Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày

Chương 33




Biên tập: Cải

Một hồi lâu sau, Khổng Hâm hoàn hồn nhìn cô cười "Tớ cảm thấy phi thường có thể, chỉ cần không có người đánh đàn đặc biệt ưu tú xuất hiện, cậu tuyệt đối sẽ giành được giải nhất"

Khương Yên cười, cong cong khóe miệng "Mặc kệ, dù sao tớ cũng đã nỗ lực hết mình, kết quả như thế nào liền mặc cho số phận đi!"

"Cố lên" Khổng Hâm khó có khi nhiều lời hai câu "Cậu rất tuyệt!"

Hai người nhìn nhau cười, Khổng Hâm bảo "Cậu lại đàn thêm lần nữa đi"

"Được"

....

Trưa hôm đó, Khương Yên luyện đi luyện lại vô số lần, thời điểm gần kề ngày thi đấu, cô thực sự là một chút cũng không khẩn trương.

...

Sau khi trải qua hai vòng thi đấu, số thí sinh còn trụ lại không nhiều, có ba người đàn ghi-ta ca hát, ba người nhảy mà nhóm đàn dương cầm, lại có bốn người.

Bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là... vòng thi lần này giám khảo có Hoắc Đình Diễm, Hướng An Lan cùng với ba lão sư lần trước, thậm chí còn có một ít bạn học ban âm nhạc, số phiếu của bọn họ cũng có tác dụng nhất định.

Khương Yên nhíu mày nghĩ, thời điểm thi đầu lần thứ hai, Hoắc Đình Diễm, Hướng An Lan cùng với mấy bạn học kia đều không có xuất hiện.

Lần này có tầm hai mươi năm học sinh tới, số phiếu của mỗi người đều là hữu hiệu.

Tổ thi đấu đàn dương cầm bọn họ ngồi gần nhau, lượt thi đều là gần cuối.

Khương Yên ngồi tại chỗ an tĩnh chờ đợi, bàn tay đặt trên đùi, ngón tay điểm từng nhịp.

Ngồi bên cạnh chính là Lâm Tâm Nhu cùng với hai học sinh ban âm nhạc. Cô biết hai người này kỹ thuật đều không tồi cho nên Khương Yên cảm thấy bản thân hẳn là nên càng thêm nỗ lực mới được. Khương Yên cùng ba người kia không thân, cũng không có nói chuyện phiếm gì.

Bất quá, thời điểm cô động, Lâm Tâm Như ghét bỏ nhìn cô, nhưng ngữ điệu vẫn là ôn ôn nhu nhu "Khương Yên"

Khương Yên ghé mắt nhìn cô ta.

Lầm Tâm Nhu chỉ chỉ "Ngón tay cậu có thể hay không đừng lộn xộn, ngón tay cậu cứ động đậy làm tớ hoa mắt"

Khương Yên "..."

Lâm Tâm Nhu hơi mỉm cười nhìn đặc biệt ôn nhu "Cậu có phải hay không còn chưa có nhỡ kỹ cầm phổ?"

Khương Yên cong cong khóe miệng, nhún nhún vai nói "Đúng vậy"

Lâm Tâm Nhu "a" một tiếng, mềm mại nói "Vậy cậu..... lát nữa thi đấu không sợ mất mặt sao?"

"Không sợ" Khương Yên da mặt dày nói "Tớ sợ mất mặt cái gì a, dù sao thì trong mắt mọi người tớ chính là một người không có mặt mũi a"

Lâm Tâm Nhu cứng người, không biết nên như thế nào đáp lời.

Khương Yên không để ý đến Lâm Tâm Nhu, đứng dậy tìm một vị trí khác ngồi xuống, tiếp tục "điệu múa ngón tay". Tay cô cũng chỉ là đặt ở trên đùi, lại không có lộn xộn, Lâm Tâm Nhu cậu ta không thoải mái cái gì chứ.

Thật là không hiểu được mấy cô gái nũng nịu.

Không bao lâu sau liền đến lượt tổ dương cầm thi đấu.

Khương Yên bốc được số thứ tự thứ ba, sau cô là Lâm Tâm Nhu.

Hai học sinh ban âm nhạc kỳ thật kỹ thuật không tồi, lão sư nghe cũng vừa lòng gật đầu, một người được hai mươi phiếu, một người được mười tám phiếu, hơn kém nhau hai phiếu.

Khương Yên vừa mới đếm một chút, nơi này có 30 người, 30 phiếu mới là mãn phiếu.

