Hôm nay có thể được hưởng thọ mệnh lâu dài, ta liền hy vọng, có thể vĩnh biễn ở bên nàng, không để nàng cô đơn một mình. Nếu không, nàng bị người khác khi dễ, ta biết làm sao bây giờ.
☆☆☆
Tần Mặc Hàm nhìn Mộ Dung Viễn lòng như tro nguội, bước đi thong thả đến trước mặt hắn, trong tay linh lực hội tụ, nhanh chóng đánh vào trong cơ thể hắn.
Mộ Dung Viễn nguyên bản trong lòng co rụt lại, nhưng phát hiện chẳng những không có cảm giácđau đớn, ngược lại thể nội bị phong ấn trong nháy mắt được người thả ra, hắn có chút kinh ngạc mà nhìn xem Tần Mặc Hàm, ánh mắt phức tạp.
Tần Mặc Hàm đối với hắn cười cười: "Có thể hiểu rõ lòng người cũng không tệ, ngươi và ta ở giữa chỉ có khúc mắc là một chưởng kia,bỏ qua một bên Mộ Dung gia, ta cũng không muốn tính toán với ngươi nữa. Tu hành không dễ, ngươi có thể đạt tới Nguyên Anh chi cảnh cũng vô cùng khổ cực, cho nên ta thả ngươi." Đương nhiên trọng yếu nhất chính là, Mộ Dung Viễn tính tình dù quái, nhưng trước giờ không tham gia vào thủ đoạn dơ bẩn của Mộ Dung gia, cho nên Tần Mặc Hàm mới bằng lòng buông tha hắn.
Mộ Dung Viễn nhíu mày: "Ngươi cần ta làm cái gì?"
"Ta không thích Mộ Dung gia, ngươi về sau đừng kêu Mộ Dung Viễn, gọi Tần Viễn đi." Tô Tử Ngưng có chút bất mãn nhìn một cái, thản nhiên nói.
Mộ Dung Viễn ngẩn người, Tần Mặc Hàm cũng có chút không có kịp phản ứng, bất quá cũng không biểu hiện ra ngoài, Mộ Dung Viễn trầm mặc một lát, hiểu rõ ý tứ Tô Tử Ngưng, lập tức đối Tần Mặc Hàm khom người thi lễ: "Tần Viễn bái kiến chủ tử." Hắn vốn là cô nhi, tên họ sớm cũng không biết, lúc trước được phụ thân của Mộ Dung Xương Bình cứu, trở thành người Mộ Dung gia, nên liền theo họ Mộ Dung. Bây giờ mạng đã trả xong, liền cùng Mộ Dung gia triệt để đoạn tuyệt, hắn thiếu Tần Mặc Hàm một cái mạng, hắn sẽ trả.
Tô Tử Ngưng nhướng mày, quay đầu nhìn Tần Mặc Hàm, trong mắt câu lên ý cười, quyến rũ đắc ý, để Tần Mặc Hàm nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy. Hoa văn màu đen nơi cổ của Tô Tử Ngưng đã nhạt đi rất nhiều, người bình thường sẽ không phát giác, nhưng Tần Mặc Hàm cũng không muốn nàng ấy lộ ra dáng vẻ quyến rũ chọc người kia, bất quá ra ngoài nàng ấy luôn phủ xuống mũ trùm đầu, chỉ những lúc bên nàng mới để lộ mặt ra.
Nhịn xuống cảm xúc trong lòng, Tần Mặc Hàm ra hiệu Mộ Dung Viễn: "Ngày sau ngươi liền lưu tại Tần gia, bất quá thủ đoạn của Mộ Dung gia ngươi cũng rõ ràng, ngươi tạm thời không nên lộ diện, chuyên tâm tu luyện đi, còn có... Ta hi vọng ngươi có thể có nguyên tắc của mình, loại sự tình nối giáo cho giặc, đừng nên phạm phải."
Tần Viễn ngước mắt nhìn xem Tần Mặc Hàm, chân thành nói: "Thuộc hạ hiểu rõ."
Sau khi Tần Viễn rời đi, Tần Mặc Hàm quay đầu cười nhìn Tô Tử Ngưng: "Nàng nghĩ như thế nào lại muốn chiêu mộ hắn về Tần gia?"
