Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 55: Giò heo kho tàu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Bên kia đón dâu kết thúc, bên này món nào nên hấp thì Lâm Sở Trì bọn họ lập tức hấp, món nào nên hầm thì hầm, món nào nên nướng thì nướng, toàn bộ bãi đất trống đều tràn ngập mùi thơm mê người.  

“Mẹ tôi ơi, quả thực thèm muốn chết”  

Một người đàn ông trung niên nào đó đến giúp một tay nói, không nhịn được giơ tay lau khóe miệng.  

Đừng nói ông ta, những người khác gần đấy cũng đều chẳng dễ chịu gì, người nào người nấy thỉnh thoảng sẽ nuốt nước miếng.  

Không trách bọn họ như vậy, chủ yếu là thật sự quá thơm, bắt đầu từ món đầu tiên Lâm Sở Trì nấu, mùi thơm đã bay ra từng đợt từng đợt, đổi thành ai cũng không nhịn được. Mà bọn họ cũng không có giả, tình nguyện ở chỗ đó ngửi mùi thơm cũng không chịu tránh qua một bên.  

“Đừng thấy đầu bếp Lâm còn trẻ, tay nghề thật không thể chê.  

“Đúng thế, lúc trước tôi ăn đám ở khách sạn lớn cũng không thơm như vậy.  

Lúc vừa đến còn cảm thấy Lâm Sở Trì quá trẻ, sợ cô không làm được, bây giờ mọi người đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa, đến xưng hô cũng thay đổi.  

Lâm Sở Trì nghe thấy mấy câu này cũng không có phản ứng gì, mẹ Lâm lại mặt mày hớn hở.  

Tiệc còn chưa bắt đầu, mọi người có thèm đi nữa cũng không tiện ăn trước, chỉ có thể vừa nhẫn nại vừa ngóng trông khai tiệc nhanh lên một chút. Đám cưới đặt tổng cộng 12 bàn, xếp ở trên bãi đất trồng gần nhà họ Ngô, không quá xa nơi nấu ăn.  

Theo đàn trai, bạn bè người thân bên nhà gái đi tới thôn Dương Thụ, bọn họ rất nhanh đã ngửi thấy mùi thơm.  

“Thơm quá.  

Càng gần nhà họ Ngô mùi thơm càng nồng nặc, dẫn đến các vị khách không khỏi tăng nhanh bước chân.  

“Đây là mùi món ăn của tiệc cưới đúng không?”  

“Ngửi thấy thơm quá, xem ra hôm nay có lộc ăn rồi”  

Chỉ ngửi mùi đồ ăn, các vị khách đã lộ sự chờ mong đối với đám cưới này, cũng không cần người nhà họ Ngô mời mà dồn dập tự giác tìm chỗ ngồi xuống.  

“Con xem, cũng may mẹ dẫn con đến đây, nếu không đã bỏ qua món ăn thơm như vậy.”  

Cậu nhóc lúc trước ở trên xe nói tiệc cưới có gì ngon, vô cùng không muốn tới “Chậc” một tiếng, có điều trên mặt mất đi sự kiên nhẫn, hiển nhiên cũng bị mùi thơm hấp dẫn, chỉ là ngại mặt mũi nên không muốn thừa nhận.  

Trước đó cậu ta ở trước mặt mẹ buông lời nói tùy tiện ăn một chút, hiện tại cảm thấy bữa tiệc này dường như còn ngon hơn tưởng tượng, không khỏi bị ba mẹ trêu chọc, trong phút chốc cậu ta càng không muốn ngồi chung bàn với người lớn.  

Trong đám cưới vốn có bàn riêng cho trẻ em, cha mẹ đương nhiên sẽ không cản cậu ta, thả cậu ta đi tìm anh họ.  

“Anh họ, có muốn chơi game không?” Cậu ta mới vừa ngồi xuống đã lấy điện thoại di động ra.  

