Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 151: (+): Trời cũng không ngăn được ta yêu nàng




Trong phòng, Tần Mặc Hàm đã ngồi dậy, nàng sắc mặt tái nhợt, trong mắt còn mang theo một tia hoảng hốt, tay phải cảm giác đang cầm một bàn tay mềm mại, nàng lập tức quay đầu nhìn lại, thấy được nàng trong mộng dây dưa tam sinh người yêu, Tử Ngưng, Tần Mặc Hàm không biết nên làm sao biểu đạt tâm tình lúc này của mình.

Nhìn thấy hai người Tần Tùng vội vàng tiến đến, nàng đỏ hồng mắt, thanh âm khàn khàn: "Gia Gia, Thái Gia Gia. "

Hai người thấy được nàng rốt cục tỉnh lại, trong lòng buồn vui đan xen, Tần Mặc Hàm tựa hồ cảm xúc kích động, đầy ngập tình cảm không chỗ trút xuống, bọn hắn quan tâm hiểu rõ cảm thụ của nàng giờ khắc này. Mắt nhìn Tô Tử Ngưng nằm ở một bên, nàng lông mày thít chặt lại buông ra, dường như sắp tỉnh, Tần Tùng vội nói: "Các con hảo hảo trò chuyện, ta đi báo cho Chỉ Đình cùng Khuynh nhi."

Mộ Lão đi ở phía sau cùng, ánh mắt nhìn hai nàng ẩn ẩn có tia sáng nhạt, cuối cùng lặng lẽ không tiếng động mà rời đi, khóe môi khô gầy câu lên một vòng cười.

Tần Mặc Hàm trong mắt tràn đầy xúc động, yên tĩnh nhìn theo mấy người rời đi, ánh mắt rơi vào lão giả cổ quái có chút quen mắt, nàng trong lòng nghi hoặc, nhưng lúc này lại không lo được suy nghĩ nhiều, bởi vì nàng còn có đầy bụng tình ý muốn nói cùng Tô Tử Ngưng.

Mê man quá lâu nên toàn thân đều có chút cứng ngắc, Tần Mặc Hàm hơi lảo đảo đứng lên, cầm tay Tô Tử Ngưng nửa quỳ tại bên người nàng, si ngốc nhìn gương mặt đã khắc sâu trong linh hồn.

Dĩ vãng nàng biết rõ các nàng từng có tam thế yêu thương, thế nhưng cũng chỉ là biết rõ, lúc này đây bản thân chân chính kinh lịch một lần, ngày xưa thâm tình ngọt ngào, long đong đau lòng, loại tình cảm này liền mãnh liệt đến không cách nào ức chế, đau lòng, yêu thương, cuồn cuộn đánh tới, để Tần Mặc Hàm tay đều có chút phát run.

Người trong lòng bắt đầu lay động bờ mi, đôi mắt vốn nhắm chặt dần mở ra, sắc mặt nhưng vẫn không tốt lắm, trận này dẫn hồn con đường quá lâu, đối nàng hao tổn rất lớn, so với Tần Mặc Hàm càng thêm vất vả. Dù sao tham gia người khác thức hải, gánh chịu nguy hiểm cũng không thể đo lường. Cũng may Tần Mặc Hàm dù thần chí không rõ, thức hải hỗn loạn, thế nhưng đối mặt tam thế người yêu, dù cho không nhớ rõ lại bản năng không có đi tổn thương nàng.

Tần Mặc Hàm tay áp lên sườn mặt hơi lạnh của nàng, từng chút dịu dàng vuốt ve, thẳng đến hàng mi thật dài kia rung động, một đôi con mắt thuần triệt hồng sắc mở ra.

Tần Mặc Hàm cúi đầu xuống, ngón tay phủ trên gương mặt nàng, con ngươi màu mực không che giấu chút nào nghênh tiếp cặp kia hồng mâu.

Tô Tử Ngưng có chút ngẩn ngơ nhìn Tần Mặc Hàm, sau đó ánh mắt mới bắt đầu thanh minh. Tần Mặc Hàm thấy được trong mắt người yêu dâng lên hơi nước, ánh mắt nàng cũng đã phủ đầy sương mù, nàng khóe môi run rẩy lại nói không ra lời.

