Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 7: 7: Rất Dễ Thương





Trong mật thất
Tần Di cúi đầu nhìn ngọc giản, trên mặt lộ ra biểu tình không rõ buồn vui.
Hắn thật sự không biết nên vui hay nên buồn.
Ban đầu, hắn cho rằng Thẩm Thanh Đường có thể đang mưu tính chuyện gì đó, vắt óc suy nghĩ xem mục đích cuối cùng của Thẩm Thanh Đường là gì.
Nhưng hôm nay nhìn cách Thẩm Thanh Đường đối xử với Mộ Phi, hắn chợt hiểu ra.
Thẩm Thanh Đường là người như thế.
Em ấy đều đối xử như vậy với tất cả mọi người.
Không có bất kỳ mưu tính gì, chỉ bởi vì Thẩm Thanh Đường được gia giáo tốt, cho nên mới đối xử với mọi người ân cần, ấm áp như gió xuân vậy.
Tần Di chậm rãi nhắm mắt lại, khe khẽ thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy mình cách mục đích ban đầu càng ngày càng xa.
Mà vào lúc này——
"Tần đại ca, ta tới rồi!"
Tần Di đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi hiện lên một tia lạnh lẽo.
Mộ Phi vốn là người hoạt bát, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đỏ sậm lạnh lùng của Tần Di, cậu lập tức im bặt.
Một lúc sau, Tần Di dời tầm mắt, cố nén hàn quang trong mắt, có chút không vui nói: "Uống nước mà lâu như vậy?"
Mộ Phi cười khổ không thôi, kỳ thật y nhìn thấy trong bếp còn dư một ít cháo, liền ăn sạch luôn.
Tần Di lạnh lùng nhìn Mộ Phi chột dạ: "Chuyện hôm nay nhờ ngươi làm, điều tra tới đâu rồi?"
Mộ Phi đang xoa bụng lén ợ một cái, nghe Tần Di nói, lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
Sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó xử thì thầm: "Tình cảnh của nhà họ Thẩm...!rất tệ."

Ban đầu, khi Mộ Phi hỏi về tin tức này, y không quen Thẩm Thanh Đường, và y thậm chí còn có chút hả hê, bây giờ khi y quen biết Thẩm Thanh Đường rồi, y cảm thấy Thẩm Thanh Đường là một người tốt, vì vậy y không nhịn được lại bắt đầu lo lắng.
Mà sắc mặt Tần Di lại không có bao nhiêu thay đổi, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Mộ Phi thở dài: "Thanh Vũ Kiếm Phái năm năm tuyển chọn đệ tử một lần sắp bắt đầu, Thẩm gia không có tu sĩ Trúc Cơ, không được vào danh sách đệ tử, nghe nói hiện tại ba gia tộc khác đang gây sức ép buộc cha của Thẩm ca giao ra Trúc Cơ đan mới được chia cho một vị trí."
"Một viên Trúc Cơ đan đổi lấy một vị trí? Bọn họ thật đúng là công phu sư tử ngoạm." Tần Di lạnh lùng nói.
Mộ Phi bĩu môi: "Cũng chẳng còn cách nào khác? Thẩm gia suy bại, huynh trưởng của Thẩm ca hiện tại là người thừa kế duy nhất, nếu như hắn không thể tham gia cuộc tuyển chọn lần này, trở nên nổi bật, năm năm sau hắn đã quá tuổi, càng không có hy vọng."
Tần Di nghe Mộ Phi nói, ánh mắt vừa động, đột nhiên nói: "Nếu như ngươi là phụ thân của Thanh Đường, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?"
Mộ Phi sửng sốt một chút, dứt khoát nói: "Nếu là ta, nhất định phải đánh cược một phen, nếu có thể tiến kỳ Trúc Cơ, con trai ta sẽ được vào danh sách đệ tử, Thẩm gia có thể mở mày mở mặt rồi.

