Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính

Chương 22




Xa Đan Đồng không nghĩ may mắn lại tới đột nhiên như vậy, vốn dĩ khi nhìn hòn đá nhỏ của Võ Bân bị văng ra, trong cô còn cảm thấy rất thất lạc, nhưng cho đến khi nhìn cây đại thụ đột nhiên rung lắc kịch liệt, tiếp đó, vật đại biểu cho bữa tối xa hoa - người gỗ may mắn liền thẳng tắp rơi xuống chỗ của cô.

Thời điểm nhìn thấy người gỗ may mắn, sự đói khát quá mức thậm chí còn làm cho cô sinh ra ảo giác, tưởng tượng ra người gỗ may mắn kia chính là chân gà bự đang lao vào miệng cô.

Xa Đan Đồng liền muốn nhảy dựng lên tiếp theo bản năng.

Nhưng mà, lý trí trong đầu sau khi nghe được câu nói "Không tốt" của Thôi Lượng đã ngăn cản hành động của cô lại.

Cô ý thức được, người gỗ may mắn này không phải là do đội mình làm nó rơi xuống, mà là do Đường Miên rung cây làm rụng.

Giữa sự phân vân lưỡng lự vô cùng, bên trong đầu Xa Đan Đồng bắt đầu tiến hành cuộc giao chiến giữa các cán bộ cấp cao.

Đồng đói khát: Bắt lấy nó đi, nó chính là một bữa tiệc lớn đấy, bắt được nó là lập tức có thể hưởng thụ mỹ thực: Tôm to cháy tỏi, tổ yến thịt cua, trứng cá muối đen, thạch quế hoa tử kỳ, rượu vang ngon với đùi gà thơm mềm, cánh gà hầm thơm ngon...

Đồng lý trí: Đừng có bắt chứ, coi như Đường Miên không trách mình đi chăng nữa, cũng sẽ có rất nhiều anti fans vào chửi đấy!

Đồng đói khát: Đã vào giới giải trí thì có chút anti fan là bình thường, lại nói đây đều là do may mắt rớt xuống đầu, cũng đâu phải cố ý đi đoạt.

...

Suy nghĩ trong đầu bùm bùm, Xa Đan Đồng cuối cùng quyết định sẽ làm ra chuyện có lợi nhất đối với mình, không nhảy đi đoạt, liền... Lúc người gỗ may mắn rơi xuống chỉ cần lơ đãng làm bộ như vô tình đón được không phải là oke rồi sao, mặc dù là ca sĩ, nhưng ai mà không có chút kỹ xảo biểu diễn?

Khen ngợi cho chút điểm cơ trí của mình, Xa Đan Đồng lập tức đem vẻ mặt vui mừng chuyển thành "Luống cuống" sau đó hai cánh tay tùy thời đợi mệnh.

Gần, càng gần!

Dưới pha quay chậm, cô nhìn thấy người gỗ may mắn chỉ còn cách mình có một cái đầu.

Xa Đan Đồng nhắc nhở chính mình, không nên gấp, chờ người gỗ rơi xuống một chút nữa, mình làm bộ như theo bản năng phản ứng đưa tay ra là được.

Nhưng mà, trong lúc Xa Đan Đồng đang chăm chú nhìn người gỗ may mắn kia rơi xuống, cơ bắp trên cả người cũng đều đã chuẩn bị tốt động tác, thì trên không bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, bóng trắng chợt lóe... Người gỗ may mắn không thấy ở đâu nữa!

"Kiêu ngạo!"

Vốn dĩ Thôi Lượng còn thầm than Xa Đan Đồng vận may cứt chó, nhưng mà trong tầm mắt của hắn, Đường Miên vừa rung cây xong liền xoay người lại nhảy hai cái, cả người dường như muốn Slam Dunk*, phi người nhảy lên.

*Slam Dunk: Dunk dịch ra là “úp rổ” – một kiểu ném rổ phổ biến, trong đó người chơi sẽ phải bật nhảy đủ cao để “dunk” quả bóng vào rổ bằng 1 hoặc cả hai tay. Dunk còn được gọi đầy đủ là Slam Dunk

Rõ ràng cô chỉ cao khoảng một mét bảy mươi, nhưng lực bật lên lại vô cùng tốt, cho người ta một loại cảm giác như đang nhìn siêu sao NBA* thi đấu.