Một lát sau nàng cố gắng hơi chớp mắt, sương mù ngưng kết thành giọt nước tràn ra hốc mắt, dính ướt lông mi. Nàng cúi đầu xuống cái trán khinh khinh cọ xát Tô Tử Ngưng, lại tiếp tục ngẩng đầu.

Tô Tử Ngưng run giọng nói: "Nàng đã tỉnh?"

Tần Mặc Hàm mỉm cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi, nghẹn ngào nói: "Tỉnh, ta trải qua một giấc mộng thật dài... Mộng đã quá lâu, ta rất nhớ nàng, cho nên...Cho nên ta liền tỉnh."

Tô Tử Ngưng nước mắt trong nháy mắt rơi xuống, đưa tay ôm lấy Tần Mặc Hàm, Tần Mặc Hàm trái tay vẫn ôm eo của nàng, tay phải vòng qua lưng nàng, mang theo nàng ngồi dậy, sau đó chăm chú đem người ôm vào trong ngực.

Đã không nói được bằng lời, chỉ có thể dùng cái ôm gắt gao không chút khe hở này, để người thương biết được tình cảm mãnh liệt tận đáy lòng.

Toàn bộ động phủ vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai người đè nén tiếng hít thở, không có người nói thêm câu nào, ôm thật chặt phảng phất muốn đem đối phương vò tiến trong thân thể mình.

Ba đời, các nàng cùng đi qua ba đời, tất cả sướng vui giận buồn, cơ hồ đều bị đối phương chiếm cứ, loại này ngọt ngào đau xót rất khó khăn bình phục.

Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua, Tần Mặc Hàm mới vuốt vuốt tóc Tô Tử Ngưng, giọng mũi dày đặc: "Ngưng nhi."

Tô Tử Ngưng ừ một tiếng, chậm rãi nới ra một chút khoảng cách, nhìn Tần Mặc Hàm. Tần Mặc Hàm đưa tay giúp nàng lau đi nước mắt, lại vuốt xuôi nàng cái mũi đỏ bừng, ánh mắt cưng chiều mà mềm mại.

Tô Tử Ngưng bất mãn nàng giống như đang đùa hài tử, nghiêng tới cắn cắn Tần Mặc Hàm phấn nộn môi.

Lúc Tô Tử Ngưng vừa rời đi, Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng liếm liếm hai viên dấu răng ở môi dưới, thấy Tô Tử Ngưng thất thần, nàng lập tức nghiêng đầu hôn lên. Khinh khinh chạm vào, Tần Mặc Hàm có chút rời đi, mắt nhìn Tô Tử Ngưng đang ngốc lăng, lại lần nữa dán vào.

Chỉ là Tô Tử Ngưng không có cho nàng cơ hội đùa mình, ngậm lấy môi Tần Mặc Hàm liếm láp mút vào, lưỡi mềm đẩy ra môi răng, ôm lấy nàng thật sâu dây dưa. Hai người khẽ hừ nhẹ một tiếng, liền chìm vào bên trong cực nóng hôn sâu, thưởng thức lẫn nhau ngọt ngào.

Mang theo nóng rực tình ý thân mật, rất dễ dàng nhóm lên hỏa diễm, Tần Mặc Hàm ôm eo Tô Tử Ngưng, tay trái lại không tự chủ luồn vào vạt áo của nàng, ủi thiếp trên ngực nhào nặn vuốt ve. Cách một tầng y sam, cảm giác này luôn luôn không đạt trọng điểm, nhiễu đến Tô Tử Ngưng loạn hô hấp, trong con ngươi cũng lộ ra cỗ khó nhịn mê ly.

Từ lúc Tần Mặc Hàm khởi tử hoàn sinh, Tô Tử Ngưng một mực rất khắc chế, cho nên quá khẩn thiết thân mật đều rất ít, chỉ sợ nhịn không được làm bị thương Tần Mặc Hàm. Giờ phút này vừa mới dung hợp ký ức quá khứ, càng là khuấy động tình nồng, thực sự kích thích đến không được. Tô Tử Ngưng trong mắt màu đỏ thiêu đến càng thịnh, thậm chí nhịn không được lộ ra hai viên nhọn răng nanh.

