Sau mấy ngày qua đi, hết thảy quay về bình thường.
Du Bách Chu từ chỗ Phó Hạ nghe nói chút, phạm nhân kia bị phán có thời hạn 5 năm, nghe nói ở bên trong còn bị người đánh tơi bời một trận, Du Bách Chu nghĩ đến vết thương của hắn đều cảm thấy đau, nhưng là còn cảm thấy đánh đến hay.
Hạ Nhu chuyển đến bệnh viện tư nhân càng có tính an toàn hơn, giống như có người ở sau lưng hỗ trợ, đến nỗi người sau lưng là ai, Du Bách Chu không nghe được Phó Hạ nói tỉ mỉ, chỉ cảm thấy kết quả này cũng là tốt.
Nói đến Hạ Diễn, Hạ Diễn một lần nữa đã trở lại trường học, trạng thái hiện tại của anh cùng trước kia nhìn qua cũng không có khác biệt gì.
Hạ Diễn cũng không có hỏi tới đêm đó cậu vì cái gì gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, có lẽ là không thấy được hoặc là bỏ qua rồi. Hạ Diễn không hỏi, cậu cũng không tính toán tìm lý do giải thích.
Rõ ràng chính mình tại sự kiện này cũng không có tham dự vào quá nhiều, bắt người cũng không phải chính mình mà là cảnh sát thúc thúc, nhưng Du Bách Chu vẫn là cảm thấy dường như chính mình tiến hành một hồi chiến tranh kịch liệt, toàn thân mỏi mệt. Trừ bỏ đi học, chính là về nhà đều lao đầu ngủ.
Rất khiến người mệt mỏi.
Phó Hạ nhìn trạng thái tinh thần Du Bách Chu, lo lắng phạm nhân kia làm con trai nhà mình lưu lại bóng ma tâm lý, liền cùng Du Thần thương lượng thừa dịp mấy ngày quốc khánh này mang con trai nhà mình đi ra ngoài thả lỏng thả lỏng.
Du Thần một bên sửa sang lại văn kiện một bên nói nói: "Hai ngày đấy anh hẹn Phan Nhất Minh đi câu cá, đúng rồi, vừa vặn em cùng Tiểu Chu cũng đi cùng, cùng nhau đi ra ngoài giải sầu."
Phó Hạ có chút bất đắc dĩ, "Anh đi theo người khác nói công việc còn dìu già dắt trẻ, anh không biết xấu hổ sao?"
Du Thần nhìn về phía hắn, "Phan Nhất Minh cũng sẽ dẫn vợ con hắn theo, anh cũng mang vợ con mình, từ đâu ra ngượng ngùng? Việc này phía trước anh nghĩ cùng em nói, sợ em không đồng ý mới đẩy đến hiện tại."
"Như vậy a......" Phó Hạ suy tư một lát, "Em thì không có chuyện gì, nhưng em sợ Tiểu Chu để ý."
"Để ý cái gì? Phan Nhất Minh hành sự đoan chính, không giống người Dịch gia kia thích làm thủ đoạn nhỏ, đối xử cũng hào phóng, vừa vặn có thể để Du Bách Chu làm tấm gương."
"Nhưng nó sợ người lạ a."
"Có bạn cùng lứa tuổi liền chơi được, em nhớ rõ Phan Nhất Minh có đứa con trai sao?"
"Phan Diệc?"
"Ừ, cùng Du Bách Chu bằng tuổi, người cũng không tệ lắm, chính là có chút ham chơi, nhân cơ hội này làm cho hai đứa nó nhận thức, về sau ở trường học nhiều bạn bè nhiều chăm sóc."
"Cũng đúng."
"Đừng nghĩ quá phức tạp, coi như đi chơi là được."
Phó Hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy kỳ thật cũng không tồi, có lẽ chờ con trai nhà mình quen biết thêm bạn bè mới, là có thể đem việc phiền lòng gần đây đều quên hết.
Nghĩ như vậy, Phó Hạ đi hỏi ý kiến Du Bách Chu.