Anh họ khoát tay nói: “Không chơi, lỡ như chơi được một nửa món ăn lên thì lỡ ăn tiệc”  

Nghe nói như thế, bên cạnh có một chàng trai chuẩn bị chơi game lập tức thoát game, cảm thấy vẫn nên xem tiểu thuyết, nếu không phải bỏ qua món ăn ngon sẽ không hay.  

Đám con nít mười mấy tuổi như bọn họ cũng còn đỡ, dù cho ngửi thấy mùi thơm muốn mau chóng được ăn nhưng cũng chỉ nghĩ ở trong lòng.  

Mà có vài đứa nhóc học mầm non, tiểu học lại không có tính nhẫn nại, bị mùi thơm hấp dẫn thèm không chịu được, lôi kéo người lớn trong nhà hỏi liên tục: “Lúc nào ăn cơm ạ?”  

“Mẹ con đói, con muốn ăn cơm cơm.”  

“Bà nội ơi có thể ăn cơm chưa?”  

Có ông bà thương cháu trai sau khi bị đứa cháu hỏi nhiều lần có thể ăn cơm chưa, ngay lập tức đi hỏi chủ nhà.  

Người nhà họ Ngô thấy bọn nhỏ không chờ nổi, xác nhận khách gần như đều đến hết, bèn qua bên Lâm Sở Trì hỏi thử.  

“Thời gian còn chưa đến mà giờ bắt đầu dọn món lên rồi.”  

Việc thức ăn chủ yếu do chủ của Ngô Kế phụ trách, nghe hỏi có thể bắt đầu dọn món lên không, giọng điệu lộ ra nghi hoặc.  

“Hết cách rồi, ai bảo đầu bếp Lâm của chúng ta nấu thơm quá, người lớn còn nhịn được, đám trẻ con thì cứ ồn ào đòi ăn”  

Ông ấy vừa dứt lời, mấy đứa nhỏ từ bên tiệc cưới chạy tới, hiển nhiên là ngửi mùi tìm tới.  

“Ai u, mấy ông trời con mau trở về ngồi, không thể chạy lung tung ở đây:  

Nơi nấu cơm vừa dầu mỡ vừa có lửa, thấy có trẻ con đến, các chủ vội vàng ngăn cản bọn nhóc.  

“Chú, lúc nào có thể ăn?”  

“Các cháu về vị trí ngồi trước đã, sắp có thể ăn rồi.”  

Dụ dỗ dám nhóc trở về xong, người chú xoay người đi hỏi Lâm Sở Trì có thể dọn món lên sớm không.

Thực ra tám món ăn nguội đã sớm chuẩn bị kỹ càng, có điều dọn món lên cũng phải cân nhắc tới tính liên tục, vì thế ông ấy mới cố ý hỏi một tiếng, tránh cho đến món nóng phải đợi.  

“Có thể”  

Sau khi Lâm Sở Trì đưa ra câu trả lời khẳng định, người chú lập tức bảo mọi người dọn món.  

“Sao còn chưa bắt đầu dọn món?”  

Trên bàn, mọi người ngửi thấy mùi thơm ngồi ở đó, nói chuyện một hồi vẫn không vào, thỉnh thoảng quay đầu muốn xem thử lúc nào có thể dọn món.  

Có một người trẻ tuổi lúc quay đầu lần thứ hai thì nhìn thấy phục vụ bưng khay đi về phía bên này, vui vẻ nói: “Đến rồi đến rồi, sắp lên món rồi.”  

Mọi người ngồi đó thoáng chốc lộ ra vẻ mặt chờ mong, bọn nhỏ càng hoan hô: “Quả tốt rồi, có thể ăn cơm.”  

Món lên trước chính là cá khô mật ong cay ngọt, màu sáng hồng, bên trên còn tô điểm mè trắng, nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy ngon.  

Món ăn mới vừa lên bàn, mọi người không rụt rè nữa, đều nâng đũa lên.  

Vị cay của cá khô mật ong, bên trong dư vị ẩn giấu vị ngọt, ăn ngon đến mức không dừng đũa được. Đợi đến khi đậu tương non trộn được đem lên, dĩa cá khô chỉ còn lại dĩa không.  



