Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 29




Thượng Quan Tán Lý vẻ mặt khó hiểu,bộ dáng thập phần tức giận đứng ở chính điện của Hồng Đào Cư. Không hiểu lão bà của hắn rốt cuộc vì sao lại nổi cơn tam bành không cho hắn vào ngủ cùng.

-Tiểu Nam,rốt cuộc ngươi muốn ta đứng đây tới chừng nào?

-Tới khi nào ngươi khai thật thì thôi!

Bên trong có tiếng người vọng ra,thanh âm thoải mái nhưng lại hàm chứa ý giận.

-Khai cái gì?

-Còn dám nói vậy?

Ta rốt cuộc không nhịn nổi phóng như bay ra chính điện. Hỗn đãn nhà hắn có tổ chức riệng mà dám giấu ta. Bây giờ lại trưng bày ra bộ mặt vô tội cái gì cũng không biết,hỏi thử xem có tức chết ta không?

-Tiểu Nam,ta thật sự không biết khai cái gì với ngươi!

-Ngươi…ngoài thân phận vương gia còn có thân phận đặc thù gì khác nữa không?

-Thân phận đặc thù? Là ý gì?

-Còn dám bày ra bộ dáng đó với ta sao? Khai mau!

-Ta không có gì để khai!

-Vậy sao? Ta nói cho ngươi biết,nói sớm sẽ được khoan hồng,che dấu sẽ bị trừng phạt!

-Là ý gì?

-Là ý “tối nay ngươi ngủ sàn”!!!

Con bà nó,Thượng Quan Tán Lỳ,xem ngươi giả ngu đến chừng nào. Bây giờ ngươi không khai ra, ngày mai ngươi sẽ chết không toàn thây với ta.

Cho nên…tối hôm đó Thượng Quan Tán Lý ôm một bụng ấm ức bị ép phải ngủ sàn,chìa khóa bị ta giữ đề phòng hắn nửa đêm chuồn đi nơi khác ngủ. Còn dám lén lên giường liền bị ta không thương tình đạp xuống.

Qua hôm sau,Thượng Quan Tán Lý bộ dáng người già giơ tay đấm đấm phía sau lưng. Khuôn mặt khó chịu tới cực điểm,mà ta đi kế bên hắn lại mang bộ dáng thõa mãn.

-Tiểu Nam,ta rốt cuộc không hiểu ngươi muốn ta khai cái gì?

-Hừ…tối hôm qua ta đã hỏi ngươi cái gì?

-Vương gia,hoàng thượng triệu người vào cung!

Lục quản gia bộ dáng cung kính báo lại với Thượng Quan Tán Lý,nếu ta đoán không lầm,nhất định là liên quan tới “đại nội mật thất”

-Lui ra đi!

-Dạ!

Lục quản gia vừa đi khỏi,Thượng Quan Tán Lý lại bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ với ta,xem ra hắn rất ấm ức về chuyện ngủ sàn.

-Ngươi không vào cung sao?

-Đương nhiên sẽ vào!

-Vậy còn đứng đây trừng ta làm gì?

-………

………………

Hoàng cung Ngôn quốc…

Nơi bàn chuyện nghị sự của Thượng Quan Cách phát ra không khí quỷ dị. Một bên là Thượng Quan Tán Lý cùng Phi Ưng và Ám Vệ,một bên là ta cùng Thượng Quan Cách.

-Ám,Phi,nàng từ nay sẽ gia nhập đại nội mật thất,lấy danh là Xích Liêu!

Ám Vệ cùng Phi Ưng nhìn chằm chằm vào mái tóc tím của nữ nhân trước mặt,này không phải là truyền nhân của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh?

Ta nhìn Thượng Quan Tán Lý rồi cười một cái như hoa nở,nhưng sâu trong đáy mắt lại mang hàm ý: còn dám nói ngươi không có thân phận nào khác nữa không?

