Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 50: Chương 50





Thẩm Kiêu nhìn quyển sách trong lòng ngực, lại nhìn bạn tốt bên người, lúm đồng tiền trên mặt cũng không tự giác mà hiện lên một nửa, cậu ôn thanh nói, "Được."
Đối với câu trả lời của bạn tốt, Trương Thanh rất vừa lòng, "Chúng ta đi nhanh chút, lát nữa lại mượn thêm hai quyển sách nữa."
"Ừm."
Lá cây rơi đầy đất, thoạt nhìn nhánh cây thoạt nhìn có chút trơ trọi, nhưng rễ cây lại có chỗ như dát vàng, khá xinh đẹp, cũng coi như nhiễm chút sắc thu.
Chuông cửa khách sạn vang lên, Sở Ngự đứng dậy mở cửa.
Kiều Lí nhìn chàng trai trước mắt, ngẩn người, hơi nghi hoặc, "Cậu là Sở Ngự?"
Sở Ngự đón người vào, gật đầu, "Chào anh Kiều Lí, tôi là Sở Ngự, rất vui khi được gặp anh."
Nghe được giọng nói quen thuộc, cuối cùng Kiều Lí cũng phục hồi tinh thần, trước kia anh vẫn cho rằng giọng nói của Ngự chỉ là nghe tương đối trẻ tuổi, không nghĩ tới người này thoạt nhìn cũng trẻ nốt, dáng vẻ mới 20 tuổi đầu.
"Đồng chí à, cậu thật làm tôi ngạc nhiên nha." Kiều Lí cười vỗ vai Sở Ngự, anh muốn mấy lão bạn cũng phải gặp mặt Sở Ngự, khẳng định sẽ càng kinh ngạc hơn, bởi vì, hắn quá mức trẻ tuổi.

Nhưng Kiều Lí cũng chỉ là kinh ngạc thôi, anh không hề hoài nghi đây là do người khác giả trang, hay là đối phương cố ý trêu cợt anh.

Bởi vì anh cảm nhận được trên người đối phương mơ hồ có một loại khí chất độc đáo, giống với trước đó khi nhận được thư của hắn.
Sở Ngự pha một ly cà phê cho đối phương, độ ấm cà phê bây giờ hẳn là vừa vặn, thích hợp để nhấp một miếng.
"Không cần kinh ngạc.

Không biết khẩu vị của anh thế nào, nên tôi chỉ cho vào một viên đường, nếm thử đi."
"Thân ái, cậu nghĩ thật chu đáo." Nói xong, anh bưng cà phê lên.

Hương vị rất bình thường, không thơm, không thuần, trong vị đắng nhiễm một chút chua, tổng thể mà nói thì không tốt lắm, có khả năng là do cà phê của khách sạn khá bình thường, cũng có thể là trùng phao*.
*Trùng phao: để thêm nước (hoặc chất lỏng khác) vào một thành phần khác (như sữa bột hoặc lá trà).
"Cà phê này rất bình thường."

Sở Ngự cười cười, cũng bưng ly của mình lên, nhấp một ngụm, "Quả thật không tốt lắm, nhưng mà, thứ tôi gọi chính là loại tốt nhất và ngon nhất."
"Không nên a, trước kia tôi có tới khách sạn này, hương vị cà phê và rượu vang của bọn họ rất không tồi." Ngữ khí nghe ra có chút nghi hoặc.
Sở Ngự chà nhẹ hai cái vào ly, miệng ly có hơi ấm, trong không khí còn lưu lại ít hương thơm đặc trưng của cà phê, nhìn cà phê trong ly còn hun hút khói, Sở Ngự nhỏ giọng nói, "Ừm, khả năng lần này không làm tốt đi, có lẽ lần sau, hương vị sẽ tốt hơn rất nhiều."
Kiều Lí không cảm nhận được thâm ý trong lời nói của Sở Ngự, cười ha ha hai tiếng, "Cà phê này có thể là do học việc pha, nếu cậu thích, tôi sẽ tặng cho cậu một hộp hạt cà phê, như vậy lúc cậu trở về Hoa Quốc thì cũng có thể uống cà phê ngon rồi."
Buông ly cà phê trong tay xuống, Sở Ngự nhẹ gật đầu hai cái, "Vậy tôi liền cảm ơn anh trước."
"Hắc, cậu thích là được.

