Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 11: 11: Là Ngươi!





Ban đêm
Mái tóc đen của Thẩm Thanh Đường rối tung, cậu nằm trong chiếc chăn bông mềm mại, phía đối diện thắp một ngọn đèn, cậu nhìn Tần Di đang ngồi dưới đèn, khắc một chiếc phát quan đội đầu cho cậu.
Thẩm Thanh Đường nhìn một hồi, không khỏi khẽ thì thầm: "Lan Đình, không thì chàng đi ngủ trước đi, ngày mai ta vẫn có thể quấn khăn trên đầu, ui~"
Thẩm Thanh Đường vừa dứt lời, liền cảm thấy da đầu ngứa ran, Chồi Nhỏ lại túm tóc cậu.
Tần Di cảm giác được Chồi Nhỏ lại gây chuyện, hai tay không ngừng động tác: "Ngươi hỏi nó xem nó có chịu không?"
Thẩm Thanh Đường bất lực.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường yên lặng mặc quần áo xuống giường.
Vốn dĩ Tần Di chẳng hề để ý đến việc Chồi Nhỏ quấy nhiễu, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Thanh Đường xuống giường, hắn lập tức bỏ phát quan trên tay xuống: "Sao vậy?"
Mặc quần áo vào, Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, đi tới trước mặt Tần Di ngồi xuống: "Chàng cứ làm đi, ta ngồi với chàng một lát rồi đi ngủ."
Tần Di ngẩn ra.
Nếu Thẩm Thanh Đường trực tiếp nói sẽ thức cùng hắn, hắn nhất định sẽ không cho phép, nhưng nếu Thẩm Thanh Đường chỉ nói ngồi với hắn một lát, Tần Di lại không có cách nào.
Trầm mặc một lát, Tần Di nói: "Nửa canh giờ thôi, giờ Hợi đi ngủ."
Thẩm Thanh Đường cũng không cò kè mặc cả, nhẹ giọng nói: "Được, nghe lời chàng."
Tần Di lúc này mới thả lỏng lông mày, cúi đầu cầm lại phát quan, tiếp tục khắc.
Thẩm Thanh Đường cũng không nhàn rỗi, yên lặng tìm một cây kéo, nhẹ nhàng tháo chụp đèn bên cạnh xuống, cẩn thận cắt hoa đèn, thay một ít dầu.
Lúc này, mái tóc đen của Thẩm Thanh Đường bung xõa, tản mát hai bên bờ vai, tỏa ra tia sáng le lói dưới ánh nến lung linh.
Hàng mi dài khẽ rũ xuống, khuôn mặt xinh đẹp như tuyết trắng dưới ánh đèn trông quá mức tinh xảo, không giống người thường.
Ngược lại chồi non trên đỉnh đầu không hiểu sao lại tăng thêm cho cậu một chút sức sống và hồn nhiên.
Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường như vậy từ khe hở trên mặt nạ, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, sau đó lại cụp mắt xuống, tiếp tục dán mắt vào chiếc phát quan trên tay.
Nhưng dưới sự cắt tỉa của Thẩm Thanh Đường, ánh nến dần sáng hơn, ổn định hơn, cậu cười nhẹ, cầm chụp đèn đậy vào lại.
Căn phòng sáng sủa hơn rất nhiều.

Nửa canh giờ nói ngắn thì ngắn, nói dài thì dài.
Trong chớp mắt đã trôi qua.
Đúng giờ, Tần Di dừng tay lại, đang định ngẩng đầu lên thì Thẩm Thanh Đường đã đứng dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, khẽ nói: "Lan Đình, ta đi ngủ trước đây, chàng đừng làm muộn quá"
Tần Di trầm mặc một hồi: "Ừm, ta sẽ làm nhanh."
Thẩm Thanh Đường nhẹ cười: "Vâng."
· ·
Thẩm Thanh Đường lên giường ngủ thiếp đi, trong khi Tần Di vẫn đang làm phát quan cho cậu.
Ước chừng một giờ sau, Tần Di cuối cùng cũng làm xong phát quan, lúc này hai mắt đã hơi đỏ ngầu, nhưng vẻ mặt rõ ​​ràng đã thả lỏng đi nhiều.
