Xuyên Sách: Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chương 31: Không phải ảo giác




Xuyên Sách: Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chương 31: Không phải ảo giác

Mọi người trong lòng kinh nghi.

Chẳng lẽ Sư Thanh Thanh cũng không phải Sư Thanh Thanh chân chính, mà là ảo giác biến thành?

Nhưng nếu nàng không phải Sư Thanh Thanh thật, dù người xa lạ là bọn họ không nhìn ra, Lục Lĩnh cùng nàng sớm chiều ở chung hẳn là cũng có thể phát giác chứ......

Nguyễn Thành Thù nhíu mày nói: "Nói đến cùng đây đều là phỏng đoán của chúng ta, không có bằng chứng, căn bản không có ý nghĩa."

Liễu Thiều không đồng ý luận điệu của hắn: "Không phỏng đoán, sao ra chân tướng?"

Nguyễn Thành Thù lạnh lùng liếc hắn: "Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe "mắt thấy mới tin"?"

Liễu Thiều không thèm để ý mà cười cười: "Vậy ngươi cảm thấy ảo giác, cũng là mắt thấy mới tin sao?"

Đến rồi đến rồi, lại bắt đầu rồi.

Tông Nguyên yên lặng che miệng, Giang Tạ cũng không tiếng động lắc đầu, Tiêu Trường Bình vỗ vỗ bả vai Nguyễn Thành Thù, bình tĩnh nói: "Nguyễn huynh, bình tĩnh."

Đường Chân Chân nhịn không được tiến đến bên tai Trình Ý nhỏ giọng nói thầm: "Nguyễn Thành Thù có phải có ý kiến với Liễu Thiều không?"

Trình Ý nghe vậy, ánh mắt đảo quanh Nguyễn Thành Thù và Liễu Thiều.

Bọn họ vốn tưởng rằng Nguyễn Thành Thù sẽ càng nhằm vào Bạch Miểu, không nghĩ tới từ sau khi vào Phong Đô, ngược lại số lần Liễu Thiều bị hắn nhằm vào càng nhiều.

Bạn muốn nói hắn là vì khó chịu với Bạch Miểu, cho nên cũng khó chịu lây sang bằng hữu Bạch Miểu, cũng không đúng, bởi vì hắn chưa bao giờ nhằm vào Trình Ý và Đường Chân Chân, chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu Thiều, nói một câu bật một câu, mùi thuốc súng nồng nàn.

Mà Liễu Thiều là người khác phái duy nhất trong đội.

Này liền có chút vi diệu.

Trong lòng Trình Ý mơ hồ có phỏng đoán, nhưng nàng chỉ mím môi mỉm cười, cũng không tính nói ra.

"Xem kịch đi." Nàng nhẹ giọng nói với Đường Chân Chân.

"Á......" Đường Chân Chân ngây thơ mờ mịt.

Không khí trên bàn đối chọi gay gắt, Bạch Miểu ngoảnh mặt làm ngơ, đột nhiên đứng dậy: "Ta đi rửa tay, các ngươi có ai muốn đi cùng không?"

Nguyễn Thành Thù: "?"

Mọi người: "?"

Bạch Miểu nhìn xung quanh một vòng: "Không có? Thôi được, ta đi một mình."

Nói xong, giơ hai tay trắng như tuyết hướng hậu viện khách điếm.

Chờ nàng rửa tay xong trở về, phát hiện tất cả mọi người trên bàn im lặng, sôi nổi quay đầu, động tác nhất trí nhìn nàng.

"Ách......" Bạch Miểu không rõ nguyên do mà chớp mắt, "Các ngươi cũng muốn rửa?"

Ngươi là nghiêm túc sao!

Nguyễn Thành Thù thật sự không chịu nổi trạng thái chuyện của nàng không liên quan đến mình nữa, nhịn không được mở miệng: "Cô nghĩ thế nào?"

