Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác

Chương 27




Tần Tứ lập tức đã nghe thấy giọng nói đối phương, lạnh lùng nói: “Tần Phóng?”

Điện thoại kia đoan truyền đến cười hì hì thanh âm.

“Là tao, chính là tao, em trai của tao Tao cho mày địa chỉ, mày tới đây một mình. Mang theo người, tao liền khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta có vài đường nét. Sau khi đến địa điểm, thì ném điện thoại qua, nếu không tao liền chụp ảnh khoả thân của cô ta. Gửi cho mày.”

Giọng nói của Tần Tứ lộ ra sự nguy hiểm: “Tần Phóng, anh lại  tìm chỗ chết.”

Tần Phóng nói: “Ha ha, tìm chết? Tần Tứ, hiện tại ai chết còn không biết đâu! Nếu mày muốn vị hôn thê sắp cưới của mày bình an, thì ngoan ngoãn làm theo lời tao nói.”

Tần Tứ nói: “Người phải đối phó là tôi, cô ấy bất luận có chuyện gì, tôi sẽ khiến anh và Trần Xu trả gấp ngàn lần.”

Tần Phóng biết chính mình nói  không lại Tần Tứ, hắn hít hai hơi thật sâu, áp lửa giận trong lòng xuống, không muốn tranh luận những lời vô nghĩa.

“Tao cho mày nửa tiếng.”

Nói xong câu đó, Tần Phóng lập tức tắt điện thoại.

Di động truyền đến một tiếng ngắt, Tần Tứ một chân đá thùng rác bên cạnh, phát ra ra một tiếng thật lớn.

Trong lòng hắn nảy lên sự sợ hãi và hoảng loạn mà trước nay chưa từng có, không còn bình tĩnh được nữa.

Hắn hiện tại đã không thể nghĩ nhiều được nữa, chỉ là Nguyễn Ninh thật sự ở trong tay Tần Phóng đã khiến hắn rối loạn, Tần Phóng nói cái gì hắn đều sẽ làm theo, chẳng sợ Tần Phóng muốn mạng hắn, hắn cũng có thể không chút do dự đâm mình một đao.

Tần Tứ đem điện thoại ném vào thùng rác, sau đó nhanh chóng rời bệnh viện, chạy tới nơi mà Tần Phóng đã nói.

Hắn đang lái xe khi tay đều run rẩy không ngừng, rất nhiều lần thiếu chút nữa đụng phải xe khác, gây tai nạn xe cộ.

Hắn hiện tại chỉ nghĩ nhìn thấy Nguyễn Ninh, cái khác cũng không dám nghĩ tới, càng không dám nghĩ Nguyễn Ninh đang đối mặt với chuyện gì, chỉ là ngẫm lại, hắn đều không chịu nổi hậu quả kia.

——

Tần Tứ tăng tốc toàn bộ, cuối cùng cũng đến nơi mà Tần Phóng nói trong nửa tiếng.

Đây là nhà kho bị bỏ hoang ở một nơi hẻo lánh, trong không khí có mùi hăng khó chịu, khắp nơi đều là rác, chất thành đống bụi mịt mù.

Trên mặt đất bên cạnh có xác chết của con mèo, xác chết đã bắt đầu hư thối có mùi thúi. Nếu có người chết ở chỗ này, chỉ sợ cũng sẽ giống như con mèo này, chết đến khi hóa thành tro cũng không ai biết.

Tần Tứ không để ý dơ bẩn, bước vào kho hàng, kho hàng rất rộng, phế liệu lại chồng chất như núi, làm người khác liếc mắt một cái thấy không rõ toàn cảnh.

Rất nhanh Tần Phóng đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Trong tay của hắn cầm một khẩu súng, họng súng chĩa vào Tần Tứ.

“Em trai, đã để mày đợi lâu.”

Tần Phóng nhịn không được cười gian lộ ra sự tự tin khi nghĩ đã nắm được phần thắng, gương mặt đã bị hủy, lúc cười lên, không những không anh tuấn, ngược lại rất dữ tợn đáng sợ, khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại.

