Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 60




Edit: Manh Manh

Hoa hồng trong vườn cất giấu tình yêu cuồng nhiệt, dưới tàng cây hải đường là sự ấm áp của tháng đổi năm dời.

Nhìn hoa hải đường rơi trên mặt đất, Thẩm Kiêu nhặt lên mấy đóa, ngửi nhẹ một cái, bên trong còn lưu lại chút hương thơm, “Kỳ hoa hải đường năm nay thật dài a, cũng đã giữa tháng sáu, nhưng trên cây vẫn còn thật nhiều nụ hoa.” Nói xong cậu nhặt một đóa hải đường lên, đi tới trước người Sở Ngự.

Sở Ngự cười cười, thấp giọng nói, “Ừm, vì chờ em trở về, nên nó đặc biệt lùi kỳ ra hoa lại đó.”

Thẩm Kiêu đặt hoa hải đường lên bàn, bên cạnh là lọ hoa hồng mềm mại, cậu tiến đến bên cạnh Sở Ngự, vòng lấy cổ đối phương, trong mắt tràn đầy ý cười, sáng lấp lánh, “Là nó lưu lại hoa kỳ, hay là anh nha.”

Thiếu niên quá mức động lòng người, ngượng ngùng bị che giấu, cả tim lẫn mắt đều tràn ngập vui sướng, tay nhỏ vòng qua thắt lưng, Sở Ngự bị siết chặt, thở dài một tiếng, “Là anh.”

Hắn đè đôi tay kia xuống, Thẩm Kiêu hôn lên mặt đối phương, chậm rãi chuyển qua khóe miệng. Cánh môi ấm áp dán lên nhau, dính thật lâu, hai người đều mặt đỏ tai hồng, cuối cùng Sở Ngự nâng đầu Thẩm Kiêu lên, cong lưng, “Nhắm mắt.”

Trong lồng ngực phát ra một tiếng cười khẽ, Thẩm Kiêu nhắm lại mắt.

Cánh hoa hải đường, hương hoa hồng, và cả nụ hôn ngọt ngào.

Trong mắt thiếu niên long lanh nước mắt, như sắp tràn ra ngoài, khóe miệng bị sứt ít da, Sở Ngự có chút đau lòng, nên chỉ nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, cuối cùng ngậm lấy, dịu dàng liếm láp. Hai tay cậu đang vòng qua cổ hắn giống như đã mệt mỏi, khó khăn lắm mới vòng được liền mạch, đến cuối cùng cũng phải vô lực rũ xuống, chỉ có thể níu lấy quần áo đối phương……

Chờ bầu trời bị ráng đỏ phủ kín, mùi hương đồ ăn cũng ngập tràn toàn bộ tiểu viện.

Sở Ngự múc cho Thẩm Kiêu một chén chè đậu xanh, ôn thanh nói, “Anh có bỏ thêm đường, ngọt, thử xem có thích hay không.”

Đậu xanh được ninh khá nhừ, ở phần tiếp xúc với cạnh chén đã bớt lạnh, Thẩm Kiêu múc một muỗng, cho vào miệng, mát mát lạnh lạnh, cắn xuống phát ra âm thanh sàn sạt, còn hơi ngòn ngọt, hương vị thực sự rất ngon. Ăn xong một chén, Thẩm Kiêu ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngự, dáng vẻ mềm mại.

Sở Ngự lắc đầu, ngữ khí nhuộm ý cười, “Ăn cơm trước đã, cơm nước xong, lại cho em thêm nửa chén, cái này quá lạnh, không thể ăn nhiều.”

Lúm đồng tiền trên mặt Thẩm Kiêu giảm đi một nửa, có chút nhụt chí, “Cũng được.”

“A, sao em lại giống với tiểu hài tử rồi.” Ngữ khí sủng nịch làm lỗ tai Thẩm Kiêu đỏ lên, càng cảm thấy hôm nay bản thân thật sự rất giống trẻ con, lớn mật làm nũng, càng nghĩ mặt cậu lại càng hồng, “Không giống tiểu hài tử mà.” Nhưng cậu vẫn nhịn không được mà phản bác, tuy rằng nghe ra có chút chột dạ.