Tô Tử Ngưng lườm nàng một chút: "Nàng hôm qua cho người điều tra cũng thấy rồi, hắn mặc dù cổ hủ cứng ngắt, nhưng đứng ngoài bọn người Mô Dung gia cặn bã kia, ta liền biết nàng sẽ không thật giết hắn. Nhưng hắn đả thương nàng, ta làm sao có thể dễ dàng buông tha, nơi nào có chuyện tốt như vậy? Đã hắn đối với Mộ Dung gia hết hi vọng, vậy liền giữ lại cho nàng. Hắn trước không theo cách thức tu hành dơ bẩn của Mộ Dung gia, trong điều kiện tài nguyên có hạn lại dốc lòng tu luyện đến Nguyên Anh, chứng tỏ thiên phú không tồi."
"Ừm, vẫn là nàng nghĩ chu đáo." Tần Mặc Hàm không tiếc lời khen nàng, lại cười nói. Hoàn toàn chính xác, Mộ Dung gia trầm mê ở song tu, thậm chí có chút tà đạo, vốn không được chính đạo xem trọng, bọn chúng lại gieo họa không ít, cũng chỉ có Mộ Dung Viễn giữ mình trong sạch, nàng mới dự định buông tha hắn.
"Nàng khi nào về Bắc Xuyên?" Nhắc đến chuyện này, Tô Tử Ngưng có chút mất mát, nhưng lại lo lắng, nhịn không được nói.
"Không muốn ta ở bên cạnh nàng nhiều thêm sao?" Tần Mặc Hàm nhìn xem nàng, vô tội nói.
Tô Tử Ngưng bất đắc dĩ, nâng lên gương mặt của nàng: "Nàng biết rõ ta lo lắng cái gì mà. Nếu không phải nàng khinh suất làm loạn, ta làm sao cần vào lúc này bức nàng rời đi ta." Nói đến đây, Tô Tử Ngưng liền có chút tức giận.
Tần Mặc Hàm cúi đầu cười khẽ: "Ta ngược lại thật may mắn vì ta khinh suất." Nàng lúc ấy không chịu buông xuống Tô Tử Ngưng, vốn bởi vì biết nàng ấy đối mình có tình có nghĩa, dù mất trí nhớ nàng vẫn rất có hảo cảm đối với nàng ấy, bây giờ nghĩ lại, quả thực là may mắn, không phải vậy nàng hôm nay đã không còn nàng dâu.
Vì muốn Tô Tử Ngưng hoàn toàn yên lòng, Tần Mặc Hàm cân nhắc một hồi, liền đem chuyện bản thân có Luân Hồi chi lực nói tất cả cho nàng ấy nghe.
Tô Tử Ngưng nghe xong không khỏi kinh hãi, nàng tưởng rằng Tần Mặc Hàm dùng bí thuật nên mới bị phản phệ, thế nhưng Luân Hồi chi lực so bí thuật còn kinh người hơn, khó trách Tần gia giấu diếm thân phận của nàng ấy, người Tần gia đối nàng ấy như vậy yêu mến cùng tôn kính, thế nhưng loại năng lực này cũng quá nghịch thiên! Tu chân giả thiên phú tốt xấu dù chênh lệch cũng lớn, nhưng luôn có cái cân bằng, nàng cảm thấy Tần Mặc Hàm cái này có chút không hợp với lẽ thường, trong lòng có chút phỏng đoán không tốt lắm, nàng một mặt khẩn trương: "Mặc Hàm, nàng nói cho ta biết, nàng được tuyển chọn, có thể hay không có ảnh hưởng gì, nàng có phải gánh chịu thiên phạt hay không?"
Tu Chân giới đều có định luật, một khi có bảo vật quá mức nghịch thiên hoặc là kỳ vật xuất hiện, thường thường sẽ dẫn tới thiên phạt, mà tu sĩ nghịch sinh tử luân hồi, đến cảnh giới Kim Đan liền phải chịu lôi kiếp, Tần Mặc Hàm thì sao?
Tần Mặc Hàm không ngờ tới Tô Tử Ngưng phản ứng nhanh như vậy, sắc mặt có chút cứng đờ, chuyện của mình, nàng không muốn Tô Tử Ngưng sớm như vậy liền cùng mình gánh vác, liền ôn thanh nói: "Tự nhiên là có, nàng quên ta từng nói với nàng, lý do vì sao ta được chuyển đến một thế giới không có linh lực?"