Cậu thu thập trước một chút, lát nữa tôi mang cậu tới hội trường, nhưng có lẽ sẽ để cậu ủy khuất rồi, chỉ có thể đảm đương chức trợ thủ của tôi thôi."
Nhìn ly cà phê không trước mặt đối phương, vừa rồi Sở Ngự còn cảm thấy cả người có chút lạnh lẽo, giờ đã ấm áp không ít.
"Được, cảm ơn anh Kiều Lí."
Hạ Lận Khải nhìn Thẩm Kiêu trong sân thi đấu có chút đắc ý thì lại cảm thấy hơi mất mặt, lúc đầu Thẩm Kiêu báo danh ông rất tán đồng, nhưng khi nhìn đến câu hỏi, ông liền cảm thấy đối phương tham gia trận thi đấu này hoàn toàn không có ý nghĩa, có thời gian thì còn không bằng chơi với ông hai ván cờ.

Nhưng sau khi nghĩ đến 500 đồng tiền thưởng, Hạ Lận Khải mới miễn cưỡng tiếp thu Thẩm Kiêu tham gia trận thi đấu này.
Làm giám khảo ở tổ dự thi tiếng Anh, Hạ Lận Khải nhìn câu hỏi của trận chung kết trước mặt rồi cười nhạo hai tiếng.

Không có gì hay, còn không bằng xem học sinh của mình còn hơn.
Chu Nhuận nhìn dáng vẻ không có hứng thú của Hạ Lận Khải, cũng cười cười, đến bên cạnh đối phương, "Hạ lão sư cảm thấy trận thi đấu lần này không thú vị sao?"
"Chẳng lẽ Chu hiệu trưởng thấy thú vị?" Hạ Lận Khải hỏi ngược lại.
Da mặt Chu Nhuận tuy rằng dày, nhưng cũng thật sự khó có thể nói trận thi đấu này thú vị, đối với học sinh của hắn mà nói, nội dung đó xác thật không tính là khó, nhìn bọn họ thi đấu cũng giống như nhìn học sinh mình viết bài tập về nhà, quả thật không thú vị.
"Cũng không quan trọng, còn hai giờ nữa là toàn bộ kết thúc, ngồi ở đó, coi như thả lỏng đi."
Thẩm Kiêu nhìn đề thi trước mặt, không khó, từ ngữ chuyên nghiệp không nhiều lắm.


Có hai đề lớn và một ít câu hỏi nhỏ, anh hán lẫn lộn, nhìn kỹ yêu cầu xong, Thẩm Kiêu viết đáp án xuống.
"Tiểu Tĩnh, cậu nhìn xem người trên đài kia có phải là người lúc trước chúng ta gặp được trên tàu hỏa hay không?" Lưu Quyên vốn là tới xem Đặng Tịch thi đấu, cô và Đặng Tịch mới bên nhau không bao lâu, vẫn còn dính nhau như sam, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy "Người quen" trên sân thi đấu, ngẫm lại chuyện trước kia cô liền tức giận, lúc đó Thẩm Kiêu ném mất mặt mũi của cô trước nhiều người như vậy, cục tức ấy vẫn còn nằm trong lòng cô, vô cùng khó chịu.
"Hình như là vậy, nhìn qua rất giống."
Vương Tĩnh tự nhiên cũng chú ý tới Thẩm Kiêu trong sân thi đấu, thấy huy chương trường học treo trước mặt đối phương, Vương Tĩnh có chút phát ngốc.

Nàng không nghĩ tới Thẩm Kiêu cư nhiên lại là học sinh của kinh đại, nếu như sớm biết như vậy, lúc ấy trên tàu hỏa nàng sẽ không yêu cầu đối phương đổi chỗ ngồi, càng sẽ không ngay lúc xuống tàu mà đẩy nhóc con vẫn luôn gào khóc ồn ào khiến nàng đau đầu ở phía trước......
Nhớ tới những ấn tượng đã lưu lại cho Thẩm Kiêu lúc đó, dù Vương Tĩnh không cam lòng, thì cũng chỉ có thể âm thầm khẽ cắn môi.
Thẩm Kiêu làm bài rất nhanh, nửa giờ đã viết xong toàn bộ.

Nhìn chữ viết quen thuộc trên giấy, khóe miệng cậu nhịn không được mà cong cong, càng ngày càng giống, chỉ còn kém một xíu khí khái, nếu luyện nhiều nhiều thêm nữa, hẳn là không bao lâu sau chữ viết hai người đại khái là chín phần tương tự nhau rồi.

