Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 57: Tâm tư thông suốt (3)




Tô Tử Ngưng toàn thân phát lạnh, nửa ngày mới khẽ run nói: "Cho nên... Cho nên một đời kia, nàng vừa được sinh ra liền..." Cái chữ kia nàng nói không nên lời, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn đau xót không thể diễn tả được, khiến cho nàng có chút khó chịu.

"Tử Ngưng, nàng đừng lo, ta bây giờ không phải rất tốt sao?" Phát hiện Tô Tử Ngưng phản ứng quá mức, Tần Mặc Hàm vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng.

Tô Tử Ngưng ôm Tần Mặc Hàm thật chặt, chuyện trước kia nàng từng lo lắng cùng sợ hãi lần nữa dâng lên, Tần Mặc Hàm rõ ràng có đại khí vận, vì sao lại liên tục gặp tử kiếp, giống như....thiên đạo không dung nàng ấy. Ý nghĩ này để nàng rơi vào hầm băng, vừa sinh ra liền chết yểu, vì lẽ đó, đời trước Tần Mặc Hàm vốn không tránh được....

"Mặc Hàm, Tần gia gia vì sao nghĩ đến biện pháp đó để cứu nàng?" Đưa linh hồn sang dị thế để tránh thiên phạt, trên đời này mấy ai có thể nghĩ ra? Nàng trước đây cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một thế giới khác tồn tại ngoài Tu Chân giới.

Tần Mặc Hàm đôi mi buông xuống, nói khẽ: "Thái gia gia tại thời điểm ta vừa sinh ra, liền gặp được một vị nữ tử áo đỏ, nàng ấy bày cách cho thái gia gia."

"Vị kia chính là Chấp Mặc sao?" Tô Tử Ngưng lập tức kịp phản ứng.

"Ân."

Tô Tử Ngưng hít sâu một hơi, ánh mắt gắt gao khóa Tần Mặc Hàm: "Ta có... Ta có một ý nghĩ rất hoang đường, thế nhưng bây giờ nhớ tới, lại...lại là hợp lý nhất."

Tần Mặc Hàm nắm tay nàng, nhẹ giọng trấn an: "Ta hiểu được, ta cũng vậy, có thể..." Nghĩ đến màu đỏ thiên phạt lôi kiếp, nàng cười khổ một tiếng: "Có thể những gì xảy ra trước khi nàng trùng sinh, mới chính là số mệnh đã định của chúng ta."

Rất hiển nhiên, đời này nàng có thể sống sót, lần nữa trở lại nơi này, trời xui đất khiến chiếm cứ thân thể Lâm Khinh Trần, bồi tiếp Tô Tử Ngưng, đều có liên quan chặt chẽ đến Chấp Mặc.

Tô Tử Ngưng sắc mặt tái nhợt, hết sức kiên quyết nói: "Ta không nhận mệnh! Chúng ta đã đến được ngày hôm nay, nàng tránh được một lần rồi, nhất định sẽ có cách tránh thoát lần thứ hai, ta không cho phép, không cho phép nàng không tồn tại." Nàng cái mũi mỏi nhừ, trong lòng rất sợ hãi, đem Tần Mặc Hàm ôm vào trong ngực. Nàng nhớ lại lúc truyền thừa ở Mai Cốt Chi Địa, vị Tu Di tiền bối kia từng nói rằng, nàng tao ngộ hết thảy không chỉ là nhân họa, mà quan trọng hơn, là họa đến từ trời. Lúc đó nàng không hiểu lắm, nhưng bây giờ trong lòng liền một mảnh sáng sủa.

Tô Tử Ngưng đem sự tình lúc truyền thừa, từ đầu chí cuối nói cho Tần Mặc Hàm biết rõ, Tần Mặc Hàm biểu hiện trên mặt càng phát ra mờ mịt: "Hắn hỏi nàng đây là kiếp thứ mấy? Ý của hắn, nàng chính là luân hồi chuyển thế sao?"