Bạch Miểu: "Cái gì nghĩ thế nào?"

Nàng cảm thấy vải ăn rất ngon, nhưng ăn rất phiền toái, nếu có người giúp nàng bóc đưa đến bên miệng sẽ càng tốt...... Đây có thể nói không?

Nguyễn Thành Thù gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Suy đoán về Sư Thanh Thanh."

"Ồ, ngươi nói cái đó à......" Bạch Miểu dùng tay dính nước sờ sờ cái mũi, "Trực tiếp đi hỏi Lục Lĩnh không phải xong sao?"

Mọi người sửng sốt, ngay sau đó lâm vào trầm mặc.

Chỉ có mèo trắng trên ghế dựa, nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi.

Đây đúng là phương pháp đơn giản nhất, mà bọn họ lại xem nhẹ cách này......

"Dù sao buổi tối phường quỷ mới xuất hiện," Bạch Miểu trở lại chỗ ngồi, dùng khăn lau khô tay, sau đó cẩn thận bế mèo trắng, "Buổi chiều chúng ta có thể đi hỏi Lục Lĩnh."

"Trong khoảng thời gian này hắn và Sư Thanh Thanh khẳng định như hình với bóng. Nếu hắn cảm thấy Sư Thanh Thanh không sao, chúng ta liền giúp hắn để ý. Nếu hắn cảm thấy có vấn đề, chúng ta liền nói phỏng đoán vừa rồi cho hắn."

"Mặt khác, chờ tới buổi tối, lại hành sự tùy theo hoàn cảnh đi."

Nàng bâng quơ nói mấy câu, liền sắp xếp hành động kế tiếp.

Nguyễn Thành Thù yên lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu, nghẹn ra một câu ——

"Cô và ta nghĩ không giống nhau."

Bạch Miểu buồn cười nói: "Chính ngươi không phải cũng nói, mắt thấy mới tin sao?"

Nguyễn Thành Thù: "......"

Không nghĩ tới sẽ bị nàng dùng những lời này đáp trả, thiếu niên trong lòng hổ thẹn, khuôn mặt tuấn tiếu trắng nõn nháy mắt liền đỏ.

Bạch Miểu cũng không có ý châm chọc hắn.

Nàng ôm mèo, hỏi mọi người: "Các người thì sao? Muốn đi không?"

"Đi, hiện tại liền đi!" Đường Chân Chân là người đầu tiên giơ tay đáp lại.

Trình Ý ôn nhu mỉm cười: "Loại chuyện này, vẫn là càng nhanh càng tốt."

Liễu Thiều nhún vai, không nói gì.

Ba người Giang Tạ nhìn Nguyễn Thành Thù, thấp giọng hỏi: "Nguyễn huynh, chúng ta như thế nào?"

Nguyễn Thành Thù đỏ mặt, do dự một lát, cuối cùng vẫn lúng túng nói: "...... Chúng ta cũng đi."

Tông Nguyên dựng ngón tay cái phía dưới hộc bàn cho hắn.

*

Mọi người nghỉ ngơi một lúc, thu dọn đồ đạc, liền kết bè kết đội xuất phát về phía tiệm rượu.

Theo như lời Bạch Miểu, trong khoảng thời gian này Lục Lĩnh vẫn luôn ở tiệm rượu, bên cạnh Sư Thanh Thanh một tấc cũng không rời.

Phụ mẫu của Sư Thanh Thanh thấy Lục Lĩnh đã tìm được con gái về, vui mừng quá đỗi, hai vợ chồng cùng nhau trở về chuẩn bị của hồi môn. Tiệm rượu chỉ có Lục Lĩnh và Sư Thanh Thanh bận rộn, tuy rằng nhìn rất mệt, nhưng nụ cười trên mặt bọn họ lại rất thỏa mãn.

Mọi người vào tiệm rượu, liền đi thẳng vào vấn đề: "Chúng ta có manh mối mới."