"Bởi vì năng lực này, cho nên nàng vừa sinh ra liền sẽ chết yểu sao?" Tô Tử Ngưng một mặt nghĩ mà sợ, thế giới này kém chút liền không có nàng ấy. Đời trước nàng cũng chưa hề gặp qua Tần Mặc Hàm, chẳng lẽ lúc đó nàng ấy....
Nàng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nàng có chút hoảng, không dám đi giả thiết loại khả năng kia, hiện tại Mặc Hàm vẫn rất tốt, tránh thoát chết yểu, cũng đã trưởng thành, đời trước có lẽ vì các nàng không gặp nhau, nên nàng mới không biết chuyện về nàng ấy.
Tần Mặc Hàm cảm thấy nàng không đúng, lo lắng nói: "Tử Ngưng, thế nào?"
"Không có, chỉ là nghĩ mà có chút sợ." Dứt lời, nàng bưng lấy gương mặt Tần Mặc Hàm, nghiêm túc nói: "Nàng đã nói, nàng tránh thoát một kiếp kia, về sau sẽ không xảy ra chuyện đúng không?" Nàng kỳ thật có chút sợ hãi, Tần Mặc Hàm thoạt nhìn là người có đại khí vận, thế nhưng từ lúc các nàng quen biết nhau, nàng ấy liên tục gặp phải nhiều kiếp nạn, mấy lần kém chút mất mạng, khiến nàng có cảm giác rằng... Thiên Đạo ý muốn hủy nàng ấy, nàng cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Đôi mắt Tần Mặc Hàm rũ xuống, nhẹ nhàng ôm Tô Tử Ngưng vào lòng, tay vuốt ve mái tóc của nàng, ngón tay dịu dàng mà xoa vành tai nhỏ, khẽ trấn an: "Nàng đừng lo lắng, ta trước đây sống ở thế giới kia, nhân sinh cũng chỉ trăm năm mà thôi, con người sẽ từ từ già đi, cho nên đối với người yêu của mình, hy vọng lớn nhất chính là có thể nắm tay đến khi tóc bạc. Nhưng hôm nay sống ở thế giới này, có thể được hưởng thọ mệnh lâu dài, ta liền hy vọng, có thể vĩnh biễn ở bên nàng, không để nàng cô đơn một mình. Nếu không, nàng bị người khác khi dễ, ta biết làm sao bây giờ."
Tô Tử Ngưng cho dù tỏ ra kiên cường, cũng không nhịn được đỏ cả vành mắt: "Các nàng ở bên kia, có phải hay không đều như vậy biết dỗ người?"
Tần Mặc Hàm ngoáy đầu lại nhìn xem nàng, trầm thấp nở nụ cười: "Ừm, đại khái đi, nơi đó có loại đồ vật, có chút giống pháp khí ghi chép ở nơi này, có thể đem chuyện tình của người khác khắp nơi truyền xem, những lời dỗ dành người yêu, đều có thể học từ đó. Bất quá ta không thích xem cho lắm, nên hẳn là tự ta vốn đã biết cách dỗ người."
Tô Tử Ngưng bị nàng chọc cười, nhẹ nhàng liếc nàng một cái: "Khó trách nàng tuổi còn nhỏ liền không đứng đắn, tất nhiên là bị người ở đó dạy hư mất."
Tần Mặc Hàm mất tự nhiên đỏ bừng mặt, so với cổ nhân, nàng bị người ở đó dạy, xác thực rất không đứng đắn. Bất quá nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận, nhíu mày: "Nàng còn nhỏ hơn ta sáu tuổi, cái gì gọi là ta tuổi còn nhỏ?"
Tô Tử Ngưng chỉ là cười, hai người giờ phút này đã quên mới vừa rồi nặng nề, Tô Tử Ngưng liền quấn lấy Tần Mặc Hàm, hỏi nàng lớn lên ở thế giới kia như thế nào. Tần Mặc Hàm đối nàng ấy cho tới bây giờ đều là mười phần kiên nhẫn, liền cẩn thận kể rõ cuộc sống ở thế kỉ 21. Tô Tử Ngưng dù sao cũng là thâm căn cố đế lão gia hỏa, rất nhiều điều nàng ấy không lý giải được, liền đeo theo Tần Mặc Hàm hỏi cho đến cùng.