Môi lưỡi gắn bó ở giữa bị vạch phá một đường vết rách, có chút đau nhức để Tần Mặc Hàm khôi phục một tia thanh minh, mà Tô Tử Ngưng phát giác được mùi máu tươi lập tức càng thêm cuồng nhiệt, nhưng sau một khắc lại giống như bị người giội cho chậu nước lạnh, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác đưa tay che lấy miệng mình, trên mặt đỏ ửng cũng lui sạch sẽ.

Tần Mặc Hàm sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng vạch phá lưỡi nàng là cái gì, nhìn dáng vẻ Tô Tử Ngưng lúng túng, trong lòng nhịn không được tê rần, nàng nhớ lúc Tô Tử Ngưng cùng Văn Nhân Bạch giao đấu, nàng ấy đã lộ ra hình thái Hạn Bạt, cũng là nhanh che đi hai viên răng nanh không cho nàng thấy. Cái này ngốc cô nương, đều lúc này vẫn không muốn tiếp nhận hình dạng chính mình sao?

Hít một hơi thật sâu, Tần Mặc Hàm tiến tới nhẹ giọng hống nàng: "Ngoan, buông tay ra?"

Tô Tử Ngưng con ngươi vẫn là ướt sũng, khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Không dễ nhìn."

Tần Mặc Hàm vừa đau lòng vừa buồn cười: "Ai nói không dễ nhìn, buông tay?"

Tô Tử Ngưng cố gắng bình phục tâm tình, muốn để hai viên dấu răng không nghe lời kia rụt về, nàng dù hóa thành Hạn Bạt, nhưng căn bản không có tỉ mỉ xem xét thân thể mình, đối với một chút Hạn Bạt phản ứng khống chế cũng không thuần thục, lúc cảm xúc quá kích động, nàng răng nanh liền sẽ giấu không được, nàng cho rằng chỉ lúc nổi giận mới như vậy, làm sao biết cùng Tần Mặc Hàm thân mật cũng sẽ cái này. Tâm vừa xấu hổ vừa ảo não, nàng không thích dạng này chính mình, càng không muốn Tần Mặc Hàm nhìn thấy dáng vẻ mình lúc hút khô máu nàng ấy.

Tần Mặc Hàm chỉ cảm thấy nàng bộ dáng này vô cùng khả ái, con ngươi hơi đổi, chậm rãi nói: "Là bởi vì quá kích động, mới không cẩn thận lộ ra?"

Tô Tử Ngưng con ngươi hơi mở nhìn nàng, lại lập tức quay đầu: "Nói bậy!"

Nhìn nàng lỗ tai đỏ đến nhanh nhỏ máu, Tần Mặc Hàm trầm thấp nở nụ cười, tiếp tục đứng đắn nói: "Nàng không cho ta nhìn dáng vẻ nàng lúc này, sau này cũng không cho ta hôn nàng, không cho ta và nàng cái kia....hử?"

Tần Mặc Hàm không có nói thẳng ra, thế nhưng mấy chữ cuối kéo dài âm điệu, ý vị thâm trường, để Tô Tử Ngưng trong lòng nhảy dựng, sau đó kịp phản ứng Tần Mặc Hàm nói rất đúng, chuyện này các nàng sớm muộn cũng phải đối mặt, nhất thời ngơ ngác nhìn Tần Mặc Hàm, cảm giác như sấm sét giữa trời quang.

Nhìn Tần Mặc Hàm ý cười càng đậm, Tô Tử Ngưng xấu hổ không thôi, hờn dỗi nói: "Ta rút nó."

Tần Mặc Hàm ánh mắt buông xuống, không có ý định thuận theo nữ nhân bướng bỉnh này, trực tiếp bắt lấy hai tay của nàng, đem người toàn bộ ôm vào trong ngực. Tô Tử Ngưng gương mặt liền bại lộ dưới tầm mắt của nàng, kia đôi răng nanh đã ẩn nấp không kịp, còn lộ ra một chút, nhìn giống hệt răng mèo. Tần Mặc Hàm lần nữa chiếm lấy môi của nàng, mềm lưỡi đỉnh đi vào, từng chút vuốt ve càn quét khoang miệng của nàng, Tô Tử Ngưng vùng vẫy mấy lần liền chỉ có hừ hừ cạn âm.