Trong Lúc Thượng Quan Tán Lý sắp bốc hỏa,ta và hai người còn lại của đại nội mật thất âm thầm đánh giá nhau. Phi Ưng dáng vẻ quả thật rất dũng mảnh,đôi mắt xếch cùng mày tướng uy nghiêm làm cho người ta có cảm giác bị bức bách. Mãnh nam loại này,ta không có hứng thú. Còn lại là Ám Vệ,nếu không nhìn thấy trái cổ cùng bộ ngực vô cùng bằng phằng ta đã sớm nhầm hắn là nữ nhân. Tên này bộ dáng bên ngoài vô cùng lả lơi,nhìn qua đã thấy khó ưa.

-Ngươi là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh?

Phi Ưng bộ dáng chắc chắn,giọng nói đầy nam tính hỏi ta.

-Là ta!

-Thì ra bộ dáng của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh trong truyền thuyết lại hấp dẫn như vậy a!

-Ám Vệ,coi chừng cái miệng của ngươi!

Thượng Quan Tán Lý bộ mặt như Cương Thi [một loại ma của TQ] đòi mạng cảnh cáo lời nói xàm ngôn của Ám Vệ. Nhưng tên lả lơi kia hoàn toàn không có chút sợ hãi.

-Coi chừng gì chứ? Nàng là của ngươi sao?

-Ách…ngươi nói đúng rồi,ta là lão bà của hắn!

-Cái gì?

Phi Ưng cùng Ám Vệ đồng loạt hô,nếu như nói nàng là nữ nhân của Nhị vương gia…vậy…đây chẳng phải là vị vương phi trong một đêm thiêu cháy hoàng cung Ngọc quốc?

-Được rồi,Phi,Ám,đi làm nhiệm vụ đi!

Thượng Quan Cách phất tay,hai bóng dáng đồng loạt biến mất. Cuối cùng chỉ còn lại ta và Thượn Quan Tán Lý.

-Hoàng thượng,vì sao lại đưa phu nhân của ta vào Đại nội mật thất?

Thượng Quan Tán Lý bộ dáng bên ngoài lạnh nhạt nhưng hắn bên trong thật muốn bốc hỏa tới nơi. Thì ra lão bà của hắn đã sớm biết thân phận này,thảo nào hôm qua nàng truy hỏi hắn như vậy,tóm lại,nguyên nhân khiến hắn ngủ sàn lại xuất phát từ hoàng huynh của hắn.

Thượng Quan Cách đột nhiên cảm thấy sống lưng dâng lên từng đợt hàn khí,chậc…làm vua như hắn thật ủy khuất,ngay cả đệ đệ cũng không sợ hắn,lại còn muội phu…trực tiếp xưng tên hắn,lại còn suýt giết chết hắn…

-Haha…hoàng đệ,đừng nóng!

-Ngươi trách hắn cái gì? Là ta đồng ý gia nhập!

-Tiểu Nam,ngươi…ai cho ngươi gia nhập?

-Ai dám không cho ta gia nhập?

-…ngươi!!!

-Ngươi dám giấu ta thân phận của mình,lại còn có tổ chức riêng,hỗn đản nhà ngươi,lại còn dám trừng mắt nhìn ta như vậy a?

-Tổ chức?

Thượng Quan Tán Lý quay sang ném cho Thượng Quan Cách một cái nhìn đầy sát khí. Hoàng huynh của hắn vì sao cứ thích làm những chuyện ngoài ý muốn của hắn.

-Cỏn không mau khai rõ cho ta?

Huynh đệ hai người bọn họ thật là nhàm chán,Thượng Quan Cách thích xen vào chuyện của người khác,lại còn áp đặt trách nhiệm lên đầu người ta,thảo nào lại bị Thượng Quan Tán Lý chán ghét. Ngay cả ta cũng nhìn hắn không vừa mắt,nhưng xem ra…tên hoàng đế này cũng không đến nổi là hôn quân. Ta cảm nhận được hắn có chút sợ Thượng Quan Tán Lý và ta. Nhưng bên ngoài lại tỏ ra uy dũng.

-Ta là thánh chủ của Hỏa Thánh Ma,lấy hiệu là Diễm Qủy. Ngoài ra không còn gì khác!

Hỏa Thánh Ma? Diễm Qủy? Thân phận càng ngày càng phức tạp nha,mà bây giờ thân phận của ta lại càng phức tạp hơn hắn vạn phần. Mị Vũ Câu Hồn Ảnh? Vương phi? Đại nội mật thất Xích Liêu? Chóng mặt a ~

-Vì sao hôm qua ta hỏi ngươi không nói?