Tô Tử Ngưng cũng có chút nặng nề: "Ta nguyên bản không rõ hắn vì sao nói với ta điều này, thế nhưng ngữ khí của hắn rõ ràng là nhận ra ta, nhưng hắn phi thăng trước lúc Tu Chân giới cùng Ma tộc xảy ra đại chiến, nói cách khác, hắn nhận biết bất quá là kiếp trước của ta?" Người tu tiên đạt đến cảnh giới tối thượng liền có thể biết được kiếp trước của chính mình cùng người khác, nhưng vì sao Tu Di tiền bối lại muốn nói điều đó với nàng? Phải chăng gút mắc giữa nàng cùng Tần Mặc Hàm đã sớm bắt đầu từ kiếp trước?

Nàng quay đầu nhìn Tần Mặc Hàm, trong lòng trăm mối suy tư, vốn tưởng rằng mệnh định cho nàng cùng Tần Mặc Hàm đời này vui vẻ ở bên nhau, không ngờ chờ đón các nàng ở phía trước lại là trùng điệp gian nan thử thách.

Tần Mặc Hàm biết Tô Tử Ngưng sẽ lo lắng, bởi vậy cũng chưa từng nói cho nàng ấy biết, lúc nàng Kết Đan liền gặp phải ba đạo lôi kiếp màu đỏ thiên phạt, nàng khi đó từng hoài nghi thiên đạo cũng không phải phạt nàng, mà là trực tiếp muốn giết chết nàng, bây giờ có thể khẳng định bảy phần rồi. Nhưng nàng cũng thật tò mò, nếu thiên đạo đã muốn diệt nàng, vì sao không triệt để đuổi tận giết tiệt, mà cố tình luôn để lại đường sống cho nàng. Mà trong đó Chấp Mặc rốt cuộc là ai? Bây giờ lại ở nơi nào? Ngày ấy vì sao nhất định phải rời bỏ nàng? Nàng lại không có đầu mối.

Nàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, bây giờ có phiền muộn như thế nào cũng chỉ uổng công, như Tô Tử Ngưng nói, nàng đã tránh thoát được lần đầu thì sẽ thoát được lần thứ hai, một điều rất rõ ràng, nàng luôn có một tia sinh cơ, vừa vặn ứng với quẻ bói kia, tuy là tử kiếp nhưng từ trong tuyệt cảnh luôn tìm thấy đường sống.

Tần Mặc Hàm mỉm cười, nhéo nhéo gương mặt đang sầu muộn của nàng kia: "Gia gia nói, thái gia gia xem cho ta một quẻ, mặc dù là đại hung, nhưng từ trong tử kiếp đều có một chút hi vọng sống, cho nên nàng cũng đừng quá mức lo lắng. Tóm lại bên cạnh ta nhiều quý nhân, lại có nàng bồi tiếp ta cùng một chỗ, không có gì phải sợ, được không?"

Tô Tử Ngưng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn xem nàng, nghiêm túc gật đầu: "Ta cùng nàng."

Hai người cùng nhau ngủ một đêm tại tiểu viện, ngày thứ hai chuẩn bị lên đường về Bắc Xuyên, trước mắt Tần Mặc Hàm có một số việc muốn hỏi Tần Tùng, ông là gia chủ đời trước của Tần gia, cũng là người có uy vọng lớn nhất, có một số việc ông hiểu biết rất nhiều so với Tần Bách Xuyên, mà chuyện có liên quan đến lục đại hộ pháp năm đó, các nàng cũng muốn biết rõ ràng. Tô Tử Ngưng tuy nói đối với Tu Chân giới không có hảo cảm, nhưng tổ chim bị phá không trứng lành, một khi Ma tộc xâm lấn, Tần Mặc Hàm toàn gia đều sẽ bị thương tổn, nàng tự nhiên cũng muốn tận tâm tận lực giúp đỡ.