Cá khô phủ mật ong cay ngọt

Lâm Sở Trì điều chế nước rau trộn tùy tiện chan với món gì cũng ngon, đậu tương non xanh tươi tản ra mùi thơm, hấp dẫn mọi người ăn hết cá khô rồi cũng không thu đũa về mà tiếp tục ăn.  



Đậu tương non trộn

Bào ngư kho đậu phộng, gỏi tai heo, bánh mật hoa quế, bò kho, dưa chuột trộn, dĩa nào vừa lên là mọi người ăn sạch dĩa ấy, tay và miệng đều không dừng được.  



Bào ngư kho đậu phộng



Gỏi tai heo



Bánh mật hoa quế



Dưa chuột trộn

Lúc mới bắt đầu những người lớn trên bàn còn có người khen cá khô thơm giòn, khen bò kho ngon miệng, sau đó phát hiện trong thời gian mình nói chuyện người khác đã ăn hai miếng, trong nháy mắt yên tĩnh lại.



Bò kho

Trái lại bàn trẻ con vẫn có tiếng, có điều đều là vì cướp đồ ăn phát ra tiếng ồn ào.  

“Món ngon như vậy thích hợp nhắm rượu, mọi người cũng thật là, sao không chừa lại tí nào.”  

“Vừa nãy đũa của mấy thằng nhãi các người là nhanh nhất, không thấy xấu hổ còn nói”  

“Thể không phải do người nào cũng chưa từng ăn những món thế sao, nếu tôi không nhanh tay một chút còn ăn được à?”  

“Đừng nói nữa, món nguội hôm nay thực sự quá tuyệt, không có món nào không ngon.  

“Đúng thế, tôi ăn tiệc nhiều năm như vậy, chỉ có mấy món hôm nay ngon nhất.”  

“Bò kho thật là thơm.”  

“Bào ngư cũng ngon, trước đây tôi cảm thấy thứ này không ngon lành gì, không nghĩ tới nấu chín rồi vị ngon như thế”  

“Các món nguội đều ngon, món nóng chắc chắn còn ngon hơn”  

Mọi người trở về chỗ vừa nãy ăn đồ nguội, bắt đầu chờ mong lên món nóng.  

Theo như bình thường, tám dĩa đồ nguội dù thế nào cũng đủ cho khách ăn tạm mười mấy phút, kết quả bấy giờ mới mấy phút trên bàn đều hết sạch. Người phục vụ có hơi bất đắc dĩ, cảm thấy công việc này quá mệt mỏi, người khác ăn bọn họ nhìn còn chưa tính, tốc độ dọn món còn không đuổi kịp tốc độ ăn của bọn họ.  

Cũng may các vị khách cũng biết bọn họ ăn quả nhanh, vì thể dù cho đ ĩa đồ nguội đã khai vị, hiện tại càng ngày càng thèm món nóng nhưng cũng không giục nữa.  

Tiệc cưới có bàn riêng cho trẻ con, có điều con nít từ mẫu giáo trở xuống vẫn ngồi với người lớn, dù sao trẻ quá nhỏ để cho bọn chúng tự ăn đúng là không tiện.  

Đứa trẻ tuổi còn nhỏ, ăn chậm hơn người lớn một chút, một người cha trẻ tuổi thấy thức ăn trong chén con gái còn chưa ăn hết, lập tức cúi đầu dụ dỗ nói: “Con gái ngoan, cho cha ăn một miếng thịt bò nha”  

Bé gái khoảng bốn, năm tuổi cầm muỗng nắm do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu nói được.  

Người mẹ thấy anh ta lừa ăn thịt bò của con gái, vươn tay đánh lên cánh tay anh ta một cái, kết quả sau giây lát chỉ thấy con gái đưa miếng thịt bò còn lại cho mình.  

“Vậy con sẽ không còn.”  