Cảm giác được nàng thân thể mềm xuống, Tần Mặc Hàm híp con ngươi, đầu lưỡi khinh khinh liếm qua Tô Tử Ngưng răng mèo, Tô Tử Ngưng vậy mà run lên một cái, trong lỗ mũi tràn ra một tiếng than nhẹ.

Phát hiện này để Tần Mặc Hàm trong lòng khẽ động, sau đó buông ra hai tay Tô Tử Ngưng, một bên xoa cánh tay cho nàng, một bên hôn liếm láp nàng không chịu tiếp nhận răng nanh, thẳng đến nàng triệt để mềm tại trong lồng ngực của mình.

Tô Tử Ngưng trong mắt thủy nhuận óng ánh, hồng sắc càng phát ra yêu mị, lông mi hẹp dài giãn ra, khóe mắt hun đỏ, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, cả người toát ra vẻ câu hồn nhiếp phách, mị hoặc vô biên.

Tần Mặc Hàm có chút thở hào hển, ánh mắt không hề chớp nhìn Tô Tử Ngưng, ngón tay nhẹ nhàng phất qua răng mèo của nàng, nói khẽ: "Ta cho tới bây giờ chưa sợ qua nàng, cũng chưa từng để ý nàng dáng vẻ hiện tại, cho dù là ngày ấy, cũng không có. Nàng có biết không, trong mắt ta nàng là duy mỹ, nàng có biến thành thế nào cũng đẹp cực kỳ. Tìm về quá khứ hai đời ký ức, nàng cùng ta ở giữa còn có cái gì cách trở cao minh, trời đều không ngăn được ta yêu nàng, còn muốn để ý nàng đôi này đáng yêu răng?"

Tô Tử Ngưng nhìn nàng, sau một hồi phốc phốc nở nụ cười, khẽ điểm lên lông mày của nàng, lại sờ sờ răng chính mình, hàm hồ nói: "Nàng đấy, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, nàng tùy tiện hỏi một người, cũng sẽ không có người cảm thấy nó đáng yêu."

Tần Mặc Hàm nhìn nàng rốt cục không tránh, trong mắt mang theo tia tiếu ý, thấp giọng nói: "Làm sao không đáng yêu, vừa rồi ta mới hôn nó một chút, nàng liền..."

Tô Tử Ngưng sắc mặt đỏ bừng, che miệng của nàng: "Không cho nói nữa, mới không có chuyện gì, nàng nói lung tung!"

Tần Mặc Hàm thấp cười ra tiếng, sau đó nghiêm túc nói: "Được rồi, không đùa nàng, không nhiều chậm trễ, Gia Gia cùng Thái Gia Gia biết được chúng ta tỉnh, chúng ta nên đi gặp họ."

Tô Tử Ngưng nhẹ gật đầu, chỉnh lý y sam có chút rối loạn, lại phát hiện đai lưng mình lỏng lẻo, liếc mắt Tần Mặc Hàm: "Rõ ràng hai đời trước đều nghiêm chỉnh, nàng cũng nhớ lại, làm sao càng ngày càng không đứng đắn."

Tần Mặc Hàm giờ phút này đã thu thập chỉnh tề, toàn thân bạch y thanh lịch tao nhã, mang trên mặt tia cười nhạt, ánh mắt trong trẻo ôn hòa, chân thành nói: "Như vậy không đứng đắn sao?"

Tô Tử Ngưng buộc lại đai lưng, nhếch miệng lên một vòng cười, duỗi tay nắm chặt tay Tần Mặc Hàm, đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay nàng, thổ khí như lan, vốn là cặp mắt hoa đào ngày thường câu người, lúc này sóng mắt lưu chuyển, tay trái vỗ vỗ vạt áo Tần Mặc Hàm, sau đó nhéo nhéo nàng hồng hồng vành tai, khẽ cười nói: "Ân... Đích thật là rất đứng đắn... trong bụng xấu xa."