Đôi mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào Tần Tứ, để ngừa hắn có hành động khác, sau đó chậm rãi bước tới Tần Tứ.

Chẳng sợ bị người khác lấy súng chĩa vào, Tần Tứ cũng không có chút sợ hãi, hắn chỉ quan tâm một việc.

“Cô ấy đâu?”

Tần Phóng cách hắn chừng một mét,Tần Phóng như nghe được chuyện cười liền cười lớn.

“Tần Tứ à Tần Tứ, một khi có thứ uy hiếp được, sẽ có nhược điểm, mày nhìn mày hiện tại xem, sau khi người phụ nữ kia xuất hiện, mày đã không còn là Tần Tứ không có nhược điểm nào rồi.”

Tần Tứ lạnh lùng cười nhạo: “Nhưng anh vẫn là phế vật.”

Tần Phóng: “……”

Tần Tứ: “Là phế vật lãng phí cả ngày.”

Tần Phóng trong mắt lộ ra sát khí, bóp cò súng, nhắm ngay đùi Tần Tứ bắn một phát súng.

Phịch một tiếng vang lớn, đạn chạm vào xương, máu chảy không ngừng.

Tần Tứ hơi nghiêng người, kêu lên một tiếng, gương mặt tái nhợt lập tức toát ra mồ hôi lạnh, chính là phản ứng rất nhỏ, thậm chí phía sau lưng như cũ đứng thẳng tắp.

Tần Phóng hơi bất ngờ trước hành động của mình, híp híp mắt nói: “Nếu không phải còn muốn lăng mạ mày  vài câu, cú bắn lúc nãy không chỉ muốn một chân của ngươi.”

Tần Tứ bỗng nhiên nói: “Cô ấy không ở nơi này.”

Hắn có thể khẳng định.

Tần Phóng sửng sốt, vui vẻ cười nói: “Đúng vậy, giờ mày mới biết à? Bất quá tao cũng không tính hoàn toàn lừa mày, đúng là tao bắt được cô ta, chỉ là không cẩn thận bị lạc mất, cô ta rất thông minh. Cũng may tao lấy được di động của cô tq, cho nên mới lừa được mày ntới đây.”

Nghe Tần Phóng nói như vậy, Tần Tứ thế nhưng lại nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần cô không có việc gì là tốt rồi.

Tần Phóng giơ tay sờ sờ vết sẹo trên mặt, biểu tình bỗng nhiên trở nên dữ tợn: “Tần Tứ, mày cho người đi huỷ hoại mặt của tao, vết thương sâu tới tận xương, mặc kệ làm bao nhiêu lần giải phẫu đều khôi phục không được. Sau khi mày chết ở đây, tao sẽ đem thiêu cháy toàn bộ nơi này, sẽ không để mày giống với xác con mèo kia mà bốc mùi hôi thối. Mày ác với tao, tao lại còn giữ thể diện cho mày, tao thật là tâm địa lương thiện.”

Tần Tứ biểu cảm vô tình nhìn hắn nổi điên, biết Nguyễn Ninh không ở nơi này, hắn liền không có nỗi lo về sau, Tần Phóng căn bản là không đáng sợ hãi.

Chỉ là hôm nay điều này không giống như Tần Phóng làm, người này nhát gan lại sợ phiền phức, đầu óc còn không thông minh, bị Tần Tứ làm huỷ mặt, hắn lại nuốt không nổi mối thù này, hắn cũng không có can đảm dám đối đầu với Tần Tứ. 

Duy nhất khả năng chính là hắn bị người khác mê hoặc.

Chân đã đau đến chết lặng, máu tươi còn đang không ngừng chảy ra, Tần Tứ sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy, hắn cố nén đau đớn, lạnh như băng nhìn hắn nói: “Người ở đằng sau xúi giục anh là ai?”

Vẻ mặt Tần Phóng sững sờ trong giây lát, rất nhanh lại khôi phục như thường.

“Cái gì mà người sau lưng? Chết đến nơi thì không cần nói nhảm nhiều như vậy.”

Tần Tứ nói: “Là Lục Cảnh.”

Tần Phóng: “……”

Tần Tứ xem hắn phản ứng liền biết chính mình đoán đúng rồi.