“Không sao, con còn đậu đậu ăn”

Bé gái duỗi tay cầm đậu tương non, cười lên cực kỳ khiến người ta thương.  

“Sao con ngoan như vậy” Người mẹ đương nhiên sẽ không ăn thịt bò của cô bé, nhưng lòng vẫn mềm nhũn đối với hành vi chia sẻ đồ ăn ngon của con gái.  

Ăn hết dĩa đồ nguội cũng không tiện để bọn họ ngồi chờ, rất nhanh món nóng bắt đầu dọn lên, lên trước nhất chính là món chính vịt bát bảo.  

Vịt đã ướp một đêm bỏ thêm những nguyên liệu như thịt xông khói, nấm hương, ốc khô, gạo nếp vào trong bụng, vịt hầm hai giờ thịt đã nhừ.

Trước khi ra nồi Lâm Sở Trì rưới nước luộc vịt được ninh đặc sệt lên trên vịt, món vịt bát bảo đã được nấu chín lan toả mùi thơm.  

Món vịt bát bảo không chỉ có thịt vịt ăn ngon, cơm bát bảo hấp thụ hết nước luộc trong bụng vịt càng thơm ngon hơn. Món ăn mới vừa lên bàn, mọi người anh một đũa thịt vịt, tôi một muỗng cơm bát bảo, không bao lâu đã chia xong.  



Vịt bát bảo

“Vịt này ngon, thịt nhừ ghê”  

Người lớn tuổi thích ăn loại thịt này, đương nhiên, bọn họ cũng thích ăn cơm bát bảo bên trong, chỉ cảm thấy hiếm khi ăn được một con vịt hài lòng như thế.  

“Anh xem con trai của anh kìa, trước đó còn không chịu đến, giờ còn giành hăng hơn bất kỳ ai”  

Trong lòng người mẹ luôn nhớ tới con cái, quay đầu lúc nhìn thấy thằng con ngồi bàn kế bên đang gặm chân vịt, cười trêu với chồng.  

Bàn kia đều là đám con nít choai choai, ăn cơm giống như đánh trận, đến con trai cô ấy còn có thể ăn chân vịt, không phải là do giành hăng hơn ai khác sao.  

Tuổi mười mấy là cái tuổi ăn rất giỏi, giờ cậu nhóc gặm chân vịt đầu còn nhớ tới lời nói lúc trước, hiện tại đầy đầu đều là chân vịt thật là thơm.  

Bên này ăn rất vui vẻ, bên kia vẫn còn bận rộn.  

“Tốc độ dọn món thực sự không đuổi kịp tốc độ ăn của bọn họ”  

“Ai bảo sai nào, các người không thấy thôi, tôi mới dọn món tiếp theo lên, vừa xoay người dẹp dĩa ăn trước đó, dĩa đã sạch bách”  

“Cũng bình thường, thức ăn thơm như vậy, đổi thành tội tội ăn còn nhanh hơn.”

“Được rồi đừng nói nữa, mau lên món đi, bàn trống cũng không đẹp đẽ gì đâu”  

Cũng may Lâm Sở Trì nấu ăn vừa nhanh vừa có kế hoạch, hiện tại món nóng cũng đã làm gần xong.  

Theo tốc độ lên món tăng nhanh, heo quay măng khô xé sợi, cá mú hấp kiểu xưa, cánh gà chiên xù, sò điệp hấp miến tỏi đều lục tục lên bàn.  





Heo quay măng khô xé sợi



Ca mú hấp kiểu xưa





Cánh gà chiên xù





Sò điệp hấp miến tỏi

“Oa…”  

Bọn nhỏ nhìn thấy nhiều món ăn như vậy lên bàn, hoan hô đồng thời mau chóng gắp thức ăn. Món bọn chúng yêu nhất nhất định là cánh gà chiên xù, cánh gà ngoài xốp trong mềm vô cùng thơm, gặm sạch sẽ thịt rồi đến xương cũng không nỡ bỏ.  

