Tô Tử Ngưng gian nan, Tần Mặc Hàm cũng chẳng tốt đẹp gì, đêm đó sau khi tỉnh lại nàng liền không ngủ, mãi cho đến sáng sớm, cũng trì hoãn không muốn rời khỏi phòng. Ra ngoài gặp được Tô Tử Ngưng, nàng càng cảm thấy lúng túng cùng hoảng loạn, cũng không dám nhìn nàng ấy, chỉ có thể mặt lạnh rời đi. Hiện tại nhớ lại tình huống lúc đó, nàng ấy nụ cười đột nhiên tắt đi, trong mắt không giấu được sững sờ, khiến cho nàng càng thêm rầu rĩ.
Lấy cớ bế quan tu luyện, nàng ở đây đã tránh né nửa tháng. Nhưng nàng căn bản không có cách nào tĩnh tâm, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Nàng hít một hơi, cau mày nghĩ đây rốt cuộc là làm sao, giấc mộng đêm đó cũng đi qua rất lâu rồi, nàng vẫn không thể bình tĩnh được....Bây giờ hồi tưởng lại, cảm giác vẫn còn rất chân thật, Tô Tử Ngưng đêm đó...nàng ấy rất, rất mê người.
Lúc đó nàng sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là hoảng loạn, nàng ở thế giới kia cũng sống hơn hai mươi năm, làm loại kia mộng cũng không phải nói không bình thường, nhưng đối tượng lại là Tô Tử Ngưng. Ngoại trừ hoảng, nàng còn có hổ thẹn, thế nhưng...nàng không một chút nào thấy phản cảm. Bây giờ nhớ lại cảnh tượng kiều diễm kia, nàng liền mặt đỏ tim đập nhanh, cũng không có chán ghét, đây là chuyện gì xảy ra?
Tần Mặc Hàm đứng lên, nhìn bên ngoài núi non phủ đầy băng tuyết, sau một hồi cảm thấy thật cay đắng, nàng chính là đã yêu Tô Tử Ngưng. Ngày xưa đối với Chấp Mặc, nàng vừa kính lại vừa yêu mến, chưa bao giờ nghĩ sẽ đối với nàng ấy động tình, mà đối xử tốt với Tô Tử Ngưng, ban đầu nàng cũng bởi vì phần cảm tình kia, mới đối với nàng ấy một lòng săn sóc che chở.
Thế nhưng sau đó... Nàng đau lòng khi thấy nàng ấy thân thế nhấp nhô, bị người bắt nạt nhưng vẫn kiên cường sống sót. Tuy rằng nàng ấy thích che giấu bản thân, nhưng ở bên nàng đều thật sự vui vẻ, có lúc đơn thuần đáng yêu, mang theo nghịch ngợm, nhưng lại có khi ẩn ẩn nét tang thương. Không có nàng ở bên, nàng ấy vậy mà tại Mai Cốt Chi Địa chống chọi suốt hai mươi năm, tuyệt cảnh nào cũng mạnh mẽ vượt qua.
Bởi vì phần ân tình đối với nàng, nàng ấy liền không quản bị cả thiên hạ đuổi bắt, dùng Tiên khí đi cứu nàng, lại vì nàng liều mạng xông vào Tô gia lấy Tụ Hồn Đăng, cho dù sao đó rơi vào Mai Cốt Chi Địa, nàng ấy cũng nỗ lực nuôi tốt người hồn của nàng. Tinh Thần Quyết bại lộ, nàng ấy cũng chưa từng đối mình có phòng bị, cũng không biết do nàng ấy thật sự dễ dàng tin tưởng người khác, hay bởi vì nàng ấy vốn một lòng tín nhiệm mình.
Nghĩ đến đây, Tần Mặc Hàm trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, chỉ là, Tô Tử Ngưng có lẽ không thích nữ nhân, vốn là trong tiểu thuyết, nàng ấy yêu thích chính là Văn Nhân Thu. Nghĩ đến nàng ấy cùng Văn Nhân Thu gặp mặt liền phát sinh biến hóa, Tần Mặc Hàm lại cảm thấy khó chịu. Bất luận nàng làm sao cứu vãn, nội dung vở kịch lần lượt biến đổi, nhưng cuối cùng những chuyện phải phát sinh vẫn đang phát sinh, Tô Tử Ngưng rơi vào Mai Cốt Chi Địa, nàng ấy vừa rời khỏi không lâu liền gặp Văn Nhân Thu.