-Ta nghĩ không cần thiết!

-Hừ…không cần thiết? Bây giờ thì cần không?

-………

Thượng Quan Cách thật sự hết cách với phu thê nhà này,xem ra lão đệ của hắn đã tới số khổ rồi. Nghĩ bậy một hồi,Thượng Quan Cách cũng thu lại bộ dáng,khuôn mặt bắt đầu tỏ vẻ nghiêm túc

-Xích Liêu,nhiệm vụ đầu tiên của nàng chính là lấy được bản đồ của tộc Dạ Sát. Hiện đang nắm giữ nó chính là người đứng đầu bộ tộc, Tà Vương-Cổ Ngự Ly

[yeah~,tình địch đáng gờm của TQTL cuối cùng cũng đã xuất hiện,tuy hơi trễ]

Cổ Ngự Ly? Tà Vương? Tộc Dạ Sát nằm ở nơi nào? Ta hoàn toàn trở thành kẻ mù đường,nhiêm vụ này thật không dễ xơi nha.

-Hoàng thượng,nàng là nữ nhân,lại là vương phi của ta. Sao lại có thể đi làm chuyện này?

-Tiểu Tán Lý,thật ngại quá,hôm qua ta lỡ nhận vạn lượng hoàng kim của Hoàng thượng rồi,cho nên…không thể thất hứa!

-Tiểu Nam,ngươi…tức chết ta!

Thượng Quan Tán Lý không còn lời nào để nói,hắn quên mất nàng thực yêu tiền,lại tò mò,bản tính của nàng,đôi lúc làm hắn đau đầu.

-Như vậy đi! Xích Liêu,nàng có thể đi làm nhiệm vụ. Hoàng đệ,trẫm có một số chuyện cần bàn với đệ,phiền ở lại!

-Nhưng mà…

-Tiểu Tán Lý.ngươi nghĩ ta là ai? Không cần lo lắng! Ta tự có cách.

-Ta vẫn không an tâm!

-Tin ta,thiên hạ này không có gì mà ta không làm được!

Thật sự là ta nói hơi quá,nhưng chẳng phải cũng gần như vậy rồi sao a? Có thể xưng tên của Hoàng đế Ngôn quốc mà không bị tru di cửu tộc,lại đánh hắn suýt chết. Chậc…

Thượng Quan Tán Lý khẽ thở dài,vẫn là không thể đem nàng giam trong chiếc lồng son.Nàng chính là nữ nhân như thế,mạnh mẽ,luôn làm những gì mình thích. Bây giờ võ công của nàng lại lên tới hàng vô địch thủ,có lẽ hắn đã quá lo lắng rồi.

-Được rồi,nhưng…không được làm tổn thương chính mình,nếu không,ngươi nhất định phải trở về ở yên trong vương phủ!

-Ân!

-Khụ…được rồi! Được rồi! Thời gian vô cùng quý báo,chúng ta không nên bỏ lỡ!

Thượng Quan Cách nhìn hai người đối diện một màn tình cảm không khỏi rùng mình. Hoàng đệ của hắn chưa bao giờ đối với nữ nhân ân cần như vậy,lại càng không thể nói tới chuyện dịu dàng. Có lẽ,đây không còn là vì liên kết,mà là vì yêu.

…………

Ngự hoa viên

-Song Y! Nha Linh!

-Chủ nhân có gì sai bảo?

Song Y vẫn như cũ luôn âm thầm theo bảo hộ ta,Nha Linh cũng vậy,nhưng nàng bình thường vẫn là dành thời gian vận độc vào Mạn Châu Vô Sát cùng luyện khinh công bí truyền của Mị Nỉ Đế lão bà. Quyển khinh công kia có đến mười bậc,có lẽ Nha Linh đã lên tới bậc thứ 7.

-Thiên Y,ngươi đi điều tra tất cả những gì liên quan đến Hỏa Thánh Ma cho ta. Ma Y,ngươi tìm bản đồ đi đến tộc Dạ Sát.

-Dạ!

Hai tên này chắc cũng biết ta trở thành đại nội mật thất của Ngôn quốc,cho nên cũng không có hỏi gì liền lĩnh mệnh mà đi.

