Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Hoàng Đế

Chương 5




Giang Vãn Tình tựa như cảm thấy mệt mỏi, một tay chống tại trên bàn trà, đỡ trán, đôi mắt nhắm lại, lông mi thon dài run lên, đường cong sườn mặt cực kì ôn nhu, thần sắc nhu hòa.


Dung Định chậm rì rì tới, chần chờ nâng lên tay, hồi lâu không hạ xuống, ngón tay nắm chặt, mới phát giác trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh như băng. Lại một lát sau, tay hắn dừng ở trên bờ vai gầy yếu của nữ tử, nhẹ nhàng gõ một cái.


Giang Vãn Tình mày liễu hơi nhíu, không mở mắt: "Thủ pháp có chút mới lạ ."


Dung Định đông cứng nói: "Nương nương thứ tội."


Giang Vãn Tình cười cười, nói: "Không sao, thứ ngươi vô tội, tiếp tục đi."


Dung Định một bên vỗ nhẹ, một bên nhìn trộm nàng.


Giang Vãn Tình vẫn là bộ dáng điềm tĩnh như vậy, dung nhan đẹp đẽ vừa quen thuộc vừa xa lạ, mà sự xa lạ này... Đến từ chính sự mới lạ giữa vợ chồng bọn họ.


Cho đến giờ này khắc này, Dung Định bỗng nhiên nghĩ đến, ở chung rất nhiều năm, ở trong trí nhớ của hắn, lại cực ít thời điểm cách Hoàng hậu như thế gần.


Trường Hoa Cung ngay cả một tiểu thái giám, đều thân cận với Giang Vãn Tình hơn so với hắn.


... Nhất là tên thái giám này còn là giả thái giám.


Hai ý niệm này cùng gộp lại khiến Dung Định càng ngày càng cảm thấy khó chịu.


Thời điểm hắn tỉnh lại, là trên giường ở hạ phòng, tiểu thái giám này phạm sai, bị người ta đánh, đang ở trên giường kêu đau.


Lúc hắn phát hiện đó là tên giả thái giám, hắn vừa sợ vừa giận, giận là phòng quản sự rất vô dụng, cư nhiên để một tên nam nhân lục căn không thiếu (*tran: ko thiếu cái đó đó J) trà trộn vào hậu cung, còn sợ lại là... tên giả thái giám này hầu hạ ở giữa hậu cung, hắn hoàn toàn không biết gì cả, nếu như thật sự là một người không thành thật , hậu quả nghĩ đến chắc chắn không chịu nổi.


Nhưng tố giác là không có khả năng , đó là tự tìm đường chết.


Dung Định suy nghĩ bay tán loạn, động tác liền có chút không yên lòng, mu bàn tay trong lúc lơ đãng sờ qua gò má nữ tử, xúc cảm ôn nhuyễn mà nhẵn nhụi kia, một cái chớp mắt mà qua, lại ở hắn trong lòng lưu lại dấu vết.


Hắn lập tức dừng tay, cúi đầu nói: "Nương nương thứ tội."


Thanh âm so với lúc trước nhẹ một chút.


Giang Vãn Tình mở mắt ra, mỉm cười nói: "Từ khi ngươi đến Trường Hoa Cung, chỉ biết cúi đầu làm việc, ở trước mặt ta cũng không nói mấy câu, rất giống cái hũ nút, trúng mấy đòn đánh, lại nói nhiều lên, nhưng toàn là thỉnh tội."


Dung Định nhíu nhíu mày, sợ Hoàng hậu nhìn ra cái gì, cúi mặt nói: "Là... Là do ta tay thô chân quýnh, làm nương nương mất hứng ."


Nô tài hai chữ đến bên môi, đến cùng không thể nói được, chỉ phải đành nuốt xuống.


Nghĩ tới kiếp trước hắn là người xuôi gió xuôi nước quen rồi, đừng nói làm về sau lên làm đế vương, chính là lúc trước, hắn năm ấy 6, 7 tuổi liền bị phong Thái tử, phụ hoàng ở trong các hoàng tử xem trọng hắn nhất, bởi vậy, trừ bỏ thân thể yếu một chút, trừ bỏ chính thê trong lòng không có hắn, cuộc đời ngắn ngủi của hắn khi còn sống cũng coi như viên mãn .


