Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 14: Chương 14





Tiệm làm tóc tạo ở tầng cao nhất, lúc lên thang máy Khuyết Dĩ Nhưng lại tiếp tục hỏi.

Khuyết Dĩ Ngưng: "bà với anh trai tôi không còn liên lạc gì nữa hả?"
Trước kia thì có, nhưng bây giờ thì không thể rồi, Khuyết Dĩ Ngưng không muốn lúc nào cũng có máy nghe lén để bên người mình.

Kiều Vũ Sơ thả tay, " đã lâu không liên lạc rồi, đến cả số liên lạc với ổng tui cũng xóa rồi.

"
Giọng nói của Kiều Vũ Sơ có chút khoang trương: "không phải bây giờ bà nghĩ tôi có ý gì với ổng đó chứ? người chị em à, bà tỉnh lại đi, ổng giờ đã làm ông già hơn 40 rồi, đã còn có một bà vợ nữa.

Chị đây không muốn ăn món đó nữa rồi, hiện tại tôi thích đàn ông dáng đẹp khỏe mạnh cơ.

"
Kiều Vũ Sơ đúng là một nữ nhân tốt trong hiện thực.

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu: "tôi tin phẩm vị của bà, nhưng mà đã làm chị em tốt với tôi rồi, có vài việc cũng cần bà coi chừng giúp tôi, ai hỏi gì cũng nói không biết là được, nhất là anh trai tôi, tôi không muốn lớn như vậy rồi còn bị ổng quản.

"
Kiều Vũ Sơ thông não: "biết rồi.

"
Thang máy đến nơi, Kiều Vũ Sơ dẫn Khuyết Dĩ Ngưng vào.

Bên trong có một người đàn ông đang ngồi trên sòa nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ dạng khá đẹp, máu tóc trắng nhìn rất thời thượng, nhìn thấy Kiều Vũ Sơ liền đi tới đón.

"Đây không phải Kiều muội chúng ta đây sao, sau hôm nay xuống sắc quá vậy, mặt cũng sưng lên hết rồi, gần đây không có đàn ông hả? ai nhô!.

.

" khi nam nhân kia nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng sau lưng Kiều Vũ Sơ, liền để Kiều Vũ Sơ qua một bên, "đây là em gái xinh đẹp nào từ nơi nào đến vậy? làn da này thật tốt nha, dùng mỹ phẩm gì dưỡng da vậy?"

Khuyết Dĩ Ngưng nói tên, liền rút tay mình về, nghĩ đến chắc là thầy Tony mà Kiều Vũ Sơ đã nói đến.

Lúc Kiều Vũ Sơ nói là gay thì Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã chuẩn bị tâm tư, nổi tiếng trong giới tạo mẫu tóc và makeup có rất nhiều nam là gay, trước kia Khuyết Dĩ Ngưng tiếp xúc những người như vậy không ít, cho nên cũng không có gì kinh ngạc.

Kiều Vũ Sơ nhìn hắn liếc mắt: "gà bựa tránh qua một bên, có bà mới không có đàn ông, lão nương đây đàn ông rất nhiều, bà muốn cũng không có.

Hôm tôi dẫn người chị em đến làm tóc, làm cho nàng nhìn đẹp một chút.

"
Nam nhân vén tóc Khuyết Dĩ Ngưng lên nhìn một chút: "tóc nhìn không tệ, mỹ nhân vào tay tôi chỉ có thể đẹp hơn, em gái cứ yên tâm đi.

"
Kiều Vũ Sơ nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nói: "Dĩ Ngưng bà ở đây làm tóc đi, tôi qua bên kia tìm anh đẹp trai gội đầu.

"
Khuyết Dĩ Ngưng: "đi đi.

"
Kiều Vũ Sơ: "Tony làm tóc cho đẹp vào nha, đừng có nói bậy bạ gì đó với chị em của tôi, nàng rất là ngây thơ đó.

"
Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng thấy vi diệu, có lẽ đây là lần đầu có cô gái nhỏ nói nàng còn ngây thơ.

Mỹ nam nội giận: "đã nói với cô bao nhiêu lần rồi tên tôi không phải là Tony, tên tôi là Allen!"
Kiều Vũ Sơ mặc kệ chuyện này, phất tay rời đi.