Du Bách Chu tính cách kỳ thật thực trạch, nghỉ dài hạn so với bảo cậu đi ra ngoài chơi cậu càng thích nằm ở nhà, nhưng liên tưởng đến việc gần nhất phát sinh, lại nghĩ đến có lẽ hai ba ba nhà mình là vì cho mình giải buồn mới nghĩ ra chủ ý, ngượng ngùng cự tuyệt phần quan tâm này, liền đồng ý.
Bệnh viện tư nhân.
Hạ Nhu sau khi tiếp thu trị liệu liền nặng nề ngủ, Hạ Diễn ở bên cạnh trông nom.
Phan Diệc nhìn người trên giường bệnh, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại Hạ Nhu tình huống đã chuyển nguy thành an, kỳ thật bọn họ sau đó mới biết được, Hạ Nhu bệnh cũng không phải không có thuốc chữa, chỉ là mười mấy năm trước y học trong nước tri thức thiếu thốn, không tìm đúng bác sĩ. Hiện tại Phan Diệc đã dùng quan hệ nhà hắn chuyên gia tốt nhất, chỉ cần một ít thời gian, Hạ Nhu có thể chậm rãi khôi phục.
Những tình huống này Hạ Diễn tự nhiên cũng biết.
Sau khi người nọ bị bắt, Hạ Diễn cả ngày ngốc tại phòng bệnh, Phan Diệc nhưng thật ra không lo lắng chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng tâm lý gì cho Hạ Diễn, rốt cuộc Diễn ca nhà hắn tố chất tâm lý cường đại quả thực không giống nhân loại, chỉ là nhiều ngày như vậy trừ bỏ trường học chính là bệnh viện, lo lắng đem Hạ Diễn buồn hỏng rồi, vì thế liền đối với Hạ Diễn đề nghị: "Diễn ca, không bằng chúng ta hai ngày nữa đi câu cá đi, nhân tiện cưỡi ngựa!"
"Không đi."
"Đừng nhanh như vậy từ chối nha, Diễn ca, chúng ta khó được đi ra ngoài thả lỏng!"
"Không muốn đi."
"Vân Loan, non xanh nước biếc, cảnh sắc hợp lòng người, đi tuyệt đối sẽ không làm anh hối hận! Còn có trại nuôi ngựa kia rất lớn!"
Phan Diệc vì thuyết phục Hạ Diễn, nói liền phải cầm di động lấy hình ảnh đưa Hạ Diễn xem, không đợi nhảy ra hình ảnh, trước thấy được một tin nhắn ngân hàng gửi tới, tài khoản của hắn vừa mới thu được 25 vạn chuyển khoản.
Vừa nhìn, là Hạ Diễn chuyển cho hắn.
"Một bộ phận phí nằm viện, tạm thời chuyển cho cậu trước một chút." Hạ Diễn nói.
"Không...... Không phải, anh em chúng ta, anh cùng em để ý cái này làm gì nha? Lại nói trong thẻ em đột nhiên thêm nhiều tiền như vậy ba em sẽ hoài nghi em đi đánh bạc!" Phan Diệc liên tục lắc đầu, "Không được, em không thể lấy, em chuyển lại cho anh."
Hạ Diễn sắc mặt bình thường, "Một tuần sau, Áo Uy giá cổ phiếu tăng mạnh, chuyển cho tôi hay là chuyển đến Áo Uy, chính cậu nhìn mà làm."
Phan Diệc: "......"
Phan Diệc cười: "Em đây trước chuyển đến Áo Uy đi."
Hạ Diễn cười lắc đầu.
Phan Diệc trở về vấn đề chính, tiếp tục khuyên bảo Hạ Diễn cùng hắn đi câu cá, Hạ Diễn vốn dĩ cũng không phải không có tâm tình đi, có thể thấy được dáng vẻ kiên trì của Phan Diệc, cuối cùng vẫn là đồng ý rồi.
Vừa vặn liền nhân cơ hội này, đi hít thở không khí.
Thời gian câu cá định ở ngày thứ ba quốc khánh, kế hoạch là ở qua đó một đêm.