Dư lại một phần thì không học nữa, như vậy, về sau nhận được thư, mới có ý nghĩa.
Sau khi kiểm tra hai lần, Thẩm Kiêu nộp bài, rời đi trước nhất.
Bên kia, Kiều Lí cũng chở Sở Ngự tới đại học trứ danh ở Y quốc.
Hội trường không có nhiều người lắm, có điều trước sau đều gắng rất nhiều camera, bên cạnh cũng có người ở cầm bản thảo gì đó, bởi vì giọng đọc khá nhỏ, nên Sở Ngự nghe không rõ lắm.
Kiều Lí tìm được vị trí bên trong, rồi kéo Sở Ngự ngồi xuống.
"Sở à, hội nghị này đại khái còn có hơn một giờ nữa mới bắt đầu, trong khoảng thời gian này cậu có thể ngồi đây chút hay không, tôi muốn thỉnh giáo cậu mấy vấn đề về pin Lithium." Kiều Lí nói rất thành khẩn.
Sở Ngự nhìn đối phương, nhớ tới ly cà phê không buổi sáng, thở dài, "Kiều Lí, tôi nghĩ anh......"
Còn không đợi Sở Ngự nói xong, Kiều Lí đã đánh gãy hắn, "À, Sở thân ái, cậu yên tâm, bây giờ tôi chỉ mới phá được một phần nhỏ nan đề, vấn đề lát nữa muốn hỏi cũng không có đề cập tới trung tâm, cậu không cần cảm thấy khó xử."
"Tôi nghĩ, người bên cạnh anh nhất định thường xuyên khen ngợi anh."

Kiều Lí vỗ nhẹ Sở Ngự hai cái, có chút đắc ý, "Đúng vậy, phu nhân và con gái tôi hầu như mỗi ngày đều sẽ khen tôi, đương nhiên, mỗi ngày tôi đều sẽ mang hai nhánh hoa trở về, cũng không có gián đoạn."
"Thay tôi hỏi thăm hai người kia."
"Ừm.

Bây giờ tôi có thể hỏi chưa?"
Sở Ngự gật đầu, thanh âm rất bình tĩnh, "Anh hỏi đi."
Vừa dứt lời, Kiều Lí đã lấy ra một quyển notebook, bên trong một ít vấn đề mà anh viết gần đây.
Sở Ngự nhận notebook, nghiêm túc nhìn nhìn.

Vấn đề bên trên Sở Ngự đều có thể giải đáp, hắn để notebook ở giữa, bắt đầu giảng giải cho đối phương.
Bởi vì thứ muốn giảng tương đối phức tạp, rất nhanh đã viết đầy một trang giấy trắng, Sở Ngự vừa lật sang mặt sau thì lại bị một lão nhân phía sau đánh gãy.
"Hắc, đồng chí à, đừng vội lật, tôi còn chưa xem xong đâu." Người nói chuyện chính là một lão nhân râu xồm, thoạt nhìn đã không còn trẻ, nhưng tinh thần đặc biệt không tồi, rất có sức sống.
"Lão gia hỏa này, vậy mà lại ở phía sau nghe lén."
Lão nhân cũng không phản ứng với Kiều Lí, trực tiếp nói với Sở Ngự, "Mau lật trở về, vẫn còn một chút tôi chưa xem xong."
Có thể nhận được thư mời, người tới tham gia hội nghị học thuật lần này tự nhiên đều là nhân vật lợi hại, tuy Sở Ngự còn một ít nghi hoặc với người trước mặt, nhưng hắn vẫn là lật bút ký lại, dù sao thì thoạt nhìn Kiều Lí có quen biết đối phương.
Lão nhân sau khi nhìn xong, ý bảo Sở Ngự tiếp tục.

Nơi này đã chậm rãi vây quanh vài người.
"Cách" một tiếng, Jerry đã dùng camera chụp lại cảnh này.

Thanh niên phương đông thần bí cầm bút viết cái gì đó, mà mấy lão nhân vây quanh bên người hắn, tựa như nghe rất nghiêm túc.
Sau khi Sở Ngự nói xong, bên người thanh tĩnh không ít.
Kiều Lí nhìn Sở Ngự rồi lại nhịn không được khen, "Sở à, cậu thật là thiên tài nha.

Nếu có thể cùng công tác với cậu, nhất định sẽ rất hạnh phúc."
"Tôi gánh không nổi cái xưng hô này đâu, nhưng công tác với anh khẳng định cũng rất thú vị."

