Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 40




Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

"Các cậu thấy việc tớ mua laptop secondhand thế nào?" Trong lúc ăn cơm trưa Cố Khê hỏi.

Sở Dục Tân đang cúi đầu ăn canh ngẩng đầu hỏi: "Cậu mua laptop làm gì?"

"Đương nhiên là để dùng rồi."

Khương Linh nói: "Nhưng bây giờ trường cũng không có mạng, mua cũng không thể dùng, huống hồ tài chính của cậu..."

Cố Khê đương nhiên biết ý của Khương Linh, "Ý tớ là muốn mua chủ yếu để viết bản thảo, tớ cảm thấy thứ bảy tương đối rảnh, nếu dùng máy tính viết sẽ nhanh hơn nhiều, cũng tốn ít bước hơn."

Hơn nữa cô còn muốn trong kì nghỉ hè viết thêm một tiểu thuyết nữa đăng trên trang Tấn Giang. Nếu chỉ viết bằng di động thì hiệu suất quá thấp.

Sở Dục Tân nói: "Cậu dự định mua bao nhiêu tiền?"

"Khoảng 800."

"Mấy loại từng này tiền tớ sợ dùng mấy ngày là hỏng."

Cố Khê cũng lo lắng vấn đề này cho nên mới hỏi ý kiến bọn họ.

"Nhà tôi thừa vài cái laptop, nếu cậu muốn tôi có thể cho cậu mượn dùng trước một thời gian." Hạ Hữu Nam nói.

Hạ Hữu Nam vừa mở miệng, Cố Khê đã ngây ngẩn cả người.

Sở Dục Tân cười, nâng tay lên, tát một cái vào bả vai Hạ Hữu Nam, "Bạn tốt địa chủ Hạ Hữu Nam đã online, tùy tiện để mọi người ôm đùi mình."

Cố Khê nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam, laptop quá đắt, nếu Hạ Hữu Nam cho mượn cô cũng không dám nhận, "Tớ sẽ tiết kiệm nhiều tiền hơn để xem có đủ mua trước nghỉ hè không."

"Cuối tuần tôi sẽ mang đến, dù sao để nhà cũng không ai dùng."

Cố Khê nâng mắt nhìn anh, lời muốn nói gì lại nuốt trở vào.

___

Cuối tuần về nhà, Hạ Hữu Nam tìm khắp thư phòng cũng không thấy laptop của mình.

Chỉ có cuối tuần anh mới ở nhà mới sử dụng, đa số thời gian đều quen dùng di động, rất ít khi dùng laptop. Anh nhớ rõ anh đặt ở trong ngăn tủ phía dưới kệ sách, bây giờ lại không còn nữa, đành phải tìm ở những ngăn tủ khác.

Mạch Ngọc Linh đi ngang qua cửa thư phòng nghe thấy tiếng Hạ Hữu Nam bên trong lục lọi lung tung thì đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Hạ Hữu Nam ngồi xổm trước ngăn tủ, "Hữu Nam, con đang tìm gì vậy?"

Hạ Hữu Nam đóng lại ngăn tủ, trả lời một câu, "Laptop."

Mạch Ngọc Linh đột nhiên nhớ tới cái gì, " À, mấy ngày trước ba con cần laptop nên cầm laptop con đi rồi."

Hạ Hữu Nam từ mặt đất đứng lên, "Dùng xong chưa ạ?"

"Dùng xong rồi, ở thư phòng của ba, để mẹ lấy cho con." Mạch Ngọc Linh xoay người đi ra ngoài, đi sang thư phòng bên cạnh.

Bên cạnh là phòng làm việc của Hạ Tuấn Thành.

Chỉ chốc lát sau, Mạch Ngọc Linh đã cầm túi laptop tiến vào.

Hạ Hữu Nam nhận máy tính, đi đến bàn ngồi xuống, mở laptop lên.

Mạch Ngọc Linh nhìn lướt qua bàn của anh, phát hiện ra một cuốn sách có bìa rất dễ thương, bà cầm lên nhìn, trên bìa có mấy chữ to: Tình yêu màu tím, có hình một nam một nữ mặc áo đôi khiến bà rất kinh ngạc.

Hạ Hữu Nam nhìn thấy bà cầm cuốn tạp chí kia, sắc mặt hơi thay đổi: "Mẹ."

Mạch Ngọc Linh còn đang kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Hả?"

Hạ Hữu Nam liếc nhìn tạp chí trên tay bà, trên mặt khó có được vẻ xấu hổ, "Đừng chạm vào đồ của con."