-Nha Linh,ngươi đi tìm thanh lâu lớn nhất kinh thành mua lại nó cho ta!

-Dạ?

-Phải lập tổ chức mạnh mới có thể tấn công vào giang hồ chứ?

-Thuộc hạ biết rồi!

-Cứ thanh toán,ta sẽ cho người đến trả sau.

-Dạ!

Vậy là giải quyết được ba chuyện,chỉ còn chờ tối nay hành động nữa là xong. Có thuộc hạ thật là tốt a,tùy thời sai bảo dễ dàng,mà thuộc hạ của ta lại toàn là những người xuất sắc. Quả thật ta không ngờ tới có ngày mình lại trở thành nhân vật lợi hại như thế này. Tất cà là hữu duyên hay là vô tình? Nếu như không vô tình đi nhầm vào hố đen,nếu như không vô tình nhập vào nhân vật xui xẻo kia,nếu như không vô tình chọn cách nhảy núi,nếu như…

Hữu duyên gặp được một đại ca tốt cho ta nội đan,hữu duyên gặp Thượng Quan Tán Lý tại thanh lâu,hữu duyên gặp Nả Cát Vân lão bà,hữu duyên……

-Vương phi,hoàng hậu biết người hôm nay vào cung nên có ý muốn mời người đến Phượng Nghi cung thưởng trà,người có phiền không a?

Lời nói của tiểu cung nữ cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của ta. Hoàng hậu mời ta? Lại là thưởng trà,hơn nữa còn là ở Phượng Nghi cung? Ta vốn không thân thiết với Hoàng Hậu,lại còn làm cho phụ thân cùng muội muội của nàng ta mất mặt. Khẳng định là không có điều gì tốt lành. Vả lại hôm nay ta vào cung không hề có thánh chỉ của hoàng thượng,như thế nào hoàng hậu lại biết? Chỉ có thể suy đoán rằng tai mắt của Hoàng Hậu đã nhìn thấy ta,cho nên mới biết hôm nay ta vào cung.

Cũng được,đến xem nàng ta định làm gì. Dù sao tối nay ta mới hành động,bây giờ thời gian rãnh rỗi này cũng nên tiện đến Phượng Nghi cung đùa chơi một chút.

-Vậy phiền ngươi đưa ta đến Phượng Nghi cung!

-Xin mời vương phi theo lối này!

……………

Phượng Nghi cung.

Một màu đỏ lộng lẫy chứng tỏ uy quyền,nữ nhân cao quý nhất trong cung,đại lão bà của hoàng đế. Nơi này nhìn thế nào cũng thấy quá xa xỉ đi? Vẫn là mái ngói lưu ly,cột khắc hình Phụng bay trên mây ánh lên hoàng kim chói mắt. Bên trong vô cùng rộng lớn,phong cách khá giống Hồng Đào cư của ta,nhưng thập phần sang trọng cùng nguy nga hơn.

-Vương phi,Hoàng Hậu hiện đang ở vườn thượng uyển,mời người đến đó!

-Được!

Ta chậm rãi sải chân theo nha vị cung nữ kia,thoáng nhìn thấy ánh mắt của nàng ta lóe lên một tia cười quỷ dị. Nhất định cung nữ này chính là tâm phúc của Hoàng Hậu.

Cuối cùng cũng đến vườn thượng uyển,bên trong phát ra tiếng cười thanh thúy của nữ nhân. Nhưng…hình như là nhiều hơn một người. Bên trong đình lớn thấp thoáng bóng dáng của mười mấy nữ nhân,tiến gần mới nhìn rõ…tất cả đều là mĩ nhân quốc sắc thiên hương. Trong đó có hoàng hậu cùng An Tiêm Như.

-Thiếp thân tham kiến hoàng hậu,hoàng hậu vạn phúc!

Không có trả lời…hoàng hậu cùng các nữ nhân kia vẫn là một bộ dạng tao nhã nói chuyện. Tuyệt nhiên không có liếc mặt đến ta. Này là gì? Thị uy? Định làm ta mất mặt? Hừ…ngay cả hoàng đế ta còn không dám đánh nhau,không lẽ một cái Hoàng Hậu này há có thể làm khó dễ ta?