Mãi đến tận khi hết cánh gà, bọn chúng mới chuyển sự chú ý đến món ăn khác. Thường ngày món ăn như cá mú hấp kiểu xưa khá thanh đạm không được trẻ con yêu thích, nhưng ngày hôm nay bọn chúng lại bị mùi cá hấp dẫn, đũa chưa từng ngừng.  

“Ăn thật ngon.” 

Thịt cá tươi mới trực tiếp chinh phục đầu lưỡi của bọn nhỏ, mãi đến khi ăn hết cá mới chuyển đũa, thậm chí ngay cả đồ uống quý báu trước cũng không màng để ý tới.  

Đừng nói bọn nhỏ, thực ra những bàn khác cũng gần như vậy, tất cả mọi người đến ăn, cũng không đụng tới rượu và đồ uống.  

Có điều ngẫm lại kỳ thực cũng bình thường, dù sao rượu và đồ uống lúc nào cũng có thể uống, món ngon như vậy bỏ qua cũng chưa chắc còn.  

“Bây giờ còn cảm thấy đám tiệc trong thôn không sánh bằng khách sạn không?”  

“Con sai rồi được chưa, mẹ đừng quấy rầy con ăn cơm.”  

Mặc dù có hơi bị vả mặt, nhưng cô ta cảm thấy có thể ăn món ngon như vậy, bị vả mặt cũng chấp nhận, dù sao mặt mũi là cái gì, nào có thơm bằng cơm.  

“A, món sò điệp hấp miến tỏi này quá ngon, sò điệp tươi không nói, vậy mà miến cũng ngon như vậy”  

Những kiểu món ăn như này, trừ phi có người không ăn, nếu không theo quy tắc ngầm chính là mỗi bàn mỗi người một con.  

Người mẹ thấy dáng vẻ mất giá của con gái, bèn chia phần mình cho cô ta.  

“Mẹ ơi mẹ thật tốt”  

Nghĩ đến trước đó mình còn nói không muốn mẹ gắp thức ăn cho, hiện tại mẹ vẫn chịu chia sẻ sò điệp ngon như vậy cho mình, trong lòng cô con gái cảm động, có điều không thể không biết xấu hổ lấy ăn.  

“Mẹ ăn đi, sò điệp ngon thế không nếm thử thật là đáng tiếc”  

Thấy mẹ con các cô đẩy tới để lui, người chồng mở miệng cười giỡn nói: “Nếu như hai mẹ con không muốn ăn thì cho cha ăn.”  

Vợ lườm anh ta một cái, cuối cùng vẫn gắp ít miến trên sò điệp cho con gái, còn dư lại thì mình ăn.  

“Con cá này thật là tươi”  

“Sò điệp ăn quá ngon, cũng không biết làm thế nào.  

“Món măng khô ngon, tôi cũng ăn không đủ.  

“Ngày hôm nay thật đúng là có lộc ăn, đầu bếp nhà bọn họ thật giỏi.  

“Sườn cừu nướng đến rồi”  

Sau khi mọi người ăn hết món ăn trên bàn vốn đang trò chuyện, chờ món sườn cừu nướng được đưa lên, trong nháy mắt lại cầm đũa lên.  

Sườn cừu nướng tản ra mùi thơm nhìn đã thấy ngon, đến giờ không ai khách sáo nữa, đã sớm ăn một cách buông thả, dù sao bữa tiệc ngon như vậy, hễ mà bạn khách sáo một chút thôi thì sẽ không được ăn.

Sườn cừu cũng là mỗi người một miếng, mặt ngoài sườn cừu phủ lớp bóng loáng ngửi mùi càng thấy thơm nghe, hơn nữa mỡ mà không ngấy.  





Sườn cừu nướng

“Ăn ngon, không hề có mùi tanh của thịt cừu.” 

Bên ngoài sườn cừu có ít tiêu, cực kỳ thơm, khi cắn miếng thịt từ trên xương sườn xuống còn có cảm giác mềm dai, càng ăn càng ngon.  