*NBA: Giải bóng rổ Nhà nghề Mỹ NBA là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ. Giải đấu bao gồm 30 đội, là một trong bốn giải thể thao chuyên nghiệp lớn nhất ở Mỹ và Canada. Nó đồng thời được coi là giải bóng rổ lớn nhất thế giới. 

Vì thế, trong mắt Thôi Lượng, khi ngẩng đầu lên nhìn Xa Đan Đồng, cô hẳn là sẽ đưa tay ra đón lấy người gỗ may mắn, nhưng "Sưu" một tiếng, người gỗ liền nằm trong lòng bàn tay Đường Miên.

Vật quy nguyên chủ.*

*Vật quy nguyên chủ: vật trả về chủ cũ.

"Miên Miên, cô quá tuyệt vời!"

Xa xa, Phương Mẫn Diệp chứng kiến toàn bộ cảnh tượng hô lớn một tiếng, nhịn không được huýt sáo hoan hô chúc mừng cô.

Trong gian trực tiếp, tất cả fans xem trực tiếp cũng không khỏi than lên sợ hãi:

[Miên tỷ!]

[Cụ Miên!]

[Ba ba Miên!]

[Xin quỳ!]

...

"Chúc mừng tổ hợp Đường Viên đạt được danh hiệu quán quân lần khiêu chiến hoang dã kỳ này, tiếp theo đây sẽ có máy bay trực thăng mang mọi người đi rửa mặt, kế tiếp chính là thời gian hưởng thụ bữa tối tuyệt vời.]

Thanh âm từ đạo diễn truyền đến màn ảnh.

Thôi Lượng kêu rên lên một tiếng: "Tôi có thể ăn mì tôm trước được không? Ăn mì tôm thì không cần cảm giác nghi thức."

Nhưng mà đạo diễn lại nói bóng gió:

"Không thể."

Bởi vì đó là trừng phạt đối với những khách mời thua cuộc.

Chẳng qua nói là nói như vậy, sau khi máy bay trực thăng đến, ba tổ khách quý vẫn đều nhận được "gạo lứt JJ" do nhà tài trợ cung cấp, nhân tiện tổ đạo diễn quảng cáo sản phẩm luôn.

Nói là để bổ sung chút thể lực cho khách quý, miễn cho đến tối không còn sức lực tham gia tiệc tối.

Ngoại trừ tổ hợp Đường Viên, hai tổ khách quý khác khi nhìn thấy đồ ăn nóng hầm hập quả thực là đều hai mắt tỏa ánh sáng, thời điểm ăn gạo lứt càng là lang thôn hổ yết*, ngôn ngữ thân thể biểu đạt còn muốn khoa trương hơn so với quảng cáo trên TV, dường như tất cả đều đạt tiêu chuẩn làm người đại diện sản phẩm.

*Lang thôn hổ yết: Ăn như hùm như sói ( Ăn nhanh, nhiều)

Fans xem trực tiếp không khỏi nở nụ cười:

[Sáng ca cứ như là 800 năm chưa từng được ăn ngon ấy, cho hắn một bát căn bản là không đủ, mấy người nhìn xem, ánh mắt hắn đều là nhìn chằm chằm bát gạo trong tay những người khác.]

[Lão công nhà tôi thật đúng là tâm địa lương thiện, sau khi bị ánh mắt đói khát của Sáng ca nhìn chằm chằm, anh ấy liền đem một nửa gạo lứt trong tay cho Sáng ca.]

[Tôi cảm thấy hắn làm như vậy thật ra là vì để bụng ăn đại tiệc thôi, dù sao giữa trưa hắn cũng đã ăn kha khá.]

[Xa Đan Đồng của tổ hợp Phi Ngư còn tốt chút, dáng ăn rất nhã nhặn, lại nhìn Võ Bân xem, ăn sạch cả cốc giấy, bên trong ngay cả một hột cũng không còn.]

[Ai, thật sự là chỉ có trải nghiệm qua cảm giác đói khát, mới biết được lương thực trân quý đến nhường nào.]

...

Tiệc tối xa hoa của tổ tiết mục được tổ chức tại ven biển thành phố Sở thị, bên trong khách sạn "Thiết Yến" nổi danh toàn là những đồ ăn sang trọng. Phòng ăn được thiết kế theo hiệu ứng bầu trời, trên bàn ăn tròn bày đầy những món ngon đặc sắc.