-Nếu hoàng hậu không nghe thấy,thiếp thân có thể mời thái y đến xem tai cho Hoàng Hậu cùng các vị đây!

Tất cả nữ nhân trong đình đều tái mặt. Vốn định để cho nàng ta quỳ một hồi,nhưng nàng ta cư nhiên không có quỳ,lại còn ngầm nói tất cả những người ở đây đều bị điếc.

-Aí chà,vương phi đã tới rồi? Ai gia nói chuyện với các tần phi say sưa quá cho nên không nghe thấy,không cần phiền tới vương phi mời thái y.

An Tiêm Nguyệt như cũ tươi cười mị hoặc hướng ta mời vào. Nữ nhân tâm cơ sâu xa chính là giống như thế này,không bao giờ để lộ cảm xúc thật của mình ra ngoài. Ta cũng làm một bộ dáng không có chi,tiêu sái tiến vào. Tất cả những người ở đây đều là nữ nhân của hoàng đế? Tên lợn giống Thượng Quan Cách kia quá hời rồi còn gì? Ba ngàn mĩ nhân đang chờ hắn thị tẩm. Hắn không sướng chết mới là lạ. [TQC:Hắt xì!!!]

Không có ghế?

-Thật ngại,vương phi,phiền chờ một chút,ai gia sẽ đem ghế đến!

-Hoàng Hậu không cần bận tâm,thiếp thân có cách ngồi khác,không cần tới ghế!

Ta nói xong liền phóng câu phách sang hai bên cột,ung dung bay lên ngồi trên đó,vị trí tương đối cũng gần chỗ thưởng trà,lại cao hơn chỗ ngồi hoàng hậu một chút.

-Vương phi quả thật là kì nhân!

An Tiêm Nguyệt bề ngoài đã sớm có chút biến sắc. Nàng ta có võ công,có lẽ sẽ không dễ ứng phó.

-Chỉ là một chút khinh công tầm thường! Thiếp thân không phải là kì nhân!

-Vương phi,mời người uống trà,ai dô…!!!

An Tiêm Như bưng trà tới đưa cho ta,sau lại giả bộ vấp ngã định hướng chén trà đổ lên người ta. Đáng tiếc,xem ta là ai chứ?

Tùm!!!

-Thật xin lỗi An Tiểu Thư!

Ta nhanh lẹ bay sang chỗ khác,đồng thời rút câu phách ra khỏi cột đình,An Tiêm Như không ngờ tới hành động mau lẹ của ta liền hướng phía hồ bay xuống.

-Cứu…cứu…!!!!

Thái giám nhanh chân gọi thị vệ nhảy xuống hồ cứu An Tiêm Như đưa lên. May mắn,nàng ta chỉ bị ướt quần áo.

-Vương phi,nàng…

-Hoàng Hậu,nếu người nhìn thấy có vật nguy hiểm sắp đổ lên mình,người có tránh không a? Thiếp thân chỉ là vô tình cứu mình mà quên mất An tiểu thư…

-Ngươi…

Ta nói vật nguy hiểm,cũng là chỉ nàng ta,đừng tưởng ta không biết nàng ta định làm gì. Dài dòng cũng không có gì vui,trực tiếp đánh nhanh thắng nhanh có lý hơn,ta còn chuyện phải làm.

-Hoàng Hậu,ngươi mời ta tới rốt cuộc là vì chuyện gì? Ta không tin đơn giản là để thưởng trà.

Tên hoàng thượng kia cũng lấy lí do nhàm chán như vầy,không còn lý do nào hay hơn sao? Tỷ như một bữa ăn thân mật???

-Qủa nhiên là người có thể đốt cháy Ngọc quốc nhất định sẽ không phải là nữ nhân tầm thường!

-Rốt cuộc ngươi muốn gì?

-Nếu ngươi đã thẳng thắng như thế,ta cũng không cần dài dòng. Ta-muốn-ngươi-chết!

-Chết? Ta có thù oán gì với ngươi sao?

-Ngươi sống không có lợi cho ta,chỉ khi ngươi chết,Am Tiêm Như mới có thể đường đường chính chính lên làm vương phi.