Nàng cười khổ một tiếng, thực sự là sống ở nơi này quá lâu, tính chung thời gian ở thế giới kia thì bản thân cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, lần thứ nhất động tâm, còn chưa bắt đầu, liền nhất định không thể. Hai nữ nhân ở bên nhau, chính là ở hiện đại cũng hiếm thấy mà nhấp nhô, huống hồ ngày trước nàng cố ý trêu Tô Tử Ngưng, nàng ấy liền hiểu lầm mình đối nàng ấy có hứng thú, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên nghĩ mình là nam nhân.
Tần Mặc Hàm thu lại trận pháp ngoài cửa động, gió núi lạnh buốt ùa ào khiến nàng tỉnh táo hơn một chút, hít vào một hơi, từ cổ họng cho đến trong lòng đều một mảnh lạnh lẽo, nàng trốn tránh hơn nửa tháng, người kia chắc là vẫn còn đang sững sờ, nàng ấy vừa mới đến đây cũng không quen với cuộc sống Tần gia. Tần Mặc Hàm thoáng đau lòng, dựa vào một bên giường đá mà thẫn thờ.
Không biết qua bao lâu, một bóng người giẫm phi kiếm rơi vào bên trong động, chỉ là phát hiện bên trong gió rét từng trận, so với bên ngoài còn lạnh, sững sờ nhìn thấy Tần Mặc Hàm toàn thân áo trắng ngồi dựa vào bên giường đá, quần áo bị gió lạnh thổi bay phất phơ, nhất thời một luồng khí nóng ứa ra trong lòng.
"Tần Mặc Hàm, nàng nổi điên chuyện gì!" Tô Tử Ngưng hai hàng lông mày nhíu chặt, con ngươi tối trầm, một tấm môi đỏ mím lại, vô cùng phẫn nộ, dĩ nhiên có mấy phần đáng sợ.
Tần Mặc Hàm chưa từng thấy qua dáng vẻ này của nàng ấy, có chút ngẩn ngơ, ngước mắt nhìn nàng ấy, nhất thời nói không ra lời. Tô Tử Ngưng kiếp trước từng dẫn đầu một nhóm ma tu cùng một số tu sĩ bị trục xuất, uy thế hơn trăm năm không phải là giả, giờ khắc này tuy tu vi không bằng, nhưng khí tràng vẫn còn rất khiếp người.
Thấy Tần Mặc Hàm không nói lời nào, Tô Tử Nngưng trong con ngươi ý lạnh càng sâu, đưa tay đem người kéo qua, phát hiện lòng bàn tay đối phương lạnh lẽo thấu xương, Tần Mặc Hàm ngay cả linh lực hộ thể cũng không dùng, cả người nàng ấy nhanh chết cóng! Tô Tử Ngưng tức giận đến phát điên rồi, nghiến răng nghiến lợi cởi ra áo choàng trên người đem nàng ấy bao bọc, xoay người cấp tốc bố trí lại trận pháp, sau đó căm tức nhìn Tần Mặc Hàm: "Nàng không phải nói muốn bế quan sao? Đóng cửa nửa tháng không một chút động tĩnh, còn ở đây tự hành hạ mình, nàng đây là muốn làm gì?"
Tần Mặc Hàm nhấc mâu nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu trầm mặc.
Tô Tử Ngưng trong lòng khó chịu muốn chết, nhưng lại không nỡ đối với nàng phát tiết, nín một lát, mới có chút uể oải nói: "Ta không biết nàng làm sao, có cái gì không có thể nói rõ sao? Ngày ấy không phải còn rất tốt, làm sao một buổi tối liền..."
Tần Mặc Hàm nhìn thấy nàng ấy vẻ mặt ủ rũ, trong mắt cũng có chút ảm đạm mệt mỏi, trong lòng đau đớn, chuyện này không liên quan đến nàng ấy, đều là do nàng không đúng, bản thân nàng có vấn đề, một mực để Tô Tử Ngưng gánh chịu. Yết hầu giật giật, nàng đang muốn mở miệng, Tô Tử Ngưng lại thấp giọng nói: "Ta ngày mai sẽ rời đi, nàng cũng không cần tránh mặt ta nữa." Dứt lời nhấc chân liền muốn chạy.
Tần Mặc Hàm con mắt co rụt lại, lập tức đứng lên nói: "Không cho đi!"
Tô Tử Ngưng trong lòng hơi ngưng lại, quay đầu lạnh lẽo nói: "Tần Mặc Hàm, nàng có ý gì?"