Tần Di nhìn chiếc phát quan trên tay một lúc, rồi nhìn Thẩm Thanh Đường đang ngủ yên bình trên giường.
Bây giờ đang là giao mùa giữa tháng ba và tháng tư, lúc ấm lúc lạnh, nhưng phòng ngủ này trang bị đầy đủ tiện nghi, thông gió không quá lạnh, hơn nữa chăn bông trên người Thẩm Thanh Đường được làm bằng lụa cao cấp, nhẹ và ấm, tư thế ngủ của Thẩm Thanh Đường lại không được nghiêm chỉnh cho lắm.
Mái tóc đen cuộn quanh gối, chăn chỉ vừa che tới ngực, tay áo lót mềm mại bị xắn lên nửa chừng, lộ ra nửa cổ tay trắng nõn lười biếng vắt qua một bên.
Hàng mi dài đen dày lặng lẽ rũ xuống, khiến nước da của Thẩm Thanh Đường trắng hồng giống như ngọc phù dung thượng hạng.
Quả là một mỹ nhân đang ngủ.
Tần Di yên lặng nhìn Thẩm Thanh Đường như vậy một lúc, môi mỏng vô thức mím thành một đường.
Sau một lúc, hắn ma xui quỷ khiến khom người xuống--
Ngay khi làn da trắng mịn của Thẩm Thanh Đường tiến lại gần trước mắt, Tần Di đột nhiên cảm thấy bên tai đau nhói.
Hắn nhíu mày, vội ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Chồi Nhỏ run rẩy nhô ra từ đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường, lắc lắc về phía hắn như đang biểu tình.
Tần Di:...
Vẻ mặt của hắn thay đổi trong giây lát, Tần Di cũng không giận Chồi Nhỏ, mà chỉ im lặng đứng dậy, nhẹ nhàng kéo cánh tay bị rơi ra ngoài chăn của Thẩm Thanh Đường lên, sau đó lại đắp chăn cho Thẩm Thanh Đường.
Làm xong tất cả những chuyện này, Tần Di xoay người đi sang một bên, thổi tắt đèn, trở lại trên chiếc giường thấp cách đó không xa của mình, ngủ thiếp đi.
Mà lúc này Tần Di không chú ý rằng, trong bóng tối, đôi tai trắng như ngọc của Thẩm Thanh Đường hơi đỏ lên.
· ·

Sáng sớm hôm sau, ba người lên xe ngựa.
Thẩm Thanh Đường và Tần Di ngồi trong xe, Mộ Phi điều khiển xe ngựa.
Thẩm Thanh Đường mặc dù đội phát quan nhưng vẫn dùng mạng che mặt, không muốn quá nhiều người biết sức khỏe của mình đã tốt hơn rất nhiều, nếu có người muốn hãm hại Thẩm gia thì phải luôn chú ý đến động tĩnh của người nhà họ Thẩm, một khi bại lộ sẽ đánh rắn động cỏ.
Trong khi đó, Mộ Phi, người luôn nói huyên thuyên, lúc này trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu, có lẽ là vì y không muốn mất mặt trước mặt Thẩm gia.
Xe ngựa chạy chầm chậm, mắt thấy sắp đến cổng thành Lăng Dương, Thẩm Thanh Đường đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tiểu Phi, sau khi vào thành, chúng ta đi theo con đường nhỏ phía nam, đến cổng sau của Thẩm gia."
Mộ Phi hơi sửng sốt: "Đi cửa sau?"
Thẩm Thanh Đường gật đầu nói: "Tình hình bây giờ có chút hỗn loạn, đi cửa trước sẽ bị chú ý quá nhiều, e rằng không tốt cho chúng ta."
Theo đạo lý mà nói, lại mặt chính là công khai đi cửa trước, nhưng Thẩm Thanh Đường là có dụng ý khác, cậu chỉ muốn kiếm cớ trở về xem tình hình của nhà họ Thẩm mà thôi.
Trước đây cậu yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân, hiện tại thân thể đã khôi phục rất nhiều, tự nhiên không thể không để ý tới Thẩm gia.