Sở Ngự gắp một miếng cá vào chén đối phương, ho nhẹ một tiếng, “Ừm, mặc kệ là người lớn hay trẻ con, thì cũng là Kiêu Kiêu hết, anh đều thích.”

“Em cũng thích anh, thế nào cũng thích hết.” Thẩm Kiêu mặc niệm trong lòng.

Nắng chiều đặc biệt kéo dài, ánh sáng màu cam chiếu rọi làm mặt đỏ tim đập.

Sau bữa cơm chiều, Sở Ngự đưa Thẩm Kiêu một chén thức ăn cho cá, “Trong hồ có nuôi ít cá Koi, em cho chúng ăn đi, thuận tiện cho tiêu cơm.” Mới vừa nói xong, điện thoại trong phòng liền vang lên, nghe tới có hơi vội vàng.

Thẩm Kiêu nhận lấy, gật đầu, “Anh nghe điện thoại đi, em cho chúng ăn trước.”

“Được.”

Nhìn dãy số trên màn hình, Sở Ngự giật mình, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn bắt máy.

Sau khoảng trầm mặc ngắn ngủi, điện thoại bên kia truyền đến giọng của Sở mẫu, “Tiểu Ngự con có đang nghe không?”

“Mẹ, con đang nghe.”

Điện thoại kia đầu truyền đến một trận sột sột soạt soạt, một lát sau, âm thanh của Sở mẫu lại lần nữa truyền đến, “Hôm nay Kiêu Kiêu về rồi đúng không?”

Trong phòng có hơi tối, Sở Ngự mở đèn lên, bình tĩnh nói, “Dạ, đã về rồi, buổi nay vừa về.”

Lại là một trận trầm mặc, chẳng qua tiếng sột soạt bên đầu kia điện thoại càng lúc càng lớn.

“Vậy ngày mai con dẫn Kiêu Kiêu về nhà một chuyến đi.”

Sở Ngự trực tiếp cự tuyệt, “Không cần, mẹ, nếu không có chuyện gì con cúp máy đây.”

“Từ từ, từ từ, đừng cúp, cái này là ý của ba con, muốn mấy đứa trở về ăn một bữa cơm, yên tâm đi, ba con mấy năm trước đã không còn cực đoan như vậy rồi.”

Sở Ngự tạm dừng một chút, qua một hồi lâu, hắn mới trả lời, “Được.”

Cúp điện thoại, Sở Ngự ra khỏi phòng.

Thẩm Kiêu đang đứng cạnh hồ cho đám cá Koi ăn, Sở Ngự đi qua, từ phía sau ôm lấy cậu.

Cảm nhận được tâm tình đối phương không tốt, Thẩm Kiêu đặt tay mình lên tay hắn, nhẹ giọng dò hỏi, “Làm sao vậy?”

Sở Ngự không nói chuyện, qua một hồi lâu lâu, mới cọ vào mặt đối phương, “Ngày mai cùng anh về nhà một chuyến, được không.”

Thẩm Kiêu nắm chặt tay đối phương, nghiêng đầu, hôn vào mặt hắn, “Dạ.”

Cá Koi tung tăng trong nước, phun bong bóng, mặc áo cho từng cánh hoa*, nhàn nhã tự tại.

*Đây là nguyên văn, 顶着花瓣儿, dịch vậy không biết đúng không.

Sáng sớm hôm sau, Sở Ngự mang theo Thẩm Kiêu về nhà.

Phòng khách vô cùng an tĩnh, Sở Kỳ tận lực đè thấp hô hấp, sợ mình bị đem ra làm vật thế mạng.

“Tới tới tới, đồ ăn làm xong rồi, mau tới ăn cơm thôi.” Sở mẫu bưng đĩa đồ ăn cuối cùng lên, kêu mọi người vào ăn cơm.

Không khí trên bàn cơm rất vi diệu, Sở mẫu nhìn Sở phụ rồi lại nhìn Sở Ngự và Thẩm Kiêu, yên lặng thở dài một hơi.