Thời điểm đến phiên mình lên thi đấu, cô không chút nào khẩn trương, trực tiếp đi lên đài khom lưng chào ban giám khảo, sau đó ngồi xuống ghế.

Khúc nhạc Canon này vốn nhẹ nhàng, sau khi trải qua sự cải biên của Khương Yên, lại càng thêm nhẹ nhàng, ngón tay cô linh hoạt lướt trên phím đàn, hấp dẫn người nghe đi vào, đi vào một thế giới Canon tốt đẹp do cô sáng lập.

Bản thân khúc Canon vốn dễ nghe, Khương Yên đàn ra tuy là mang đến cảm giác khác biệt nhưng vẫn dễ nghe như cũ. Ban đầu, mấy học sinh dưới khán đài cũng không chú ý đến cô nhưng hiện tại tất cả đều ngồi thẳng thân mình, nghiêm túc chuyên chú nghe cô đánh đàn.

Ánh đèn vàng trong phòng học vừa lúc chiếu xuống tay Khương Yên, làm người nhìn như mộng ảo, chìm vào trong đó.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Đây chính là Canon mà bọn họ đã từng nghe qua sao, hình như phải, nhưng cũng hình như không phải.

Thật quá dễ nghe!!! Cảm giác tuy không giống như khúc Canon nguyên bản, nhưng đều dễ nghe.

Tiết mục của Khương Yên kết thúc liền đến lượt Lâm Tâm Nhu lên sân khấu. Lâm Tâm Nhu kỹ thuật không tồi, ôn ôn nhu nhu, thậm chí còn mang theo nhàn nhạt ưu thương, cô ta nhìn qua chính là loại hình đặc biệt ôn nhu.

Bốn người tổ dương cầm đều đã thi xong.

Số phiếu của Khương Yên còn chưa rõ, phải đợi Lâm Tâm Nhu biểu diễn xong mới công bố.

Mấy lão sư cùng nhau thảo luận, các bạn học ở dưới đó cũng cùng nhau thảo luận, rốt cuộc là nên bỏ phiếu cho ai.

Khương Yên ngước mắt, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm ngồi cách đó không xa, anh không hề ngẩng đầu nhìn về phía cô, tay chống cằm không nói lời nào.

Sau đó, lão sư đứng dậy nhìn về phía Khương Yên "Khương Yên, em cảm thấy phần biểu diễn của mình thế nào, có thể được bao nhiêu điểm?"

Khương Yên "..."

Cô chỉ muốn nghe số phiếu, không nghĩ muốn tự đánh giá năng lực bản thân.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Yên, chờ nghe câu trả lời của cô.

Hoắc Đình Diễm cùng Hướng An Lan cũng nhìn về phía cô, Hoắc Đình Diễm biểu tình nhạt nhẽo, anh trên cơ bản vẫn luôn treo cái biểu tình này trên mặt hiếm khi xuất hiện cảm xúc dư thừa. Điểm này Khương Yên rất rõ ràng, Hoắc Đình Diễm là người rất ít khi bộc lộ cảm xác ra ngoài, hơn nữa một phần khác cũng là lo lắng bị người khác bắt lấy bôi nhọ cho nên rất nhiều thời điểm, anh đều duy trì bộ dáng bình tĩnh cùng trầm mặc.

Cô thực sự cảm thấy chính mình có tiến bộ nhưng cũng ngượng ngùng khoe khoang.Hơn nữa, mấy bạn học khác cũng biểu diễn không tồi.

Suy nghĩ giây lát, Khương Yên nghiêm túc nói "Em nghĩ em sẽ cho phần biểu diễn hôm nay của mình 80 điểm"

Nếu 100 điểm là tối đa, Khương Yên cảm thấy bản thân hẳn là có thể được 80 điểm.

Lão sư cười gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tâm Nhu "Tâm Nhu, em cảm thấy bản thân sẽ được bao nhiêu điểm?"

Lâm Tâm Nhu hàm súc cười, khiêm tốn nói "Em cảm thấy bản thân biểu hiện còn chưa quá tốt, còn có thể nỗ lực thêm,cho nên điểm hẳn sẽ thấp" Cô ta dừng một chút nói "Đương nhiên, điểm số vẫn là do các thầy cô cùng các bạn học quyết định, tất cả đều phụ thuộc vào cảm nhận thính giác của mọi người"

Lão sư vừa lòng gật đầu "Nói rất đúng"

Khương Yên "..."

Lão sư quay đầu nhìn về phía hai vị tôn đại Phật, trầm mặc một hồi hỏi "An Lan, em cảm thấy như thế nào?"