Nói xong, Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di bên cạnh: "Lan Đình, anh có ý kiến ​​gì không?"
Tần Di lắc đầu: "Không, ngươi nói đúng."
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, sau đó đưa ra quyết định cuối cùng: "Tiểu Phi, tìm đường nhỏ, đi cửa sau."
Mộ Phi lập tức vung roi: "Được!"
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe ngựa đơn giản điệu thấp đã chạy vào thành Lăng Dương và dừng lại ở cửa sau Thẩm gia mà không ai để ý.
Mộ Phi nhảy xuống xe trước, nghe theo chỉ dẫn của Thẩm Thanh Đường gõ cửa gọi người.
Rất nhanh, một lão quản gia ngạc nhiên đi ra, dẫn ba người bọn họ vào nhà.
· ·
Mặc dù Thẩm phủ mấy năm nay sa sút, nhưng hồi đó cũng được coi là một trong tứ đại gia tộc ở thành Lăng Dương, cách bài trí trong phủ không tính là xa hoa, nhưng cũng không kém phần khí thế.
Tùng bách, trúc xanh đan xen nhau, nhà cửa sân viện đều ẩn hiện trong màu xanh biếc này, thỉnh thoảng rải rác vài hòn non bộ, đình lầu đỏ son, tăng thêm một chút tao nhã.
Mộ Phi là lần đầu tiên đứng đắn đến phủ của Thẩm gia, lúc này đứng nhìn ở khoảng cách gần, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng Mộ Phi cũng biết dè dặt, trên mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì, chỉ là một đôi mắt đen sáng trong thỉnh thoảng đảo qua đảo lại nhìn bốn phía, phản bội suy nghĩ trong lòng y.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường cùng lão quản gia trao đổi vài câu, sau đó nói với Tần Di và Mộ Phi: "Hôm nay cha và mẹ ta đều đi vắng, chỉ có huynh trưởng ở nhà, chúng ta gặp huynh ấy ở sảnh trước nhé."
Tần Di không có bất kỳ phản đối nào, nhưng Mộ Phi bất giác cắn môi khi nghe những lời của Thẩm Thanh Đường, nói một cách ngập ngừng, "Ta cũng đi sao?"
Thẩm Thanh Đường cho rằng Mộ Phi sợ gặp người lạ, liền cười nói: "Huynh trưởng bằng tuổi chúng ta, tính tình rất thẳng thắn, cũng không phải người xấu."
Mộ Phi: "Ồ...!vậy thì được."
Y không muốn tỏ ra sợ sệt trước mặt Thẩm Thanh Đường.
Hơn nữa...!Chắc là không đụng phải người đó đâu nhỉ?
Thẩm Thanh Đường thấy vẻ mặt Mộ Phi hơi bối rối, liền bước tới vỗ nhẹ vào vai y: "Tiểu Phi, nếu đệ thật sự không muốn thì cũng đừng miễn cưỡng, ta sẽ để Trần bá bá dẫn đệ đi ăn chút gì đó?"
Mộ Phi sửng sốt một lúc, đối mặt với sự thấu hiểu của Thẩm Thanh Đường, y có chút xấu hổ, nhưng y định nói không sao.
Tần Di một mực đứng ở bên cạnh rốt cuộc nhịn không được nữa: "Kệ nó đi, nó chính là quái đản như vậy."
Mộ Phi:?
Sắc mặt Mộ Phi nhất thời có chút tức giận, nhưng lại không dám nổi giận với Tần Di.
Thẩm Thanh Đường cảm nhận được áp lực không hiểu nổi trên người Tần Di, hơi sửng sốt, sau đó bình tĩnh cười cười, đi vòng qua bên người Tần Di, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Tần Di bất ngờ bị đôi tay mềm mại và tinh tế của Thẩm Thanh Đường nắm lấy, mu bàn tay như bị điện giật, hắn vô thức muốn rút tay ra.
Nhưng Thẩm Thanh Đường rất nhanh mà đưa năm ngón tay của mình vào kẽ hở giữa năm ngón tay của Tần Di, rồi lặng lẽ nắm chặt lại.
Cứ như vậy...!Tần Di không rút ra được nữa.
Tần Di:...