Lúc mọi người toàn khen ngợi sườn cừu, xôi ngọc trai và canh gà đông trùng hạ thảo cũng lên.  





Xôi ngọc trai



Canh gà đông trùng hạ thảo

Người lớn còn rụt rè một chút, định ăn sườn cừu trước lại tới dĩa rau. Đám nhóc choai choai và bọn trẻ con lại không quan tâm, tay trái cầm sườn cừu tiếp tục gặm, tay phải gắp xôi ngọc trai, con mắt mong ngóng đến món canh gà toả mùi thơm.  

Xôi ngọc trai óng ánh long lanh không chỉ trống đẹp đẽ, ăn vào trong miệng càng mềm mại tươi ngon.  

Một khúc sườn cừu nướng, một nắm xôi, rất nhiều đứa nhỏ ăn vào đều đong đưa đầu, hiển nhiên là ăn rất vui vẻ.  

Thường ngày ở nhà các người lớn muốn đám trẻ uống ít canh còn phải dụ dỗ, ngày hôm nay cũng không cần kêu, bọn chúng bị mùi thơm của canh gà hấp dẫn, chủ động múc canh uống.  

Có người lớn hay lo lắng uống canh gà cảm thấy ngon, còn định đến bàn con nít múc một chén cho đứa nhỏ nhà mình, chờ đến lúc đi mới phát hiện, đứa nhỏ đã uống canh rồi.  

“Sao hôm nay ngoan vậy” Người lớn kia khen xong cũng yên tâm, trở về vị trí của mình tiếp tục ăn.  

Hết món xôi ngọc trai, chỉ còn dư lại ba món ăn cuối cùng.  

Trước bếp lò, Lâm Sở Trì đang chuẩn bị làm tôm chiên giòn.  

Trọng tâm của món tôm chiên giòn nằm ở chữ “chiên”, chính là thông qua dầu truyền nhiệt, trong thời gian cực ngắn chiến chín tôm, như vậy mới có thể bảo đảm độ tươi của thịt tôm.  

Sau khi dầu nóng, Lâm Sở Trì đổ thẳng tôm đã được chế biến vào trong nồi. Trong nháy mắt dầu sôi trào lên khiến người chung quanh không nhịn được lùi về sau tránh né, cô lại không hề thay đổi sắc mặt tiếp tục nhìn chằm chằm, tính toán thời gian nhanh chóng vớt tôm ra.  

Tổm được chiến giòn có màu rất sáng, mùi thơm của tôm lan khắp mọi nơi.  

Chiên xong toàn bộ tôm, Lâm Sở Trì bắt đầu nấu nước sốt, bỏ gừng thái sợi đều vào chảo, lại thêm nước tương, muối, vì tăng độ tươi, cũng là vì để cho màu tôm trong sáng hơn, cô còn bỏ thêm ít đường phèn.  

Xào chín nguyên liệu rồi, cô đổ tôm đã được chiên giòn vào trong chảo, lật chảo mấy cái áo đều lớp nước sốt khắp con tôm, sau khi ra nồi, màu sắc sáng rõ, món tôm chiên giòn thơm mê người khiến người ta hận không thể mau mau gắp lên một miếng nếm thử mùi vị.  

“Thật lợi hại”  

Dù cho đã xem cô nấu nhiều món như thế, lúc cô chiên tôm và đảo chảo, mọi người vẫn không nhịn được cảm thán.  

“Cùng là nấu ăn, sao trông cô ấy làm dễ dàng như thế.”  

“Đúng vậy, một cái chảo to như thế, vậy mà cũng có thể đảo được”  

“Đừng nói chuyện nữa, mau lên món đi, đợi lát nữa bọn họ lại thúc giục.”  

Khi tôm chiên giòn ngoài giòn trong mềm dọn lên bàn, đám nhóc vốn cảm thấy bụng hơi no trong nháy mắt có cảm giác như mình còn có thể tiếp tục ăn thêm một chút.  

“Ăn quá ngon.”