Nhìn theo người yêu đã sớm rời đi, lăng không bước ra động phủ, Tần Mặc Hàm cúi đầu xuống, đè lại trái tim đang kích động, hơi đỏ mặt gấp bước đuổi theo. Cái này vạn trượng băng phong, hàn phong gào thét, ngày đó hàn khí cơ hồ khiến hai người bước đi liên tục khó khăn, bây giờ đã không đáng nhắc tới. Trải qua ba đời vạn năm tu luyện, cảnh giới đều Đại Thừa đỉnh phong, hai nàng giống như nhàn nhã cất bước, sóng vai rơi vào Tần gia nội viện.

Tần Tùng, Tần Bách Xuyên, còn có Tần Chỉ Đình, Nhan Khuynh đều tại sảnh lớn chờ đợi, nhìn thấy hai nàng bình yên vô sự bước vào, bọn hắn đều là con mắt đỏ lên, mấy cái đại lão gia còn có thể nhẫn nại, Nhan Khuynh lại trực tiếp khóc lên, ôm thật chặt Tần Mặc Hàm: "Con để nương đau lòng muốn chết, con cái bất hiếu nữ."

Tần Mặc Hàm dù không phải rất dính Nhan Khuynh, thời gian tại Bắc Xuyên bồi mẫu thân cũng không nhiều, thế nhưng Nhan Khuynh cùng Tần Chỉ Đình lại chưa từng thiếu nàng một phần yêu thương, nàng đáy lòng thật sâu kính yêu cha mẹ, lập tức uốn gối quỳ xuống: "Là Hàm Nhi bất hiếu, chưa từng quan tâm nhiều qua phụ mẫu cùng người nhà."

Nhan Khuynh dù mắng nàng, thế nhưng thật đau lòng nàng, người Tần gia đều biết Tần Mặc Hàm thân thế truyền kỳ, nàng là Tần gia Tiên Tổ, người sáng lập Tần gia, dĩ nhiên đối nàng khác biệt dĩ vãng. Nhưng đối với Nhan Khuynh mà nói, Tần Mặc Hàm là nàng mong đợi hơn trăm năm, hoài thai mười tám tháng mới sinh được bảo bối quý giá. Tần Mặc Hàm từ nhỏ so hài tử khác gian khổ rất nhiều, sinh ra chỉ có thể giữ lại thân thể, thật vất vả trở về, năm lần bảy lượt lại rơi vào quỷ môn quan, làm nương làm sao không đau lòng.

Tần Mặc Hàm dỗ rất lâu mới khiến cho Nhan Khuynh ngừng khóc, quay đầu nhìn mấy đại nam nhân Tần gia đều nước mắt rưng rưng, nàng trong lòng vừa chua xót vừa có chút muốn cười.

Nàng nhìn mấy vị trưởng bối luôn đối nàng không có lý do tha thứ, một mực cưng chiều, nghiêm mặt nói: "Tuy nói ta tìm về quá khứ mấy đời ký ức, nhưng đời này ta sinh ra là Tần Mặc Hàm, vậy hai người liền vĩnh viễn là phụ mẫu của ta, hết thảy cũng sẽ không cải biến, Gia Gia, Thái Gia Gia cũng thế."

Tần Bách Xuyên liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, còn là tôn nữ ngoan của ta, nếu lại có người không có mắt khi dễ con, để Thái Gia Gia giúp con hả giận."

Tần Tùng khinh bỉ nhìn con của mình, không tiền đồ, làm Gia Gia không xong, còn kéo lão tử chính mình vào. Trong lòng nhổ nước bọt, trên mặt lại là nhất phái nghiêm túc gật gật đầu.

Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng liếc nhau, đều có chút muốn cười. Sau đó đem Côn Côn cùng Thánh Liên, Tinh Lạc phóng ra ngoài.

Ba cái đều là vạn năm linh vật, tính cách hoàn toàn đơn thuần như trẻ con, nhìn thấy Tần Mặc Hàm hảo hảo đứng trước mặt, lập tức nhảy cẫng hoan hô. Côn Côn nhào vào trong ngực Tần Mặc Hàm, Thánh Liên ghé vào nàng đầu vai, Tinh Lạc cũng vòng quanh Tần Mặc Hàm, trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Tần Mặc Hàm trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sờ lên Côn Côn nhỏ ngắn vây cá, nhìn kỹ đã hoàn hảo như lúc ban đầu, thế nhưng lúc ấy Côn Côn kêu đau nàng vẫn nhớ rõ. Côn Côn một bên nũng nịu, lẩm bẩm để nàng sờ sờ, Thánh Liên không khách khí đem sợi rễ đẩy nó, oa oa nói, ngươi tổn thương đã được ta chữa khỏi, không cho phép nũng nịu.