Ý thức được nàng ấy hiểu lầm, Tần Mặc Hàm cũng có chút hoảng, càng sợ nàng ấy muốn thật đi rồi, vội vàng nói: "Nàng đừng đi, ta... Ta chỉ là có một vấn đề không nghĩ ra, cho nên mới có chút hỗn loạn, vì vậy muốn ở đây tĩnh tâm mấy ngày. Tâm tình ta không được, ta không nên lạnh nhạt với nàng, là ta sai rồi, nàng đừng nóng giận."
Tô Tử Ngưng ngờ vực nhìn Tần Mặc Hàm, chẳng lẽ nàng ấy phát hiện ra tâm tư của mình?
"Vấn đề gì?"
Tần Mặc Hàm có chút trầm mặc, sau đó nàng mới ngập ngừng nói: "Nàng đã từng hỏi ta, tại sao muốn đối tốt với nàng, ta... Bây giờ chúng ta đã là... bằng hữu thân thiết, ta không nên giấu nàng, nhưng có một số việc ta còn không biết làm sao để nói ra."
Tô Tử Ngưng trầm mặc, trong lòng không hiểu được là tư vị gì, một hồi lâu sau mới nói: "Cái này đối với nàng mà nói, rất khó sao?"
"Không phải, chỉ là sự tình kia đến ta cũng có chút hỗn loạn." Tần Mặc Hàm hầu như là trong nháy mắt làm quyết định, chuyện liên quan đến Chấp Mặc, nàng đã để trong lòng quá lâu rồi, nàng căn bản không biết làm sao để nói ra. Người duy nhất có liên hệ, cũng chỉ có Tô Tử Ngưng. Nàng mơ hồ cảm giác, bản thân ở thế giới kia có thể mơ tới Chấp Mặc, tuyệt đối không phải trùng hợp, thậm chí có khả năng nhất chính là do nàng ấy làm ra, nàng ấy rõ ràng đã hỏi nàng có nguyện ý đi cùng nàng ấy không, bây giờ trở thành nghi hoặc lớn nhất trong lòng nàng.
Vì lẽ đó, vừa muốn che giấu tâm tư khó nói trong lòng, vừa muốn tìm một cái đáp án, Tần Mặc Hàm tỉ mỉ đem chuyện Chấp Mặc trong mơ kể hết với Tô Tử Ngưng một lần.
Tô Tử Ngưng một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh nổi, nàng không biết bản thân là phải hài lòng, hay là nên khổ sở, Tần Mặc Hàm đối với nàng như vậy, vẻn vẹn là bởi vì nữ nhân trong giấc mơ suốt mười mấy năm trời của nàng ấy, mà nữ nhân kia cùng nàng kỳ thực không có nửa phần liên quan.
Hơn nữa, cho dù Tần Mặc Hàm một mực khẳng định, nữ nhân kia cùng nàng giống nhau như đúc, nàng dùng tên giả cũng vừa vặn là Chấp Mặc, nhưng nàng minh bạch đó không thể là nàng. Nàng đời trước sống hơn 850 năm, cho đến chết, cũng không hề rời đi thế giới này, chưa từng thấy Tần Mặc Hàm, càng không có vào mộng cùng nàng ấy lớn lên.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhưng biểu hiện lại là thản nhiên, đứng lên lạnh nhạt nói: "Nàng có thể không cần rối rắm, ta không phải người kia."
Tần Mặc Hàm sững sờ, chợt nhận ra bản thân mình đi kể chuyện như vậy với Tô Tử Ngưng, cũng không phải chuyện khiến người vui vẻ, nàng ấy làm sao mà chấp nhận được, vội vàng nói: "Tử Ngưng, ta ban đầu là bởi vì Chấp Mặc mới đối tốt với nàng, thế nhưng nàng cùng nàng ấy không giống nhau, ta không có..."
"Phải, ta cùng nàng ấy không giống nhau, bởi vì ta căn bản không phải nàng ấy!" Tô Tử Ngưng con mắt đỏ lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm: "Ta cũng không có giận hờn, cũng không muốn nói lời vô nghĩa nữa, Tô Tử Ngưng chưa bao giờ rời đi Tu Chân Giới, chưa từng có! Trước đây không có, hiện tại không có, đến chết cũng không có. Tô Tử Ngưng thiếu nợ Tần Mặc Hàm ân tình, nhưng ngày sau tất nhiên sẽ trả lại, cáo từ!"