"Bốn cái bánh xe chạy trên đường? Dùng linh lực khu động sao? Là cái gì?...Điện? Là cùng sấm sét giống nhau sao?...Diễn kịch, người bên kia đều rảnh rỗi như vậy sao?"
Vấn đề của nàng ấy dường như bất tận, hỏi đến Tần Mặc Hàm dở khóc dở cười. Kỳ thật Tô Tử Ngưng cũng không muốn hỏi nhiều vậy đâu, chỉ là nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ ấm áp lại nghiêm túc của Tần Mặc Hàm khi giải thích cho nàng.
Nàng một mặt tự mắng chính mình ấu trĩ, một mặt lại sa vào trong đó, nhớ đến ngày trước phiền chán Hàn Vi Phi vì nàng ta không ngừng hỏi lung tung, kết quả nàng giờ phút này lại là như vậy, khiến nàng có chút muốn cười.
Hai người tình cảm sáng tỏ, ngọt ngào cực kì, đến mức Tần Mặc Hàm một mực ở lại Hoành Châu, thẳng đến nửa tháng sau, mới bất đắc dĩ tách ra.
Tiêu Hiên dù không biết được chuyện của các nàng, nhưng cũng biết Tô Tử Ngưng những ngày này vội vàng rời phủ là vì chăm sóc Tần Mặc Hàm. Bởi vì Tô Tử Ngưng cùng hắn có giao tình tốt, cho nên hắn cũng gặp Tần Mặc Hàm mấy lần, cảm tình rất khá. Đến lúc Tần Mặc Hàm gần đi, đặc biệt dặn dò hắn: "Ta cần bế quan xung kích Kim Đan, sợ là thật lâu không thể tới nhìn Tử Ngưng, nàng tại Tiêu gia, hi vọng ngươi có thể quản tốt người trong nhà, đừng để bất kỳ ai khi dễ nàng."
Tiêu Hiên có chút buồn cười: "Đó là dĩ nhiên, Tần cô nương, tuyệt đối sẽ không ai dám khi dễ nàng ấy."
Tần Mặc Hàm nhìn xem Tô Tử Ngưng đang sa sút, đưa tay nhẹ nhàng kéo nàng đi qua, đem cái hộp nhỏ trong ngực đưa cho nàng.
Tô Tử Ngưng hơi nghi hoặc một chút: "Đây là cái gì?"
Tần Mặc Hàm không đáp, chỉ là cười cười: "Tặng cho nàng, không cho phép hỏi là cái gì, ta đi rồi nàng mới được mở ra xem."
Tô Tử Ngưng nhướng nhướng mày: "Cố làm ra vẻ bí ẩn."
Tần Mặc Hàm ngước mắt nhìn xem nàng, ánh mắt chuyên chú quyến luyến: "Ta phải đi, nàng đừng lo lắng, ta sẽ mau chóng xuất quan, đến lúc đó ta sẽ đến Hoành Châu nơi tiểu viện chờ nàng, nếu nàng xuất quan trước, nàng liền ở nơi đó chờ ta, ta sẽ phái người ở lại bảo vệ nàng, được không?"
Tô Tử Ngưng trong lòng buồn đau, nhẹ gật đầu, lại không nói một lời.
Tần Mặc Hàm đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy, Tiêu Hiên còn ở đây, nàng không thể quá mức thân mật, liền lui ra, nghĩ đến nàng ấy, đáy lòng không khỏi hiện lên một tầng sầu lo, thấp giọng nói: "Ta không ở bên nàng, gặp được chuyện gì ngàn vạn lần đừng quá xúc động, ta hi vọng nàng hảo hảo, nhưng lệ khí trong người nàng là tai họa ngầm, đáp ứng ta, không bao giờ để nó bộc phát, có được hay không?"
Trí nhớ của nàng trở về, trong tiểu thuyết kịch tình đi hướng nào, nàng cũng cơ bản biết được, lúc ấy Tô Tử Ngưng sụp đổ ép không được lệ khí trong lòng, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, rơi vào Ma đạo. Tuy nói nàng ấy cũng không biến thành ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng lại làm càn rất nhiều, hành sự quái đản, dẫn đến đắc tội với cả Ma đạo và Tiên đạo. Nàng không muốn Tô Tử Ngưng lại trở thành người như vậy, nhìn như tự do phóng túng, nhưng trong lòng luôn lo sợ cùng bất an.