-Rốt cuộc cũng đã lòi đuôi rồi,hoàng hậu,ta còn tưởng ngươi cao thâm,không ngờ ngươi lại ngu ngốc như vậy.

-Ta sẽ có cách khiến ngươi chết mà không lưu lại gì,lại càng không để cho việc đó liên quan tới ta!

-Vậy sao?

Nữ nhân phía sau Hoàng Hậu bắt đầu lộ khuôn mặt thật,tất cả đồng loạt cởi y phục mĩ lệ kia ra,để lộ bên trong là hắc y của sát thủ.

-Ngươi thuê sát thủ này mất bao nhiêu?

-Sắp chết tới nơi còn giả bộ,ta biết võ công của ngươi khá cao,nhưng sát thủ mạnh thứ nhì,đứng sau Thập Sát nhân liệu ngươi có gan chống đỡ?

-Haha…hoàng hậu,vậy tại sao ngươi không thuê Thập Sát Nhân?

-Ngươi hỏi làm gì?

An Tiêm Nguyệt khó hiểu nhìn nữ nhân trước mặt. Lại càng kinh sợ vẻ lãnh lệ đầy sát khí kia. Vốn đã phong tỏa nơi này,chỉ để người tâm phúc ở lại,lại càng không ai biết nàng đã sai thị nữ của mình đến mời nữ nhân kia,mọi việc đều nằm trong kế hoạch. Chỉ còn để sát thủ giết nàng ta rồi thần không biết quỷ không hay tạo hiện trường giả. Nhưng hiện giờ…tình hình này tạo cho nàng cảm giác bị áp bức,không giống như lúc dự định.

-Thập Sát Nhân,là do ta và Thượng Quan Tán Lý giết chết!

-Cái gì?

Nhóm sát thủ nữ vô danh này cũng không tránh khỏi kinh ngạc, thì ra lý do Thập Sát Nhân biến mất…lại xuất phát từ đây.

-Có lẽ danh tiếng ta chưa đủ xa,cũng có lẽ biệt danh Mị Vũ Câu Hồn Ảnh chưa đến tai các ngươi. Nhân tiện hôm nay,ta liền cho các ngươi thưởng thức.

Mười nữ nhân trước mặt ta không trực tiếp giao đấu như Thập Sát Nhân mà chỉ toàn đứng yên,lúc bất ngờ lại tung ra sát chiêu trọng điểm. Thời gian ra chiêu nhanh chóng,lại là mười người đồng loạt tung chiêu. Ta một mình ứng phó cũng không mấy khó khăn,có điều,thực lực của bọn chúng đang cùng hợp lại, nhắm vào thời điểm trọng yếu tung ra sát chiêu. Nếu như ta bất cẩn,liền sẽ bị nhuyễn kiếm chém trọng thương.

Thời điểm mười nữ nhân kia đồng loạt tung chiêu,bóng dáng phía đối diện nhanh chóng bay lên,bàn tay sử dụng Câu Phách cuốn người gần nhất thành vũng máu,Mạn Châu Vô Sát lại bất ngờ xuất ra,nàng linh hoạt đem nó chém vào không trung,không khí như bị xé rách mang theo khí độc vô hình tỏa ra,tất cả đều đồng loạt ngã xuống,chỉ còn lại một người không hề suy chuyển.

Kẻ duy nhất còn trụ vững,cũng chính là kẻ mạnh nhất không vội vàng làm một đợt tấn công tiếp theo. Chỉ đứng yên chờ thời điểm thích hợp. Ta không muốn tốn thời gian liền bắt lấy thanh nhuyễn kiếm gần nhất trực tiếp tần công nàng ta. Thân thủ kia né tránh vô cùng mau lẹ,sau cùng liền trực tiếp cùng ta giao đấu.

-Qủa nhiên là truyền nhân của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh!

Sát thủ kia cuối cùng cũng lên tiếng,âm giọng lạnh lẽo dị thường.

-Sai rồi,ta bây giờ không phải là truyền nhân,mà chính là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh!

-Hôm nay có dịp gặp được Đệ nhất nữ nhân vô địch thủ,âu cũng là vinh hạnh của ta đi?

-Phải không?

