Ông lão Vệ sờ sờ đầu Tiểu Đậu Tử, giải thích: "Không sao, là chị muốn cho Tiểu Đậu Tử sữa bò, Tiểu Đậu Tử nhớ rõ không cần nói cho những người khác, biết không?"
Tiểu Đậu Tử bừng tỉnh, hiểu chuyện gật gật đầu: "A, bởi vì sẽ gây phiền phức cho chị ấy phải không?"
"Ha hả...... Tiểu Đậu Tử của chúng ta thật thông minh."
Ngày hôm sau, Thích Thất rớt hai hộp sữa, hai bình nước lớn.
Ngày thứ ba, Thích Thất rớt sữa, nước, còn có một hộp kẹo.
"Chị, em không thể ăn kẹo, em đang thay răng." Tiểu Đậu Tử nói xong, nhe ra Thích Thất xem một cái hàm rớt mấy cái răng.
Thích Thất tò mò tiến lên xem: "A? Thay răng à? Vậy là không thể ăn kẹo, vậy em muốn ăn cái..." Chợt thấy không đúng, giơ tay lên bụm miệng, hung hung ba ba nói với Tiểu Đậu Tử: "Đều nói không phải chị làm rớt, em đừng nói bừa."
Nói xong liền đi nhanh về phía trước, không nghĩ đi ra xa mấy mét đột nhiên dừng lại, lúc lắc cái đầu, sau lại thẳng tắp quay trở về.
"Cái kia...... Khụ, khụ, em muốn ăn cái gì?"
"Chị muốn làm rớt cho em ăn sao?"
"Ai...... Ai muốn rớt cho em ăn." Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, Thích Thất nói xong liền mau chân chạy đi.
"Mẹ, mẹ mau đến xem, Tiểu Đậu Tử trộm đồ vật." Cô bé Lili nhìn thấy Tiểu Đậu Tử trong tay cầm một hộp kẹo, hướng về phía mẹ mình hô to.
"Em không trộm đồ vật, đây là em nhặt được." Tiểu Đậu Tử biết không thể nói ra là chị cho, nói ra sẽ làm chị bị phiền toái.
"Nhặt được! Nói dối cũng không biết nói, lúc này em đi đâu có thể nhặt được một hộp kẹo? Khẳng định là em trộm!"
Lili hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm kẹo trong tay Tiểu Đậu Tử, cô bé đã bao lâu không gặp qua đồ ăn vặt.
Mẹ Lili kéo cô bé ra một bên, trên mặt ra vẻ ôn hòa, cười: "Tiểu Đậu Tử, dì biết cháu không trộm, cái này có phải có người cho cháu không? Cháu nói cho dì biết ai cho cháu, có được không?"
Cô ta khẳng định là trong đội ngũ Hàn Tiến có người cho đứa nhỏ này kẹo, cô đang lo không có biện pháp ăn vạ đội ngũ Hàn Tiến, hiện tại quá tốt, bọn họ cho Tiểu Đậu Tử đồ, vậy cũng phải cho đám người mình đồ vật.
Tiểu Đậu Tử thần sắc có chút hoảng loạn, liên tục xua tay lắc đầu: "Không, không có người nào, chính là cháu nhặt được."
"Tiểu Đậu Tử, dì nói cho cháu biết, con nít không thể nói dối, nói dối sẽ bị cắt đầu lưỡi." Mẹ Lili gương mặt tươi cười chuyển thành biểu tình âm u, dọa tới cậu bé.
"Oa oa...... Cháu không muốn bị cắt đầu lưỡi......" Tiểu Đậu Tử bị bộ dáng cô ta dọa sợ tới mức oa oa khóc lớn.
Thu lại thần sắc trên mặt, mẹ Lili đi đến trước mặt Tiểu Đậu Tử, dụ dỗ: "Không muốn bị cắt đầu lưỡi thì nói cho dì biết ai cho cháu."
"Không nói, ô ô...... Bị cắt đầu lưỡi cháu cũng sẽ không nói." Không thể nói ra chị, nói chị ra, chị sẽ bị cắt đầu lưỡi, chị cũng nói dối, cậu phải bảo vệ chị ấy.
"Cái đứa nhỏ này thật là mạnh miệng, nhanh lên nói cho ta biết, ai cho mày?" Mẹ Lili thấy dọa Tiểu Đậu Tử không được, đôi tay nhấc cậu bé lên tới giữa không trung, đem quần áo Tiểu Đậu Tử đều kéo xuống.
Đám người Hàn Triều cơm nước xong liền lên xe buýt nghỉ ngơi, Bạch Thi Thi và Lam Tiểu Điệp cũng đi theo Hàn Tiến lên xe buýt, ở bên ngoài cũng chỉ có đám người Vương Hạo ở đó, ông nội Tiểu Đậu Tử cùng đôi tình nhân kia lại không biết đi nơi nào, bởi vậy cũng không ai ra ngăn cản mẹ Lili.
"Ê! Cô đang làm gì!"
Lên xe buýt lấy từ chỗ Hàn Triều hai bịch đào khô, muốn đi "rớt" cho Tiểu Đậu Tử, Thích Thất vừa ra cửa xe liền thấy Tiểu Đậu Tử không ngừng giãy giụa đang treo ở giữa không trung, cô hô to một tiếng chạy nhanh tiến lên giải cứu.
"Ai kéo tôi?" Mẹ Lili bị người kéo tay, quay đầu lại nhìn thấy Thích Thất, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, một bàn tay chụp lấy Thích Thất: "Tôi còn tưởng ai cho thằng nhỏ này kẹo, thì ra là cô."
"Không...... Không phải tôi......" Thích Thất thấy mẹ Lili hốc mắt muốn nứt ra nhìn mình chằm chằm, trong mắt tràn đầy đều là điên cuồng, cô kinh hãi lùi sau hai bước, cảm thấy sắp bị té xuống đất lại được một người chặn ngang đỡ lấy.
"Hàn tổng......"
Nguyên lai đám người Hàn Triều nghe được tiếng la của Thích Thất, xuống dưới nhìn xem xảy ra chuyện gì, mới vừa xuống xe liền nhìn thấy Thích Thất cùng người đàn bà bên đội ngũ kia không biết lôi kéo cái gì, còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì thấy Thích Thất lui bước ra phía sau sắp ngã, Hàn Triều không kịp nghĩ, bước nhanh đến tiếp được.
"Có người tới hỗ trợ? Tới vừa lúc, chính là các người cho thằng nhỏ này kẹo đi, đừng có mà không thừa nhận!" Mẹ Lili vừa thấy có người tới liền náo loạn lên, cô ta sợ phiền phức không đủ lớn, càng làm lớn bọn họ càng có nhiều chỗ tốt.
"Đúng vậy, kẹo chính là tôi cho." Xác định Thích Thất không có việc gì, Hàn Triều nghiêng liếc mẹ Lili một cái, anh là ngại xử lý phiền toái, nhưng xem ra bọn họ nhảy nhót trước mặt mình cũng đủ phiền.
Mẹ Lili sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Triều thừa nhận nhanh như vậy, cô ta còn tưởng rằng phải phí một phen miệng lưỡi, bất quá thừa nhận liền quá tốt.
"Cậu thừa nhận cậu cho thì tốt rồi, dựa vào cái gì mà cậu cho nó kẹo?"
Hàn Triều nhướng mày cười nhạo: "Tôi nói này bác gái, kẹo là của tôi, tôi đương nhiên thích cho ai thì cho, tôi đây thích cho em ấy."