Sau khi nàng đi, Allen thu hồi tầm mắt, cẩn thận xem ngũ quan của Kuyết Dĩ Ngưng, trong lòng nghĩ đến nhiều kiểu tóc, sau đó cười hỏi Khuyết Dĩ Ngưng muốn đổi kiểu nào.

Khuyết Dĩ Ngưng: "tóc dài quăn, uốn cong không nhiều, để tôi thay đổi chút ngoại hình.


"
Nàng trầm ngâm một hồi: "ngoại hình trầm một chút, ông có đề nghị gì không?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn đối diện với gượng nói ra yêu cầu của mình, từ đầu đến cuối nàng vẫn cong môi cười, khi xoay người nhìn Allen, lơ đãng mềm mại đáng yêu khiến Allen hai mắt cũng đứ đừ.

Allen muốn hỏi Kiều Vũ Sơ nhìn cái kiểu gì vậy, nữ nhân ngây thờ với nữ nhân trước mặt này đâu có liên quan gì a, màu đỏ đen sống động vì nàng, nhất định là yêu tinh mê người trong đêm tối a.

Hắn từ từ mở miệng nói: "cô thích hợp với nhiều màu tóc khác nhau, màu lạnh hoặc nâu đỏ, hay trà đen, màu khói xám cũng hợp nữa.

"
Allen trả lời cảm giác khá cẩn trọng, vốn đây không phải phong cách bình thường của hắn, nhưng Allen hiện tại cảm giác như bị áp chế, đối diện với khuôn mặt yêu nghiệt của Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác mất ổn định.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không gọi Cố Sơn Tuyết hỏi, chọn màu xám, theo Allen vào nơi làm tóc, ngồi lên ghế, để Allen bắt đầu làm.

Allen đi phối màu nhuộm, phụ việc của Allen đến.

"Chị Allen, bên ngoài có khác đến cắt tóc, muốn chị ra cắt.

"
Allen đang phối màu nhuộm không thể dừng lại được: "lão nương đang vội mà, hôm nay không rảnh, kêu họ hẹn bữa khác đi, mai quay lại cũng được.

"
Lam tóc kiểu là việc mất rất nhiều thời gian, nhất là nhuộm tóc, tay nghề Allen khá tốt, đối với thành phẩm làm tóc yêu cầu khá cao, nhất định phải làm loại tốt nhất, cho nên dùng khá nhiều thời gian.

Phụ việc khó xử: "là Cố tiểu thư đến.

"
Allen: "tôi mặc kệ cô ta là Cố tiểu thư hay Lý tiểu thư, đã nói không rảnh là không rảnh!.


.

mẹ kiếp, là Cố Thiến Thiến hả?"
Allen thở dài một cái: "nhưng mà tôi có khách rồi, cô kêu cô ta ngày mai quay lại đi.

"
Khuyết Dĩ Ngưng hứng thú mở mắt, Lư Tô nói ra cũng không lớn cũng không nhỏ, nhưng một ngày gặp nhau đến hai lần cũng coi như có duyên.

Nàng nhìn biểu tình Allen qua gương, lơ đãng hỏi: "Cố tiểu thư kia địa vị lớn lắm hả? nhìn bộ dạng ông có vẻ lo lắng.

"
Allen cười rộ lên: "không có, không có, không có, cô yên tâm, mở cửa buôn bán thì phải có trước có sau, Cố tiểu thư chỉ là khách quen của chúng tôi ở đây thôi.

"
Tuy Allen không biết người trước mặt bối cảnh thế nào, nhưng tốt xấu gì hắn cũng có mắt nhìn, người này trên thân lộ ra một cố quý khí, còn là người Kiều Vũ Sơ mang đến, Allen cũng không muốn vì người kia đắc tội với người này.

Phụ việc ra ngoài trả lời, nói chút nữa lại đến: "Cố tiểu thư hỏi nàng có thể vào xem được không?"
Allen nhỏ giọng nói: "lại vào kêu.

"
Allen điên cuồng mắng thầm, thế nhưng không có biểu hiện trên mặt, lần trước cũng như vậy, hắn đang làm tóc thì Cố Thiến Thiến đến, hắn đã nói không rảnh, nhưng Cố Thiến Thiến còn chạy vào xem.

