Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 20




Khi tia nắng đầu tiên vừa xuất hiện thì Tạ Ninh xoay người ngồi dậy rời giường.

Mái tóc đen xù rối bời, đôi mắt nhắm nghiền, mơ màn lấy vớ đôi mang vào.

Một hồi lâu đánh vật cùng cơn buồn ngủ, Tạ Ninh mới mặc xong đồng phục chỉnh tề xuống lầu.

Trong nhà ăn dưới lầu truyền đến mùi thơm.

Tạ Ninh bước vào nhà ăn, liếc mắt nhìn bữa ăn sáng đầy đủ trên bàn.

Tạ Trường Hằng ngồi ăn một bên, một thân mặc âu phục sang trọng, tóc hất về phía sau không chút cẩu thả, cả người ít khi nói cười, quanh người ngập tràn sự uy nghiêm mà trải qua nhiều năm trên thương trường luyện ra.

Tạ Trường Hằng tự nhiên cũng chú ý tới Tạ Ninh, nhăn mặt:

"Sao lại mặc đồng phục?"

Tạ Ninh bị hỏi bởi Tạ Trường Hằng thì đầu đầy chấm hỏi, mặc đồng phục đương nhiên là đi học rồi.

Tạ Ninh: "Đi tường học."

"Hôm nay là chủ nhật, con đến trường làm gì?"

"..."

Tạ Ninh bị hỏi cả người ngây ngẩn, gương mặt trắng nõn hiện lên tia kinh ngạc.

Đúng, hiện tại cậu là học sinh khối mười một, cuối tuần vẫn có hai ngày nghỉ.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của Tạ Ninh, Tạ Trường Hằng cũng đoán được Tạ Ninh quên hôm nay là chủ nhật.

"Đừng đứng, ngồi xuống ăn cơm đi."

Tạ Trường Hằng nhìn cái ghế trống đối diện, Tạ Ninh nhận về Tạ gia cũng mấy năm, nhưng hắn chưa từng cùng Tạ Ninh ăn cơm.

Tạ Ninh lúng túng, thật ra là cậu không biết cách ở chung cùng trưởng bối trong nhà.

Trước kia còn bố mẹ thì cậu quá nhỏ. Khi bố mẹ mất thì liền trở thành cô nhi. Từ nhỏ độc lai độc vãng, đột nhiên hiện ra những thành viên trong gia đình làm cậu có chút không quen.

Cậu kéo ghế dựa ngồi xuống, một bên người làm vội vàng bưng đồ ăn để trước mặt cậu.

Tạ Ninh lễ phép nói cảm ơn, ngược lại thu hút ánh mắt của người làm cùng Tạ Trường Hằng.

Tạ Ninh cầm lấy bộ đồ ăn, không nói một tiếng bắt đầu chôn mặt trong chén.

Tạ Ninh trước sau vẫn giống một chú hamster nhỏ, trong miệng ngậm rất nhiều thức ăn.

Nhìn hai má phồng lên của Tạ Ninh, Tạ Trường Hằng có chút không nhịn được, lạnh nhạt mở miệng nói:

"Ăn cơm từ từ thôi."

Tạ Ninh ngậm cơm trong miệng, nhất thời nhai nuốt không được.

Cuối cùng mím môi hàm hồ nói: "Đó là cách con ăn cơm."

Tạ Trường Hằng: "Bộ dáng ăn cơm này còn ra thể thống gì?"

Tay cầm bộ đồ ăn của Tạ Ninh run lên một chút.

Tạ Trường Hằng liền thấy hối hận, nhìn Tạ Ninh với ánh mắt bất đắt dĩ, ngực căng lên.

Vừa định mở miệng hoà hoãn không khí.

Tạ Ninh lúc này đã nuốt xuống đồ ăn trong miệng.

"Ăn như vậy vừa nhiều vừa nhanh."

Cậu cúi đầu nhìn mâm đồ ăn với trứng chiên đã được chia thành bốn phần, hàng lông mi rũ xuống.

Dường như đây mới là lượng ăn bình thường.

Còn cậu vừa rồi ăn hẳn ba phần tư.

Tạ Trường Hằng người tại các bàn đàm phán như sấm rền gió cuốn, lúc này lại không nói được lời nào.

Trước kia khi về nhà lớn, hắn cũng nghe ba mẹ nói qua vấn đề ăn uống của Tạ Ninh.

Lúc đó hắn vừa hoàn thành một hạng mục trong tay, định về nhìn thử, lúc đó đã muộn, mẹ hắn kéo hắn sang một bên.

"Trường Hằng, con xác định đây thật sự là người Tạ gia sao?"

"Không hiểu bộ dáng Tạ Ninh giống kiểu gì? Vừa rồi trên bàn ăn liền bỏ hết đồ vào miệng, giống như sợ có người cướp đoạt!"