Tô Tử Ngưng gật đầu, nàng cũng biết tình trạng của mình, trước đây nàng tự nhiên không cố kỵ gì, chỉ cần nâng được tu vi, cùng lắm quay trở lại con đường ở đời trước, cũng không cần nhìn ánh mắt của người khác. Bất quá, bây giờ có Tần Mặc Hàm, nàng tự nhiên sẽ làm một tu tiên giả quy củ chân chính.
Tiêu Hiên nhìn xem hai người, cảm thấy có chút kỳ quái, đây bất quá là bế quan, tu chân nhân sĩ ngộ đạo một lần chính là mấy chục năm, thậm chí trăm năm, trong chớp mắt, cũng không phải không gặp mặt được, thế nhưng tình cảm hai nàng tốt đến như vậy, không khác gì đạo lữ đối với nhau, lưu luyến không rời.
Tô Tử Ngưng cơ hồ là muốn đem chân trời nhìn xuyên thấu, mới hồn xiu phách lạc quay người trở về Tiêu gia. Tiêu Hiên thấy vậy cũng không biết làm như thế nào khuyên nàng, chỉ là cẩn thận nói: "Hai nàng đều rất lợi hại, sẽ không tách ra quá lâu."
Tô Tử Ngưng hít vào một hơi, nhẹ gật đầu, nắm chặt hộp trong tay, nghiêm túc nói: "Ta muốn bế quan."
Tu chân không kể năm tháng cho tới bây giờ đều không phải một câu nói suông, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng sau khi tách ra, thời gian này đảo mắt liền đi qua. Tu Chân giới gần vạn năm qua, ma tu một mực bị chèn ép, cơ hồ xuất hiện liền sẽ bị quét sạch, bởi vậy phần lớn khó có thành tựu. Ma tộc cũng một mực bị ngăn cản tại Lạc Thủy Chi Tân, không cách nào vi phạm, thế nhưng gần đây, thỉnh thoảng có tu sĩ bị giết chết, thảm trạng đều giống nhau, người chết hồn phách bị nuốt chửng, hiện trường ma khí quấn quanh. Nạn nhân lúc ban đầu chỉ là tu sĩ lang thang, sau đó lan dần qua đệ tử tông môn, đệ tử đại gia tộc, khiến cho Tu Chân giới bắt đầu luống cuống, các gia tộc tông môn liền phái cao thủ ra ngoài tiến hành quét sạch Ma tộc.
Tần gia một mực ở tại Bắc Xuyên, nơi đây kết giới vững chắc, thế nhưng lại có đệ tử ra ngoài hành sự liền bị hại, để Tần Bách Xuyên có chút kinh ngạc. Hắn ẩn ẩn phát giác sự tình có chút không đúng, Ma tộc ra tay phạm vi cũng quá rộng, gần như là khắp nơi tập kích tu chân giả, ma tộc sao có thể lộng hành đến như vậy.
Tần Bách Xuyên nhìn xem nhi tử, thở dài: "Tổn thất bao nhiêu đệ tử?"
"Phụ thân, trước mắt đã có bảy người, đều là cao thủ...Trong đó có ba người huyết mạch gần dòng chính Tần gia." Tần Chỉ Đình thần sắc có chút ngưng trọng, bảy người hồn phách đều bị nuốt chửng, ba người trong đó chính là huyết mạch Tần gia dòng thứ ba, không chỉ là hồn phách, liền ngay cả tinh huyết liền bị lấy sạch, hiển nhiên đối phương có mục đích riêng.
"Chỉ Đình, lập tức phái người đi hỏi thăm các đại gia tộc, tông môn, dò xét xem các nạn nhân còn có điểm gì đặc biệt. Còn có, thông báo cho các đệ tử, nhất là đệ tử gần dòng chính, không cho phép đơn độc ra ngoài." Tần Bách Xuyên phát giác sự tình không thích hợp, trầm giọng nói.
"Vâng, phụ thân."
Đại lục này, sợ là sắp nghiêng trời lệch đất rồi, Ma tộc hung hăng ngang ngược, chính là ác mộng của Tu Chân giới.