Mà hình ảnh tươi sáng này lại hoàn toàn đối lập với một bàn bốn người ở bên cạnh, bốn chiếc bát ăn cùng với bốn tô mỳ do nhà tài trợ cung cấp.

"Sáng ca, Võ ca, Đồng Đồng tỷ, Lam Lam tỷ, chúng tôi đây liền không khách khí nữa?"

Phương Mẫn Diệp bị giao nhiệm vụ đi chào hỏi, hắn cười ha hả đi đến trước bàn tròn, mặt nở đầy nụ cười thắng lợi.

"Ai nha, đã lâu rồi chưa ăn gà hầm nấm hương, hương vị này quả thật là có thể lưu giữ lại trong khoang miệng thật lâu mà, ta nói cái gì có thể thơm như vậy chứ... Vừa nếm thử hương vị này, những món khác đều không muốn ăn nữa!"

Thôi Lượng không thèm để ý Phương Mẫn Diệp khoe khoang, tự mình đi đến bên cạnh bàn nhỏ, một bộ dáng vẻ khẩn cấp.

Tổ hợp Phi Ngư và Tương Vũ Lam cũng cố gắng không nhìn sang hướng bàn tròn nữa, ngồi xuống ăn mì.

Tuy đói bụng một ngày, nhưng trước đó bọn họ đã được bổ sung năng lượng bởi nhà tài trợ trước rồi, cho nên lúc này nhìn thấy mì ăn liền, quả thật bốn vị khách quý cũng vẫn cảm thấy có thể ăn được, không đến nỗi nào.

Chẳng qua mì tôm thơm thì thơm đấy, nhưng khi so sánh với bữa tối xa hoa nổi danh của nhà hàng Thiết Yến ở bên cạnh, cũng có chút không đủ nhìn.

Nhất là khán giả xem trực tiếp, càng chứng kiến được rõ ràng tình cảnh thê thảm của chiếc bàn vuông nhỏ ở bên cạnh, nhịn không được cảm thán một câu: Tổ tiết mục thật là ác độc.

...

May mà thời điểm Thôi Lượng ăn mì tôm xong, cảm thấy bụng cũng có chút no, Phương Mẫn Diệp vừa dương dương tự đắc lại chủ động hỏi tổ đạo diễn:

"Đạo diễn, thức ăn này của chúng tôi có thể chia sẻ cho mọi người được không?"

Đạo diễn hiểu được ý tứ của hắn, cũng vui như mở cờ:

"Phần thưởng của hai người tự nhiên là tùy hai ngươi xử trí."

Vì thế, trong khi bốn người bàn vuông còn chưa phản ứng kịp, Đường Miên Miên đã giơ tay lên chào hỏi với bốn người:

"Một bàn này căn bản là chúng tôi ăn không hết, muốn ăn cùng nhau chứ? Lãng phí không tốt."

Phương Mẫn Diệp chủ động mời, Đường Miên Miên cũng đưa bậc thang qua, cái này sao có thể cự tuyệt được! Vì thế nhóm khách quý thua cuộc lập tức dời trận địa hoạt động.

Cảnh tượng vốn dĩ thê lương đã không còn nữa, phòng ăn lập tức trở nên này hòa thuận vui vẻ.

Cơm no rượu say xong, tổ tiết mục còn vì thắng lợi của tổ hợp Đường Viên mà tổ chức trao giải cho hai người, tặng cho hai người huy chương thắng lợi Tiểu Kim, đồng thời tuyên bố đóng máy quay chương trình trực tiếp [Khiêu chiến hoang dã: Đảo không người]

Nhưng mà lúc này, bên trong Sở lão trạch, căn bản không hề có không khí vui vẻ hòa thuận như vậy. Sau khi ăn cơm tối xong, Sở lão gia tử không giống như thường ngày mang Sở Trăn đi thư phòng đánh một ván cờ giết thời gian, mà là kéo hắn vào phòng khách, ngồi lên trên ghế sô pha.

Một bên mở điện thoại di động trên bàn trà lên, một bên đe dọa, khí thế bức người.

"Nghe nói ngày hôm qua con xuất ngoại đi công tác?"

"Vâng."

"Miên Miên đi công tác, con có gọi điện thoại hay nhắn tin ân cần thăm hỏi một chút không vậy?"

"Ông nội, không phải là cô ấy đi quay tiết mục không thể bật máy di động lên hay sao?"

Từ lúc kết hôn, Sở Trăn đều chưa từng chủ động liên hệ với Đường Miên Miên, vì thế hắn tìm được một cái cớ rất tốt cho mình.

