[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 42




Bị Sơ Tửu Tửu vô tình đi qua làm gián đoạn, Lệ phi gần như không thể “tố giác” nổi nữa, có trời mới biết nàng ta đã phải chịu đựng bao nhiêu uất ức từ Nhu phi.

“… Xin Hoàng thượng tin tưởng thần thiếp một lần, thần thiếp thật sự thấy trong tay tì nữ của Nhu phi cầm độc sâm.” Dù chỉ là bao giấy dầu có ghi độc sâm, nhưng ai lại rảnh rỗi đi viết độc sâm trên bao giấy dầu? Trừ khi bên trong thật sự là độc sâm.

Lệ phi cực kỳ chắc chắn rằng hôm đó tì nữ của Nhu phi cầm chính là độc sâm không thể nghi ngờ.

Dung mạo Hàn Sở đẹp như quan ngọc, lạnh đến thấu xương, hắn không nói gì, mí mắt nửa rũ xuống.

Lệ phi cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng để nhìn Nhu phi leo lên vị trí cao, nàng ta sẽ không dễ dàng buông tha được…

Trong Lệ Phương điện, mùi thịt kho tỏa ra khắp nơi, một chủ ba tớ mang thịt kho mà Khang tần gửi đến, ngay cả nước sốt cũng rưới lên cơm, ăn sạch sẽ.

Giữa trưa, nàng làm ổ ở trong điện buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Cơn buồn ngủ của Sơ Tửu Tửu lập tức mất tiêu: “Tiểu Hiểu, bên ngoài có chuyện gì?”

Tiểu Hiểu từ bên ngoài điện chạy vào, kích động nói: “Nhu phi nương nương, là Lý công công mang thánh chỉ đến.”

Thánh chỉ? Sơ Tửu Tửu phản ứng mất hai giây mới hiểu, việc sắc phong làm Nhu phi cần phải qua quy trình tiếp chỉ, mới được coi là chính thức trở thành Nhu phi.

Chẳng bao lâu, Lý công công gọi người mang vàng bạc trang sức vào điện, Lệ Phương điện thường ngày lạnh lẽo, giờ đây hiếm khi náo nhiệt.

“Nhu phi tiếp chỉ!”

Sơ Tửu Tửu dẫn ba tì nữ hành lễ tiếp chỉ, Lý công công giọng nói sắc nhọn: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nhu tần ôn nhu thiện lương, có phong thái nhân đức, phong làm Nhu phi, ban cư tại Hoa Khê điện, khâm thử!”

Mỗi bước mỗi xa

“Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế,” Sơ Tửu Tửu nhận thánh chỉ, Tiểu Quỳ rất tinh ý nhét cho Lý công công một ít tiền vàng, còn những thái giám mang vàng bạc vào điện cũng được cho vàng, Lý công công không khách sáo, nhận lấy.

“Nô tài chúc mừng Nhu phi nương nương.” Lý công công giờ đây rất đánh giá cao Nhu phi trước mặt, dù nàng có hơi kỳ quái, nhưng chính vì sự kỳ quái, Hoàng thượng mới có hứng thú với nàng.

Không phải sao, nàng đã trực tiếp từ Nhu tần thăng lên Nhu phi.

Sơ Tửu Tửu: “Tạ Lý công công, hôm nay vất vả rồi.”

Lý công công cười nói: “Đây là chuyện vui, sao nô tài lại vất vả được, chỉ mong được chạy thêm vài chuyến để chúc mừng ngài.”

[Quả không hổ danh là người thường xuyên bên cạnh Hoàng thượng, lời nói thật hay mà.]

“Mượn cát ngôn của Lý công công, ông ngồi nghỉ một chút, uống một ngụm trà nhé.”

Lý công công từ chối: “Đa tạ Nhu phi nương nương có ý tốt, nô tài còn việc phải làm, không làm phiền nương nương nghỉ trưa.”

Sơ Tửu Tửu cũng không miễn cưỡng ông ta: “Lý công công đi thong thả.”

“À phải rồi, hôm nay ngài phải dọn vào Hoa Khê điện, chớ để quên ạ.”

Sơ Tửu Tửu: “Tạ Lý công công nhắc nhở, hôm nay bản cung nhất định sẽ dọn khỏi Lệ Phương điện.”

Lý công công liếc nhìn cung điện có “câu chuyện xưa”, rồi gật đầu chào nàng, dẫn theo thái giám rời khỏi Lệ Phương điện.

Khi Lý công công và một đám thái giám vừa rời đi, Sơ Tửu Tửu thưởng cho ba tì nữ một ít tiền vàng, vì nàng không dám chắc vàng bạc mà Hoàng thượng ban thưởng có thể chuyển qua tay người khác hay không, để tránh rước họa, nên vẫn tặng tiền vàng.

“Đều cầm lấy đi, lát nữa dọn dẹp xong đồ đạc, chúng ta chuyển nhà!” Sơ Tửu Tửu đã nóng lòng muốn xem nhà mới trông như thế nào.

Ba tì nữ không thể giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt, đồng thanh đáp: “Vâng, nương nương.”

Bận rộn đến giờ Mùi, mới dọn dẹp xong đồ đạc trong điện, chuyển khỏi Lệ Phương điện.

Sơ Tửu Tửu bước ra khỏi điện, quay đầu nhìn Tiểu Quỳ đóng cửa điện lại, trong lòng bỗng dâng lên những cảm xúc phức tạp.

Cảnh ăn uống vui vẻ cùng ba người bọn Tiểu Quỳ tựa như hôm qua, có lẽ đây là lần “gặp mặt” cuối cùng của nàng với Lệ Phương điện.

Dù sao Lệ Phương điện ở vị trí khá xa, nàng cũng không có lý do gì để quay lại đây.

“Nương nương…” Tiểu Quỳ thấy nàng nhìn Lệ Phương điện ngẩn người, nhẹ nhàng gọi.

“Đi thôi.” Sơ Tửu Tửu quay người lại, nói.

Những thái giám tới giúp đỡ nâng gánh đồ, đi về phía Hoa Khê điện.

Sơ Tửu Tửu theo sau những thái giám dẫn đường, càng đi càng thấy quen thuộc, nàng không biết Hoa Khê điện ở đâu, nhưng nàng đã từng đến Dưỡng Tâm điện…

Hẳn là… không phải chứ?

Nàng có một loại dự cảm không tốt, cho đến khi nhìn thấy rõ ràng hình dáng của Dưỡng Tâm điện, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng đã chết.

Ai có thể nói cho nàng biết, tại sao Hoa Khê điện lại ở phía sau Dưỡng Tâm điện hay không!?

Sơ Tửu Tửu có chút tuyệt vọng: “Tiểu Quỳ, nói với bản cung, đó không phải là Dưỡng Tâm điện đi.” Nàng vẫn còn muốn “giãy giụa”.

Tiểu Quỳ đâu dám nói những lời đại bất kính như vậy: “Nương nương, cẩn thận bị người có tâm nghe thấy.”

Thái giám phía trước: “…” Vậy thì các người nói nhỏ lại một chút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.