Lục Lĩnh nhìn thoáng qua Sư Thanh Thanh đang bận rộn, thấp giọng nói: "Manh mối gì?"

Liễu Thiều: "Ngươi nghe nói qua hóa linh châu chưa?"

Lục Lĩnh dừng một chút: "Nghe nói qua."

"Chúng ta nhận được tin, nghe nói hóa linh châu hiện tại ở Phong Đô." Giang Tạ nói, "Mà người hồng y kia, rất có khả năng đã có được hóa linh châu."

Lục Lĩnh nghe vậy, chậm rãi nhíu mày.

"Hắn ở Phong Đô bày ra ảo giác phường quỷ, rất có khả năng là chuẩn bị cho hóa linh châu." Đường Chân Chân khẩn trương nói, "Sư Thanh Thanh là người duy nhất thoát được ảo giác, ngươi có cảm thấy nàng không đúng chỗ nào không?"

Lục Lĩnh lập tức nói: "Không có, Thanh Thanh chính là Thanh Thanh."

Nguyễn Thành Thù: "Ngươi cẩn thận ngẫm lại."

Lục Lĩnh không nói gì.

Kỳ thật hắn có thể nhận ra, từ sau khi Thanh Thanh thoát khỏi ảo giác đích xác có chút khác thường.

Tuy rằng nhìn qua vẫn như trước, nhưng thỉnh thoảng nàng ta sẽ nhìn chằm chằm vò rượu đến xuất thần, cũng sẽ nôn khan khi nhìn thấy mì sợi.

Những tình huống này ở quá khứ tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Nhưng hắn không muốn nghĩ Thanh Thanh có chỗ nào không đúng.

Nếu thật sự có chỗ nào không đúng, vậy cũng là vì hắn......

Lục Lĩnh siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: "Các ngươi có manh mối về người hồng y không?"

Bạch Miểu lắc đầu: "Không có. Trước mắt chúng ta chỉ biết từng đó, muốn biết nhiều hơn, chỉ có thể chờ phường quỷ xuất hiện lần nữa."

Sắc mặt Lục Lĩnh dần dần lạnh lùng.

"Có lẽ ngươi cũng có thể giúp chúng ta để ý một chút về tung tích của hóa linh châu." Liễu Thiều nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng, "Nếu ngươi biết hóa linh châu ở trong tay ai, nhất định phải nhắc nhở đối phương, cẩn thận hành sự."

Lục Lĩnh đối diện với tầm mắt hắn: "Ta không am hiểu tìm tình báo, chỉ sợ không giúp được ngươi."

Liễu Thiều nhún vai, không nhiều lời.

Thừa dịp bọn họ nói chuyện, Bạch Miểu, Trình Ý và Đường Chân Chân đi tìm Sư Thanh Thanh.

Sư Thanh Thanh đang lau bàn, nhìn thấy các nàng tới, tức khắc cười.

"Các muội tới rồi? Muốn uống gì không?"

Trình Ý nhỏ giọng nói: "Có rượu nào chúng ta có thể uống không?"

"Có nha." Sư Thanh Thanh đi đến trước một vò rượu, dùng muỗng múc một muôi nước gạo màu trắng, hỏi, "Rượu gạo có được không?"

Đường Chân Chân hít hít cái mũi, ngửi thấy một mùi gạo nếp ngọt thanh.

"Được, cái này đi, cho chúng ta một chút!"

"Được."

Sư Thanh Thanh cười rót ba chén rượu gạo cho các nàng, động tác thuần thục, không có bất kỳ chỗ khả nghi.

Bạch Miểu nhìn chằm chằm nàng ta.

Tóc Sư Thanh Thanh thật đẹp, đen nhánh mượt mà, trên tóc cài một trâm hoa tinh xảo. Mười mấy viên ngọc châu màu xanh hợp lại, tạo thành cánh hoa, ánh sáng từ hoa lưu chuyển, nhìn qua giá trị xa xỉ.