Phan Diệc kế hoạch còn lại là thời điểm ngày hôm sau quốc khánh đi chỗ Hạ Diễn ngủ một đêm, chờ buổi sáng ngày mai xe tới đón, hai người cùng nhau xuất phát đi đến địa phượng đã hẹn trước.
Hắn chủ yếu là sợ Hạ Diễn lâm thời thay đổi kế hoạch nói không cùng hắn đi, cho nên hắn đến giám sát.
Thời điểm chạng vạng Phan Diệc vừa đến, Hạ Diễn còn đang ngủ.
Phan Diệc trong tay còn cầm đồ ăn lẩu, lớn giọng hô, "Diễn ca!"
Hạ Diễn từ trong phòng ngủ ra tới, mang theo một chút tức giận khi rời giường, "Thanh âm nhỏ một chút."
Thấy rõ dáng vẻ Hạ Diễn, đồ ăn trong tay Phan Diệc rớt tới trên mặt đất, "A a a a!!"
Hạ Diễn rời giường tức giận mang theo một cơn gió lạnh, "Tin hay không tôi đem cậu......"
Không chờ anh nói xong, Phan Diệc liền tiến lên đem đầu anh ôm lấy, "Diễn ca, rốt cuộc anh cũng đem mặt lộ ra! Em thích quá ô ô ô! Đậu má, quả thực là khuôn mặt thiên sứ a! Gương mặt này cho em xem cả đời đều sẽ không nhìn chán! Còn quản ngày mai có phải hay không tới là nữ sinh, em không cần nữ sinh, em muốn xem gương mặt này cả đời!!"
Hạ Diễn túm chặt sau cổ Phan Diệc ném tới trên sô pha, "Cút ngay, đừng ghê tởm tôi."
Hạ Diễn lại hỏi: "Cái gì nữ sinh? Ngày mai đi câu cá còn có những người khác?"
Phan Diệc hơi thu hồi một ít kích động, "Ò, em không nói cho anh sao? Cùng đi còn có bạn của ba em, nhà kia cũng sẽ mang theo con đi cùng, em suy nghĩ, đối phương có lẽ là một nữ sinh đáng yêu mỹ lệ. Ngao ngao ngao, chính là có đẹp cũng không thể đẹp bằng anh, đậu má, anh vì cái gì không phải con gái, em thèm gương mặt này của anh a ca!"
Hạ Diễn sắp nổi da gà, "Cút ngay."
Hạ Diễn tuy rằng tính hướng là nam, nhưng tuyệt đối sẽ không bụng đói ăn quàng.
Phan Diệc hỏi: "Đúng rồi ca, anh như thế nào đột nhiên nhớ tới đem tóc cắt đi?"
Hạ Diễn: "Bị người cắt."
Chuyện này, lại nói tiếp kỳ thật là cái ô long.
Hạ Diễn hôm nay phát hiện tóc mình lại dài hơn rất nhiều, vốn dĩ tưởng tượng giống trước kia chính mình tuỳ tiện cắt liền xong việc, nhưng nghĩ đến ngày mai muốn cùng Phan Diệc đi gặp trưởng bối, liền đi tiệm uốn tóc làm để người ta cắt, anh luôn cường điệu chỉ đơn giản sửa một chút, để người nhìn qua tinh thần một chút là được, trong lúc anh nghe điện thoại, kết quả thợ cắt tóc càng cắt càng ngắn, càng cắt càng ngắn, chờ sau khi anh cúp điện thoại, đã là dáng vẻ hiện tại.
Phan Diệc nghe xong, cười đến ngã trước ngã sau.
Hắn não bổ một chút hoạt động tâm lý khi Tony lão sư cắt tóc Hạ Diễn —— ai nha, nam sinh này cái mũi khá xinh đẹp, lại cắt một chút, ai nha, nam sinh này đôi mắt cũng dễ nhìn, lại cắt một chút, oi dm, nam sinh này như thế nào còn xinh đẹp hơn minh tinh!! Rắc rắc, rắc rắc, bất tri bất giác, tóc đã ngắn đến gần như không còn.
Cuối cùng Hạ Diễn chỉ còn lại một cái đầu tóc ngắn đầy tinh thần.