Sở lão gia tử mừng thầm, cháu trai ít nhất còn biết rõ hướng đi của cháu dâu, chứng tỏ cũng không phải quá bỏ bê người ta, nhưng trên mặt ông vẫn là hết sức bất mãn:

"Không thể nghe điện thoại cháu cũng có thể nhắn tin, wechat các loại a, như vậy ngay khi người ta kết thúc quay chương trình chẳng phải sẽ biết có người nhớ mong mình hay sao?"

"Ông nội nói phải."

Sở Trăn tận lực không chọc giận Sở lão gia tử.

"Có xem show trực tiếp của Miên Miên chưa?"

Nội tâm Sở Trăn cảm thấy các vấn đề Sở lão gia tử hỏi hắn là cực kỳ hoang đường, dù sao hắn coi như không xem cái tiết mục này, cũng biết cái tiết mục này là phát trực tiếp hai mươi tư giờ, sau một tuần mới có thể cắt nối biên tập hoàn hảo rồi xuất hiện tại các đài truyền hình địa phương.

Thử hỏi một tên tổng tài của tập đoàn Sở thị luôn có các loại hội nghị văn kiện ép hắn thực hiện làm sao có khả năng, có thời gian xem mấy cái tiết mục giải trí nhàm chán như vậy được?

Lần này không cần Sở Trăn trả lời, Sở lão gia tử từ trong ánh mắt của Sở Trăm liền nhìn thấu câu trả lời, vì thế trong mắt tràn đầy ý chỉ tiếc hận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

"Cháu không chịu thông suốt, còn dám cam đoan với ông là sẽ tận lực bồi dưỡng tình cảm với Miên Miên? Vấn đề chẳng phải là do cháu không chịu quan tâm đến người ta hay sao? Cháu xem tiểu tử nhà người ta, thằng nhóc cùng tổ đội với Miên Miên trong tiết mục kia kìa, là minh tinh 2000 vạn fans đấy, thế mà còn chịu thương chịu khó làm hộ hoa sứ giả cho Miên Miên, cháu lại không ngó ngàng gì tới người ta, nói không chừng Miên Miên liền muốn ly hôn để chạy trốn với người ra bây giờ!"

Ngón tay Sở lão gia tử nhấp vào mục album trên màn hình di động, trên màn hình di động lập tức xuất hiện hình ảnh "Phương Mẫn Diệp ôm một đống củi đi về chỗ Đường Miên, mặt tràn đầy biểu tình lấy lòng."

Ngón tay lại trượt sang bên, hình ảnh biến thành "Đường Miên và Phương Mẫn Diệp vây quanh bếp lửa ăn cá nướng, trên mặt cùng lộ ra nụ cười hạnh phúc."

Đương nhiên Sở lão gia tử là vì kích thích cháu trai, cho nên không có đem hình ảnh "Đường Miên lảng tránh không muốn ngủ cùng Phương Mẫn Diệp" và hình ảnh "Đường Miên chỉ coi Phương Mẫn Diệp là một cái bao tải, không hề muốn mập mờ" mở ra cho Sở Trăn xem.

Cho nên xuất hiện trước mặt Sở Trăn là tấm ảnh chụp thứ ba, là hình ảnh bóng lưng Đường Miên Miên cõng Phương Mẫn Diệp đi về phía trước.

Thời điểm xem phát sóng trực tiếp, ông nội Sở đương nhiên cũng kinh ngạc đến ngây người trước quái lực của Đường Miên, chẳng qua là gia trưởng trong nhà, biết được thân thể cháu dâu tốt; cũng sẽ không biểu hiện không vui, ngược lại còn cảm thấy cô cháu dâu này có gen tốt.

Thời điểm mở hình ảnh này ra, ánh mắt Sở lão gia tử nhìn chằm chằm vào bộ mặt cháu trai, muốn quan sát biểu tình, muốn nhìn xem cháu trai ông có để ý tới cháu dâu một chút nào hay không.

Đáng tiếc, người cháu này từ nhỏ mặt đã luôn đơ không chút thay đổi, càng lớn càng đơ hơn, ngay cả ánh mắt cũng nhìn không ra hỉ nộ ái ố.