Mạch Ngọc Linh một lúc lâu mới hiểu con trai đang nói đến tạp chí thiếu nữ trên tay, bà nói: "Mẹ cũng không ngờ con cũng thích xem tạp chí kiểu này."

Hạ Hữu Nam nhìn đi chỗ khác, "Không thích, chỉ tùy tiện mua mà thôi."

Mạch Ngọc Linh cúi đầu nhìn, phát hiện trên mặt bàn còn mấy quyển, vẻ mặt bà tươi cười, "Mẹ cũng đoán vậy." Mạch Ngọc Linh cầm lên mấy quyển còn lại, "Hôm nay mẹ đang chán, vừa vặn đọc tạp chí này có thể giết thời gian, nếu con không thích thì mẹ lấy nhé."

Hạ Hữu Nam nhìn màn hình máy tính, ra vẻ bộ dáng không để bụng, "Tùy mẹ."

Mạch Ngọc Linh cuối cùng cầm hết tạp chí thiếu nữ của Hạ Hữu Nam đi, anh cũng không quá để tâm, anh đã xem qua hết những mội dung cần nhìn rồi.

Chiều chủ nhật anh cố ý đến trường học trước hai tiếng.

"Hữu Nam, con phải về trường sao?" Mạch Ngọc Linh từ phòng bếp đi ra, nhìn anh đang đứng ở cửa.

Hạ Hữu Nam quay đầu lại, "Trở về có chút việc."

"Chuyện gì mà gấp vậy, mẹ đang làm bánh kem, con đợi lát nữa ăn chút rồi hẵng đi."

"Không ăn." Hạ Hữu Nam mở cửa đi ra ngoài, trên lưng anh đeo ba lô, trên tay còn cầm túi màu đen, bên trong có laptop.

___

Lúc Cố Khê nhận được điện thoại Hạ Hữu Nam là khi cô đang đọc sách trong gian hàng bên cạnh hồ hoa sen hướng tây bắc của trường.

Hạ Hữu Nam hỏi cô ở đâu.

Cố Khê cảm thấy kì lạ, "Làm sao vậy?"

"Nói vị trí của cậu đi." Hạ Hữu Nam nói.

Cố Khê nói vị trí cụ thể của mình.

Hạ Hữu Nam nói: "Ở đó chờ tôi."

Đối phương ngắt điện thoại, Cố Khê nhìn lịch sử trò chuyện trên màn hình mới xác nhận được Hạ Hữu Nam vừa gọi cho mình, sao anh lại gọi cho cô, còn bảo cô đợi anh?

Cố Khê cầm di động nhìn giờ, bây giờ còn chưa tới năm giờ, bình thường Hạ Hữu Nam khoảng 6 giờ 40 mới về trường.

Cố Khê ngồi hóng gió đứng lên, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy thân ảnh Hạ Hữu Nam.

Anh đang trêu cô?

Không có khả năng, Hạ Hữu Nam không phải loại người thích nói đùa.

Thời điểm Cố Khê đang thất thần nghĩ chuyện này thì Hạ Hữu Nam bước tới từ con đường mòn phía sau cô, con đường mòn này thông qua cổng trường.

Cố Khê đột nhiên ý thức được điều gì, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Hạ Hữu Nam đang đến gần.

Anh đeo ba lô, trên tay còn cầm một cái túi.

Cố Khê hơi ngơ ngác, cô hoàn toàn không biết Hạ Hữu Nam ở đây làm gì, "Cậu...có chuyện gì vậy?"

Hạ Hữu Nam bước lên hai bậc thang, đưa túi đen trên tay ra, "Máy tính."

Cố Khê ngẩn người, nhìn túi đen trên tay anh là túi máy tính, bên trong chính là laptop, cô hoàn toàn không ngờ anh thật sự sẽ mang đến.

Cô có chút bối rối, ngón tay vuốt ve vạt áo, "Cái này...Không, không được tốt lắm."

Hạ Hữu Nam nói: "Dù sao để ở trong nhà cũng không cần, sớm hay muộn cũng hỏng, cậu dùng đi."

Cố Khê vẫn muốn có máy tính riêng, nhưng vì không có tiền nên chỉ có thể mơ ước.

Nhìn thấy máy tính trên tay Hạ Hữu Nam, cô hơi cảm thấy đột nhiên bị sủng ái mà lo sợ, không biết đáp lại thế nào. Cô nên nhận không? Đây không phải đồ vật bình thường, là laptop, nếu làm mất cô cũng không đền nổi.