Ngày hôm trước Hoành Châu lại xuất hiện người của Ma tộc dẫn tới một phen kinh động, Hoành Châu Thành thế lực các nơi mười phần sục sôi, rất nhiều tông môn thế gia đều phái người đến Hoành Châu cùng bàn đại sự, Tần gia mặc dù tị thế không ra, nhưng cũng không thể không để ý tới chuyện này, Tần gia cũng phái người đến đây chủ trì đại cục.

Tô Tử Ngưng rất rõ ràng, cái gọi là thương nghị, luôn có những người sẽ không thật sự bỏ ra tâm huyết để mà đối phó Ma tộc, không bàn đến sinh tử tồn vong, mấy thế lực Tu chân ngàn năm qua chỉ ôm khư khư quyền lợi riêng của mình, làm sao sẽ sẵn sàng hy sinh. Cho nên nàng cùng Tần Mặc Hàm đối với kết quả này cũng không có nhiều chờ mong.

Nàng cùng Tần Mặc Hàm thu xếp xong hành lí, mang theo hai người Tần Phóng lên đường về Bắc Xuyên, thế nhưng hai người ở trên đường lớn liền gặp được người quen cũ. Kỳ thật cũng không tính là quen, chính là mấy người đã cùng tham gia làm nhiệm vụ ở Vô Tận Hải Vực, Diệp Ánh cùng Hàn Phi Vi.

Diệp Ánh chưa từng thấy qua toàn bộ gương mặt Tô Tử Ngưng, nhưng là nhận ra được Tần Mặc Hàm, phát giác nữ tử áo đỏ bên người nàng có chút quen thuộc, liền dừng lại. Hàn Phi Vi không có lập tức nghĩ đến Tô Tử Ngưng, dù sao trong ấn tượng của nàng ta, Tô Tử Ngưng cả người âm trầm cổ quái, thực sự không có cách nào đem nàng liên hệ cùng vị nữ tử một thân áo đỏ rực rỡ, dung mạo mỹ lệ tràn đầy sức sống kia.

Nhưng Diệp Ánh đôi mắt liền dính tại trên người Tô Tử Ngưng, nàng trước kia đã gặp qua dáng vẻ Tô Tử Ngưng mỉm cười, nàng ấy trước sau đối Tần Mặc Hàm dịu dàng mềm mại hết mực, để nàng ấn tượng mười phần khắc sâu, xa xa nhìn thấy nàng kia đối Tần Mặc Hàm cười, liền lập tức biết được đó chính là Tô Tử Ngưng. Nàng cũng đã sớm biết Tô Tử Ngưng những năm này tu luyện tại Tiêu gia, thế nhưng nàng một mực bế quan, cũng chưa có dịp gặp lại nàng ấy.

"Tần cô nương, Chấp Mặc, biệt lai vô dạng, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Bây giờ hơn mười năm không thấy, Diệp Ánh trải qua một hồi biến cố sinh tử, so với dĩ vãng càng thêm sâu sắc trầm ổn, bây giờ tu vi đã đạt đến Kim Đan trung kỳ.

Hai người Tần Mặc Hàm còn chưa đáp lại, thế nhưng Hàn Phi Vi vừa nghe Diệp Ánh nói, sửng sốt nửa ngày. Trước mắt hai người tu vi nàng đều nhìn không thấu, rất hiển nhiên so với nàng lợi hại rất nhiều, thế nhưng nàng đã đi vào Trúc cơ thời kỳ cuối, chẳng lẽ hai người kia đều đã Kết Đan? Mà vị nữ tử xinh đẹp quyến rũ trước mắt, lại chính là Chấp Mặc âm lãnh ngày xưa sao?

"Ngươi là Chấp Mặc, làm sao có thể? Ngươi không phải luôn thích mặc y sam trùm đầu màu đen che kín mặt mũi sao?" Dứt lời, vẻ mặt còn là không thể tin nổi.