Tần Mặc Hàm không ngờ tình thế phát triển tới mức này, nàng đoán được Tô Tử Ngưng sẽ tức giận, khổ sở, nhưng không ngờ lại kịch liệt như thế. Nàng tự nhận là chính mình hiểu rõ Tô Tử Ngưng, nhưng bây giờ nàng cảm thấy thật hoang mang, lúc nãy Tô Tử Ngưng nói những câu nói kia, Tần Mặc Hàm thật sự cảm giác được, nàng ấy là thật lòng, nhưng vì sao nàng ấy như vậy chắc chắc bản thân không phải Chấp Mặc? Tô Tử Ngưng xưa nay không rời đi tu chân đại lục, từ trước không có, hiện tại không có, đến chết cũng không có? Lời này nghe thế nào cũng thật kỳ quái?
Nàng đột nhiên lắc lắc đầu, không lo được suy nghĩ nhiều, lập tức ngự kiếm đuổi theo Tô Tử Ngưng. Ra đến biên giới đại trận hộ sơn, Tô Tử Ngưng bị đệ tử thủ trận ngăn cản, đang thương lượng. Nàng vừa nhìn thấy Tần Mặc Hàm, liền muốn xông đại ra ngoài.
Tần Mặc Hàm biến sắc mặt, đại trận này nếu thật sự va vào, với tu vi này của Tô Tử Ngưng liền có thể bị phế đi, khiến nàng hoảng đến ra mồ hôi lạnh, lập tức la lớn: "Để nàng ấy đi, mở trận!"
Tô Tử Ngưng tất nhiên không hồ đồ mà tùy tiện xuyên qua đại trận, thế nhưng Tần Mặc Hàm dễ dàng buông tay cho nàng đi như vậy, khiến nàng có chút sững sờ, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng cắn răng, lập tức ngự kiếm rời đi. Dù nàng có giả ngốc thế nào đi nữa, nàng vẫn có sự kiêu ngạo của mình, nàng làm sao chấp nhận được mình chỉ là thế thân của người khác, để mà tiếp tục ở lại nhận ân tình của nàng ấy.
Tần Mặc Hàm không có đuổi theo Tô Tử Ngưng, chỉ là dặn dò một đệ tử thủ trận: "Lén lút theo nàng ấy, đưa nàng ấy an toàn rời đi Bắc Xuyên liền tốt."
Người kia lĩnh mệnh rời đi, Tần Mặc Hàm nhìn bóng lưng của Tô Tử Ngưng, thấp giọng nói: "Lúc trước ta nói rồi, nàng ở Vô Cực Tông, ta sẽ tìm được nàng, nàng không ở, ta cũng đồng dạng sẽ tìm được nàng."
Tô Tử Ngưng tâm tình quá kích động, nàng cố gắng giữ người lại, chỉ khiến cho mọi chuyện càng thêm hỏng bét, chờ nàng ấy bình tĩnh một chút, nàng lại cùng nàng ấy nói rõ. Trực giác nói cho nàng biết, trên người Tô Tử Ngưng còn có một bí mật, bí mật rất lớn.
Suốt đêm Tần Mặc Hàm đi tìm Tần Bách Xuyên, Tần Bách Xuyên đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy tôn nữ đến rồi, ôn thanh nói: "Ngồi đi, hiện tại tìm đến ta, hẳn là có chuyện khẩn cấp rồi."
"Gia gia." Tần Mặc Hàm do dự, nhưng vẫn nói thẳng: "Con muốn rời đi Bắc Xuyên một quãng thời gian."
Tần Bách Xuyên đang châm trà, động tác trong tay liền ngừng lại, chậm rãi nói: "Đi tìm nha đầu Tử Ngưng kia?"
"Gia gia?"
"Phụ thân con nói các con tựa hồ cãi nhau, con nửa tháng bế quan không ra, nàng không phải đi tìm con sao? Thế nhưng lúc nãy liền có người nói, nàng đi rồi." Tần Bách Xuyên hơi nhướng mày, tựa hồ có chút không vui.
"Là con khiến cho nàng giận đến hỏng rồi, nàng mới không chào mà đi." Sợ Tần Bách Xuyên đối với Tô Tử Ngưng ấn tượng không tốt, Tần Mặc Hàm lập tức giải thích.
"Tính cách con điềm tĩnh như vậy, thế nào lại làm cho nha đầu kia giận rồi, rốt cuộc là chuyện gì?" Tần Bách Xuyên híp mắt nhìn tôn nữ của mình, buồn cười nói.
Tần Mặc Hàm không lên tiếng, chỉ là nghiêm mặt nói: "Gia gia, có chuyện này con còn chưa nói rõ, con ở thế giới kia, từ lúc có ký ức liền nhận thức Tử Ngưng."
