Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng

Chương 27: Trời Lạnh Rồi Để Tập Đoàn Vương Thị Phá Sản Đi





Hoa Đại Mạo trên dưới đánh giá Yến Đôn, nói tiếp: "Bộ đồ này của cậu cũng rất thú vị.

Tại sao quay chương trình còn không cho cậu mặc trang phục đàng hoàng?"
Yến Đôn cúi đầu nhìn nhìn, trên người cậu hiện đang mặc áo hoodie do tổ chương trình chuẩn bị.

Hoodie viết "Ngạn phê đại chiến Hàm phê", mọi người trong phòng triển lãm đều mặc cái này.

Có vẻ chế tác tương đối gấp gáp, đều làm chung một size, đàn ông tham gia chương trình toàn dạng vai u bắp thịt, cho nên quần cũng được may khá rộng rãi.

Yến Đôn không so được với đám "Chân tinh" kia, thành thử trang phục mặc lên cũng không vừa người.
Yến Đôn thay quần áo xong đi ra, phát hiện áo hoodie này che tới mông của cậu, ống tay áo cũng che mu bàn tay, khiến cậu trông giống một đứa con nít mặc trộm quần áo người lớn.

Cậu liền kháng nghị: "Đồ không vừa rồi.

Mà tôi làm cố vấn chứ đâu phải đội viên, có thể không mặc cái này không?"
Trần Giáng Thần nói đùa: "Anh tiểu Yến là cố vấn, nên không muốn đồng lòng với bọn em sao?"
Yến Đôn xua xua tay, ống tay rộng khẽ đung đưa: "Tôi nào dám?".


~ T RUMtruyen.

N ET ~
Trần Giáng Thần lại nói: "Huống hồ anh thế này cũng rất đẹp nè, cái này gọi là oversize."
Người phụ trách phục trang ở bên cạnh cũng gật đầu: "Vâng, vô cùng đẹp, oversize rất fashion." Nói xong, người phụ trách lại hỏi: "Hay là ngài muốn mặc thử đồ nữ?"
"Không!" Yến Đôn cự tuyệt: Vì size của đàn ông quá to, nên phải mặc đồ nữ á? Cậu biết giấu mặt mũi đi đâu đây.
Bởi thế, Yến Đôn đành mặc áo hoodie rộng đi long nhong xung quanh.
Hoa Đại Mạo nhìn chằm chằm Yến Đôn nửa ngày, chỉ thấy đôi chân tinh tế lộ ra dưới lớp quần áo rộng thùng thình, nom rất câu dẫn, Hoa Đại Mạo cười nói: "Bộ đồ này về sau cậu còn mặc không?"
"Không mặc nữa." Yến Đôn vung vung tay, lần này cũng là không trâu bắt chó đi cày*, về sau chắc chắn không mặc nữa.
(赶鸭子上架: gǎn yā zi shàng jià): không trâu bắt chó đi cày; ngoài khả năng; bất đắc dĩ (theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ.

Vịt thì không thể nhảy lên như vậy.

Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.) [vtudien]
Hoa Đại Mạo liền nói: "Vậy thì rất đáng tiếc, bộ đồ đẹp thế này lại chỉ được mặt một lần."
Yến Đôn cúi đầu, nhìn chiếc áo hoodie bình thường viết "Ngạn phê đại chiến Hàm phê" này: "Đẹp? Bộ đồ này đẹp á hả?"