Tần Mặc Hàm không để ý nàng ta, chỉ là hướng về phía Diệp Ánh nhẹ gật đầu: "Đã lâu không gặp, Diệp cô nương." Tô Tử Ngưng cũng không quá lạnh nhạt với Diệp Ánh, lúc trước cũng có ít nhiều giao tình, liền mỉm cười hỏi thăm một chút.

Ánh mắt Diệp Ánh dừng lại trên gương mặt tươi cười của Tô Tử Ngưng, muốn nói điều gì, lại bị Hàn Phi Vi đánh gãy. Hàn Phi Vi sắc mặt có chút không dễ nhìn, bất mãn nói: "Diệp Ánh, ngươi cùng các nàng rất quen sao, chào hỏi rồi thì thôi, biểu ca mau mau đến, chúng ta cần phải đi."

Diệp Ánh nhíu lông mày: "Phi Vi, chớ có vô lễ." Dứt lời, nàng đối Tô Tử Ngưng xin lỗi nói: "Năm đó chuyện xảy ra ở Vô Tận Hải Vực, ta còn chưa kịp cám ơn Chấp Mặc cùng Tần cô nương, lúc trước các cô mất tích, ta cũng bị trọng thương, một mực không biết tình huống hai cô thế nào, trong lòng canh cánh không yên, bây giờ ở trước mặt nói lời cảm tạ, cũng coi như buông xuống nỗi lòng."

Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Cô nói quá lời, lúc trước ta cũng không có tận lực giúp đỡ các cô, hơn nữa cũng đã nhiều năm như vậy trôi qua, hà tất bận lòng. Quá mức chấp nhất quá khứ, như vậy sẽ rất mệt." Tô Tử Ngưng cũng nhìn ra Diệp Ánh bây giờ trạng thái không thể so với dĩ vãng, thuận tiện nói một câu an ủi.

Diệp Ánh hơi kinh ngạc nhìn nàng, lập tức nở nụ cười, nhẹ gật đầu. Sau lưng lúc này đột nhiên truyền tới một giọng nam trầm thấp: "Dĩ vãng gặp qua Chấp Mặc cô nương lạnh nhạt, nhưng không ngờ cô vốn cũng là một người nhiệt tâm. Bất quá, Diệp Ánh nói không sai, năm đó chúng ta thật cảm tạ hai vị."

Tần Mặc Hàm nguyên bản chỉ nói mấy câu liền ở bên yên tĩnh nhìn xem Tô Tử Ngưng, giờ khắc này con ngươi khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua nam tử mặc huyền sắc cẩm bào kia, thần sắc hiển nhiên lạnh lẽo đi rất nhiều.

Tô Tử Ngưng tại lúc Văn Nhân Thu xuất hiện, lập tức lặng lẽ nhìn sang Tần Mặc Hàm, thấy nàng ấy gương mặt đột nhiên lạnh băng, khóe miệng lập tức hơi câu lên, ở trong lòng cũng là cười trộm. Chỉ là cảm giác Văn Nhân Thu đang nhìn chằm chằm vào mình, Tô Tử Ngưng cười lạnh nói: "Điều này cũng đúng, bất quá, nếu nói Diệp Ánh cô nương muốn cảm tạ ta, lại không biết nên trách ai đây. Năm đó Văn Nhân công tử vì một đóa Thánh Liên, dẫn tới chim ba đầu khổng lồ cùng Thôn Thiên Mãng truy sát, không biết đã phải trả giá đến thế nào?"

Văn Nhân Thu ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói: "Đích thật là tại hạ lo lắng không chu toàn, thế nhưng bất cứ ai nhập Vô Tận Hải Vực, đều sẽ biết trước nơi đó vốn thập tử nhất sinh, nơi có đại kỳ ngộ, dĩ nhiên sẽ có đại hiểm trở, không phải sao?"