Lúc này, Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, khẽ cười nói: "Được rồi, Lan Đình, đừng giận Tiểu Phi như vậy, chúng ta đi trước đi."
Ánh mắt Tần Di nhấp nháy hồi lâu, cuối cùng bình tĩnh nắm tay Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: "Được, đi thôi."
Đột nhiên bị lãng quên sau lưng, Mộ Phi khóe miệng giật giật: Ha ha...
· ·
Sau khi đi qua nhiều con đường và hành lang, ba người họ cuối cùng cũng đến sảnh trước của nhà họ Thẩm.
Mộ Phi mới đầu hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, sau đó lại có chút líu lưỡi và mất kiên nhẫn.
Thế quái nào mà nơi này lại lớn như vậy?
Sau khoảng một nén hương, khi ba người Thẩm Thanh Đường đến sảnh trước, Thẩm Thanh Ngạn mặc kiếm bào trắng có họa tiết mây viền vàng đã đợi sẵn ở đó.
Lúc này Thẩm Thanh Ngạn đang đứng chắp tay sau lưng, tướng mạo tuấn tú, có khí chất nho nhã của một công tử thế gia, vừa nhìn đã biết người có tu dưỡng.

Vốn dĩ Thẩm Thanh Ngạn đã nở nụ cười chào đón, nhưng khi nhìn thấy Mộ Phi trốn sau lưng hai người họ, sắc mặt Thẩm Thanh Ngạn hơi thay đổi.
"Là ngươi?!"
Mộ Phi vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Ngạn, lại nghe được những lời này, não bộ lập tức đình trệ, chỉ còn lại một ý nghĩ trong đầu.
Tiêu rồi, tiêu rồi, sao lại là hắn ta chứ?
Mình có nên chạy trốn không?
Thẩm Thanh Đường không biết chuyện gì xảy ra, không khỏi kinh ngạc nói: "Huynh biết Tiểu Phi sao?"
Bị những lời này của Thẩm Thanh Đường làm cho giật mình, sắc mặt Thẩm Thanh Ngạn lập tức trở nên kỳ quái.
Lúc này, tâm tư Mộ Phi quay cuồng, y ho khan một tiếng, sau đó bình tĩnh lui về phía sau Tần Di một chút, thấp giọng nói: "Ngại quá, ta hình như chưa từng gặp qua Thẩm đại ca.

Ngươi có phải nhận sai người rồi không?"
Thẩm Thanh Ngạn:...
Dù sao cũng là công tử thế gia, Thẩm Thanh Ngạn nhìn Mộ Phi một lúc, nhìn đến da đầu Mộ Phi tê dại, nếu không có Tần Di ở đó, y có lẽ thật sự quay đầu bỏ chạy rồi.
Nhưng một lúc sau, Thẩm Thanh Ngạn lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa khiêm tốn ban đầu, cười nhạt nói: "Ừm, thoạt nhìn quả thực rất giống, nhìn kỹ thì có lẽ ta nhận sai người rồi.

Tiểu huynh đệ thứ lỗi."
Mộ Phi sửng sốt một chút, nhíu mày, không thể tin được Thẩm Thanh Ngạn lại thay đổi lời nói nhanh như vậy, không khỏi lén lút liếc nhìn Thẩm Thanh Ngạn một lần nữa.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của Thẩm Thanh Ngạn vẫn như cũ, ánh mắt rất bình tĩnh, tựa hồ thật sự cảm thấy mình nhận lầm người.
Mộ Phi lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, không sao, nhận nhầm người thôi mà, ai cũng đã từng bị như vậy."
Thẩm Thanh Ngạn cười: "Tiểu huynh đệ thật rộng lượng."
Mộ Phi cũng không hiểu ý tứ, bối rối nói theo: "Rộng lượng, rộng lượng."
Tần Di:...
May mắn thay, sau trận nhầm lẫn này, thái độ của Thẩm Thanh Ngạn đối với Mộ Phi thực sự rất bình tĩnh, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Trái tim treo lơ lửng của Mộ Phi cũng dần buông xuống.
Chỉ có Tần Di tựa hồ nhớ tới điều gì, không ngừng khẽ mím môi mỏng, tựa hồ rất không vui..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.