Nhưng Sở lão gia tử cũng không có để ý phản ứng của cháu trai nữa, mà là sau khi cho hẳn xem tấm ảnh kia xong, thu tay lại, ra lệnh cho hắn:

"Tình cảm cũng phải cần ở chung mới bồi dưỡng ra được, nếu trước đây cháu đã bảo đảm là sẽ bồi dưỡng tình cảm với Miên Miên, ông hy vọng sẽ nhìn thấy hành động thực tế của cháu."

Vì phòng ngừa cháu trai âm phụng dương vi*, Sở lão gia tử còn ra vẻ suy yếu vuốt ve trái tim của mình, mặt đầy sầu khổ:

*Âm phụng dương vi: Ngoài thì thuận, trong thì chống, trước mặt phục tùng sau lưng chống lại.

"Hy vọng cháu có thể làm vì nội, thân thể ông không tốt, thích xem tiểu bối ngày ngày tương thân tương ái cơ, dù sao lão già này cũng không sống được thêm mấy năm nữa, sau ba năm sau thôi, nếu thật sự không có tình cảm, ông nội sẽ không miễn cưỡng nữa, trước khi chết nhìn không thấy chắt cũng không trách cháu."

Sở Trăn dưới ánh mắt của Sở lão gia tử, nhẹ gật đầu.

...

Thời điểm rời khỏi lão trạch, trở lại trang viên biệt thự tân hôn, trong phòng có chút im lặng.

Bởi vì Đường Miên Miên không ở đây, hắn cũng không ở nhà ăn cơm, cho nên Trương mụ hôm nay có được một ngày nghỉ, người hầu quét dọn xong cũng sớm trở về phòng, chỉ có quản gia nhận được tin tức chờ sẵn ở cửa ra vào.

Sau khi vào nhà, nhìn không thấy phòng khách sáng sủa náo nhiệt như thường ngày, Sở Trăn hơi mím môi, trực tiếp lên lầu thay đồ thể thao rồi đến phòng tập thể thao bắt đầu rèn luyện thông thường.

Chẳng qua, sau khi kết thúc tản bộ trên máy chạy bộ để tiêu cơm xong, Sở Trăn nhìn phòng tập thể thao trống rỗng, bỗng nhiên xương cốt lại có chút ngứa. Sau khi bị Đường Miên Miên thao luyện hơn nửa tháng, ăn bữa cơm xong mà không đến đánh nhau một hồi thì tế bào cả người hắn bỗng nhiên có chút cảm giác không thoải mái khó hiểu.

Nhưng Sở Trăn là một người rất biết khắc chế, cho nên nhíu nhíu mày xong, hắn lại bắt đầu đi đến từng dụng cụ tập luyện bắt đầu luyện tập lực cánh tay.

Huấn luyện xong rửa mặt, mở ra video hội nghị quan trọng, lại bắt đầu đọc sách buổi tối.

25 năm, mỗi ngày của Sở Trăn đều trôi qua như vậy.

Chẳng qua hôm nay, thời điểm đọc sách, hắn bỗng nhiên có nhiều hơn một tia khó chịu so với bình thường. Sở Trăn không rõ cái khó chịu này bắt nguồn từ đâu, đọc sách không vào đầu, hắn xoa xoa mi tâm của mình, bắt đầu tắt đèn đi ngủ.

Cho tới nay, chất lượng giấc ngủ của Sở Trăn đều phi thường tốt, cơ hồ đều không mơ bao giờ, một giấc đến bình minh.

Nhưng mà đêm hôm ấy, Sở Trăn lại nằm mơ.

Trong mơ, hắn bởi vì làm ăn không tốt, thất nghiệp nên phải tới hiện trường ghi hình [Khiêu chiến hoang dã] làm nhân công chạy việc, hắn nhìn thấy Phương Mẫn Diệp che chở bảo vệ cho Đường Miên Miên, vì cô nhặt củi đốt lửa, còn thường xuyên nở nụ cười xán lạn với cô.

Hai người bọn họ cùng nhau ngồi ở bên bờ suối ăn cá nướng, hai má người con trai là nụ cười tươi tỏa nắng tràn ngập không khí thanh xuân khi nhìn người mình thương, hai má người con gái lại là nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, khung cảnh chung của hai người làm người ta cảm thấy thập phần xứng đôi.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy hình ảnh Đường Miên Miên ăn cá nướng với dáng vẻ hạnh phúc tràn đầy như mọi lần, Sở Trăn lại cảm thấy đồ ăn trong miệng mình, có chút khó nuốt hơn so với bình thường.+

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.