"Mẹ thấy còn không bằng Mộc Bạch."

Lúc đó, hắn cũng mệt mỏi không có thời gian suy xét lời của mẹ. Sau khi nghe xong thì liền trở về phòng.

Hoàn toàn không nghĩ tới tại sao Tạ Ninh lại ăn như vậy.

Tạ Trường Hằng nhìn Tạ Ninh với ánh mắt sắt bén.

Bởi vì từ nhỏ ăn không đủ no, lại còn phải lên núi gánh nước làm việc nhà nông, vì vậy mới dưỡng thành thói quen ăn uống như thế.

Bởi vì phải ăn nhanh ăn nhiều thì mới no.

Tình huống có chút giằng co.

Tạ Ninh không biết trong lòng Tạ Trường Hằng đang nghĩ gì, nhưng nhìn thấy mâm đồ ăn còn dư lại một miếng trứng chiên.

Ăn hay không ăn?

Do dự hồi lâu, đem miếng trứng còn lại bỏ vào miệng nói: "Con ăn xong rồi."

Nói rồi vội vàng lên lầu.

Tạ Trường Hằng thở dài, gương mặt cương nghị ngập tràn hối hận.

Tạ Ninh trở về phòng thay đồng phục, dự định ngủ nướng.

Tạ Ninh không để ý đến cách ăn, từ nhỏ bị nói nhiều, dần không để ý nữa.

Nằm một lát trên giường mềm mại liền ngủ.

Thứ hai đến trường, Tạ Ninh nhìn Hạ Dương than thở khóc lóc vì cuối tuần bị đánh tàn nhẫn.

Tạ Ninh định an ủi thì Hạ Dương mở miệng nói:

"Ngày mai thi cuối tháng. Tớ cảm thấy lần ăn đòn kế tiếp không xa."

Tạ Ninh nhìn cậu ta: "Hạ Dương, cậu không nghĩ tới việc xoay chuyển cục diện à?"

"Làm sao xoay chuyển?"

Hạ Dương mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn Tạ Ninh: "Ý cậu là muốn tớ đánh nhau với ba tớ sao?"

Tạ Ninh: "..."

"Không cần thảm như vậy. Cậu chỉ cần nâng cao thành tích thôi."

Nghe thấy thế, Hạ Dương cúi đầu: "Ngày mai liền kiểm tra rồi."

Tạ Ninh lấy cuốn ngữ văn cho Hạ Dương: "Các môn khác thì cần từ từ tích luỹ tri thức, nhưng ngữ văn thì hôm nay cậu xem một chút, có thể kiếm thêm vài điểm."

Hạ Dương cảm kích nhìn Tạ Ninh.

"Tạ Ninh, cậu đúng là bạn tốt của tớ."

Tự dưng bị phát thẻ người tốt Tạ Ninh: "..."

Hai lớp buổi chiều kết thúc, học sinh sắp xếp lại bàn ghế bố trí phòng thi.

Cao trung Dư Hải bất luận là thi tháng, thi giữa kỳ hay cuối kỳ thì đều quản nghiêm, mỗi phòng cũng chỉ có 20 học sinh.

Cho nên lớp nào dư bàn ghế thì liền dọn đến phòng dạy học bỏ trống ở lầu một.

Phòng trống ở lầu một cũng là phòng kiểm tra, những bàn ghế dư ra vừa hay đủ dùng.

Lớp mười hai có tận 41 người, cơ hồ là phải dọn hơn phân nữa xuống lầu.

Hàng phía trước không nghi ngờ gì phải chuyển đi. Cho dù không muốn cũng phải dọn.

Thậm chí dù trong lòng bạn có trăm hay ngàn không muốn, cũng phải đem bàn xuống lầu.

Toàn bộ lớp học đều là âm thanh huyên náo, tiếng ồn từ việc có xát phát ra không ngừng.

Tạ Ninh thu thập bàn mình xong, đem ghế đặt ngược ở trên bàn, xắn tay áo tính toán di chuyển cái bàn xuống lầu.

Hạ Dương thấy vội nói.

"Tạ Ninh, cậu tự dọn sao? Chúng ta cùng dọn, đi hai lần."

Tạ Ninh vẻ mặt nghi hoặc nhìn bộ bàn bất động.

Cái này không thể bưng nổi?

Nhưng nhớ tới thiết lập của thế giới này, mím môi.

Hạ Dương: "Cậu đưa cái bàn cho tớ, cậu cầm hai cái ghế đi xuống trước."

Tạ Ninh nhìn Hạ Dương cười một cái: "Tớ tự mình làm được."

Hạ Dương hiển nhiên không tin hỏi: "Thật?"

Tạ Ninh không để bụng: "Thật, cậu dọn trước, chờ tớ đem bộ bàn xuống dưới rồi lên cùng chuyển với cậu."