Thấy Cố Khê còn đang do dự, Hạ Hữu Nam chỉ vào máy tính trên tay, "Tôi mất công đi đường cậu lại không nhận, tay tôi đang tê rần hết lên rồi này."

Cố Khê mím môi, ma xui quỷ khiến tiếp nhận, "Cảm ơn."

Hạ Hữu Nam nhét tay vào túi quần, "Muốn cảm ơn thì viết bản thảo cho thật tốt."

"Ừm, nhất định." Cố Khê khẽ cười với anh.

Nhịp tim Hạ Hữu Nam nhảy một cái, mỗi một lần Cố Khê cười với anh, anh luôn thất thần một lát, giống như một có một dòng điện trong nháy mắt khống chế đại não, cầm lòng không đậu mà ngọt ngào.

Anh chuyển tầm mắt lên hồ hoa sen sau lưng Cố Khê, tháng tư hoa sen đã bắt đầu mọc lá, chờ đến tháng năm hoa sen sẽ liên tục nở rộ.

Gió nhẹ từ mặt hồ thổi qua làm rối mái tóc anh, anh nhìn thoáng qua Cố Khê, "Tôi về ký túc xá trước."

"Ừm."

Sau khi Hạ Hữu Nam đi, Cố Khê nhìn laptop trên tay, tâm tình có chút phức tạp, cô mong chờ laptop đã lâu, bây giờ cuối cùng có được nên trong lòng có chút vui sướng. Nhưng laptop này là của người khác, cô lại lo lắng mình không giữ tốt sẽ xảy ra vấn đề.

Sau khi mang máy tính về ký túc xá, để những người khác trong phòng không ý kiến, Cố Khê bắt đầu rối rắm không biết nên giấu máy tính ở đâu.

Việc cô có máy tính tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu không sau khi mọi người biết, không chừng sẽ có người nổi ý đồ xấu.

Cuối cùng vẫn quyết định đặt ở trong rương dưới giường, thứ hai đến thứ sáu cô không có thời gian chạm vào máy tính, chỉ có thứ bảy và chủ nhật là dùng được.

Thời gian qua thật sự nhanh, mỗi ngày đi qua đi lại phòng học ký túc xá nhà ăn, bất tri bất giác đã qua một nửa học kì 2 lớp 11.

Sau khi thi xong, học sinh được nghỉ 1-5 ba ngày.

Khi tan tiết tự học buổi tối ngày trước kì nghỉ, Trương Vân Hải thông báo cho lớp một tin nhắn khiến mọi người bùng nổ.

Trương Vân Hải: Nhà hàng âm nhạc của tớ khai trương vào ngày 1 tháng 5. Có ai đến ủng hộ không?

Sở Dục Tân: Mẹ nó, Vân Hải, không ngờ cậu là phú nhị đại đấy.

Khương Linh: Wow, hóa ra lớp có đại gia giấu mặt.

Đường Thành: Nếu là phú nhị đại chắc 50 tệ tớ nợ cậu không còn nữa nhỉ?

Trương Vân Hải: Phú nhị đại cái rắm, nhà hàng do ba và chú tớ gộp tiền mở thôi.

Viên Phương: Vân Hải, nếu bọn tớ đi có miễn phí không?

Trương Vân Hải: Có chứ.

Ngô Văn Hân: Ở đâu đấy?

Trương Vân Hải: Đường Quang Minh.

Đàm Mỹ Thanh: Tớ ở gần đấy, tớ đi [hì hì]

Trương Vân Hải: Ai còn muốn tới thì nhắn "1", để tớ thống kê xem bao nhiêu người.

Bên dưới một đống tin nhắn "1" hiện lên.

Sở Dục Tân vốn dĩ muốn trả lời là đi, nhưng thấy nhóm Khương Linh chưa trả lời nên cậu nhắn tin trong group chat của bọn họ.

Sở Dục Tân: @Mọi người, các cậu không đến nhà hàng Vân Hải sao?

Cố Khê: Tớ thấy nhiều người đi quá không tốt, ảnh hưởng đến buôn bán nhà người ta.

Khương Linh: Đúng vậy, tớ thấy trong nhóm có mười mấy người trả lời rồi, nếu tất cả chúng ta đi thì đến lúc khai trương sẽ chiếm hết chỗ, khách hàng tính sao.

Sở Dục Tân: Để tớ đi hỏi một chút.

Sở Dục Tân nhắn tin trên nhóm lớp: Vân Hải, lớp chúng mình đi nhiều người vậy, nếu ảnh hưởng đến buôn bán nhà cậu thì sao.