Tần Mặc Hàm bây giờ nhưng lại nghe hiểu được Thánh Liên, có chút buồn cười, sau đó đưa tay ra hiệu Tinh Lạc tới, Tinh Lạc kỳ quái dựa đi qua, Tần Mặc Hàm sờ lên nó: "Lần này ủy khuất ngươi."

Tinh Lạc nhăn nhó đong đưa thân kiếm, ong ong rung động, sau đó lại đột nhiên vây quanh Tô Tử Ngưng, khí thế hùng hổ tranh minh lấy.

Tô Tử Ngưng khóe miệng mang theo cười, liên tục gật đầu: "Rồi rồi, không khi dễ chủ nhân của ngươi, không chọc nàng sinh khí, cũng sẽ không để nàng khổ sở. Ừ, ta sẽ rất nghe lời." Nàng nói trong mắt ý cười càng thịnh, liếc nhìn Tần Mặc Hàm, trong mắt đối phương đã là bất đắc dĩ lại động dung.

Chờ Tinh Lạc căn dặn xong rồi, Tô Tử Ngưng trừng mắt nhìn: "Ta thấy ngươi tựa hồ rất thích Thí Thần, ta để nó chơi với ngươi, có được hay không?"

Tinh Lạc trì trệ, sau một khắc đột nhiên thoát ra thật xa, toàn thân quang mang phát tác, oa oa kêu lên, Tô Tử Ngưng kém chút nhịn không được cười ra tiếng: "Ngươi nói Thí Thần cứng nhắc, không thú vị? Cả ngày làm sắc mặt, hù ngươi?"

Tinh Lạc liên tục gật đầu, Tô Tử Ngưng lại ồ lên một tiếng: "Thế nhưng Thí Thần lại rất thích ngươi, hôm đó ngươi bị khi phụ, nó rất tức giận, xuất thủ nhưng hung ác."

Tinh Lạc tựa hồ có chút giãy dụa, Tô Tử Ngưng lại không nói hai lời trực tiếp đem Thí Thần tế ra, Thí Thần đích xác rất nghiêm túc, lâu như vậy Tô Tử Ngưng liền không nghe thấy Thí Thần khí linh nói một câu, một mực trầm mặc ít nói, nhưng giờ phút này nàng lại cảm giác được nó rõ ràng hừ lạnh một tiếng. Tô Tử Ngưng sửng sốt một chút, bên kia Tinh Lạc đã xù lông lên, trực tiếp bắn về phía Thí Thần, hai thanh Thánh Khí cãi nhau chí chóe uy lực cũng không nhỏ, để Tô Tử Ngưng có chút đau đầu. Trong trí nhớ ở kiếp trước chúng nó vừa thấy mặt liền đánh, vì vậy Tô Tử Ngưng liền ra hiệu Thí Thần, để bọn chúng ra ngoài giày vò.

Mấy người Tần gia thấy đều cười ha hả, Tần Bách Xuyên nhìn bọn chúng, trêu chọc nói: "Đều nói vật giống tính chủ nhân, các ngươi hai cái linh khí lại giống như nhận lầm chủ."

- --------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vũ Trực: Thí Thần rất thích ngươi.

Tinh Lạc (xoắn xuýt): Thật, nó nói như vậy?

Vũ Trực: Ngày đó ngươi bị khi phụ, nó không phải giúp ngươi giải vây rồi sao?

Tinh Lạc: Tựa như là a. (vui vẻ)

Thí Thần: Hừ.

Tinh Lạc: Ta liền biết! Ngươi cái đồ cổ hủ, giả đứng đắn, bên ngoài chững chạc bên trong xấu tính, dù sao vẫn khi dễ ta!

Vũ Trực:... Giọng điệu này làm sao như thế quen tai?

Tiểu Chủ Tử: Nàng nói ta cũng là như vậy.

Vũ Trực, Tinh Lạc: Nói bậy!

Tiểu Chủ Tử, Thí Thần: Cưng chiều không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.