Hai chữ nô tài này, không thể nào mà nói ra được.


Bảo Nhi ở bên xen mồm nói: "Cũng không phải là do bị đánh , đầu ngu ngốc đi sao! Mới vừa rồi quận chúa đáng ghét nháo tới cửa, ở trước mặt nương nương diễu võ dương oai , ngươi cũng không biết đường mà ngăn đón, che chở nương nương của chúng ta... Tên ngốc nhà ngươi!"


Dung Định lại nói: "Nương nương thứ tội."


Giang Vãn Tình mỉm cười, lắc đầu nói: "Tấn Dương chính là tính tình này, bằng các ngươi cũng ngăn không được, không cần tự trách."


Bảo Nhi căm giận nói: "Nương nương! Người chính là quá dễ nói chuyện rồi."


Giang Vãn Tình nói: "Đều đi xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình."


Bảo Nhi lên tiếng, cùng Dung Định lui ra.


Ra cửa điện, hai người cùng nhau đi về phía sau điện, Bảo Nhi bỗng nhiên quay đầu, hạ giọng: "Tiểu dung tử, vừa rồi lời nương nương nói, ngươi đều nghe rõ ràng ?"


Dung Định gật gật đầu, không có biểu cảm gì.


Bảo Nhi chớp chớp hai mắt, tràn đầy tò mò: "Theo lời nương nương nói, có vẻ như thời niên thiếu có cùng Nhiếp chính vương lui tới."


Dung Định thần sắc hờ hững, nhìn không chớp mắt: "Thì sao?"


Bảo Nhi hỏi: "Ngươi không hiếu kỳ là lui tới như nào sao?"


Dung Định bỗng dưng ngừng bước chân, liếc nàng một cái.


Bảo Nhi chỉ cảm thấy ánh mắt kia cực lạnh, nhất thời nghẹn lời, chờ phản ứng lại, muốn mắng hắn hai câu, hỏi hắn hung hăng trừng mắt như vậy làm gì, người đằng trước đã đi ra xa rồi.


*


Trong phòng khách của phủ Nhiếp chính vương, Giang thượng thư đang ngồi chờ, chén trà nhỏ trong tay hắn đã lạnh , hơi nóng đã tan hết, lá trà xanh biếc cũng lắng xuống đáy chén.


Hắn bất giác bưng lên nhấp một ngụm, nhất thời nhíu nhíu mày.


Mắt thấy đã sắp hết một chén trà, vẫn không thấy bóng dáng Nhiếp chính vương.


Lại một lát sau, có một bóng người hướng về phía bên này .


Giang thượng thư vội đứng lên, cười đầy cung kính, đi qua đón: "Vương gia —— "


Người vừa tới cười, mở miệng nói: "Hạ quan gặp qua thượng thư đại nhân, đại nhân vẫn mạnh khỏe chứ?"


Giang thượng thư ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ trước mặt không phải là Nhiếp chính vương mặt lạnh, mà là một gã nam tử mặt mày ôn hòa, đúng là thuộc hạ đắc lực nhất bên người Vương gia, thống lĩnh thị vệ ở Vương phủ, Tần Diễn Chi.


Không biết vì sao, đối phương càng là cười ôn hòa có lễ, Giang thượng thư trong lòng liền càng không yên, miễn cưỡng cười nói: "Nguyên lai là Tần đại nhân, không biết Vương gia đã từ trong cung trở lại chưa?"


"Không dám, không dám. Hạ quan người nhỏ, lời nhẹ, không dám nhận xưng hô đại nhân này." Tần Diễn Chi tựa như sợ hãi, ngữ khí chậm rì rì : "Vương gia còn chưa trở về, cho nên ta mới đến thông báo một tiếng, đại nhân cũng biết, tiên đế vừa đi không lâu, tân đế tuổi nhỏ, Vương gia mấy ngày nay thật sự bận, thường xuyên tối trời mới trở về, ngài cũng không cần ở trong này chờ, có chuyện gì quan trọng, ngày khác vào triều lại nói cũng không muộn."