Trương Vân Hải: Không đâu, tầng hai nhà hàng chuyên để tụ tập người, ba bảo tớ gọi nhiều người, càng náo nhiệt càng tốt.

Sở Dục Tân: Ok.

Sở Dục Tân lại lần nữa nhắn trên nhóm bọn họ: Nhìn thấy tin nhắn trên nhóm chưa, Vân Hải nói càng nhiều người càng tốt.

Cố Khê vừa định trả lời rằng sẽ đi thì di động lại nhắc nhở có tin nhắn mới, là từ Trương Vân Hải.

Trương Vân Hải: Cố Khê, 1-5 cậu đến không?

Cố Khê: Có, đi thì đi.

Trương Vân Hải: [đáng yêu] Tớ sẽ nhớ ơn cậu suốt đời.

Cố Khê: Ok.

Cố Khê nhìn nhóm chat bốn người, Khương Linh và Sở Dục Tân cũng đang nói chuyện.

Khương Linh: @Cố Khê @Hạ Hữu Nam hai người đâu rồi?

Cố Khê: Tớ vừa đồng ý đi rồi.

Khương Linh: Không thấy cậu nói gì trong nhóm mà.

Cố Khê: Nhắn riêng rồi.

Sở Dục Tân: Mẹ nó, cậu ta sẽ không tự mình hỏi đi.

Khương Linh: Vân Hải vẫn luôn đặc biệt chú ý tới Cố Khê mà.

Cố Khê: [mồ hôi lạnh] Hai cậu nói đủ rồi đấy.

Sở Dục Tân: Mẹ nó, tên Hạ thiếu kia thế mà lại trả lời trong nhóm lớp!

Cố Khê nhanh chóng lên nhóm lớp nhìn, đúng vậy, đã trả lời, chỉ nhắn "1" đại biểu là anh sẽ đi.

Sau khi anh trả lời, liên tục có mấy nữ sinh nhắn theo, hiển nhiên là đi vì anh.

Trương Vân Hải: @Hạ Hữu Nam Hạ thiếu, đế lúc đó cậu dùng mị lực hấp dẫn thật nhiều khách nữ vào nhà hàng đấy nhé.

Hạ Hữu Nam: Không bàn nữa.

Sở Dục Tân: Cậu ấy không muốn thì để tớ.

Trương Vân Hải: Tớ đẹp trai hơn cậu, cảm ơn.

Sở Dục Tân: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Phía dưới bình luận:hahahahhahah.

___

Trong kì nghỉ 1-5 trường học càng quạnh quẽ, Cố Khê cầm laptop đến gian hàng bên cạnh Tây Hồ, bắt đầu viết truyện mới.

Khoảng thời gian trước thi giữa kì, vì bận rộn nên cô không có thời gian viết, mấy ngày nghỉ này cô phải bổ sung lại.

Sau khi có laptop, hiệu suất của cô tăng lên không ít, lúc tan tiết tự học tối nếu có linh cảm hoặc nhàn rỗi sẽ biết trên vở, chờ đến cuối tuần sửa sang lại đánh lên máy tính.

Tần suất cô đánh bản thảo ngày càng cao, tháng tư viết được hai truyện, đều là truyện ngắn 1 vạn chữ, 1000 chữ được 100 tiền nhuận bút, kiếm được khoảng 2000 tệ. Trước mắt còn có một bản thảo đã vượt qua vòng đánh giá đầu tiên, chờ biên tập nhắn tin lại.

Cho dù là kiếm được tiền cô cũng không dám tiêu quá nhiều, muốn tiết kiệm để dùng cho lớp 12 và đại học, cô đều phải chậm rãi dành dụm từ giờ.

Nghỉ hè cô còn có kế hoạch vừa viết truyện ngắn cho đầu tạp chí, vừa muốn thử sức đăng truyện dài lên mạng, xem có thể xuất bản được không.

Nếu trước tháng 7 còn đủ 5000 tệ thì sẽ tự mua cho mình laptop 2000 tệ.

Cố Khê và Khương Linh hẹn 6 rưỡi chờ ở trạm xe bus, sau đó cùng đến nhà hàng âm nhạc của Trương Vân Hải.

Nhà hàng tên là nhà hàng âm nhạc Tố Phương Hoa Lí, Cố Khê cùng Khương Linh vừa vào cửa đã thấy nhân viên cười nói: "Xin chào, hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi quý khách đi tổng cộng bao nhiêu người?"

Cố Khê nói: "Bọn em là bạn cùng lớp của Vân Hải."

Nhân viên nói: "Ồ, vậy mời lên tầng hai."