Người ta cũng không hùng hổ gì, chỉ nói chuyện với khách, nhưng toàn là nói móc, còn bình tĩnh khoe chính mình khiến khách sợ mà để hắn đi làm cho Cố Thiến Thiến, kêu đổi thợ làm khác cũng được.

Allen tuy trong giới cũng nổi danh, nhưng vẫn không thể so với thiên kim nhà giàu được.

Hơn nữa, tuy Allen tức trong lòng, nhưng khách đã chủ động yêu cầu, hắn cũng không thể nổi giận được, cũng may Cố Thiến Thiến trả cũng cao, hắn không có gì để nói.

Nhưng mà tác phẩm nghệ thuật của mình mới làm được phân nửa lại bị người khác đến phá thì không vui nổi, nếu ra ngoài người ta hỏi đang làm cho khách nào vậy? Allen cũng sợ khách nói ra tên của mình.

Allen hy vọng vị đại tiểu thư kia có một ngày bị cây đánh trúng, tự sửa lại tính tình, nhưng mà hắn cũng biết việc này là không có khả năng, tuy Cố Thiến Thiến xen ngang, nhưng tay người đâu dễ chặt, đi vào nếu thấy là người không dễ chọc, người ta cũng chỉ nói chuyện phiếm vài câu rồi đi, căn bản không có gì sai.

Trong lòng Allen thở dài, động tác trong tay vẫn không dừng, pha cũng sắp xong định chuẩn bị thay người.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không để người cản lại, nhìn Cố Thiến Thiến đi tới.


Cố Thiến Thiến đang cười nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng thì cứng lại, lui cũng không được, có vẻ như nàng sợ Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng ở lại, Cố Thiến Thiến cũng biết mình không được gì hay ho.

Dù sao cũng không biết từ khi nào miệng lưỡi Khuyết Dĩ Ngưng lại bén nhọn như vậy? không chừa chút mặt mũi nào cho nàng, Vương Duệ Nguyên hiện tại còn đang nằm viện a.

Dĩ Ngưng tỷ tỷ, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cô ở đây.

"
Cố Thiến Thiến cười giả, trong lòng hận không thể chỉ thẳng mũi Khuyết Dĩ Ngưng mà mắng, nhưng vì hình tượng của mình mà chịu đựng nhịn nhục.

Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười, lại nói chuyện không chút nể nang: "đây không phải em gái gà rừng của chúng ta đây sao? sao vậy? cô cũng đến đây nhuộm tóc hả?"
"Nghe tôi khuyên một câu nè, mấy cọng lông của cô á, cho dù có nhuộm thế nào thì cũng không thể biến thành phượng hoàng được đâu.

"
Cố Thiến Thiến không ngờ nàng cũng không cho mình chuẩn bị già vờ, liền nổi giận:"Khuyết Dĩ Ngưng! tôi nể mặt cô mới nhịn cô, cô dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng chán nản: "tôi không nên nói cô như vậy, tôi quên là gà rừng như cô cũng có mơ ước, tôi không nên cười nhạo cô.

"
Khuyết Dĩ Ngưng: "nhưng mà mơ ước của cô ngày mai làm cũng được, hiện tại nhìn thấy cô thì tôi lại nhớ đến chuyện ngu xuẩn trước đó cô làm, đúng là làm phiền tâm tinh của tôi mà, mau đi ra ngoài đi.

"
Cố Thiến Thiến thờ phì phò, định chỉ trích thì đối diện với mắt của Khuyết Dĩ Ngưng,
Đôi mắt kia vô cùng lạnh, khiến người ta khó hiểu mà lạnh sống lưng.

Làm Cố Thiến Thiến nhớ đến hôm đó, Khuyết Dĩ Ngưng đánh Vương Duệ Nguyên, cũng lộ ra ánh mắt như vậy.

Đôi môi đỏ của Khuyết Dĩ Ngưng khép mở: "tôi nói, ra ngoài.

"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khuyết Dĩ Ngưng: đối nhân xử thế đó, thì phải kiêu ngạo một chút.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.