Nhuyễn kiếm lướt qua không khí trực tiếp đánh thẳng vào đối phương,hàn quang phản chiếu lên ánh sáng chết chóc,đường kiếm điêu luyện tuyệt không có chỗ sơ hở. Hai bóng dáng giao đấu từ mặt đất đến bay lên không trung,ám khi từ sát thủ kia đồng loạt phóng tới,một luồng quang chói mắt màu tím xuất hiện đánh vỡ ám khí,luồng quang không dừng lại ở đó,tiếp tục phóng nhanh theo đường thẳng,hướng sát thủ tấn công.

Máu tươi từ không trung túa ra,bóng dáng màu đen của sát thủ kia rơi xuống đất giãy dụa thống khổ,sau cùng tắt lịm. Thân ảnh còn lại vẫn đang lơ lửng trên không trung,khuôn mặt vô cảm tỏa ra sát khi nồng đậm. Môi anh đào khẽ nhếch mang theo tia cười quỷ dị. Tà áo màu trắng giờ này đã nhuộm li ti máu tươi,gió bất ngờ nổi lên làm nó phất phơ trên không,nhìn như một đóa hoa diễm lệ,lại thập phần tà ác.

An Tiêm Nguyệt đánh một cái rùng mình,đột nhiên cảm thấy cả thân người *mao cốt củng nhiên [nổi da gà]. Nàng cũng từng giết người,nhưng chủ yếu là dùng thủ đoạn. Mười nữ nhân kia trước giờ vẫn là do nàng trả tiền để thực hiện. Bọn họ giết người cũng không như nữ nhân trước mắt. Nhẹ nhàng mà tà ác. Vương phi này,hoàn toàn khác xa với Vương phi trong yến tiệc. Lãnh lệ,bễ nghễ,giống như cả thiên hạ này chỉ có nàng ta là trung tâm. Khuôn mặt mang theo sự tà ác đủ làm người ta không rét mà run.

-Hoàng hậu,có muốn bây giờ tới lượt ngươi không?

Ta nhẹ nhàng đáp xuống,không nhanh không chậm tiến tới nơi An Tiên Nguyệt đang thất thần. Khuôn mặt mỉm cười nhưng bàn tay lại đang giữ lấy yết hầu của nàng ta. Đám sát thủ này mà cũng muốn làm khó dễ ta sao?

-Ngươi dám giết Quốc gia chi mẫu một nước?

An Tiêm Nguyệt khiếp sợ trước nụ cười của nữ nhân trước mặt. Nhưng bản tính kiêu ngạo của một vị Hoàng Hậu không cho phép nàng sợ.

-Nếu ta muốn,ta liền làm cho ngôn quốc này không có Hoàng Hậu!

-Ngươi…

-Với tội danh mưu sát Vương phi,ngươi nghĩ mình sẽ còn là quốc gia chi mẫu? Đừng mạnh miệng với ta.

-Ngươi muốn gì? Nếu ngươi im lặng,ta có thể cho ngươi những thứ ngươi muốn!!!

-Thứ ta muốn? Với thế lực của ta,không có thứ gì mà ta không có,cũng không có thứ gì ta muốn mà không lấy được. Bao gồm cả thiên hạ này!

-Ai cho ngươi nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy?

-Hoàng Hậu,nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta,ta liền cho ngươi một con đường sống. Nếu như dám chống ta,ta liền cho ngươi chết không có chỗ chôn.

-Ngươi…ngươi…

-Hoàng Hậu,nàng nói được,tất nhiên sẽ làm được!

Giọng nói đầy mị hoặc của Thượng Quan Cách vang lên đánh vỡ không khí u ám kia. Phía sau là Thượng Quan Tán Lý vẻ mặt âm trầm nhìn An Thiêm Nguyệt đầy sát khí. Một tóc vàng một tóc trắng hòa với nắng như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.

Thật ra Thượng Quan Cách cùng Thượng Quan Tán Lý đã đến đây ngay từ lúc đầu. Chủ yếu là để xem kịch vui,tiện thể để cho Nam Yên dạy dỗ hoàng hậu. Thượng Quan Cách biết Hoàng Hậu sẽ ra tay với người xem như mối nguy hại của nàng ta,cho nên cố ý không cho thị vệ can thiệp. Đồng thời thử thách bản lĩnh của Vương phi. Qủa nhiên không làm hắn thất vọng,nàng là nữ nhân vô cùng cường đại.