Hoa Đại Mạo mắt đầy vẻ tán thưởng, nhìn không giống đang giả vờ, gã đắm đắm đuối đuối nói: "Đương nhiên là đẹp."
Yến Đôn cảm thấy khiếu thẩm mỹ của Hoa Đại Mạo nhất định có vấn đề, lại không tiện nói ra, đành miễn cưỡng cười hờ hờ: "Hoa tổng cảm thấy đẹp sao? Tôi hỏi bọn họ đưa cho ngài một bộ nhé."
Hoa Đại Mạo như thể đang chờ cậu hỏi câu này, thật nhanh trả lời: "Tư dưng cầm đồ của người khác làm gì? Cậu đưa bộ này cho tôi là được rồi mà."
"A?" Yến Đôn không kịp phản ứng.
Hoa Đại Mạo lại nói: "Không phải cũng không cần sao? Chẳng lẽ cậu thà đem bỏ cũng không muốn cho tôi?"
"Đấy dĩ nhiên không phải." Yến Đôn theo bản năng lắc đầu, lại không phát hiện cậu vừa vô tình đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Hoa Đại Mạo hài lòng gật gật đầu: "Cậu nhớ đó."
"Nhớ rồi." Yến Đôn hiện tại muốn từ chối cũng là quá không nể mặt, chỉ có thể đồng ý.
Nói đến đây, bầu không khí bỗng lâm vào trầm mặc vài giây, Yến Đôn có chút lúng túng nên tìm đề tài nói: "Các anh bên này định phát hành game gì mới vậy?"
Kỳ thực cái này cũng không tính "Tìm đề tài nói", Yến Đôn vốn hơi tò mò, [Ngưu bì đại chiến Xà bì] toang xừ rồi, Hoa thị làm sao trong thời gian ngắn có thể tạo ra tác phẩm chuyên nghiệp để triển lãm?
Hoa Đại Mạo giới thiệu nói: "Ồ, có, chính là cái ( Một trăm loại tư thế chém chết tra nam) này."
Yến Đôn đã từng nghe qua trò chơi này, nên rất ngạc nhiên: "Đây không phải game mới tên (Mi không có văn phòng chính) sao? Tại sao là anh...?"
Hoa Đại Mạo nói: "Như thế này, bởi vì Hoa thị bây giờ không có game có thể đem đi triển lãm, nên tôi mua lại (Mi không có văn phòng chính).
"..." Yến Đôn vẫn không cảm nổi cái thiết lập mua công ty chẳng khác gì mua thịt cá ngoài chợ này.
Hoa Đại Mạo tiện tay nhìn dự báo thời tiết, vân đạm phong khinh nói với trợ lý: "Trời lạnh rồi, để tập đoàn Vương thị phá sản đi."
Trợ lý trả lời: "Ông chủ, bởi vì năm gần đây khí trời quá lạnh, tất cả tập đoàn Vương thị ở Hoa Quốc đã không còn đủ dùng rồi." Nói cách khác, toàn bộ quốc gia có tập đoàn Vương thị do vấn đề khí hậu đều bị gã làm phá sản.
Hoa Đại Mạo rất bất mãn: "Thế sao cậu không đăng kí thêm một tập đoàn Vương thị rồi làm nó phá sản hả?"

Trợ lý trả lời: "Vâng, thuộc hạ ngu dốt.

Tôi lập tức đi làm."
Hoa Đại Mạo liếc mắt thấy Yến Đôn, nghĩ thầm: Anh đây trông có phải là rất bá đạo, rất mê người không?
Yến Đôn liếc mắt nhìn Hoa Đại Mạo, nghĩ thầm: Đồ khùng.
Lúc này, hệ thống phát ra một tiếng leng keng: Thành công thu thập lời thoại của bá tổng "Trời lạnh rồi, để tập đoàn Vương thị phá sản đi" √
Yến Đôn lập tức hai mắt phát sáng.
Hoa Đại Mạo nhận ra được ánh sáng trong mắt Yến Đôn, nghĩ thầm: Quả nhiên mình đã tìm ra đường lối đúng đắn.
Yến Đôn cùng Hoa Đại Mạo hàn huyên vài câu, liền nhận được cuộc gọi từ tổ đạo diễn, bảo cậu quay lại phòng triển lãm.

