Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 1




-Ối cháy! Cháy rồi! Chạy mau!….

Sau 1 đêm ngắn ngủi,cả cô nhi viện ta ở đều hóa ra tro. Chỉ vì bản tính ngủ như chết mà ta vô tình…lên chầu trời. Nhìn lại cái xác cháy đen,ta ngậm ngùi,mới chỉ có 18 tuổi mà ta đã phải lìa cõi đời rồi,ông trời thật là quá bất công.

-Đi theo ta nào cô gái!

Một bóng dáng đen xì xì như cái xác của ta tiến lại gần và giơ đôi tay ra để ta nắm lấy. Cả thân thể ta từ từ lơ lửng trên không,cảm giác nhẹ nhàng,không hề có trọng lượng. Ta thật sự là đã chết rồi!

-Tôi phải theo ông đi đâu?

-Đi đầu thai!

Coi như ông trời còn thương ta,cho ta đầu thai lại làm người. Đang thở phào nhẹ nhõm thì từ xa,ta nhìn thấy 1 trận hắc phong cuộn tròn,giữa tâm là 1 lỗ đen sâu hun hút,nó càng ngày càng tới gần như muốn nuốt chửng lấy ta.

-Chạy mau,ta đi nhầm đường tới lỗ đen!

-Cái gì? Dẫn tôi đi đầu thai của ông đó hả?

Ta đang định chạy ra xa thật nhanh nhưng quên mất là ta không có trọng lượng,Cái tên dẫn ta đi đầu thai đã vuột tay ta mà bỏ chạy trước. Thành ra ta đang lơ lửng mà không biết làm sao để chạy thoát thân.Ô…ô..ta thật sự là đã quá xui xẻo rồi nha. Hắc phong đang cuồn cuộn tới gần,một làn sương đen bao nhủ quanh thân ta,xoay vòng…xoay vòng…hút ta đi sâu vào bên trong tâm của lỗ đen. Thế là xong…cuộc đời ta quả là tăm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.