Hà tất phải chịu người khác khi dễ? Ấy khoan đã—"
Mộ Phi đột nhiên nhận ra điều gì đó, cau mày nói: "Tần đại ca, họ là đang ép cha của Thẩm ca tiến kỳ Trúc Cơ."
Tần Di nhàn nhạt nói: "Xem ra ngươi cũng không ngốc."
"Vậy chẳng lẽ bọn họ muốn thừa dịp cha Thẩm ca tiến kỳ Trúc Cơ—" Nói tới đây, Mộ Phi vươn tay ra, mạnh mẽ xẹt một đường qua cổ.
Tần Di: "Không biết."
Mộ Phi:?
Một lúc sau, giọng nói Tần Di vang lên, phi thường lãnh đạm mà cực kỳ nghiêm túc: "Chuyện này không được nói cho Thanh Đường biết."
Mộ Phi hoàn hồn lại, do dự một chút: "Nhưng...!nếu như Thẩm ca không biết, nếu Thẩm gia thật sự xảy ra chuyện, huynh ấy có...!trách tội chúng ta không?"
Tần Di lạnh lùng nhìn Mộ Phi.
Mộ Phi im lặng ngay lập tức.
Y cũng biết Thẩm Thanh Đường sức khỏe không tốt, không thể tu luyện, biết chuyện cũng chỉ làm tăng thêm muộn phiền cho huynh ấy.

"Ghé tai lại đây." Tần Di đột nhiên nói.
Mộ Phi tim đập thình thịch, biết Tần Di có an bài, lập tức đi tới.
Tần Di thì thầm bên tai Mộ Phi vài câu, sau đó ngẩng đầu lên: "Hiểu chưa?"
Mộ Phi nghe Tần Di nói xong, nhất thời nghi hoặc, không khỏi do dự nói: "Việc này...!việc này có được không vậy?"
"Ngươi cứ làm đi."
"Nhưng--"
Mà Mộ Phi còn chưa nói xong chữ "nhưng", Tần Di đã đẩy cửa mật thất ra, bước nhanh ra ngoài.
Mộ Phi biến sắc, theo bản năng gọi: "Tần đại ca ——?"
Nhưng sau khi hét lên, Mộ Phi lại nhận ra điều gì đó, ngay lập tức che miệng lại - không thể để Thẩm Thanh Đường biết được chuyện này!
• •
Thẩm Thanh Đường vẫn ở trong phòng đợi Tần Di, đợi hồi lâu cũng không thấy Tần Di quay lại.
Thẩm Thanh Đường có chút do dự, một mình đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Sau khi nhìn một lượt, Thẩm Thanh Đường nhìn thấy Mộ Phi luyện kiếm trong sân, nhưng lại không thấy bất kỳ dấu vết nào của Tần Di.
Thẩm Thanh Đường:?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Thanh Đường vẫn đi ra khỏi phòng.
Mộ Phi đang luyện kiếm được nửa chừng, thấy Thẩm Thanh Đường đi ra, lập tức ngừng kiếm, gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: "Thẩm ca, huynh tới rồi."
Nhìn vẻ mặt của Mộ Phi, Thẩm Thanh Đường cảm thấy có lẽ Mộ Phi có chuyện muốn giấu mình, nhưng hiện tại cậu cũng không quan tâm đến Mộ Phi, vì vậy cậu bỏ qua chi tiết đó, nhẹ giọng hỏi: "Tần đại ca của đệ đi đâu rồi? "