Vỏ tôm đã được chiên giòn, hoàn toàn có thể ăn trực tiếp, thường ngày có thể sẽ có người kỹ tính muốn lột vỏ tôm, nhưng ngày hôm nay không ai nỡ lột, chủ yếu là nhét vào trong miệng sau đó không nỡ nhả ra.  



Tôm chiên giòn

Sau khi tôm cũng lên bàn, cũng chỉ còn sót lại một món ăn chay, còn có giò heo kho.  

Nguyên do để giò heo kho ở phía sau, chủ yếu vẫn là do khai tiệc sớm, mà món ăn này cần ninh bằng lửa nhỏ, vì thế trễ nải đến bây giờ.  

Lâm Sở Trì tính toán giò heo kho cải cũng sắp chín rồi, bảo người ta lấy cải đã rửa sạch tới bắt đầu xào.  

Món ăn chay duy nhất trong tiệc cưới được đem ra để bớt ngán, cô không thêm nhiều gia vị, chỉ xào đơn giản. Nhưng dù cho như thế, vẻ ngoài của món ăn cũng cực kỳ đẹp đẽ, từng cọng từng cọng cải xanh tươi ướt át đặt trong dĩa.  

Sau khi trang trí dĩa rau xanh Lâm Sở Trì không lập tức bảo người ta đưa lên, mà xoay người mở nồi to bên cạnh.  

Trong nồi là giò heo kho được ninh ùng ục ùng ục nổi bong bóng, lúc nắp xoong được mở lên, mùi hương nồng nặc trong nháy mắt bay ra.  

“Món này cũng quá thơm.”

Thêm các hương liệu như cây hồi, lá thơm, vỏ quế, quế ninh lửa nhỏ hơn hai tiếng, giò heo kho đã hấp thụ hết nước sốt làm sao có thể không thơm. Không riêng thơm, màu nước giò heo cũng cực kỳ đẹp, chỉ nhìn thôi đã làm người ta muốn ăn.  

Lúc người bên kệ bếp thèm thuồng, đám người đang ngồi cũng đều đã ngửi thấy mùi thơm.  

Trên bàn là bánh màn thầu màu vàng kim vừa mới đưa lên, ngoài giòn trong mềm, rất là ngon, người lớn trẻ nhỏ đều thích ăn. Bởi vì món chính đã lên, có người còn tưởng rằng không còn món, ngửi thấy mùi này thoảng vui vẻ nói “Còn món chính nào vậy thơm quá đi.”  

“Hình như là giò heo kho”  

“Tiệc cưới ngày hôm nay ăn thật thỏa mãn.”  

Bọn họ ăn bánh màn thầu hoàng kim trong lúc chờ món tiếp theo lên, cũng không nhịn được khen ngợi đám cưới của nhà họ Ngô.  



Màn thầu hoàng kim

Người nhà họ Ngô nghe thấy lời khen của mọi người, đều thấy hãnh diện, đồng thời cảm thấy nhà bọn họ cũng là trong họa có phúc.  

Chốc lát sau, món ăn cuối cùng rốt cục được dọn lên, một dĩa giò heo kho, một dĩa cải xào.  





Giò heo kho tàu



Rau cải xào

“Đúng thật là giò kho, giò heo được kho rất đẹp, nhìn đã thấy ngon”  

Lời khen ngợi còn chưa dứt, đũa của mọi người đã chạm vào món ăn trước.  

Suy xét đến trong đám tiệc có không ít người lớn tuổi, Lâm Sở Trì ninh giò heo mềm nhừ, hàm răng vừa đụng vào da thịt là có thể cắn ra khỏi phần xương.  

“Cha mau nếm thử đi, giò heo này được ninh mềm lắm.”  

Có một người trung niên cắn giò heo, phát hiện lớp da vừa vào miệng là tan ngay, thịt bên trong càng mềm, vội vàng gắp một miếng cho cha mình.  

Cha ông ta đương nhiên cũng muốn ăn, chỉ là sợ ăn không nổi mới không gắp, nghe thấy lời của con trai lập tức cúi đầu nếm thử.  