Bạch Miểu: "Thanh Thanh tỷ, cây trâm trên đầu tỷ thật là đẹp, mua ở đâu vậy?"

"Cái này sao?" Sư Thanh Thanh giơ tay khẽ vuốt trâm cài, tươi cười ngượng ngùng, "Ta cũng không biết...... Là Lục lang tặng cho ta."

Hoá ra là Lục Lĩnh tặng.

Bạch Miểu lại nhìn thoáng qua, không tiếp tục truy hỏi.

Trình Ý: "Sư cô nương, cô quen huynh ấy từ khi nào?"

Sư Thanh Thanh nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Đại khái một năm trước."

"Cư nhiên quen nhau lâu như vậy......" Trình Ý cảm khái nói, "Vậy huynh ấy đối với cô nhất định rất tốt?"

Sư Thanh Thanh gương mặt phiếm hồng: "Lục lang...... Đối ta cực tốt."

Đường Chân Chân vừa nghe đến đề tài này liền hào hứng, lập tức hai mắt phát sáng.

"Tốt bao nhiêu tốt bao nhiêu? Mau nói cho chúng ta nghe một chút!"

Sư Thanh Thanh thẹn thùng đến cơ hồ không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn ngọt ngào nhỏ giọng nói: "Chàng...... Có bất kì thứ gì tốt đều sẽ tặng cho ta, còn nói về sau muốn cùng ta bên nhau lâu dài......"

Bạch Miểu yên lặng uống rượu, không nói gì.

Tu sĩ và phàm nhân muốn bên nhau lâu dài, tựa hồ có chút khó.

Đường Chân Chân hưng phấn ôm mặt: "Oa, thật lãng mạn...... Còn gì không?"

"Còn có, mỗi ngày sau khi đóng cửa, chàng sẽ bóp vai cho ta......"

"Còn gì nữa không?"

"Còn có, mỗi buổi sáng chàng đều sẽ gọt cho ta một quả táo......"

"Còn gì nữa không?"

Đường Chân Chân càng nghe càng hưng phấn, như một fan couple. Sư Thanh Thanh cũng không chê phiền, kể chi tiết chuyện mình và Lục Lĩnh ở chung cho nàng nghe, mặt mày tràn đầy hạnh phúc, ôn nhu đến cả người phảng phất hòa tan trong nước xuân.

Có thể nhớ rõ nhiều việc nhỏ không đáng kể như vậy, cho dù là ảo giác, cũng không thể đạt được trình độ này đi?

Bạch Miểu tạm thời hết hoài nghi với nàng ta.

Thời gian cực nhanh, màn đêm dần dần buông xuống.

Nguyễn Thành Thù nhìn sắc trời ngoài tiệm rượu, nói: "Trời tối rồi."

Liễu Thiều duỗi người, đứng dậy nói: "Ra ngoài đi dạo đi." Giang Tạ và Tiêu Trường Bình cũng từ ghế dài đứng lên, lấy pháp khí đã sớm chuẩn bị ra.

Lục Lĩnh: "Các ngươi muốn đi tìm người hồng y?"

Liễu Thiều nghiêng người liếc nhìn hắn: "Ngươi muốn đi không?"

Lục Lĩnh hơi trầm ngâm, gật đầu nói: "Ta cũng đi."

Sư Thanh Thanh thấy thế, lập tức xách váy chạy chậm qua: "Lục lang, ta đi cùng chàng!"

Lục Lĩnh thấy nàng tới, theo bản năng nhíu mày: "Nàng ở lại."

"Lúc trước không phải nói rồi sao?" Sư Thanh Thanh lắc đầu, tha thiết nhìn hắn, "Về sau cho dù làm gì, chúng ta đều phải ở bên nhau. Hơn nữa ta cũng đã đồng ý hỗ trợ, nếu ta không đi, các người phải nhận ra vị hồng y công tử kia như thế nào?"