Hạ Dương nhìn nhiều thứ chưa thu dọn kịp, còn đang ở hết trên mặt bàn.

Chờ cậu di chuyển xuống lầu xong, lúc trở lên chắc cũng đã dọn xong.

Hạ Dương nhìn cánh tay nhỏ gầy vì tay áo được cuộn lên mà lộ ra, có chút không quá tin tưởng.

Tạ Ninh thoạt nhìn là một Omega trắng nõn sạch sẽ, làm sao mà có thể mạnh thế.

Mà bất luận là Tạ Ninh hay nguyên thân, từ nhỏ đã sống khổ cực, lực cánh tay so với người bình thường thì mạnh hơn.

Tuy rằng thế giới này so về diện thể lực đúng là Omega không khoẻ nhưng mà cậu đã rèn luyện từ nhỏ.

Tạ Ninh nhấc bộ bàn ghế lên khỏi mặt đất trong ánh mắt khiếp sợ của Hạ Dương rời khỏi phòng.

Có nhiều học sinh ở trên hành lang trong thời gian tự do bố trí phòng ốc. Để tránh phát sinh va chạm, Tạ Ninh cố ý đi sát trong tường.

Vừa đến cửa cầu thang thì nhìn xuống phía dưới quan sát rồi mới bước chân chậm rãi đi xuống.

Khu dạy học có rất nhiều học sinh khối mười một, cũng có nhiều bạn học đem bàn ghế xuống lầu một.

Một số người chuyển bàn xuống, cũng có vài người chuyển bàn lên.

Tạ Ninh đánh giá quá cao thể lực của Omega. Ngay khi xuống cầu thang lầu ba, mồ hôi đổ ra không ít, thở dốc vài phần.

"Phía trước mau tránh ra!"

Một tiếng hô dồn dập phía sau Tạ Ninh, còn có vật va chạm phát ra tiếng vang chói tai.

Ở phía sau, một Alpha dọn bàn đùa giỡn với bạn học. Bàn và ghế cũng dùng phương thức giống Tạ Ninh, đều đem ghế úp ngược trên bàn.

Khi đùa giỡn vì biên độ quá lớn dẫn tới ghế trên mặt bàn trực tiếp rớt xuống. Alpha cao lớn kia đứng ở cầu thang phía trên, cái ghế thẳng tắp rơi về phía Tạ Ninh.

Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, Tạ Ninh không có thời gian để tự hỏi hay trốn tránh.

Nhìn cái ghế rơi về phía mình.

Tạ ninh cảm thấy thể chất chính mình quá xui xẻo.

Trái tim mãnh liệt nhảy lên, Tạ Ninh theo bản năng nhắm mắt lại.

Hy vọng đầu sẽ không nở hoa.

Nhưng mà đau đớn trong dự đoán không có rơi xuống.

Trên vai truyền đến một lực đạo, chỉ nghe một tiếng trầm vang lên, âm thanh kịch liệt từ ghế dừng lại.

Tạ Ninh mở mắt, nhìn thấy thân ảnh che trước mặt mình, liền ngốc lăng.

Cố Hành Chu một tay ôm Tạ Ninh vào lòng, cánh tay còn lại chặn cái ghế rơi xuống kia.

"Cố ca, xin lỗi, xin lỗi!"

Tên Alpha kia vội vàng từ trên lầu đi tới, vội đến mức thiếu chút nữa vấp ngã.

Cố Hành Chu mắt đen không thấy đáy liếc một cái, sau đó nhìn Tạ Ninh người còn đang bị doạ toát ra một thân mồ hôi.

Alpha kia bị ánh mắt của Cố Hành Chu nhìn đến phát run, kích động xin lỗi Tạ Ninh, "Bạn học, thực xin lỗi, vừa nãy không chú ý. Thật sự xin lỗi."

Người trong ngực còn có chút run rẩy, hiển nhiên bị sự tình vừa rồi làm sợ đến mức không nhẹ.

Chỉ thấy hai hàng chân mày xoắn vào nhau, mồ hôi trong suốt chảy trên má, đôi môi nhấp nháy, khuôn mặt nhỏ bị doạ đến trắng bệch.

"Cảm... cảm ơn."

Tạ Ninh nói chuyện có chút lắp, nhỏ giọng lẩm bẩm. Hiển nhiên còn chưa có hoàn hồn.

Cố Hành Chu dùng bàn tay nắm nhẹ bả vai Tạ Ninh, chóp mũi quẩn quanh mùi hương nhàn nhạt.

Mùi hương đào vẫn dễ ngửi như trước.

Trái tim Cố Hành Chu bị câu ngứa ngát, nhìn Omega trong lòng bị doạ không nhẹ, bàn tay đặt trên vài đối phương không có dời đi, lại dùng thêm vài phần lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.