Hướng An Lan thu hồi tầm mắt đang dừng trên người Khương Yên, nói "Làm người, không thể quá mức tự tin, mấy bạn học biểu diễn quả thực không tồi"

"Vậy theo em, em sẽ chọn ai?"

Hướng An Lan ngẩng ra, đưa ra một đáp án tương đối khéo đưa đẩy "Nghe theo ý kiến của các bạn học, mọi người chọn ai, em liền chọn người đó"

"Vậy còn Đình Diễm?"

Hoắc Đình Diễm nhàn nhạt nói "Đều không tồi, tuy không được tính là một bữa thịnh yến thính giác nhưng mỗi một tiết mục đều vô cùng xuất sắc. Làm người, nhất định phải có lòng tin đối với bản thân, mới có thể đem sự tình làm càng tốt"

Lời vừa dứt, mọi người ồ lên.

Lời này của Hoắc Đình Diễm, nhìn qua thì không thấy bất cứ vấn đề gì, nhưng nếu tinh tế xem xét liền nhận ra có vấn đề rất lớn. Lời này của anh là đang đáp trả lại câu nói kia của Hướng An Lan, người không thể quá mức tự tin, nhưng anh lại cảm thấy người phải đối với bản thân mình có lòng tin, có tin tưởng thì mới có thể hoàn thành tốt mọi việc.

Lần này, quần chúng đại khái lại có dưa để ăn.

Khương Yên nghe Hoắc Đình Diễm nói, theo bản năng nhíu nhíu mày, cô một chút cũng không hy vọng Hoắc Đình Diễm sẽ nói những lời này. Hướng An Lan nói cái gì đối với cô không quan trọng, chính là không thể để anh bị cấp kéo xuống. Anh không thích hợp tham gia vào những việc linh tinh rối loạn như thế nào, Hoắc Đình Diễm chỉ thích hợp bảo trì chính mình ngoại toại cao lãnh.

Nhưng hiện tại muốn ngăn cản, đã không còn kịp.

Cũng may lão sư đứng ra cười hòa giải "Được rồi, chúng ta hiện tại liền công bố số phiếu của hai bạn học, kỳ thật số phiếu của hai người họ phi thường gần, Khương Yên được 23 phiếu, còn Lâm Tâm Nhu.... 24 phiếu"

Lão sư mỉm cười nhìn Lâm Tâm Nhu nói "Chúc mừng Lâm Tâm Nhu, lần này đã dành được giải nhất, Khương Yên cũng biểu hiện rất tốt, thời gian lâu như vậy không có động đến đàn mà còn có thể đàn hay đến như vậy"

Nghe vậy, Khương Yên cong cong khóe miệng "Cảm ơn lão sư cùng các bạn"

Lâm Tâm Nhu kinh ngạc "a" một tiếng, quay đầu nhìn về phía Khương Yên, lại nhìn về phía lão sư cùng các bạn học, vẻ mặt khó có thể tin "Thực sự là em?"

Lão sư gật đầu "Đúng vậy"

Lâm Tâm Nhu kích động, vội vàng nói "Em vốn cho rằng người thắng cuộc sẽ là Khương Yên, rõ ràng cậu ấy đàn so với em tốt hơn rất nhiều"

Khương Yên "..."

Có thể đừng đem cô kéo xuống nước được không?

Cô cúi đầu, trộm nhìn Hoắc Đình Diễm, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của anh. Khương Yên cứng người, cho anh một ánh mắt an ủi sau đó liền yên lặng nghiêng đầu nhìn về chỗ khác.

....

Sau khi rời khỏi phòng học, Khương Yên trực tiếp đi vào toilet rửa mặt.

Kết quả vừa mới đi ra liền đụng phải Lâm Tâm Nhu đang đi vào, hai người liếc nhìn nhau, Khương Yên nghiêng nghiêng thân mình muốn nhường đường.

Lâm Tâm Nhu tiến lên phía trước một bước tự nhiên quay đầu lại kêu cô.

"Khương Yên"

"A?"

"Thực xin lỗi" Lâm Tâm Nhu vẻ mặt xin lỗi nhìn cô "Tớ biết cậu rất muốn giành được giải nhất, cậu đàn so với tớ giỏi hơn rất nhiều, nhưng tớ không biết tại sao lại như vậy, số phiếu của tớ lại nhiều hơn của cậu"

Nghe vậy, Khương Yên nhàn nhạt "nga" một tiếng, đem vòi nước vặn ra, dùng tay vốc nước hất lên mặt để làm bản thân thanh tỉnh "Không thể nào, cậu đàn rất tốt, đừng quá khiêm tốn"

Khương Yên lộ ra gương mặt nhìn người phía sau, nhoẻn miệng cười "Tớ đi trước, chúc mừng cậu nha!"