Cố Khê nói cảm ơn, kéo Khương Linh lên tầng hai.

Không gian tầng hai của nhà hàng rộng lớn, có khoảng hai mươi bàn, mỗi bàn không giống nhau, bàn hai người hay tám người đều có. Trên trần treo mấy đèn màu lấp lánh, có chút mộng ảo, mỗi bức tường vẽ một bức tranh trừu tượng khác nhau.

Khương Linh không nhịn được lấy di động ra chụp ảnh, "Đẹp quá đi."

Cố Khê nhìn xung quanh, phát hiện có một sân khấu trên tầng hai, trên sân khấu có đàn dương cầm, có trống, kèn jazz, saxophone, người đang hát trên sân khấu đúng là Sở Dục Tân, cậu ngồi trên ghế cao, thật chân tình hát bài "Thích em."

Cố Khê vỗ vai Khương Linh, dùng cằm chỉ lên sân khấu, "Nhìn bên kia kìa."

Khương Linh nhìn qua, lỗ tai đỏ hồng, "Tên khốn Sở Dục Tân kia, hát dở như vậy mà còn hát."

Cố Khê cười, "Tớ cảm thấy cũng không tệ lắm, ít nhất hơn tiếng Quảng Đông."

"Cố Khê! Khương Linh! Bên này!"

Cố Khê nhìn theo giọng nói, Trương Vân Hải ngồi trên ghế vẫy tay với bọn họ.

Hóa ra đã có bảy tám người đến, tách ra ngồi thành hai bàn.

Trương Vân Hải vỗ ghế dựa bên cạnh mình, "Cố Khê, ngồi đây đi."

"Ừm, cảm ơn."

Sau khi Cố Khê ngồi xuống thì những người khác cũng lục tục đi đến ngồi xuống bàn bọn họ. Trong lớp có tổng cộng 28 người tới, chiếm năm bàn. Tầng hai ngoại trừ người trong lớp cũng có không ít khách hàng, có tình nhân, cũng có mấy nữ sinh, mấy nam sinh.

Lúc trời tối, đèn disco màu sắc rực rỡ trên trần nhà càng trở nên mộng ảo, trên sân khấu không ngừng có người lên hát. Rock and roll, trữ tình, hip hop, không khí nhà hàng thập phần sinh động.

Cố Khê cũng dần dung nhập trong bầu không khí náo nhiệt này, tâm tình cũng theo đó trở nên sung sướng.

Đường Tiểu Dĩnh ngồi bàn sau luôn đưa lưng về phía cô vẫn luôn nhìn đông nhìn tây, cô chống cằm thở dài.

Hứa Văn Văn chọc cô, "Cậu sao mà cứ thở dài thế?"

Đường Tiểu Dĩnh lại ngẩng đầu nhìn hướng cầu thang, cắn môi lắc đầu, "Không có gì."

Đột nhiên mắt cô sáng ngời, bắt lấy cánh tay Hứa Văn Văn, thấp giọng nói: "Cậu ấy tới!"

Ai tới? Cố Khê luôn nhìn sân khấu nghe được giọng Đường Tiểu Dĩnh, theo bản năng quay đầu lại, thấy Hạ Hữu Nam đang đi về hướng này, anh mặc áo Polo xám, quần đen, dáng người cao gầy, tóc đổi màu theo ánh đèn.

Không ít cô gái trong nhà hàng đều bị hấp dẫn ánh mắt theo.

Anh đến chậm một tiếng.

Cố Khê theo bản năng cười với anh xem như chào hỏi, Hạ Hữu Nam vừa lúc cùng nhìn lại, trong ánh mắt tựa hồ mang theo ý cười nhàn nhạt.

Đường Tiểu Dĩnh bên cạnh lay cánh tay Hứa Văn Văn đè nặng âm lượng kêu: "Aaaa, Hữu Nam đang nhìn tớ."

Cố Khê nghe thấy câu nói ấy có chút xấu hổ xoay người, hóa ra là tự mình đa tình, Hạ Hữu Nam nhìn Đường Tiểu Dĩnh chứ không phải cô.

"Hữu Nam! Bên này!" Là giọng nói của Sở Dục Tân.

Hạ Hữu Nam đến vị trí bên cạnh cậu ngồi xuống, theo bản năng quay đầu, thấy Cố Khê đang nói chuyện với Trương Vân Hải, hai người còn vừa nói vừa cười.

Sở Dục Tân hỏi: "Sao đến muộn thế?"

Hạ Hữu Nam nhàn nhạt trả lời: "Có việc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.