Nàng thanh âm ôn nhu lại kiên định, tình ý sâu đậm, khiến Lục Lĩnh không thể cự tuyệt.

"...... Được rồi." Lục Lĩnh cuối cùng vẫn đồng ý, "Nhưng nàng phải theo sát ta, tuyệt đối không được chạy loạn."

Sư Thanh Thanh cười ngọt ngào nói: "Ta hiểu rồi."

Đoàn người chuẩn bị sẵn sàng, đang định rời khỏi tiệm rượu, Bạch Miểu đột nhiên gọi bọn họ lại.

"Chờ một chút!" Nàng bế mèo trắng, bước nhanh qua, "Ta cũng đi cùng các ngươi."

Nguyễn Thành Thù ngồi đối diện nàng vẻ mặt lúng túng.

Sao mỗi lần hắn ở riêng với nàng, nàng lại rời đi?

"A?" Liễu Thiều trong tay cầm kiếm Thùy Vụ, liên tục vỗ vào lòng bàn tay, "Tối hôm qua không phải muội đã đi rồi sao, đêm nay còn muốn đi?"

"Chính là bởi vì ta đã đi, cho nên ta mới càng muốn xem các huynh." Bạch Miểu kiên định nói.

Liễu Thiều không nghĩ nhiều, tùy ý gật đầu: "Cũng đúng, vậy đi thôi."

Nguyễn Thành Thù thấy thế, lập tức đứng dậy: "Ta cũng đi!"

Tông Nguyên đưa lưng về phía hắn tấm tắc lắc đầu: "Ta biết ngay."

Đường Chân Chân vẻ mặt còn đang khờ dại hỏi hắn: "Ngươi biết cái gì?"

Liễu Thiều nhướng mày nói: "Ngươi thì là vì cái gì?"

Nguyễn Thành Thù: "...... Ta sợ các ngươi không bắt được."

Liễu Thiều cười nhạo: "Ngươi cũng quá coi thường ta và Bạch......"

"Được rồi được rồi, đi cùng nhau đi cùng nhau." Giang Tạ nhanh đánh gãy hắn, hô với Nguyễn Thành Thù, "Nguyễn huynh, mau đi."

Nguyễn Thành Thù trừng mắt nhìn Liễu Thiều, sống lưng thẳng gia nhập đội ngũ.

Còn lại Tông Nguyên và Đường Chân Chân ở bên trong tiệm rượu giương mắt nhìn.

"Chúng ta thì sao?"

Giang Tạ: "Hai người ở lại giữ nhà."

Đường Chân Chân: "Ồ."

*

Cứ như vậy, đoàn người hùng dũng đi trên đường.

Tiệm rượu ở khu náo nhiệt, lúc này đúng là thời điểm chợ đêm phồn hoa ầm ĩ nhất, đám đông trên đường náo nhiệt, tiếng rao hàng không dứt, không khác gì đêm nhóm Bạch Miểu đến.

Nguyễn Thành Thù hồ nghi nói: "Nhiều người như vậy, ảo giác sẽ xuất hiện sao?"

Giang Tạ: "Nếu không chúng ta đến nơi ít người để đi dạo?"

Liễu Thiều không nhanh không chậm nói: "Nhìn kỹ."

Lục Lĩnh sắc mặt lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, Sư Thanh Thanh túm tay áo hắn, gắt gao rúc bên cạnh hắn.

Bạch Miểu nhìn phía trước, đột nhiên nheo mắt, kỳ quái nói: "Đó là cái gì?"

Trình Ý theo tầm mắt nàng nhìn qua, nhẹ giọng nói: "...... Đèn lồng màu đỏ?"

Chỉ thấy cuối tầm mắt, không biết khi nào xuất hiện đèn lồng màu đỏ.