Chính là tóc ngắn có cái gì đâu?? Căn bản không ảnh hưởng đến thịnh thế mỹ nhan kia được không!!
Phan Diệc cảm thấy nếu bạn gái nhà mình bạn gái trưởng thành như Hạ Diễn, tóc ngắn cũng được a, hắn khẳng định ngủ đều phải cười tỉnh vô số lần.
Hạ Diễn một chưởng đem Phan Diệc từ trong mộng đánh tỉnh, "Đi nấu cơm, tôi đói bụng."
Đầu bị đánh một cái tát Phan Diệc lập tức tinh thần đứng dậy, "Ok anh ơii!"
Bạn gái thịnh thế mỹ nhan không có, anh trai thịnh thế mỹ nhan có một cái.
Không có việc gì, hắn có anh trai là đủ rồi!
Buổi tối, Du Bách Chu ở trong phòng thu thập đồ vật, biết được ngày mai muốn ở bên ngoài qua đêm, cậu đem bình xịt đuổi muỗi ban ngày mua để vào trong túi.
Chờ đồ vật toàn bộ thu thập đến không sai biệt lắm, cậu mới chậm rì rì bò lên trên giường, bên cạnh truyền đến âm thanh nhạc cổ điển duyên dáng mà chậm chạp, ngủ không được lại có chút nhàm chán, cậu từ tủ đầu giường cầm viên kẹo ném vào trong miệng.
Ăn kẹo trước khi ngủ, không sợ sâu răng.
Kẹo trong miệng là vị dâu tây, cái này làm cho cậu đột nhiên nhớ tới Hạ Diễn, Hạ Diễn thích kẹo vị dâu tây.
( ăn kẹo cũng nhớ chồng)
Cũng không biết Hạ Diễn hiện tại đang làm cái gì.
Bọn họ đã hai ngày không có gặp, nói như vậy, giữa bạn bè cũng nên chủ động liên hệ một chút nhỉ?
Du Bách Chu nghĩ như vậy, liền lấy ra di động, thuận lý thành chương gửi cho Hạ Diễn một cái tin nhắn.
—— "Ngủ rồi sao?"
Hạ Diễn đang muốn ngủ, di động liền có tin nhắn.
Phan Diệc ngủ ở sofa bên cạnh, tò mò mà thò lại gần muốn liếc mắt một cái, Hạ Diễn thu hồi tay, "Đem đầu thu lại đi."
Phan Diệc yên lặng thu đầu lại, lẩm bẩm một câu, "Keo kiệt như vậy làm cái gì, lại không phải cùng với đối tượng yêu đương nhắn tin."
Hạ Diễn: "......"
Bên kia thật lâu không trả lời, Du Bách Chu cho rằng Hạ Diễn đại khái là ngủ rồi, liền định tắt máy, lúc này tin nhắn lại tới.
Hạ Diễn: "Không."
Hạ Diễn: "Vừa rồi bị người bên cạnh quấy nhiễu, trả lời chậm."
Du Bách Chu trong lòng cả kinh, oi dm, bên cạnh có người? Không phải là??
Du Bách Chu: "Tớ có phải hay không quấy rầy cậu với bạn gái?? Thực xin lỗi! [ tự trách khóc lớn.jpg]"
Hạ Diễn: "Tôi không có bạn gái."
Du Bách Chu: "Nga nga, phải không, đó là tớ hiểu lầm. [/ thẹn thùng ]"
Hạ Diễn: "Có việc gì?"
Du Bách Chu: "Không có việc gì, chính là cùng cậu nói hai câu liên lạc một chút cảm tình. [/ you know what I mean ]"
Du Bách Chu: "Oi dm, cư nhiên đã đến 11 giờ!"
Du Bách Chu: "Ba nhỏ tớ thúc giục tớ ngủ. [/ khóc ]"
Hạ Diễn: "Ừ."
Du Bách Chu: "Nghỉ dài hạn kết thúc gặp. [/ chờ mong ]"
Hạ Diễn: "Du Bách Chu."
Du Bách Chu: "[ tiểu khả ái ở ngồi chờ bạn trả lời.jpg]"
Hạ Diễn: "Ngủ ngon."