Nhìn thế này, cả trái tim của Giang thượng thư rơi thẳng xuống, lại luôn không rơi hẳn xuống mà treo giữa không trung ở vực sâu, làm hắn hoảng hốt cực độ.


Tần Diễn Chi tuy rằng khách khí, nhưng là kinh nghiệm ở quan trường của Giang thượng thư, như thế nào lại không nghe được trào phúng trong lời nói của hắn—— hắn biết rõ bản thân không phải vì công việc mà đến, mà vẫn bảo hắn(*Giang thượng thư) vào triều tấu bẩm Vương gia, căn bản chính là chê cười hắn.


Giang thượng thư lại nghĩ tới trước khi ra cửa, phu nhân Trần thị một phen nước mũi một phen nước mắt lên án.


"Tại ngươi... Đều tại ngươi! Lão gia, là ngươi hại Vãn Vãn của ta, là ngươi lầm lỡ cả đời của nàng!"


"Năm đó Nhiếp chính vương đột nhiên bị bắt vào tù, ngươi lúc đó thấy hắn gặp nạn không cứu, lại không thấy Vãn Vãn khắp nơi tìm người cầu tình vì hắn, lại e sợ Thánh Tổ hoàng đế biết, giận chó đánh mèo lên ngươi, liền thông đồng với tiên đế, bức bách Vãn Vãn gả cho hắn. Ngươi khẳng định thật không ngờ, Nhiếp chính vương sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi..."


"Hiện tại tốt rồi, Hoàng thượng còn nhỏ như vậy, thực quyền do Nhiếp chính vương nắm giữ, ngươi buổi tối sầu ngủ không được, chỉ là vì lo cho cái mũ trên đầu ngươi, ngươi, ngươi có từng lo lắng cho Vãn Vãn của ta, ngươi có từng tưởng tượng nàng ở trong cung sống như thế nào? Thiên hạ sao lại có người cha nhẫn tâm như ngươi!"


Chuyện sai năm đó, hắn đâu chỉ là hại ái nữ, còn gây tội với Nhiếp chính vương.


Dù sao, khi đó Nhiếp chính vương vài lần đến cửa thăm, trừ lần đầu tiên cứng rắn xông tới, không thể ngăn lại bên ngoài, sau này vài lần hắn đến gặp Vãn Vãn, đều bị bản thân kêu người chặn ở bên ngoài.


Thù này kết lớn.


Đã nhiều ngày, Nhiếp chính vương đúng là bận rộn sự vụ, trong triều đình đối xử với hắn cũng chỉ là nhàn nhạt , không khác gì so với người khác, nhìn không ra hắn ẩn dấu tâm tư như nào.


Từ biệt mấy năm, thiếu niên trầm mặc ngày xưa vẫn như trước tích chữ như vàng, vui buồn đều không hiện ra mặt, một thân thiếu niên khí phách, chung quy là đã lắng đọng lại dưới đáy mắt sắc bén lạnh băng, không dễ hiển lộ trước mặt người khác.


Lòng quân khó dò.


Giang thượng thư vẫn luôn suy tư, cảm thấy hắn cần phải đến một chuyến này.


Đáng tiếc trái chờ phải chờ, lại không chờ được Nhiếp chính vương.


Giang thượng thư thu lại đáy lòng bất ổn, nói: "Hôm nay cũng không có việc gì bận, ta lại chờ thêm một chút."


Tần Diễn Chi liền nâng tay, gọi tỳ nữ đến, phân phó : "Không thấy trà của thượng thư đại nhân đã lạnh sao? Còn không đổi chén mới."


Hai tỳ nữ nói một tiếng 'Tần đại nhân thứ tội', lui xuống, chỉ chốc lát bưng trà mới lên.