Trong bóng đêm, những chiếc đèn lồng đỏ nối tiếp nhau sáng lên, trên mặt đường tràn ngập sương mù, bóng người bốn phía lay động, chợt sáng chợt tối, ánh đèn có vẻ mờ ảo trong sương mù.

Bạch Miểu tức khắc cảnh giác: "Là ảo giác!"

Cư nhiên im hơi lặng tiếng liền xuất hiện, khi bọn họ vào cũng không phát hiện ra!

Tiếng rao hàng hai bên đường phố càng thêm rõ ràng.

"Mì Dương Xuân, mì Dương Xuân chính tông đây!"

"Bán hồ lô đường, hồ lô đường mới làm, vừa to vừa ngọt đây!"

"Xương hầm mới muốn nếm thử không? Cả da lẫn thịt, đều thơm!"

"Đậu hủ đây, đậu hủ vừa mềm vừa mịn đây......"

Lại là mấy thứ này......

Bạch Miểu hiện tại có thể xác định, bọn họ đích xác tiến vào phường quỷ.

Nàng một tay ôm mèo, một tay sờ vỏ kiếm. Đang định nhắc nhở mọi người cẩn thận, Lục Lĩnh đột nhiên lên tiếng: "Là người hồng y!"

Nguyễn Thành Thù: "Cái gì?!"

Mọi người lập tức nhìn phía trước, phát hiện trong dòng người kích động, có một thân ảnh màu đỏ thắm đặc biệt bắt mắt.

Cư nhiên thật sự xuất hiện.

Bạch Miểu có chút khó tin. Bỗng nhiên, bên cạnh một con gió lướt qua, không đợi nàng phản ứng lại, Lục Lĩnh đã rút kiếm phi tới.

"Lục lang!"

Sư Thanh Thanh kinh hô, lập tức thất tha thất thểu đuổi theo.

Liễu Thiều thở dài: "Sao người này lại xúc động như vậy......"

Nói xong, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Kiếm quang chợt lóe, sương trắng lượn lờ, hàn khí lạnh thấu xương nháy mắt thổi quét toàn bộ đường phố.

Đám đông đang di chuyển bốn phía bỗng dưng đình trệ, như là cá mập đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi, người đi đường sôi nổi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn phía Liễu Thiều.

Giang Tạ bình tĩnh nói: "Không hay rồi."

Bạch Miểu và Nguyễn Thành Thù chậm rãi rút kiếm, Trình Ý và Tiêu Trường Bình đi đến phía sau, lấy ra đan dược cùng lá bùa.

"Hú ——"

Chợ đêm vang lên một tiếng tru quái dị, giống tín hiệu nguy hiểm nào đó.

Tiêu Trường Bình: "Sắp tới rồi."

Giây tiếp theo, đám người vây quanh tràn lên, giống như dã thú điên cuồng nhào về phía bọn họ.

*

Lục Lĩnh tốc độ nhanh chóng, giống một cơn gió, đánh thẳng về phía thân ảnh màu đỏ kia.

Sư Thanh Thanh ở phía sau gọi hắn: "Lục lang, Lục lang, chàng từ từ ta......"

Lục Lĩnh không rảnh bận tâm đến nàng ta.

Trong mắt hắn chỉ còn lại màu đỏ kia, một kiếm xuất ra, kiếm quang sáng như tuyết, đột nhiên đâm vào người hồng y ——

Hồng ảnh cứng lại, ngay sau đó hóa thành sương mù tiêu tán.

Là ảo giác.

Lục Lĩnh chậm rãi siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm đến dọa người.

Hắn kéo ông lão bên cạnh, hỏi: "Ngươi có nhìn thấy một nam nhân mặc hồng y không?"

Ông lão nhân nơm nớp lo sợ: "Nam, nam nhân nào?"

Lục Lĩnh nhẫn nại: "Chính là một người mặc hồng y......"

Hắn lời còn chưa dứt, ông lão đột nhiên hé miệng, vẻ mặt dữ tợn cắn cánh tay hắn!