Tô Tử Ngưng thần sắc không thay đổi, lạnh lùng nói: "Hoàn toàn chính xác, chỉ cần không thương tổn đến người ta quan tâm, dù cho lý do không chính đáng cũng có thể. Nhưng bởi vì ngươi, làm hại Tần Mặc Hàm suýt nữa xảy ra chuyện tại Vô Tận Hải Vực, ta bây giờ không muốn đối địch với ngươi, bởi vì nể mặt Văn Nhân gia, thế nhưng ngày sau chúng ta đường ai nấy đi, tốt nhất đừng gặp lại."

Tô Tử Ngưng lời này nói đến không chút khách khí, Văn Nhân Thu cho dù nhẫn nại tốt đến mấy, giờ phút này cũng đen mặt, Hàn Phi Vi càng trực tiếp bùng nổ: "Ngươi quả thực nói càn, lúc ấy các ngươi được gia thần che chở, chạy là nhanh nhất, tuy nhiên các ngươi vô năng nên chạy không thoát, còn có thể sống trở ra cũng là ông trời mắt mù. Lại nói, ta hiện tại thấy các ngươi sống thật tốt, mà bọn người Diệp Ánh thương vong thê thảm, bọn họ còn không nói gì, nơi nào đến phiên các ngươi chỉ trích biểu ca ta?"

Tô Tử Ngưng ánh mắt đóng băng, quét nàng ta một chút, mang theo mãnh liệt uy áp khiến Hàn Phi Vi thở không nổi, Văn Nhân Thu lập tức đem Hàn Phi Vi che chở, ngước mắt nhìn xem Tô Tử Ngưng: "Chấp Mặc cô nương ở ngay trước mặt ta động thủ, quá mức xem thường Văn Nhân gia rồi, một điểm thể diện cũng không cho."

Tần Mặc Hàm giờ phút này khẽ cười: "Văn Nhân công tử nói quá lời. Nếu như không nể mặt Văn Nhân gia, chắc hẳn chúng ta sẽ không mười mấy năm sau mới gặp lại, giờ phút này cũng không chỉ là cảnh cáo Hàn cô nương. Dù sao, cô ta họ Hàn, cũng không phải họ Văn Nhân." Ngụ ý, nếu không phải nể mặt mũi của Văn Nhân gia, rời khỏi Vô Tận Hải Vực, hai nàng liền đi tìm hắn tính sổ rồi, làm sao đợi đến ngày hôm nay.

"Diệp cô nương, chúng ta có việc, xin từ biệt trước." Dứt lời, nàng nắm tay Tô Tử Ngưng xoay người rời đi, cũng không một chút để ý tới ánh mắt có thể giết người của Hàn Phi Vi.

Văn Nhân Thu lần đầu tiên gặp phải nữ nhân lạnh lùng như thế, còn không cho hắn lấy một tia cảm tình, khiến cho lòng hắn buồn bực như có một đoàn lửa thiêu đốt. Chẳng biết tại sao, đổi lại người khác hắn chỉ sợ đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, nhưng hết lần này tới lần khác là Tô Tử Ngưng, để hắn nhịn không được liền muốn tiến tới, thế nhưng hắn mạc danh cảm thấy Tô Tử Ngưng không nên đối đãi hắn lạnh nhạt như vậy, nhìn xem nàng đối nữ nhân kia cười nói dịu dàng, buông xuống tất cả sắc bén cùng âm trầm, hắn rất khó chịu.

Hai người Tần Phóng vốn đã nhìn quen tiểu chủ nhân nhà mình cùng Tô cô nương quan hệ thân thiết, vì vậy rất tự giác mà rơi lại ở phía sau bảo hộ.

Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng sóng vai đi tới, cũng không nói lời nào, chỉ là Tô Tử Ngưng vụng trộm nghiêng mắt nhìn sang, liền phát hiện nữ nhân lạnh lùng bên cạnh giờ phút này rõ ràng đang vui vẻ, so với trước kia thần sắc tốt hơn rất nhiều. Nàng hé miệng nở nụ cười, khẽ áp đến gần người kia: "Mặc Hàm, nàng mới vừa rồi không vui sao?"

Tần Mặc Hàm ngước mắt dò xét nàng một chút, nghiêm trang nói: "Chưa từng, ta đang rất vui vẻ."

"Nàng vui vẻ cái gì?" Tô Tử Ngưng vẫn như cũ cười, giống như một con hồ ly.

"Nguyên bản trông thấy hắn ta liền không vui, nhưng Tử Ngưng bởi vì ta cho nên mới đối với hắn như thế không nể mặt mũi, ta đương nhiên vui vẻ." Tần Mặc Hàm con ngươi sáng ngời, nghiêng đầu đáp lại nàng.

Tô Tử Ngưng sững sờ, cúi đầu nghĩ đến cái gì, thận trọng nói: "Nàng nói nàng trong sách thấy được chuyện xưa của ta, kia... chuyện liên quan đến Văn Nhân Thu, nàng có thể hay không để ý..." Còn chưa nói xong, Tô Tử Ngưng liền có chút hối hận, loại sự tình này Tần Mặc Hàm khẳng định biết, lại như thế nào không để ý, chính là Tô Tử Ngưng lại sợ Tần Mặc Hàm tồn khúc mắc.

Tần Mặc Hàm thở dài: "Nói không để ý là nói dối, dù sao nếu chúng ta đoán không sai, vận mệnh của chúng ta đã định là dây dưa cùng nhau, lại vẫn cứ bị người chia cắt. Hắn nếu như thực tình bảo vệ nàng, ta còn có thể miễn cưỡng an ủi chính mình, thế nhưng hắn lại đối đãi nàng không tốt, thật sự là đáng ghét."

Tô Tử Ngưng nắm lấy tay nàng, tự trách nói: "Là do ta vô dụng, mắt mù tâm mù."

Tần Mặc Hàm siết tay nàng, chân thành nói: "Ta không cho phép nàng nói lung tung, cũng không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, những sự tình kia không phải lỗi của nàng, cho nên đối với Văn Nhân Thu ta sẽ tức giận, cũng sẽ ghen một chút, nhưng không có nghĩa là ta trách nàng, ta ghen là chuyện của bản thân ta, bởi vì ta quá yêu thích nàng, liền lòng dạ hẹp hòi." Tần Mặc Hàm nói những lời này không chút nào che giấu, nói đến ngay thẳng, nàng như vậy cực kỳ nghiêm túc mà nói ra tình thoại, khiến cho Tô Tử Ngưng cảm thấy đáng yêu vô cùng, tâm tình đang sa sút trong nháy mắt trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Chỉ là đi vài bước, Tần Mặc Hàm dừng một chút, tựa hồ suy nghĩ điều gì, lại khẽ nói: "Thế nhưng, ta ghen, nàng không thể không quản, nàng đến dỗ ta."

"Phốc phốc" Tô Tử Ngưng cũng nhịn không được nữa, cười ra tiếng, làm sao bây giờ, thê tử của nàng quá đáng yêu, thực sự để nàng không chịu nổi.

- ---------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Mặc Hàm: Luôn có kẻ đòi ngấp nghé vợ ta, chua.

Tô Tử Ngưng: Cô vợ trẻ luôn sợ ta bị ngấp nghé, ngọt.

Tần Mặc Hàm: Nàng đến hống ta.

Tô Tử Ngưng: Ta làm sao hống mới tốt? Ôm ôm hôn hôn nâng cao cao? Vẫn là sờ sờ ôm một cái đẩy ngã?

Tần Mặc Hàm: Nằm ngửa mặc ta trêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.