Tần Diễn Chi xoay người nhìn lại liếc mắt một cái, thấy bên ngoài rơi giọt giọt tí tách mưa nhỏ, không khỏi khách khí nói: "mưa không biết khi nào mới có thể ngừng, đại nhân cứ việc ở chỗ này chờ, nếu như hạ nhân có gì chậm trễ, ngàn vạn đừng tha cho bọn họ."


Giang thượng thư nói: "Đa tạ Tần thị vệ."


Hắn biết, tuy rằng nếu nói về chức quan, Tần Diễn Chi không là gì với hắn, nhưng hắn là tâm phúc đắc lực của Nhiếp chính vương, địa vị hiện tại không phải là nhỏ.


Tần Diễn Chi lại nhìn nhìn mưa bụi tinh mịn ngoài phòng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vương phủ đến cùng là Vương phủ, dù sao cũng phải có đạo đãi khách, thí dụ như sẽ không thể ở lúc trời mưa to, để khách dính mưa ở ngoài phủ chờ, truyền ra ngoài lại bị người chê cười?" Hắn quay đầu, xem đối phương trên mặt tươi cười cương ở khóe miệng, ôn thanh nói: "Giang thượng thư, ngài nói có phải thế không?"


Giang thượng thư trong lòng lộp bộp một chút, dù là đã ở quan trường chìm nổi nhiều năm, nét mặt già nua vẫn là đỏ lên .


Năm ấy Lăng Chiêu tới cửa, hắn phân phó gia đinh ngăn lại, nói hắn cùng Giang Vãn Tình đều không có ở nhà, có một lần trời mưa to, thiếu niên quật cường kia ở ngoài cửa đợi vài canh giờ.


Hắn nhớ được rõ ràng, bởi vì Lăng Chiêu ở bên ngoài khổ sở chờ, Giang Vãn Tình lại ngay tại trong thư phòng khóc cầu xin hắn, cầu hắn dù không để Lăng Chiêu tiến vào, ít nhất cũng để cho nàng đi ra ngoài khuyên hắn trở về.


Lúc đó Lăng Chiêu chẳng qua là một hòang tử bị thất sủng, có tội trong người, hắn (* Giang thượng thư) lại đã đầu phục tiên đế, đương nhiên không cho nữ nhi lại liên lụy đến, nhẫn tâm cự tuyệt .


Ai nghĩ đến, Lăng Chiêu không có như hắn mong muốn, chết trận sa trường, chết bệnh ở biên cương, khi tiên đế bệnh nặng, cư nhiên còn triệu hắn trở về, phong làm Nhiếp chính vương.


Tiên đế cả đời anh minh, sao đến cuối cùng... hồ đồ như vậy a!


Giang thượng thư chống lại ánh mắt mang theo châm chọc của Tần Diễn Chi, cười gượng nói: "Đúng, đúng vậy."


Không khí ở phòng khách trở nên dị thường xấu hổ, may mắn đúng lúc này, thanh âm thiếu nữ xinh đẹp bỗng dưng vang lên: "Tần thị vệ, bọn họ nói ngươi ở trong này... Vương gia đâu?"


Tần Diễn Chi xoay người, thấy là Tấn Dương quận chúa, liền thi lễ: "Tham kiến quận chúa."


Tấn Dương quận chúa nhíu mày: "Ngươi không cần đa lễ! Vương gia còn chưa trở về sao? Sao ngươi không theo hắn tiến cung?"


Tần Diễn Chi nói: "Trong phủ có chút việc nhỏ, Vương gia bảo ta về trước xử lý."


Tấn Dương quận chúa thất vọng thở dài, vẫy vẫy tay: "Thôi, ta trước chờ hắn."


Tần Diễn Chi trong lòng biết, chủ tử của hắn chắc chắn là không muốn thấy quận chúa , liền ngăn cản, hỏi: "Không biết quận chúa có chuyện gì? Vương gia gần đây bận nhiều việc, nếu không phải việc rất quan trọng, không bằng để ta chuyển lời —— "


"Chính là rất quan trọng , rất rất quan trọng !" Tấn Dương quận chúa đánh gãy lời hắn, không kiên nhẫn vòng qua hắn, để nha hoàn mở ô, đi vào trong mưa bụi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.