Tần Bách Xuyên vẻ mặt biến đổi, chén trà trong tay loáng một cái: "Cái gì?"
Chờ đến Tần Mặc Hàm đem sự tình nói rõ ràng, Tần Bách Xuyên cũng là cau mày, thấp giọng nói: "Chẳng trách."
"Chẳng trách gì ạ?" Tần Mặc Hàm không khỏi hỏi.
Tần Bách Xuyên thở dài, cho Tần Mặc Hàm rót chén trà, lúc này mới chầm chậm nói: "Có chuyện, ta vẫn đang do dự, có nên hay không nói cho con, bất quá bây giờ xem ra, giấu con trái lại không tốt."
"Gia gia, người nói."
"Từ lúc con gặp nạn bình an trở về, thái gia gia của con cùng bảy vị trưởng lão trong tộc liền thay con bốc một quẻ. Hàm nhi, con nên hiểu được, thân là người thừa kế luân hồi chi lực của Tần gia, một đời này của con nhất định trải qua gian nan hiểm trở không ngừng, thậm chí sẽ..." Tần Bách Xuyên cảm thấy điều này đối với Tần Mặc Hàm mà nói, quá mức tàn khốc, lúc trước bọn họ không cùng nàng nói tỉ mỉ, thế nhưng Tần Mặc Hàm thông minh, cũng xem qua nhiều kinh thư, đại khái đã biết được mấy phần.
"Hàm Nhi biết." Thiên đạo bất công, người đời luôn nghĩ thiên đạo dĩ nhiên công bằng, nhưng cực kỳ tàn khốc.
"Quẻ tượng biểu hiện, một đời này con phải trải qua ba cái sinh tử kiếp, quẻ tượng...đại hung." Tần Bách Xuyên đau xót xem tôn nữ của mình.
Tần Mặc Hàm vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ là hơi nhấp môi dưới, tựa hồ cũng không kinh sợ.
"Nguyên bản hẳn là phải chết tại kiếp nạn, nhưng lại một mực có một con đường sống, thế nhưng đường sống, lại tìm thấy từ trong tử kiếp."
Tần Mặc Hàm lông mày cau lại: "Hàm Nhi không hiểu."
"Thái gia gia của con cũng không nói rõ ràng, này một quẻ, hao tổn gần trăm năm tu vi của thái gia gia con cùng bảy vị trưởng lão, nhưng cũng chỉ có thể chấm dứt ở đây. Bất quá thái gia gia con nói, kiếp nạn của con là do một người mà nên, nàng là tử kiếp của con, nhưng nàng cũng chính là sinh kiếp của con."
Tần Mặc Hàm sửng sốt: "Một người?"
Tần Bách Xuyên gật đầu, lại lắc đầu: "Thái gia gia con nói là một người, nhưng không phải một người."
"Một người, lại không phải một người? Đây là ý gì?" Lời này tựa hồ có hơi mâu thuẫn, Tần Mặc Hàm cau mày nghi hoặc.
"Ta cũng không rõ lắm, chỉ là năm đó lúc con vừa mới sinh ra, một nữ tử thần bí đột nhiên tới tìm thái gia gia của con, nói là có biện pháp cứu được con. Lúc trước chúng ta đưa linh hồn con đến dị thế, tránh né được thiên phạt, cũng chính là cách do nàng ấy nghĩ ra."
"Sinh ra liền chết, đó là kiếp nạn thứ nhất của con?" Tần Mặc Hàm hiểu rõ ý tứ của Tần Bách Xuyên, trầm giọng hỏi.
=====================
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tử Ngưng không phải Chấp Mặc, tác giả quân mới phải, thử hỏi, có ai sánh được với tác giả quân, vô cùng cố Chấp với Mặc! (Kiếp trước Tần Mặc Hàm tên là Tần Chiêu Mặc, cho nên Tử Ngưng mới lấy tên như vậy để tưởng nhớ vợ mình).
Tô vũ trực: Khóc chít chít, thực sự là tự mình làm bậy thì không thể sống được, một câu chẳng lẽ nàng là nam nhân, liền khẳng định ta là thẳng nữ. Vợ không tin ta.
Tần Mặc Hàm: Khóc chít chít, ta cũng lây bệnh ham diễn trò của vợ, ngượng ngùng không dám nói. Nói ra thật tình, vợ còn tức giận như vậy, chạy.
Tô Tử Ngưng: Chạy sẽ không đuổi theo sao? Ta đều cong thành thước cuộn, nàng còn học ta diễn trò nhiều như vậy!