Lục Lĩnh sắc mặt biến đổi, lập tức giơ tay một kiếm đâm xuống.

Ông lão bị kiếm đâm trúng, nháy mắt hóa thành bộ xương, rơi xuống đầy đất.

Lại là ảo giác.

Lục Lĩnh cau mày.

Hắn tiếp tục về phía trước, còn chưa đi được vài bước, hai bóng người quen thuộc đột nhiên đi về hướng hắn.

"Tiểu Lục, sao con cũng ở đây?"

Lục Lĩnh bước chân khựng lại.

Là cha mẹ Thanh Thanh.

Sao bọn họ lại ở đây? Bọn họ là thật, hay là giả?

"Tiểu Lục à, Thanh Thanh đâu? Không đi cùng con sao?"

"Đã trễ thế này, sao không về bồi Thanh Thanh, hai đứa sắp phải thành thân rồi......"

Hai người hòa ái nhìn hắn, như thể là thật.

Trong lòng Lục Lĩnh sinh ra mê hoặc.

Chẳng lẽ, bọn họ là thật......

"Tiểu Lục à, ngẩn người làm gì thế?"

"Con nhìn xem, tóc đều rối rồi."

Hai người thân thiết nhìn hắn, chậm rãi nâng tay, duỗi về phía cổ hắn......

Không đúng, đây cũng là ảo giác!

Lục Lĩnh chợt tỉnh táo, hắn nhanh chóng vung kiếm, lại là hai bộ xương trắng sụp đổ trước mắt hắn.

Hắn nhìn xương trắng trên mặt đất, huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau.

Quả nhiên.

Nơi này hết thảy đều là ảo giác, hết thảy đều không thể tin......

Nhưng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn.

Hắn lập tức xoay người, nhìn thấy Sư Thanh Thanh vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

"Lục lang, chàng sao vậy?"

Thanh Thanh, là Thanh Thanh......

Nàng cũng là ảo giác sao? Nàng cũng là giả sao?

Lục Lĩnh nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, không đáp lại.

"Lục lang?" Sư Thanh Thanh mày liễu hơi chau, mắt hạnh nhuốm sự sợ hãi, "Chúng ta không tìm vị công tử hồng y kia nữa, chúng ta về nhà đi......"

Lục Lĩnh vẫn không dao động, yên lặng nhìn nàng.

Không đúng, nàng không phải Thanh Thanh.

Trong bóng đêm khuôn mặt nữ tử càng thêm sáng tỏ, giây tiếp theo, bỗng nhiên hóa thành bộ xương khô.

Lục Lĩnh bỗng chốc cả kinh.

Bộ xương khô đó còn đang nói chuyện, hàm trên và hàm dưới va vào nhau, phát ra tiếng lách cách.

"Lục lang, chúng ta về nhà đi."

Đây quả nhiên cũng là ảo giác!

Cư nhiên dám biến thành Thanh Thanh lừa gạt hắn, đúng là...... Tội không thể tha!

Lục Lĩnh trong cơn giận dữ, nháy mắt xuất kiếm, mũi kiếm nhắm ngay bộ xương khô trước mắt, hung hăng đâm vào lồng ngực nàng.

Bộ xương khô đột nhiên chấn động.

Có máu tươi ấm áp từ ngực nàng ta chảy ra.

Nàng ta ngơ ngẩn nhìn Lục Lĩnh, vươn tay, chậm rãi xoa gương mặt hắn.

"Lục lang......"

Giọng nàng ta nhỏ bé mềm mại mà suy yếu, xương trắng biến mất, dần dần trở về bộ dáng Lục Lĩnh quen thuộc nhất.

"Chúng ta...... Về nhà đi......"

Lục Lĩnh nhìn nữ tử hơi thở thoi thóp trước mắt, hoàn toàn ngây dại.

Không phải ảo giác.

Chỉ có lần này......

Không phải ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.