Dựa theo kịch bản, cậu phải dùng thân phận "Cố vấn viên" kiểm tra trong phòng triển lãm, đánh giá vài câu, bởi vì là hạng mục của Trần Giáng Thần, nên Yến Đôn nhận xét đều là lời khen.
Vì thế, Yến Đôn thong thả về tới phòng triển lãm Ngạn thị, giả bộ dò xét một vòng, giơ ngón tay cái khen Trần Giáng Thần bài trí cực kỳ tốt.
Trên thực tế, Trần Giáng Thần mỗi ngày phải làm bài tập bổ túc, lấy đâu ra thời giờ bài trí phòng triển lãm? Đều là do nhân sĩ chuyên nghiệp của làm.

Hành vi gian lận này căn bản là không kiêng dè ai, tất cả tuyển thủ dự thi đều thấy trên mặt Trần Giáng Thần toả ra hào khí ngất trời.

Song, mọi người cẩn thận nghĩ lại, một ảnh đế chịu tới tham gia chương trình cùng với đám diễn viên không lấy nổi một tài nguyên điện ảnh này, thì việc kịch bản bị sắp xếp sẵn cũng không có gì lạ, chẳng có gì đáng kể.
Nhưng mà, chuyện này càng thêm củng cố một quả dưa to đùng: Trần Giáng Thần sở dĩ thuận buồm xuôi gió, là vì hậu đài của cậu ta là Ngạn thị.
Yến Đôn trong lòng biết thân phận Trần Giáng Thần, tự nhiên cực kỳ khách khí, khen ơi là khen, cậu chỉ vào một bối cảnh nói: "Khoảng trống chỗ này cũng rất ổn!"
Trần Giáng Thần trung thực: "Chỗ này không phải khoảng trống, là em vừa làm vỡ đồ trang trí ấy ạ."

Yến Đôn nghẹn họng một hồi, mới nói: "Ai, trên đời hiếm thấy hai chữ "Vừa khéo lắm đó, "Vừa khéo cậu làm vỡ đồ trang trí mới có được khoảng trống thế này, thật sự rất giỏi!" Nói đoạn, Yến Đôn liền giơ ngón tay cái.
Người bên cạnh nhìn, cũng đều âm thầm giơ ngón tay cái: Không hổ là thư ký yêu thích nhất của tổng tài! Bá cmn đạo!
Sau khi hoàn thành nghiệp vụ nịnh nọt, Yến Đôn tính toàn kết thúc công việc, đến phòng hoá trang thay áo hoodie ra, mặc lại áo khoác của mình.

Chờ thay quần áo xong xuôi, cậu mới nhớ tới chuyện phải đưa quần áo cho Hoa Đại Mạo.
Cậu luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, mà cụ thể kỳ quái ở đâu cậu lại không nói rõ được.

Đang miên man suy nghi thì thấy Ngạn Tảo đẩy cửa bước vào.

Cậu đứng lên, cả mặt tươi cười nói: "Ông chủ Tảo, ngài đến rồi?"
Ngạn Tảo khẽ gật đầu, lại hỏi: "Nhìn quần áo suy nghĩ gì vậy?"
Yến Đôn liền kể lại việc Hoa Đại Mạo muốn lấy quần áo của mình.
Nghe Yến Đôn kể xong, Ngạn Tảo trên mặt vẫn là nụ cười híp mắt, chỉ là đầu ngón tay hơi co lại, ẩn ý tiết lộ rằng anh không vui.

Anh chỉ nói: "Tiểu Thành Thật, rót cho tôi ly cà phê đi."
Yến Đôn đáp ứng, cầm cà phê đi về phía trước, đang định đưa cho Ngạn Tảo đang ngồi trên ghế, Ngạn tảo đột nhiên đứng dậy, hai người không kịp đề phòng va vào nhau, cafe trong tay Yến Đôn văng tung toé lên người Ngạn Tảo.
Yến Đôn trợn mắt ngoác mồm: Không phải chứ...!Lại nữa hả?!
Yến Đôn trong lòng tức giận mắng: Hệ thống, mi chơi ta?!
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Thân ái, cậu xác định là tôi chơi cậu??.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.