Có rất nhiều người ghét và muốn hắn chết, nhưng người mà biết lợi dụng Nguyễn Ninh để đối phó hắn, lại mượn tay Tần Phóng giết người, chỉ có thể là Lục Cảnh.m

Vẻ mặt của Tần Phóng trở nên u ám, đột nhiên rõ ràng hắn mới là người chiếm ưu thế, vậy mà hắn lại vẫn không thắng nổi Tần Tứ, bị đánh bại một cách vững vàng.

Tần Phóng không muốn cùng hắn nói những lời vô nghĩa, đem họng súng nhắm ngay mặt hắn, cười đến vô cùng vặn vẹo, so với khóc còn muốn khó coi.

“Em trai à, mày nên an tâm đi thôi, tao sẽ thay thế mày lo cho cha khi nghỉ hưu.”

Tay hắn chạm vào cò súng, nhưng mà đúng lúc này, kho hàng bên ngoài lại truyền đến tiếng còi khẩn cấp còi tai của cảnh sát.

Tần Phóng sắc mặt biến đổi, trì độn một giây, nhờ một giây khe hở này, Tần Tứ chính xác bắt lấy cổ tay của hắn một cách tàn nhẫn, đem họng súng hướng lệch khỏi quỹ đạo, giây tiếp theo, phịch một tiếng, đạn đánh vào trên trần nhà.

Tần Tứ trên tay dùng sức, trực tiếp đem tay Tần Phóng bẻ đến gãy xương, Tần Phóng hét thảm một tiếng, súng ngắn rơi xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, nhân viên cảnh sát nghe thấy động tĩnh, từ bên ngoài tiến vào, sôi nổi giơ súng nhắm ngay Tần Phóng đang bị khống chế.

Tần Phóng bị cảnh sát còng tay mang đi.

“Tần tiên sinh, ngài có khỏe không? Đương sự bị thương, nhanh kêu xe cứu thương!”

Tần Tứ hao hết sứu lực, hắn chảy quá nhiều máu, hiện tại đã sắp không giữ được ý thức, ý thức dần dần tan rã, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.

Ngay khi hắn sắp mất đi ý thức, một thân ảnh nhỏ nhắn chạy tới hắn, lập tức nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.

“Tần Tứ, Tần Tứ…… Anh thế nào rồi? Anh chảy thật nhiều máu……”

Tần Tứ khó khăn mở to mắt, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyễn Ninh, trên mặt tràn đầy nước mắt.

“Ninh Ninh……”

Hắn cơ hồ sắp phát không ra âm thanh.

Nguyễn Ninh vẫn nghe thấy được, cô ôm lấy hắn thật chặt, âm thanh nghẹn ngào đến mức nói không nên lời: “Em đây, Tần Tứ, em đang ở đây.”

Tần Tứ: “Đừng khóc……”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ mất máu quá nhiều, thể lực hoàn toàn chống đỡ không nổi, hôn mê bất tỉnh.

——

Tần Tứ cảm thấy chính mình đang nằm mơ một giấc mộng dài, mọi thứ đều không chân thực.

Hắn nhìn thấy chính mình cùng Nguyễn Ninh đã kết hôn, chỉ là Nguyễn Ninh lại căn bản không yêu hắn, mà là yêu Lục Cảnh, cam tâm tình nguyện bị Lục Cảnh lợi dụng, ăn trộm thương nghiệp cơ mật của hắn.

Thậm chí bao dưỡng một tiểu tình nhân nhìn giống Lục Cảnh, cho hắn đội nón xanh.

Hắn nhìn thấy Nguyễn Ninh ở trước mặt mình quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết, không hề có tôn nghiêm.

“Tôi không muốn ly hôn, tôi không muốn ly hôn…… Tôi còn muốn làm Tần phu nhân, tôi chỉ còn lại mỗi cái này, cầu xin anh không nhẫn tâm với tôi như thế!”

Tần Tứ nghe thấy âm thanh lạnh như băng của mình, nói ra ba chữ, tuyệt tình tuyệt nghĩ.

“Cô xứng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.