Mộ Phi sửng sốt một chút, sau đó chỉ hướng phòng bếp.
Thẩm Thanh Đường hơi kinh ngạc: "Còn chưa ăn no sao?"
Mộ Phi lắc đầu: "Ta không biết, ta không có vào xem."
Thẩm Thanh Đường gật đầu, sau đó nói: "Đệ ngủ sớm đi, ta xuống bếp xem một chút."
Mộ Phi mím môi, do dự không nói gì, nhưng Thẩm Thanh Đường đã đi ngang qua y.
Mộ Phi vội vàng quay đầu lại, nhìn thân ảnh uyển chuyển màu lam nhạt đi xa, cắn khóe miệng, cuối cùng trầm thấp "haiz" một tiếng, sau đó rút kiếm ra, lại mạnh mẽ múa kiếm.
Chỉ là lần này, trong kiếm tựa hồ mang theo tức giận cùng chút xả giận.
Thẩm Thanh Đường vừa đi vào phòng bếp, liền nghe thấy trong sân cách đó không xa có tiếng động nhỏ, hình như Mộ Phi làm hỏng cái gì đó.
Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày, dừng bước cẩn thận lắng nghe xem chuyện gì xảy ra thì giọng nói lành lạnh của Tần Di từ trong bếp truyền ra.
"Vào đi, nó vẫn luôn quậy phá như vậy, không cần để ý tới nó."
Thẩm Thanh Đường hơi giật mình, nhìn về phía sân, sau đó quả nhiên không còn tiếng động nào nữa, Thẩm Thanh Đường nghĩ nghĩ, có lẽ không có chuyện gì nên vén tà áo lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng bếp bước vào.
Cửa phòng bếp kêu cọt kẹt, bên trong tỏa ra ánh sáng lờ mờ, khói mù mịt, lửa trên bếp đang cháy rất lớn, Tần Di lúc này đang ngồi bên bếp, vươn tay thêm củi vào trong lò đang cháy.
Ánh lửa lập lòe đung đưa chiếu vào gương mặt đeo mặt nạ của hắn, mơ hồ phủ lên làn da trắng nõn lạnh lùng cùng quai hàm gầy gò của hắn một tầng màu vàng ấm áp, trong bầu không khí như vậy, Tần Di dường như dịu dàng hơn rất nhiều.
Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng lại, đi tới.
Lúc đi tới bếp, Tần Di lấy từ bên hông ra một chiếc ghế đẩu nhỏ đưa cho Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường im lặng cười, vén vạt áo ngồi xuống.
Lúc này, cậu ngẩng đầu nhìn làn khói trắng bốc lên từ chiếc nồi lớn có nắp đậy trên bếp, trong lòng cậu hiểu ra rất nhiều, bèn cười nói: "Thật ra ta không cần tắm rửa mỗi ngày."
Cánh tay đang thêm củi của Tần Di dừng lại: "Ta mặc dù nghèo, nhưng vẫn có thể cho ngươi tắm rửa mỗi ngày."
Nói xong, hắn ném một khúc củi vào bếp.
Thẩm Thanh Đường không ngờ Tần Di lại có thể lạnh lùng hài hước như vậy, nên sửng sốt một chút, không khỏi cười thầm.
Nhưng Tần Di lại nhíu mày: "Ngươi cười cái gì?"
Thẩm Thanh Đường định thần lại, bắt gặp đôi mắt đỏ sẫm có vẻ không vui mà nghiêm túc của Tần Di, liền biết Tần Di nói thật.

Mỉm cười một lúc, Thẩm Thanh Đường lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ nghĩ rằng, Lan Đình, chàng như vậy rất là—"
Ánh mắt Tần Di không tự chủ được nheo lại, đồng tử co rụt lại một chút.
"Rất là gì?"
"Rất dễ thương." Nụ cười của Thẩm Thanh Đường sâu hơn.
Tần Di:...
Thật lâu sau, Tần Di lạnh lùng nói: "Từ nay về sau không được giễu cợt ta."
Thẩm Thanh Đường biết nghe lời phải đáp: "Được."
Tần Di nhất thời nghẹn họng, môi mỏng khẽ động, cuối cùng vẫn không nói gì.
Ghế đẩu rất thấp, Thẩm Thanh Đường ngồi một lúc liền cảm thấy hơi tê chân, lúc này cậu lặng lẽ liếc nhìn Tần Di vẫn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bếp lò, im lặng một lúc rồi cậu đột nhiên quay đầu và lặng lẽ cúi xuống.
Mà ngay khi Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Tần Di, liền cảm thấy thân thể Tần Di đột nhiên cứng đờ.
Nhưng Thẩm Thanh Đường chỉ giả vờ như không biết gì, khẽ ngẩng đầu lên cười với Tần Di: "Cái ghế này thấp quá, ngồi lâu thật sự rất mệt."
Thật lâu sau, thân thể Tần Di cũng không nhúc nhích, mà cánh tay còn lại chậm rãi nhặt lên một đoạn củi, ném vào trong lò.
Cùng lúc vang lên một tiếng "Ừm" nhỏ đến không thể nghe thấy.
Khi Thẩm Thanh Đường đến gần, Tần Di không phải không biết, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn đã do dự vô số lần.
Cuối cùng, hắn vẫn không tránh né.
Tần Di thừa nhận mình có chút hờn dỗi.
Bỏ ra số tiền sính lễ lớn như vậy, nếu chỉ được đối đãi giống như Mộ Phi, chẳng phải hắn sẽ thiệt thòi lắm sao?
Thẩm Thanh Đường không biết trong lòng Tần Di đang nghĩ gì, lúc này cậu lặng lẽ tựa vào vai Tần Di, nhưng lại cảm thấy Tần Di hình như cũng không quá kháng cự, vì vậy không khỏi lặng lẽ cười.
Như vậy rất tốt.
Từ từ rồi sẽ đến, cậu tin rằng Tần Di sẽ tốt lên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.