“Kiêu Kiêu nếm thử cá hấp này đi, thử xem nó có tươi không.” Sở mẫu gắp cho Thẩm Kiêu một ít cá.

“Cảm ơn cô.” Thẩm Kiêu nếm nếm, nói, “Ăn rất ngon, tay nghề của cô thật tốt.”

Sở mẫu mỉm cười, “Thích thì tốt, thích thì tốt, ăn nhiều một chút.”

Sau khi ăn xong, phòng khách lại trầm mặc lần nữa.

Sở phụ nhìn hai người ngồi song song trước mặt, rồi nói với Thẩm Kiêu, “Tiểu Thẩm, con đi với ta một chút.”

“Ba, con và……” Sở Ngự nói còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Kiêu kéo lại.

Sở phụ thấy hai người như vậy, hừ một tiếng thật mạnh, xoay người đi về phía thư phòng.

“Đừng lo lắng, chú ấy sẽ không làm khó em.” Nói xong, cậu đuổi theo Sở phụ.

Vào thư phòng, Thẩm Kiêu có chút câu nệ, không còn thong dong như khi ở trong phòng khách.

Sở phụ rót cho Thẩm Kiêu một ly trà, “Lại đây ngồi đi.”

“Cảm ơn chú.”

Sở phụ nhấp một ngụm trà, nhìn lá trà trong đáy ly, chậm rãi nói, “Ta không biết các con làm sao lại nảy sinh tình cảm với nhau, ta không thể lý giải cũng như rất khó tiếp thu, vừa mới bắt đầu ta cảm thấy các con đây là bị bệnh, sau đó ta lại nghĩ ta con trai ta ưu tú như vậy, tiểu Thẩm con lại lại thông minh như thế, các con không có khả năng không hiểu cái này, cho nên ta lại nghĩ, có phải các con đọc sách nhiều, tầm mắt cũng cao, nên cũng không để bụng cảm thụ của người ngoài, ta suy nghĩ bốn năm cũng không nghĩ cẩn thận được, con có thể nói cho ta là sao không?”

Thẩm Kiêu buông chén trà, trả lời, “Cảm giác của ngài con khó có thể hình dung, nhưng mà con chỉ cần thấy anh ấy là có thể vui vẻ thật lâu, anh ấy với con mà nói tựa như một viên đường vậy, vừa thấy trong lòng đã ngọt ngào, ngay cả khi không ăn vào, con cũng sẽ cảm thấy ngọt.”

Sở phụ cười nhạo một tiếng, “Nhưng đường sẽ tan, đường tan rồi thì sẽ dính chặt, con còn thích ư? Cho dù có thích, con có thể thích bao lâu, một năm, hai năm, hay mười năm? Đường cũng có hạn sử dụng, con có thể thích cả đời sao? Con biết không, bốn năm trước, mẹ nó muốn giới thiệu đối tượng cho nó, nó cự tuyệt. Đêm đó, nó ôm một bầu rượu về nhà cũ, cụ thể là nó và lão gia tử nói gì đó ta không biết, dù sao cuối cùng lão gia tử đã không còn quản nó thích người nào, hôm sau nó trở về liền nói với ta, đời này nó sẽ không kết hôn, nó thích… Ta lấy thắt lưng đánh nó thật lâu, nó cũng không nhúng nhích, một lời cũng không hé răng, quỳ một ngày liền đi mất, không sợ con chê cười, từ đó về sau, số lần cha con chú nói chuyện với nhau đều có thể đếm trên đầu ngón tay.”

Thẩm Kiêu lấy nhật lý trong ba lô, cẩn thận đưa cho Sở phụ, “Con không biết nói cái gì ngài mới tin tưởng con vẫn luôn thích anh ấy, quyển nhật ký này đã ở bên con rất nhiều năm, con hy vọng nó có thể làm chứng, để ngài thử tin tưởng con, tin tưởng con sẽ thích ấy rất nhiều rất nhiều năm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.