Da heo được ninh mềm rồi lại hơi co dãn, hàm răng vừa nhẹ nhàng đụng vào trong miệng lập tức tan ra, thịt nạc bên trong càng mềm nhừ ngon miệng.  

“Giò heo này ngon.  

Những người lớn tuổi ở đây cũng không nhịn được khen ngợi, hiển nhiên là rất hài lòng.  

Món ăn này quả thật là già trẻ đều thích, không có ai không thích ăn, bọn nhỏ bắt đầu cắn miếng to, ăn say sưa đến mức trên mặt toàn là nước sốt.  

“Hôm nay không chê giò heo ngấy nhỉ.”  

Thấy con gái rõ ràng không quá béo nhưng mỗi ngày đều bảo giảm béo lần này lại gặm ngon lành, đến xương cũng phải cắn hai cái mới cam lòng bỏ xuống, người mẹ cười trêu ghẹo.  

“Không phải con không chê, là giò heo này béo mà không ngấy, ăn quá ngon”  

Cô gái nói xong thấy trong dĩa còn mấy miếng, vội vàng gắp một miếng vào trong chén.  

“Cải xanh đưa lên một lượt, có lẽ hết món rồi nhỉ?”  

“Sao, ông còn chưa no hả?”  

“Ăn thì no, chỉ là vẫn chưa ăn đủ.”  

Người đàn ông nói xong, nghĩ đến bình thường bên bàn con nít thừa nhiều nhất, không khỏi quay đầu muốn qua xem thử. Kết quả không nhìn không biết, vừa nhìn mới phát hiện, ngày hôm nay bàn con nít đều được ăn sạch sẽ, trong cái dĩa đến tí mỡ cũng không còn.  

“Hô hô, đám nhóc này giỏi đấy, lượng cơm bằng với đám người lớn chúng ta rồi”  

Mọi người nghe vậy dồn dập quay đầu, đều cười lên: “Điều này nói rõ thức ăn hôm nay rất ngon, bình thường đám nhóc này chỉ biết uống đồ uống, anh xem ngày hôm nay đồ uống trên bàn cũng không đụng vào”  

“Đừng nói đám nhóc đó, rượu trên bàn chúng ta không phải cũng không uống sao”  

Thường ngày ăn tiệc, mọi người sẽ không chỉ ăn thôi, mà đều bưng ly rượu vừa uống vừa trò chuyện, thỉnh thoảng mới gắp mấy món ăn. Có lúc tiệc kết thúc, trên bàn cũng có không ít món ăn gần như chưa đụng đến, nào giống ngày hôm nay, tất cả đều vùi đầu vào ăn, chỉ lo ăn ít đi một miếng.  

“Ha ha ha, hết cách rồi, ai bảo món ăn quá ngon.  

Khi đang nói chuyện, có người thấy giò heo kho còn dư lại nước sốt, bèn đi tìm chén cơm chan nước ăn.  

“Thằng nhóc cậu giỏi đó, còn có thể ăn cơm nữa”  

“Không phải cảm thấy nước sốt ngon như vậy, lãng phí thì tiếc lắm”  

Giò heo kho ra nước sốt, nước sốt hơi kẹo lại, chan vào cơm quả thật rất ngon. Có người đi đầu, trên bàn khác cũng học theo, không bao lâu ngay cả nước sốt cũng không còn.  

Vốn dĩ còn người cố ý xách túi theo định đóng gói mang về, nhìn thấy cái dĩa trên bàn ăn còn sạch hơn khuôn mặt mình, thoáng chốc cảm thấy ngày hôm nay uổng công xách túi theo rồi.  

Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, dương chi cam lộ và trái cây được bưng lên bàn.  

“Sao vẫn còn đồ ăn vậy?” Người đàn ông nói xong mới phát hiện là món tráng miệng và trái cây, lập tức nói, “Tôi ăn no rồi, thực sự không ăn nổi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.