Cô cũng không để ý xem thần sắc của Lâm Tâm Nhu, vừa ra khỏi toilet liền không tiếng động kéo kéo khóe miệng, rất bất đắc dĩ.

Mấy tiểu nữ sinh thật có chút phiền phức, có chuyện gì không thể nói thẳng ra sao, làm gì mà phải lắm chuyện như vậy?

Nghĩ nghĩ, Khương Yên thở dài.

....

Sau khi trở lại phòng học, cũng không sai biệt lắm chuẩn bị đến giờ vào lớp, trong lớp lục tục có học sinh đi vào.

Khổng Hâm vẫn luôn ở trong lớp đeo tai nghe nằm bò ra bàn, thời điểm Khương Yên trở về mới ngẩng đầu lên nhìn cô "Giải nhì?"

"Ừ"

Khổng Hâm hơi ngừng, nhướng nhướng mày "Không tồi"

Khương Yên cúi đầu mỉm cười "Tạm chấp nhận được"

Nếu đổi lại là thời điểm khác, cô khẳng định sẽ cảm thấy không tồi, Khương Yên không phải là kiểu người làm việc gì cũng phải làm đến hoàn mỹ một trăm phần trăm, nhưng lần này lại không phải như vậy. Cô thật nỗ lực, thật nỗ lực, cũng tiến bộ rất nhiều, bại bởi Lâm Tâm Nhu, nói thật, Khương Yên có điểm không phục. Kỳ thật, cô biết, hai học sinh ban âm nhạc kia đàn tốt hơn cô, như thế nào cũng không đến lượt cô, nhưng sự thật chính là như vậy, Khương Yên cũng không thể nói thêm cái gì.

Cô chỉ có thể chấp nhận cái đáp án này, rốt cuộc mỗi người đều có lỗ tai cùng ý kiến khác nhau, bạn không thể nói ai đó không công bằng, chỉ có thể nói chính mình đàn còn chưa đủ đả động lòng người.

Khương Yên nhận.

Hai người đang nói chuyện, Nguyễn Nghiên Nghiên từ bên ngoài vội vội vàng vàng tiến vào, lo lắng nhìn Khương Yên "Khương Yên, cậu không sao chứ?"

Khương Yên bật cười, bất đắc dĩ nhìn cô "Tớ có thể có chuyện gì chứ, cậu đừng lo lắng"

Nguyễn Nghiên Nghiên giơ cằm chỉ vài mấy đồng học cách đó không xa đang vây quanh khen ngợi Lâm Tâm Nhu, bĩu môi nói "Cậu đừng nghe mấy người kia nói, toàn là mấy lời không hay ho"

"Không có việc gì" Khương Yên cười cười "Giải nhì kỳ thật cũng tốt, giải nhất hay giải nhì đều có thể được lên đài biểu diễn"

Trường bọn họ lần này tuyển hai người đàn dương cầm, đây vốn là chuyện được công bố từ sớm.

Chẳng qua, điều khiến Khương Yên tiếc nuối chính là Hoắc Đình Diễm muốn chọn người đứng đầu cùng nhau hợp tác, không có đến lượt cô.Nghĩ như vậy, Khương Yên có chút khó chịu.

Mà mấy bạn học bên kia, vây quanh Lâm Tâm Nhu khen ngợi, thanh âm không nhỏ, vừa vặn Khương Yên ở bên này có thể nghe thấy được.

"Oa, Tâm Nhu, cậu thật là lợi hại, tớ biết cậu nhất định có thể dành được giải nhất mà, cậu thế nhưng còn đánh bại mấy người ở bên ban âm nhạc, thật sự quá tuyệt vời"

"Đương nhiên a, Tân Nhu người lớn lên xinh đẹp, thành tích học tập cũng tốt, hơn nữa còn biết rất nhiều tài nghệ a"

"Tâm Nhu, cậu thật lợi hại"

Mấy bạn học cùng Lâm Tâm Nhu quan hệ không tồi trò chuyện.

Lâm Tâm Nhu ôn nhu mỉm cười "Không có khoa trương đến vậy, vẫn là mấy bạn học khác nhường tớ, là tớ may mắn"

"Nào có nhiều vận khí tốt đến vậy a, Tân Nhu cậu chính là có thực lực"

"Đúng vậy, bản thân cậu chính là ưu tú a"

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.