Chỉ chốc lát sau, hội nghị bắt đầu.
Sở Ngự lấy giấy bút trước kia đã chuẩn bị ra, nghiêm túc nhớ kỹ nội dung đại khái và quan điểm chủ yếu lẫn phát hiện của người phát ngôn.
6 giờ tối, Sở Ngự cự tuyệt lời mời của Kiều Lí, mà đi dạo trên đường.
Trên đường cái rất náo nhiệt, người đến người đi, khác với với Hoa Quốc bây giờ, ở Y quốc, rất nhiều cặp đôi kéo theo bạn đời của mình đi trên đường, có trẻ tuổi, cũng có tóc trắng xoá, hương thơm từ tiệm bánh mì đầu phố phiêu đãng, nhuộm đầy toàn bộ con phố, điểm thêm một ít pháo hoa.
Trước cửa rạp chiếu phim còn có mấy người mặc đồ thú bông biểu diễn tạp kỹ, hấp dẫn ánh mắt một đám người xem.

Nơi đó còn có đồ ăn vặt, nhìn qua sinh ý cũng không tệ lắm.
Sở Ngự đang định rời đi, thì một cô gái nhỏ níu hắn lại.
"Đại ca ca, mua hoa không?" Imie rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với người phương đông, nhưng nhìn lẵng hoa vẫn còn tràn đầy hoa hồng, nàng nhịn không được nói rất nhiều câu cố lên với bản thân, nhất định phải bán hết, bán hết hoa đi.
Sở Ngự nhìn cô gái nhỏ, lại nhìn rổ hoa hồng, rất tươi mới, mặt trên còn dính chút bọt nước.
Imie thấy Sở Ngự không nói lời nào, cho rằng đối phương không muốn mua, nên vội vàng nói, "Đại ca ca, mua một ít đi, tặng cho bạn gái anh, khẳng định cô ấy sẽ rất vui vẻ."
Cô gái nhỏ lớn lên thật xinh đẹp, chỉ là bàn tay cầm rổ, nhìn qua rất thô ráp, có chút không giống tay của trẻ con.
Sở Ngự chọn một nhánh hoa hồng còn vươn bọt nước bên trong, "Anh muốn nhánh này."
"Đại ca ca, em không đủ tiền lẻ."
"Không có việc gì, số tiền đó là mua tất cả hoa trong rổ của em."
Cô gái có chút tò mò, "Nhưng mà, anh chỉ lấy có một đóa à, hơn nữa tiền này dù có mua hết hoa cũng là nhiều rồi."
Sở Ngự cười cười, "Bởi vì, anh cảm thấy loại hoa này rất tốt, hy vọng em có thể tiếp tục bán nhiều đóa hoa xinh đẹp như vậy, tiền này coi như để ở chổ em trước, về sau có cơ hội anh sẽ mang theo người yêu tới lấy, đúng rồi, cậu ấy cũng là một đại ca ca, là đại ca ca còn đẹp hơn cả hoa hồng."
Nhìn Sở Ngự dần dần đi xa, Imie lẩm bẩm, "Đại ca ca còn đẹp hơn cả hoa hồng á." Imie bé nhỏ tuy rằng không thể tưởng tượng đại ca ca kia có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng cũng mông lung cảm giác được Sở Ngự tựa hồ rất thích người kia.
Cuối cùng Thẩm Kiêu cũng lấy được 500 đồng tiền thưởng, cùng ngày hôm đó, cậu kéo Trương Thanh đến trung tâm thương mại thật lâu.
"Rốt cuộc cậu còn muốn dạo bao lâu a? Đã đi hơn hai giờ rồi đó, cái gì cậu cũng không mua, mệt hoảng à." Trương Thanh tìm cái ghế không ngồi lên, hắn là thật sự quá mệt mỏi, còn mệt hơn đánh bao cát hai giờ.
Thẩm Kiêu ngồi xổm trước mặt Trương Thanh, có chút nhụt chí, "Tôi cũng không biết, chỉ muốn tìm một chút đồ thích hợp để đưa cho Sở Ngự ca thôi, anh cũng biết anh ấy rất chiếu cố tôi mà, tiền thưởng đã phát đương nhiên là muốn mua chút gì đó cho anh ấy rồi.

Chỉ là thứ mà tôi nghĩ đến, anh ấy đều có hết."
Nhìn cảm xúc Thẩm Kiêu hạ xuống, Trương Thanh thở dài nói, "Mau đứng lên, đi xem lại nào, nếu nơi này tìm không thấy đồ thích hợp, chúng ta lại đổi nơi khác, tiếp tục tìm.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.