-Hoàng…hoàng thượng?

An Tiêm Nguyệt sắc mặt trở nên trắng bệt,vì sao hoàng thượng lại có thể có mặt ở đây? Không phải nàng đã tính toán rất kĩ rồi sao?

-Hoàng Hậu,ngươi đừng tưởng trẫm không biết những việc làm của ngươi. Đến bây giờ ngươi vẫn không biết hối lỗi,còn dám đụng đến Vương phi?

-Thần thiếp…

Ra tất cả những việc làm trước đây của nàng…Hoàng thượng đều biết rõ,như vậy,ngôi vị hoàng hậu của nàng…ngay cả tính mạng của nàng,không biết có thể giữ nổi không đây,chưa kể đến An gia sẽ bị liên lụy.

-Thần thiếp biết tội,mong hoàng thượng xử phạt!

-Thượng Quan Cách,tốt nhất nên giữ nàng ta lại,vẫn còn có lợi cho ngươi

Ta nhìn tình hình trước mắt có thể đoán được Thượng Quan Cách sẽ tạm thời để yên cho nàng ta,bởi lẽ theo như những gì ta biết,Thượng Quan Cách đang cần thế lực. Còn Thượng Quan Tán Lý…ách,hắn nhất định là đang muốn lột da,róc xương An Tiêm Nguyệt.

-Vậy việc của Hoàng Hậu trẫm sẽ giao cho nàng!

-Được!

An Tiêm Nguyệt mặt lại biến sắc,Nữ nhân kia có thể gọi thẳng tên của Hoàng thượng,không những vậy,hoàng thượng còn nhất nhất nghe theo lời nói của nàng ta. Có lẽ…nàng thật sự đã thua nữ nhân kia,nàng thật sự đấu không lại. Vĩnh viễn cũng không đấu lại

-Hoàng Hậu,ngươi nhớ kĩ,nghe theo ta,ta để cho ngươi sống,chống lại ta,ngươi…chỉ-có-chết!!!

Ta tựa tiếu phi tiếu nâng mặt An Tiêm Nguyệt,mắt híp lại lộ rõ sự uy hiếp. Xem như giữ cho ngươi một mạng.

An Tiêm Nguyệt hiện rõ sự sợ hãi nhìn ba người trước mặt,hết rồi,thật sự hết rồi,địa vị của nàng,uy nghiêm của nàng…tất cả đều bị sự cường đại của ba người này dẫm nát.

-Hoàng Hậu,ta thấy ngươi nên vào nghỉ ngơi,sắc mặt ngươi thật khó coi!

Nên hiểu là đuổi khéo đi,An Tiêm Nguyệt rất nhanh liền thối lui,chỉ còn ba người chúng ta cùng mấy cái xác chết của đám sát thủ.

-Vương phi,nàng quả nhiên thân thủ cao cường,ra tay lại vô cùng chuẩn xác.

-Ngươi xem ta đánh nhau?

-Cho là vậy đi!

-Chết tiệt,không ra giúp ta còn trơ mắt đứng xem?

-Ách…nàng cường đại như vậy,còn cần chúng ta ra tay sao?

Thượng Quan Cách giả bộ tỏ vẻ ủy khuất,còn Thượng Quan Tán Lý lại nhìn ta chăm chú như muốn xuyên thủng cả người ta

-Ngươi nhìn cái gì vậy?

Thượng Quan Tán Lý thở dài,hắn lại cực kì muốn nàng đấu không lại mười nữ nhân kia cho nên mới không ra tay giúp nàng,như vậy mới có thể đem nàng ở yên trong vương phủ. Thật tức chết hắn.

-Làm gì cũng phải cẩn thận,không được để ta lo lắng!

-Được rồi,ta biết rồi…chuyện hoàng hậu xem như xong. Ta đi làm nhiệm vụ đây!

Nói rồi ta liền dùng khinh công phóng ra khỏi hoàng cung. Chỉ sợ ở lâu sẽ bị Thượng Quan Tán Lý giáo huấn một trận. Aiz…nhiệm vụ đầu tiên của ta,cản giác thật hứng thú nga. ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.