám nói là Hứa Phán Phán tìm mình trước, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là yếu ớt nho nhỏ nói: "Buổi tối Phán Phán các nàng cũng sẽ đi cùng."

Tạ Tri Ý thở dài: "Em thật là."

"Hhuhu"

*

Ước chừng một tiếng mới leo lên tới Quan Sơn đài, cho nên 6 giờ cả đám đã tập hợp dưới chân núi.

Cố Tịnh Nhuyễn vốn đang cùng Tống Tư Ngọc Vạn Tranh Nhan tám chuyện, thấy Tạ Tri Ý tới lập tức phất phất tay, nhảy nhót chạy đến bên người nàng, kêu một tiếng: "Tỷ tỷ!"

Hôm nay thời tiết khá lạnh, Cố Tịnh Nhuyễn mặc một cái áo bông dày màu hồng phấn, khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh vài vòng, còn đeo một cái mũ chụp tai thỏ, nhìn qua khuôn mặt nhỏ xíu, đôi mắt to tròn đen lúng liếng, dị thường đáng yêu.

Trong nháy mắt nhìn thấy Cố Tịnh Nhuyễn, Tạ Tri Ý có tức cũng không tức nổi, em bé đáng yêu như vậy làm sao giận được đây?

Tạ Tri Ý nhéo nhéo tai thỏ của cô, lên tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn."

Cố Tịnh Nhuyễn nhếch miệng cười cười, giơ tay phải nắm lấy tay nàng: "Tỷ tỷ, chị nhéo chỗ này, tai thỏ của em có thể dựng thẳng lên, siêu đáng yêu."

Cố Tịnh Nhuyễn làm mẫu mà nhéo nhéo chỗ vành mũ dán bên lỗ tai, còn phối hợp mà chu chu miệng.

Tạ Tri Ý làm theo, bật cười: "Đáng yêu như vậy sao?"

Cố Tịnh Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Cố Tịnh Nhuyễn nghe được phía sau Tạ Tri Ý truyền đến một giọng nữ: "Này, có xe không ngồi, muốn lội bộ lên trên sao?"

Cố Tịnh Nhuyễn nghe giọng liền biết là ai, trả lời: "Ngươi không thích leo thì đừng đi? Ai kêu tới đây chi."

Tần Viện Viện hừ một tiếng: "Nếu không phải quá nhàm chán thì ai nguyện ý tới."

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn Hứa Phán Phán ở phía sau nói: "Người ngươi đồng ý thì tự ngươi dẫn đi."

Hứa Phán Phán nhướng mày gật đầu: "Biết rồi, không chậm trễ các ngươi."

Lúc nãy Tạ Tri Ý hỏi cô, cô đã muốn từ chối, ai biết thuận miệng nhắc với Hứa Phán Phán, Hứa Phán Phán kêu mang Tần Viện Viện theo cho đông vui.

Hứa Phán Phán đôi tay xỏ túi đi đến trước mặt Tần Viện Viện, cười nói: "Tần Viện Viện? Lại gặp mặt a."

Tần Viện Viện tất nhiên nhớ rõ, so với Cố Tịnh Nhuyễn, Hứa Phán Phán cho nàng ấn tượng khá hơn nhiều.

"Đừng nói là ngươi không leo lên đó nổi nha?"
Hứa Phán Phán chỉ chỉ phương hướng Quan Sơn đài, trong ánh mắt tràn đầy trêu ghẹo.

Vừa rồi nàng còn cảm thấy Hứa Phán Phán là người tốt! Sao ai nấy đều như vậy a!

"Ai nói ta không leo nổi! Leo thì leo!"

Tần Viện Viện hôm nay ăn mặc giống trái banh lông, còn mang theo mũ đỏ cột hai chùm tóc thấp thấp, nhìn qua rất có cảm giác em gái nhà bên, làm người nhịn không được muốn trêu chọc một chút.

Khi mấy người bò lên tới Quan Sơn đài thì đã gần 7 giờ tối, pháo hoa đã sớm được người vận chuyển lên đây bằng xe.

Hứa Phán Phán nhìn pháo hoa lại nhìn Tần Viện Viện ở bên cạnh mệt đến thở hổn hển, cười hai tiếng.

Tần Viện Viện nghe tiếng lập tức nhìn về phía nàng: "Ngươi cười cái gì!"

Hứa Phán Phán im bặt, sờ sờ túi sau đó cầm ra hai viên kẹo, đặt trong lòng bàn tay bày ra trước mặt nàng, "Khen thưởng cho ngươi."

Tần Viện Viện trân trân nhìn viên kẹo, hoang mang nói: "Khen thưởng cho...ta?"

Hứa Phán Phán gật đầu, đặt kẹo vào trong tay nàng, "Con nít nghe lời hiểu chuyện hẳn là nên khen thưởng."

Tần Viện Viện ngơ ngác đứng, lẩm bẩm lặp lại câu nói kia: "Con nít nghe lời hiểu chuyện hẳn là nên khen thưởng......"

Cố Tịnh Nhuyễn từ trong xe dọn hai cái pháo hoa đặt ở trên mặt đất, quay đầu vừa lúc thấy một màn này, có hơi nghi hoặc khó hiểu: "Hai người đó khi nào thân thiết như vậy?"

Tạ Tri Ý ở bên cạnh cô, nghe vậy nhìn qua, biểu tình cũng là đồng dạng nghi hoặc.

Cố Tịnh Nhuyễn thấy các nàng không nói chuyện nữa mới hướng Hứa Phán Phán vẫy vẫy tay: "Hai người các ngươi mau tới đây! Mau tới hỗ trợ dọn ra nè!"

Hứa Phán Phán ứng tiếng đi qua.

"Đứng trên cao quả nhiên ngắm được thật xa, cảnh đêm Cẩm Thành đúng là danh bất hư truyền." Cố Tịnh Nhuyễn vỗ vỗ tay, vươn vai chống eo cảm thán nói.

Mua khá nhiều pháo hoa, vì thế các nàng chuẩn bị chia ra bắn mấy đợt.

Mắt thấy đợt pháo hoa thứ nhất đã mồi lửa, Cố Tịnh Nhuyễn vội vàng mở miệng: "Mau mau nhắm mắt cầu nguyện! Ở Quan Sơn đài cầu nguyện rất linh!"

Tuy không biết Cố Tịnh Nhuyễn từ đâu nghe lời đồn này, nhưng mấy người vẫn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại cầu nguyện.

Tần Viện Viện nhìn bọn họ, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại. Cầu nguyện mà thôi, dù sao trước nay nàng cũng chưa từng thử qua.

Khi mở mắt ra, Tần Viện Viện thấy Hứa Phán Phán đang nhìn mình, nghe thấy nàng hỏi: "Ngươi cầu nguyện cái gì?"

"Liên quan gì đến ngươi." Tần Viện Viện theo bản năng mở miệng, sau mới có chút hối hận.

Hứa Phán Phán quả nhiên sửng sốt một giây, rồi không chút để ý nói: "Mặc kệ ngươi cầu nguyện cái gì, đều sẽ thực hiện được."

"Vì sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.